Như điên cuồng vậy, Gaea lấy tay kéo Tạ Du dưới đất ra.
“Không cho chạm vào Savannah, không cho cầm tay em ấy!”
Bị đồng tử màu đỏ như nhuộm máu của Gaea dọa sợ, Tạ Du cứ vậy bị hắn kéo sang một bên, ngơ ngẩn nhìn mọi thứ xảy ra.
“Anh Du, anh Du!” Đột nhiên mất đi người ấm áp ấy, đôi mắt bởi vì mất máu quá nhiều mà không có thần thái nhìn không trung, tiếng kêu của cô bé cũng đã không vang dội như vừa rồi.
“Savannah, là anh đây! Anh ở đây!” Nhắm lại hai mắt, Gaea đau khổ gục đầu xuống, tay run rẩy, đi cầm bàn tay lạnh giá của thiếu nữ.
“Không cần, em muốn anh Du!” Giãy dụa, nhưng gần như không có sức lực, thiếu nữ chỉ có thể suy yếu mà rên rỉ. “Anh chỉ biết giành anh Du với em… em không cần anh… không cần…”
Giọng nói ngày càng nhỏ đi, thiếu nữ tựa hồ rơi vào mộng, thì thào mê sảng.
“Nhưng anh Du… là yêu em… em nhớ rõ… anh Du… chính miệng anh nói với em… anh Du yêu là em…”
Tạ Du đã không thể nhúc nhích, lời nói của Savannah từng chữ đánh vào trong lòng hắn, thậm chí hắn có thể nghe được crắc một tiếng.
Có cái gì đó, vỡ nứt.
Mà Gaea thì mặt xám như tro tàn quỳ ở đó, nhìn như muốn tan vỡ.
“Anh Du yêu ai?” Savannah tự nói. “Anh ấy yêu là mình…”
Gaea dường như đã chết lặng, chỉ bình tĩnh nhìn mặt đất bốn phía đã bị nhuộm đỏ.
“Hahaha… anh Du yêu là mình! Anh ấy yêu là mình! Anh ấy yêu là mình ── là mình!!!!! ──”
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại.
Sau đó, là một mảnh yên tĩnh.
Yên tĩnh như có thể nghe thấy tiếng tim đập của bản thân.
Tuyết còn chưa ngừng rơi, nhẹ nhàng hạ xuống cửa sổ. Soạt soạt, là tiếng tuyết rơi.
Soạt, soạt ──
Thầy thuốc đi tới.
“Bệnh nhân đã không còn thở.”
Gaea ngẩng đầu. Trên mặt một biểu tình cũng không có. Như không nghe thấy bác sĩ tuyên án.
Tạ Du đã quỳ xuống, không thể tin được mở to mắt.
“Không thể nào, không thể nào!”
“Cô bé tuổi quá nhỏ, hơn nữa là thai ngoài tử cung.” Bác sĩ chia buồn nhìn khuôn mặt thiếu nữ như ngủ. “Thật xin lỗi, chúng tôi thật sự không còn cách nào. Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
“Cô bé mới chỉ có 13 tuổi thôi! Bác sĩ!” Còn muốn vãn hồi cái gì, Tạ Du tuyệt vọng sờ mái tóc đen dài của Savannah, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn xinh đẹp của cô bé. “Bác sĩ!”
Bác sĩ không đáp lại, Gaea bên cạnh đột nhiên đứng lên, bình tĩnh như cái gì cũng không xảy ra.
“Bác sĩ, tôi có thể mang em gái về nhà không?” Đôi môi mỏng trắng bệch, giọng nói lạnh lẽo dò hỏi.
“A… có, có thể… ”
Cúi người, Gaea ôm thiếu nữ cả người là máu đã chết, không nói một lời ra ngoài cửa đi trong tuyết. Máu tươi chưa khô chảy xuống, nhuộm đỏ sơ mi trắng của thiếu niên, cũng nhuộm đỏ tuyết trắng dọc đường dưới chân hắn.
“Gaea?” Nhìn màn kinh khủng kỳ dị này xảy ra trước mắt, cả người Tạ Du lạnh lẽo. Gọi to tên thiếu niên, nhưng không có câu đáp lại.
“Gaea!!!” Đuổi theo thiếu niên mảnh mai, Tạ Du đã hoàn toàn quên một thiếu niên khác ở đây.
Từ đầu tới cuối đều không nhúc nhích, chỉ nhìn mọi thứ xảy ra, tái nhợt gầy yếu Tạ Cẩn rụt trong góc. Đôi môi run rẩy không ngừng lặp lại.
“Ta có tội, ta có tội… Ta có tội… ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...