Càng là đau khổ, thời gian trôi qua thường càng chậm hơn.
Nhưng nó vẫn cứ trôi, mãi mãi không dừng lại.
Khi cô White nhảy qua thần thoại Hy Lạp, kính ngưỡng xong Aristotle cùng Aeschylus, lướt qua “Thần Khúc” Dante rốt cuộc bắt đầu giảng kịch của Shakespeare thì Maistone cũng lại vào đông.
*Aristoteles (384 – 322 TCN) là một nhà triết học và bác học thời Hy Lạp cổ đại, học trò của Platon và thầy dạy của Alexandros Đại đế.
*Aeschylus (525/524 TCN – 456/455 TCN) là một nhà soạn kịch Hy Lạp cổ đại. Ông được công nhận là cha đẻ của bi kịch hiện đại và là một trong ba nhà biên soạn bi kịch cổ Hy Lạp mà có các vở kịch còn tồn tại cho đến ngày nay, hai người khác là Sophocles và Euripides.
*Thần khúc là một trường ca của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri, là một trong số những nhà thơ kiệt xuất nhất của nước Ý và thế giới.
“Robin ── Robin ơi ──” Nghe tiếng gọi đằng sau, Cẩn không quay đầu, chỉ tiếp tục cúi đầu bước đi.
“Đợi đã nào!” Một cô bé tóc vàng mắt xanh đuổi theo, chặn trước mặt cậu.
“…” Thật sự không đường có thể đi, đành phải ngẩng đầu nhìn thẳng cô.
“Cậu chạy nhanh quá!” Cô bé cũng nhìn chàng trai châu Á tái nhợt gầy yếu, sắp cùng tuyết trắng xung quanh hòa vào một thể. “Robin, hôm Giáng Sinh cậu có bận gì không?”
Hai gò má màu nâu nhạt nổi lên làn đỏ bừng, nhỏ hơi ngượng ngùng. Mười bảy tuổi, tuổi hoa đang nở, chính là trong năm này, rất nhiều thiếu niên thiếu nữ bắt đầu nếm thử chuyện tình cảm, chuẩn bị cho sự trưởng thành.
“A?” Miệng há to, giống nuốt trứng gà, Tạ Cẩn thật sự không thể tin được nhát gan trầm lặng như mình sẽ có người tỏ tình.
“Robin.” Nở nụ cười, giọng cô như chuông bạc. “Cậu thật đáng yêu, mặt đỏ hết rồi kìa.”
Quả thật như cô bé nói, mặt Tạ Cẩn đã toàn màu đỏ, ửng đến sau tai.
“Không… không có… ”
“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ!” Cô bé nghiêng đầu, đáng yêu cười.
Lần đầu tiên được người khác tỏ tình Tạ Cẩn, chỉ cảm thấy đầu bốc hơi, cả người lơ mơ.
Sột soạt sột soạt ──
Tiếng đạp tuyết khẽ khàng vang lên, một bóng người thon dài mảnh khảnh đi qua cạnh hai người.
“Gaea ──” Lập tức bị hấp dẫn đi, ánh mắt Tạ Cẩn chỉ theo bóng người đi xa. Người ấy lại như không thấy Tạ Cẩn vậy, mái tóc đã dài quá vai bay trong gió, hơi lộ ra cái gáy trắng nõn, tay cắm trong túi, đôi mắt thì nhìn phương xa đâu đấy.
“Robin?” Đi theo ánh mắt Tạ Cẩn, cô bé nhìn bóng người đi xa. “Gaea? Gần đây cậu ta ngày càng đáng sợ.”
“Xin lỗi. Giáng Sinh tớ có việc rồi.” Nghe được nhỏ nói, Tạ Cẩn nghiêm mặt, vòng qua cô muốn đi.
“Ơ? Robin?” Cô bé giật mình nắm tay Tạ Cẩn. “Tại sao? Cậu không suy nghĩ một chút sao? Đây là?”
Phát hiện ánh mắt cô dừng ở cổ tay mình bị bắt, Tạ Cẩn dùng sức vung ra, sau đó nhanh chóng chạy đi.
“Robin!!!” Cô bé sợ hãi chỉ có thể để mục tiêu chạy xa. “Robin… sao trên tay cậu…”
Cúi đầu, nhỏ nhìn tay mình.
Trên cổ tay gầy guộc trắng đến như trong suốt vừa rồi nắm lại, rõ ràng có nhiều vết sẹo, đỏ và trắng đan xen, trông mà giật mình.
“Robin…”
Nhanh chân liều mạng chạy trốn, Tạ Cẩn đuổi theo sát bóng người thon dài phía trước.
“Gaea ──” Mắt thấy đã sắp đuổi kịp, khống chế không được tiếng gọi từ ngực bật ra.
Người ấy hình như nghe thấy, ngừng lại. Trên đầu vai áo gió màu kem đã bám một lớp tuyết mỏng manh. Hơi dừng một chút, y quay đầu lại.
Khuôn mặt đẹp đẽ đã sắp trưởng thành, hoàn toàn trút bỏ đi sự hồn nhiên của thiếu niên, mái tóc đen dài mềm mại bay giống như thạch cao lạnh lẽo bên đôi má trắng mịn. Đôi mắt màu máu chỉ toàn u tối, như không có bất cứ tình cảm gì, lại như cất giấu ngàn vạn cảm xúc. Y hướng Tạ Cẩn, khẽ liếc một cái, trống rỗng mệt mỏi, rồi hình như y không nhìn thấy gì vậy, tiếp tục quay đầu đi xa.
“Gaea ──” Không thể lại đi tới nữa, Tạ Cẩn ôm ngực mình.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt Gaea ngày càng trống rỗng và tăm tối. Mỗi ngày, như là mất đi linh hồn vậy, tuy hành vi cử chỉ đều giống như trước đây, nhưng khuôn mặt mất đi sức sống và đôi mắt đỏ mất đi tiêu cự ấy…
“Gần đây cậu ta ngày càng đáng sợ.”
Nghĩ đến cô gái vừa rồi nói, cả người Tạ Cẩn đều lạnh lẽo. Nhịn không được run rẩy, cậu lẩy bẩy, từ trong túi áo lấy ra một con dao nhỏ rồi rạch xuống cổ tay.
“Là do mình… tội của mình… Là do mình… ”
Tí tách giọt máu tươi từ cổ tay nhỏ xuống, dưới đất tuyết, thành từng đóa hồng.
Đẹp đẽ buồn đau.
Mùa đông ở Maistone, luôn khó mà đoán trước.
Khác với năm ngoái, tuyết năm nay đã bắt đầu rơi từ rất sớm. Hơn nữa liên tục không ngừng rơi rất lâu, đến giờ vẫn chưa dừng.
Nơi nơi đều bám lớp tuyết thật dày. Trong thị trấn nhỏ sớm đắp người tuyết, giờ cũng mặc vào lớp lớp quần áo mới. Mà sự nhiệt tình của mọi người, cũng giống như người tuyết bị đắp nhiều lần vậy, dần lạnh rồi dần mỏi mệt.
Hôm nay, chính là đêm Giáng Sinh. Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn theo gió không có mục đích bay đi. Nhìn cảnh tuyết làm người ta phiền lòng này, ngay cả tiệc lớn lễ Giáng Sinh, cũng ít đôi phần vui vẻ.
Mary đứng bên cửa sổ, lòng rối bời.
Một năm, cô Savannah đã chết một năm. Trong khoảng thời gian đó, vợ chồng Bellton vô số lần trở về khuyên bảo cậu Gaea thả cậu Tạ Du ra. Nhưng đều vô dụng. Vì thế, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Gaea ngày càng tiều tụy lạnh lùng, nhìn khuôn mặt y ngày càng lạnh lẽo, đôi mắt ngày càng đỏ hơn…
Nỗi đau này, rốt cuộc khi nào kết thúc đây?
Vợ chồng Bellton cuối cùng rốt cuộc buông tay, hai người đau buồn rời khỏi nơi đau lòng này. Bọn người hầu cũng từng đám từ chức, bởi vì chịu đựng không được biệt thự lạnh lẽo đáng sợ này. Đến giờ chỉ có Mary còn ở đây.
“Giáng Sinh lại đến rồi!” Nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, trong lòng Mary lại không một chút vui vẻ.
Bởi vì Giáng Sinh, chính là ngày tang của cô Savannah.
Bắt đầu từ sáng sớm, trong tòa nhà lớn liền trống rỗng, Gaea, Tạ Cẩn đều không biết đi đâu. Mary một mình đứng trong phòng khách trống trải, dường như có thể nhìn thấy cô bé nho nhỏ chảy máu đầy mặt đất lúc đó, loang ra trong mọi nơi biệt thự.
Màu đỏ đập vào mắt.
“A ──” Bị tưởng tượng của mình dọa đến nhảy dựng, Mary vội vàng vỗ mặt mình. “Thôi, mình về nhà trước một chuyến. Chuyện trong nhà còn cần sắp xếp lại.”
Lại ngẩng đầu nhìn căn phòng bị khóa trong lầu hai, Mary thở dài.
Cậu Du, giờ cậu thế nào rồi?
Không có cách mở ra cánh cửa kia, giờ chị cũng chỉ có thể thầm nghĩ. Nhưng nghĩ cũng chỉ là phí công mà thôi. Lại thở dài, không muốn ở lại trong căn biệt thự âm trầm này nữa, rất nhanh, Mary đi ra cửa.
Chỉ còn lại biệt thự Bellton một mình đứng sừng sững. Màn tuyết yên tĩnh chậm rãi bao trùm cả tòa kiến trúc cổ kính, gió lạnh từ khe cửa sổ thổi vào, phát ra tiếng vù vù.
Hộc ── hộc ──
Xạch ──
Trong cảnh yên tĩnh, đột nhiên truyền đến âm thanh rất khẽ.
Cộp cộp cộp ──
Tiếng bước chân tiếp tục vang lên trong căn biệt thự không một bóng người, cửa phòng lầu hai của Tạ Du bị mở, một người đi ra.
Người này tóc đen mắt đen, làn da nâu sậm, có khuôn mặt châu Á điển hình. Dưới ánh sáng mờ, có thể nhìn thấy dáng người tỉ lệ hoàn mỹ của hắn, tuy bởi vì lâu rồi không ra ngoài, khuôn mặt thiếu huyết sắc, nhưng hắn vẫn anh tuấn giống như trước.
Chính là Tạ Du.
Lúc này hắn mặc cái áo gió màu kem, nhưng rõ ràng không phải kích cỡ của hắn, căng chặt trên người, thoáng có tổn hại ngoại hình tuấn lãng của hắn. Hình như Tạ Du cũng không để ý điểm này, ra phòng liền đi thẳng xuống cầu thang nhìn xung quanh.
Biệt thự Bellton trống trơn, chỉ có mình hắn.
Cong môi cười tiêu sái, Tạ Du trông vừa lòng cực. Chỉ thấy hắn mở ra ngăn kéo tủ đứng trong phòng khách, bắt đầu tìm kiếm. Rất nhanh, hắn liền phát hiện thứ cần tìm. Cười đến càng sáng lạn hơn, hắn nhanh chóng bỏ thứ đó vào ngực.
“Nên kết thúc rồi ── haha ──”
Vững vàng ra khỏi biệt thự, Tạ Du cười đến rất hài lòng. Không biết vì sao, tiếng cười này nghe vào tai lại mơ hồ lộ hơi thở không tốt.
“Hahaha ──”
Mấy chú chim tránh tuyết bị tiếng cười này dọa sợ ở dưới mái hiên bay tán loạn.
“Ha ha ha ──”
Theo thiếu niên đi xa, tiếng cười dần biến mất. Mấy con chim bình tĩnh trở lại, tiếp tục ôm nhau cùng vượt qua trời đông giá rét lạnh lẽo này.
Chỉ còn lại biệt thự Bellton, giống như bất cứ thời khắc nào trước kia, lặng im lạnh lùng nhìn.
Tất cả bi thảm của quá khứ, hiện tại, và tương lai xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...