“!” Không gọi ra tiếng, Tạ Du chỉ mở to mắt, liều mạng nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Cửa vào phía sau bị căng lớn nhất nhưng vẫn không thể thừa nhận nam căn quá to. Đau đớn đủ để làm người ta hôn mê, Tạ Du có thể cảm thấy, vật cứng thô ráp mài qua trong cơ thể, tạo thành vô số vết thương, dòng dòng máu tươi chảy ra.
“Tại sao? Tại sao? Tại sao em làm như vậy?” Người phía trên còn đang không ngừng nói.
Thứ lửa nóng của hắn đang xuyên vào cơ thể mình, theo hắn đâm rút, có chất lỏng không ngừng từ chỗ hai người tương giao chảy ra.
Tạ Du biết, đó là máu.
“Tại sao em lại làm tình với Savannah? Em yêu nó sao? Tại sao!” Cả tiếng chất vấn. Gaea động tác càng lúc càng nhanh.
Tạ Du chỉ không nói lời nào.
Thân thể đã đau tới cực điểm, nhưng so với nỗi đau trong lòng, lại có là gì?
“A… haha… hahaha… tại sao mình lại có khoái cảm?” Giọng nói đẹp mang theo nức nở tự hỏi.
Một lần lại một lần, không lưu tình chút nào đâm mạnh. Từ nơi riêng tư non mềm chảy ra máu tươi, dần dần nhuộm đỏ dưới thân hai người.
Tại sao?
Tại sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này?
Rõ ràng mình không làm gì, tại sao?
“Du… ” Phun ra lời yêu trước kia, đồng tử Gaea đỏ như muốn nhỏ máu. “Du… em thật chặt!”
Một lần lại một lần gọi, Gaea trong đau đớn vô tận của Tạ Du, đạt được cao trào.
Một luồng nóng ẩm rót vào trong cơ thể mình, ngay sau đó, vật thể cự đại kia rút ra.
Thế nhưng cái động đã không thể khép lại. Tạ Du ngửa mặt lên trời nằm, có thể cảm giác được, gió lạnh không ngừng từ phía dưới thổi vào, toàn thân đều giống ngâm trong nước đá, lạnh cực kỳ.
“Du…” Đôi mắt luôn mang theo dịu dàng nhàn nhạt giờ ở trước mắt, đỏ thẫm. Tham lam nhìn khuôn mặt người dưới thân, Gaea nở nụ cười kỳ lạ. “Thật ra không phải em làm, đúng không.”
Tạ Du nhắm mắt lại.
“Nói không phải emi làm đi.” Giọng nói dịu dàng thủ thỉ bên tai.
Mở mắt ra, Tạ Du tuyệt vọng nhìn bốn phía.
Ai có thể cứu cứu ta?
Quần áo trên người bị cởi ra, môi lưỡi lửa nóng từng đến thế, giờ đây, dùng lực gặm cắn, như muốn cắn rớt ra miếng thịt. Nơi đi qua đều để lại vết máu.
Ai có thể cứu cứu ta?
Thần linh ơi!
Một bóng người rơi vào trong mắt bởi vì đau đớn mà không thể tập trung nhìn kỹ.
Cậu ta rụt trong góc, hai tay ôm đầu.
Như là mối liên kết đặc biệt giữa anh em, hay có lẽ là cảm ứng được điều gì, khi Tạ Du nhìn cậu, cậu cũng quay đầu lại.
Lộ ra ánh mắt như nai con thấp thỏm lo âu.
Chính là ánh mắt thanh thuần lại bất lực ấy, khi nhìn thấy ánh mắt Tạ Du, đồng tử co mạnh.
Sau đó, Tạ Cẩn run rẩy nhắm lại mắt, không nhìn Tạ Du bị đè nặng dưới đất nữa.
Trong nháy mắt, thiếu niên hiểu rõ tất cả.
Cửa vào phía sau lại bị nhồi đầy, thần kinh lại như đã chết lặng, mặc kệ người phía trên dùng lực ra tay tàn nhẫn thế nào cũng không thấy chút đau.
Hay là, quá tuyệt vọng nên đã hoàn toàn buông tay chăng?
“Nói đi, không phải em làm!” Khác với hành động cuồng mãnh, người phía trên lại như cầu xin, một lần lại một lần ở bên tai nỉ non, nước mắt không ngừng từ đôi mắt đỏ của hắn chảy ra, ẩn ẩn mang theo màu máu.
Tư duy không tự chủ được bay xa, từng hình ảnh chiếu lại trước mắt.
Cậu bé xinh đẹp nhẹ hôn bên bờ hồ xanh lục sáng sớm, trên bàn cơm vì thức ăn cười ầm ĩ, buổi sáng mùa hè nóng cháy an ủi lẫn nhau, buổi tối mát mẻ ôm thân thiết trong rừng cây…
Tất cả mọi thứ, giống như chiếu phim, tái hiện trong đầu.
Theo đó, mấy câu lộn xộn cũng vang lên.
“Du, ngoan ngoãn ăn hết cà rốt.”
“Du, đừng chạy nhanh quá.”
“Du, anh yêu em.”
Cơ thể thon dài trên sân khấu cúi đầu khẽ hát, dáng người phóng khoáng nhảy xuống sau khi nhìn thấy mình.
Bên tai còn như nghe thấy tiếng hát triền miên uyển chuyển, như khóc như kể.
“Du…”
“Du…”
“Du… anh yêu em…”
“Gaea…” Nhịn không được vươn tay, muốn nắm lấy ấm áp trong ký ức.
“Du!” Lòng như có cảm giác, thiếu niên tuyệt mỹ trên người dừng động tác tàn nhẫn, bàn tay trắng tuyết cầm chặt tay hắn như muốn bắt lấy gì đó, không ngừng run rẩy.
“Gaea.” Đôi mắt màu đen rốt cuộc có tiêu cự, nhìn thẳng đôi mắt đỏ không ngừng rơi lệ. Hai người chỉ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, trong nhất thời, thế giới cũng dừng lại, vô luận là hậu huyệt còn không ngừng co rút đau đớn, hay là nơi hai người tương giao một màu đỏ sẫm chói mắt, những cái này, đều không quan trọng.
Quan trọng chỉ có tràn đầy thâm tình trong đôi mắt ấy, như muốn trào ra.
Như vậy là đủ rồi, giữa tình nhân, luôn luôn đều không cần lời nói.
“Du.” Cúi đầu, dùng gò má ẩm ướt mà lạnh lẽo ma sát khuôn mặt cũng không có độ ấm của Tạ Du.“Thật sự không phải em làm, đúng không?”
Người dưới thân mở miệng nhưng không phát ra âm thanh.
“Du, nói đi, không phải em làm! Anh tin em!” Ôm chặt cơ thể mềm dẻo săn chắc, Gaea gần như cầu xin.
“Anh tin em, chỉ cần em nói không phải em, chúng ta vẫn như trước vậy… Du!”
Đột nhiên run rẩy dữ dội, Tạ Du nhìn thiếu niên không ngừng cầu xin, có cái gì đó, sắp ra khỏi miệng.
“Du, con là anh trai đấy!”
Một giọng nữ dịu dàng đột nhiên vang lên trong đầu.
“Em phải nhớ kỹ, trời có sập xuống, cũng có anh – Tạ Du giúp em chống.”
“Bất luận em giết ai, phạm tội gì, anh sẽ tha thứ cho em, giúp em.”
Có cái gì đó vỡ vụn, ở trong lòng.
“Gaea.” Nhắm hai mắt lại rồi mở ra.
Không ngờ Tạ Du lộ ra nụ cười kiêu ngạo ngang ngạnh ngày xưa.
Gaea ngây ngẩn cả người, nụ cười này, luôn là nụ cười hắn thích nhất.
“Gaea, là tôi làm.”
Lời nói bình tĩnh, lại cho thiếu niên mĩ lệ đả kích mang tính hủy diệt.
Nhưng thế còn chưa đủ, Tạ Du cười đến tươi hơn.
“Anh nghĩ rằng tôi yêu anh sao? Anh lớn lên đẹp như vậy, đương nhiên muốn chơi chơi một chút.”
Từ trong cơ thể Tạ Du từng chút rời khỏi, Gaea lắc đầu, chầm chậm đứng lên.
“Savannah cũng vậy, chỉ cần là đẹp là tôi thích.”
Bởi vì động tác của Gaea, Tạ Du cong môi không có thu hồi nụ cười.
“Từ trước tới giờ tôi không yêu anh.”
Lời nói tàn khốc vẫn đang tiếp tục.
“Tôi, chỉ đang chơi đùa với hai người thôi.”
Yên lặng tựa như chết, Tạ Cẩn vẫn cúi đầu không nói bên cạnh đã ngẩng đầu lên, không chớp mắt nhìn mọi thứ trước mặt.
“Không, không phải!” Tay ôm vai mình, Gaea hét to.
“Không thể nào! Không!!!!”
Kéo lên thân thể đau đớn không chịu nổi, Tạ Du chôn mình trong sô pha. Bịt tai để không nghe tiếng kêu đau thương của Gaea.
“Gaea…” Mấp máy môi, có cái gì từ trong mắt chảy ra. “Thật xin lỗi… ”
Âm thanh rất nhỏ chỉ có chính mình mới nghe được.
“Tại sao anh không tin em…”
“Rõ ràng… còn chưa kịp nói… Gaea… em yêu anh…”
“Em yêu anh…”
Tuyết đêm Giáng Sinh, đã ngừng.
Mặt đất bao phủ trong làn áo bạc, trong hừng đông yên tĩnh như thiếu nữ ngủ say, ngọt ngào mà đẹp đẽ.
Quá giống Sebastian và Viola, mang đến cho người khác liên tiếp hiểu lầm cùng rắc rối, cũng mang đi quả ngọt tình yêu của cả hai người. Mà Công tước Orsino trong đêm Giáng Sinh này, lại như bi kịch, rơi vào vòng xoáy hỗn loạn màu máu.
Hỡi mặt đất tinh khiết, vì sao người có thể trơ mắt nhìn mọi thứ xảy ra, mà không ngăn cản chứ?
Để lại dưới đấy chân tâm vỡ vụn cả mặt đất và,
Kỷ niệm tình yêu từng ngọt ngào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...