JungKook mỉm cười, nhắc nhở cho TaeHyung biết hãy còn đó trách nhiệm tình yêu với cậu. Hắn không thể như trước kia mà ngủ vùi quên đi cay đắng được.
TaeHyung không biểu cảm gì, hạ ánh mắt xuống tiếp tục ôm lấy Kookie, thờ ơ với viễn cảnh xung quanh.
JungKook hơi chùng lòng, lại thử can đảm một lần nữa, nhích gần hơn một chút, nâng vai hắn dậy, gỡ ra cái thế ôm chặt lấy Kookie.
- TaeHyung, mặt trời sắp lên rồi. – Cậu thủ thỉ.
TaeHyung vẫn như kẻ mất hồn, biếng nhác ngẩn đầu nhìn về phía Đông hừng sáng. Nhận ra ánh nắng ban mai hủy diệt kia mới chậm rãi đừng dậy, bế cả người Kookie theo.
JungKook xem đó là dấu hiệu tốt, nhưng môi chưa nở kịp nụ cười an ủi thì phút chốc, TaeHyung cùng thân xác Kookie biến mất.
- TaeHyung? – JungKook bàng hoàng dáo dát tìm kiếm xung quanh, nhìn ra tứ hướng. Hắn không thể vô tình bỏ cậu như thế được, không thể coi như cậu không tồn tại như thế được.
Lần này thì JungKook chịu đả kích không nhỏ. Cậu biết TaeHyung đau, nhưng bản thân cậu đau cũng không thua kém gì. Chẳng phải hắn đã hứa cùng cậu chờ đợi sao, nay Kookie đã không còn, lí ra thì cả hai nên ở cạnh nhau vượt qua nỗi đau mới phải.
Mảnh rừng hoang tàn bất giác còn mỗi mình JungKook, phía xa vài Thây ma lác đác, JungKook uất ức không biết mình đang nổ lực cho cái gì, kết quả nhận lại chỉ có thái độ lạnh tanh. Giờ không biết TaeHyung đi nơi nào với Kookie, biết đâu lại ngủ vùi thêm ngàn năm không chừng. JungKook bất lực ngồi xuống gốc cây, vừa giận vừa khổ tâm tủi thẹn. Tại sao người bị bỏ rơi luôn luôn là cậu?
Cam chịu không phải là bản tính của JungKook. Cậu chẳng hề muốn tình yêu của mình như những câu chuyện dài trong phim sướt mướt nhiều tập. Đôi lứa yêu nhau vì trở ngại mà phải xa nhau thời gian dài, đến cả khi già nua mới gặp lại, kết nối duyên xưa. Cái gì là lãng mạn mỹ miều của tình yêu quá khứ, JungKook không cần.
Ngồi sầu khổ dưới gốc cây đến mặt trời lên khá cao, hắt tia nắng dài qua khóm lá, JungKook biết mình phải tìm nơi lẩn trốn thứ ánh sáng này. Vừa chủ ý rời đi liền chợt nhớ tới căn phòng ngập hoa trắng dưới tần hầm, nơi TaeHyung lưu giữ hài cốt Kookie, rất có thể hắn sẽ quay về đó.
JungKook sốt sắn đứng dậy, loay hoay không biết làm thế nào về lâu đài. Đừng nói là đang bị thương, dù có khỏe mạnh JungKook cũng không biết cách chớp mắt một cái là biến đi nơi khác. Đúng như SeokJin nói, cậu là một ma cà rồng chưa được dạy dỗ.
Nhưng bọn Thây ma biết, không phải sao? Chúng vẫn còn lãng vãn ngoài kia vì chưa có lệnh rút lui. Trước khi đến trận chiến, TaeHyung đã rất cẩn trọng căn dặn một lượng lớn Thây ma phải để tâm bảo vệ cậu.
Theo chân bọn Thây ma về lại lâu đài chẳng quá khó khăn, cũng như cảm giác được TaeHyung dắt đi chơi chợ đêm hôm nọ. Chân JungKook vừa chạm vào đại sãnh thì vầng thái dương đã rất rõ ràng, báo hiệu một đêm hoạt động của ma cà rồng đã chấm dứt.
JungKook vội vã chạy xuống tầng hầm, trong lòng mang nhiều hy vọng sẽ gặp TaeHyung tại đó. Cậu băng qua lối đi ngập hoa trắng, lướt qua hết đoạn hành lang, dừng lại trước gian phòng để nhìn bao quát hết toàn cảnh.
Một gian phòng vắng lặng như tờ, không có dấu hiệu nào TaeHyung từng có mặt ở đây. Ngay cả chiếc khung kính trang hoàng lộng lẫy cũng lạnh tanh hiu quạnh.
Thất vọng, JungKook gục xuống vùi đầu lại co ro, đeo đuổi thứ tình yêu này đang vắt kiệt sức lực của cậu. TaeHyung sao lại có thể phũ phàng đến thế. Hắn bỏ đi không từ biệt lấy một lời, cả cái nhìn cũng cho là thừa thải.
Lâu đài rộng lớn buổi sớm mai vẫn tối tăm âm khí, đâu đây còn lùa vào chút gió rợn người, phía bên kia lại thoang thoảng tiếng Thây ma rên rĩ, tất cả tạo nên thứ không gian nặng trĩu có thể bóp chết người.
Đến khi ánh mặt trời lên cao rọi cái nắng chói chang xuống lâu đài, rồi úa tàn đi sau dãy núi, JungKook mới mệt mỏi ngồi thẳng dậy, tựa lưng vào tường đưa ánh mắt nhìn mông lung. Chân trời gốc bể, biển rộng mênh mông, cậu vô phương tìm kiếm TaeHyung rồi.
Loáng thoáng có tiếng bước chân chậm rãi tiến đến gần, JungKook chẳng buồn động tâm ngồi bất động. Cơ thể cậu giờ đã khác, nó nhạy bén đến lạ, nên cậu biết, kẻ đang đến chắc chắn chẳng phải TaeHyung.
Đó là con Thây ma được giao nhiệm vụ hầu hạ JungKook mấy bữa nay. Gương mặt tái xanh nhợt nhạt y như SongLin vậy, nhưng cái khắc khổ uẩn khất trong đôi mắt thì khác biệt lắm.
JungKook từ lâu không còn ghét Thây ma, nó đến gần cậu cũng không gây gắt quát nạt.
- Công tử ăn chút gì nhé? – Thây ma hừ hừ hỏi.
JungKook mệt mỏi lắc đầu. Cậu không muốn giết người nên mỗi ngày đều được chuẩn bị sẵn một con thú. Ma cà rồng không kiểu cách như con người ngày cần ba bữa, nếu trong hoàn cảnh khắc nghiệt thì có thể uống no máu một lần rồi nhịn luôn trong một tháng.
Thây ma lại nói: – Công tử không dùng, nhưng vết thương cần máu mới có thể lành.
Bấy giờ JungKook mới liếc nhìn Thây ma, thở dài thừa nhận lời nó nói là đúng. Cậu miễn cưỡng ngồi dậy, lết thếch bước ra ngoài.
Theo sau dáng thân gầy gò nhớt nhác của Thây ma, JungKook chợt hỏi:
- Các ngươi tuân phục Chúa tể nên phải biết cách tìm ra tung tích của TaeHyung, đúng không?
Thây ma đáp:
- Chúng tôi cảm nhận Chúa tể từ sức mạnh của ngài, trong một khoảng cách nhất định có thể tìm thấy ngài.
JungKook có chút hân hoan:
- Nếu vậy, ta muốn tất cả Thây ma trong lâu đài này tập họp lại tìm kiếm tung tích của TaeHyung, các ngươi có thể tiến hành ngay lập tức không?
Thây ma dừng bước, xoay người nhìn JungKook:
- Vì sao phải làm thế?
JungKook quả quyết:
- TaeHyung muốn xa lánh mọi thứ vì Kookie, nếu không mau chóng đi tìm biết đâu Chúa tể của các ngươi lại ngủ vùi ngàn năm nữa thì sao?
Thây ma hơi niểng đầu, ngơ ngác:
- Chúa tể đi đâu?
Nhìn thái độ đó, JungKook càng thêm nản lòng, trái tim quặng đau. TaeHyung thậm chí cũng không thông báo gì với thuộc hạ của hắn, chỉ lặng lẳng sống trong Thế giới riêng cùng Kookie. Đó là tình yêu vĩnh cửu phù phiếm, còn trên thực tế chỉ là sự vô tình tàn nhẫn.
Ngẫm nghĩ về câu chuyện của JungKook, như chợt hiểu ra, mắt Thây ma sáng lên:
- Chú tể đang ở hậu viên mà, đâu có đi đâu.
JungKook liền thẩn người ra:
– Cái, cái... gì?
- Từ hôm qua đến giờ Chúa tể vẫn ở hậu viên của lâu đài, chúng tôi cũng ở đó để đưa tiễn Seagull công tước.
JungKook thần hồn át thần tính, mơ mơ hồ hồ chạy đến hậu viên. Lẽ nào người ta vẫn nói xa tận chân trời, gần ngay trước mặt là vậy ư? JungKook lúc nào cũng lo sợ TaeHyung bỏ đi nhưng thật chất hắn chưa bao giờ có ý định đó.
Hậu viên là khoảng sân rộng phía sau lâu đài, quanh năm phủ rợp cây xanh, ánh mặt trời không thể soi rọi tới. Chính vì vậy nó khá ẩm ướt, nhưng được bài trí rất thơ mộng, như vườn thượng uyển cổ kính.
JungKook dừng chân giữ lối đi, không tưởng được tấm lưng rộng vững vàng đó đang ở ngay trước mắt mình.
Ở góc phải của hậu viên là một khoảng đất nhô cao với ngập tràn sắc trắng hoa hồng, đầu khoảng đất dựng lên tấm bia mộ trang trọng quyền quí. JungKook không đọc được những gì viết trên đó, chỉ thấy TaeHyung đang lặng người trước nó thật lâu. Hắn chú tâm đến mức không nhận ra JungKook đã đến rất gần.
Lẽ nào, đó là mộ phần của Kookie?
JungKook vô cùng ngở ngàng bối rối. TaeHyung chấp nhận an táng Kookie ư? Không lưu lại dáng hình thiên thần với tình yêu vĩnh cửu ư? Chôn đi Kookie có nghĩa hắn sẽ mãi mãi không bao giờ được gặp cậu nữa.
Vậy là TaeHyung không hề có ý định ngàn năm ngủ vùi cùng Kookie? Có phải JungKook đã tự ước đoán quá nhiều rồi không?
Trái tim loạn nhịp của JungKook cuối cùng cũng làm TaeHyung chú ý. Hắn xoay người nhìn cậu, ráo hoảnh đôi mắt, rồi tiếp tục trở lại dáng vẻ trầm lặng ban đầu. JungKook cũng không hành động gì, đứng cách hắn một đoạn.
Hồi lâu, TaeHyung xoay người nhìn cậu.
- Lại đây, JungKook. – Tay hắn vươn ra, giọng nói dịu dàng.
JungKook không biết phải làm sao, cùng TaeHyung đứng trước mộ Kookie liệu có ổn.
Dù sao đó cũng là phản ứng đầu tiên của TaeHyung dành cho JungKook sau khi Kookie nhắm mắt, cậu rất động tâm nên không thể không tuân theo được.
JungKook bước đến gần, TaeHyung liền nắm tay cậu, kéo đến sát bên. Cả hai nhìn xuống mộ phần của Kookie không nói gì. Trên bia viết toàn cổ tự JungKook chẳng đọc ra, chỉ toàn tâm toàn ý mong người kia được siêu thoát, đừng làm hồn ma vất vưỡng nữa.
Thỉnh thoảng, JungKook liếc nhìn TaeHyung, xác định hắn vẫn lưu lại bên mình khiến cậu thở phào nhẹ nhỏm.
- Ngài để cậu ấy ra đi thật sao? – Rốt cuộc nhịn không được, JungKook hỏi.
TaeHyung trầm tư suy nghĩ rồi mỉm cười buồn:
- Ta có sự lựa chọn khác ư?
JungKook không biết an ủi thế nào. TaeHyung chậm rãi ngồi xuống, rê nhẹ ngón tay lạnh giá lên phần bia cũng giá lạnh.
- Chung quy người mà em ấy chọn, không phải là ta.
JungKook có phần rụt rè, đặt nhẹ tay lên vai TaeHyung. Hắn lại cười, đượm buồn chua xót.
- Kookie chưa bao giờ quên thân phận của mình. Sống bên cạnh ta, thật sự em ấy cũng không có hạnh phúc trọn vẹn. Luân trường đạo lí, nghĩa tử quân thần, gia phong lỗi đạo... tất cả mọi thứ hàng ngày đều gặm nhắm tâm hồn thuần khiết đó.
JungKook cũng ngồi xuống, an ủi:
- Kookie được sinh ra ở thời đại ấy, khó trách sống chết gì cũng nguyện là người của Lãnh chúa.
TaeHyung nhìn sâu vào mắt JungKook:
- Thời đại mà ta được sinh ra còn cổ xưa hơn cả Kookie.
- ... - JungKook thốt không ra lời.
TaeHyung ôn tồn nói tiếp:
- Cho nên luân trường đạo lí đối với ta càng mãnh liệt khắc cốt ghi tâm.
JungKook không sống trong xã hội khắc nghiệt của thời trung cổ, dĩ nhiên cậu không hiểu cái gì gọi là đức hạnh của một tôi thần hiếu tử. Nghe TaeHyung nói, cậu chỉ có thể im lặng ra vẻ đồng cảm.
TaeHyung có phần ai oán:
- Ta không hiểu. Rốt cuộc vì lẽ gì em ấy vẫn muốn quay về với Lãnh chúa. Là vì ta đã giết Bá tước Seagull Chae ư?
JungKook nắm chặt bàn tay, mắt không rời khỏi tấm bia mộ vô tri lạnh lẽo. Cuối cùng thì lí trí cũng không đánh bại được trái tim, môi bi thương run rẩy.
- Kookie cho rằng ở cạnh em, ngài sẽ có một đứa con cùng huyết thống của mình.
TaeHyung sững sờ kinh ngạc, chiếu tia nhìn thất thần vào JungKook.
Cậu hít thở thật sâu, trộm nâng ánh nhìn thương cảm.
- Kookie là người đầu tiên phát hiện ra trái tim của em vẫn còn đập, và có thể cậu ấy nghĩ rằng em mới là người có thể chăm sóc tốt cho ngài. Lời nói quay trở lại với Lãnh chúa chỉ bởi không muốn ngài vấn vương với cậu ấy nữa.
Ngập ngừng một chút, JungKook nói tiếp:
- Cậu ấy muốn ngài toàn tâm hưởng hạnh phúc trọn vẹn.
Nói ra sự thật, có thể gây cú sốc tội lỗi với TaeHyung. Tuy nhiên, câm lặng ích kỷ với một người thánh thiện như Kookie, JungKook không làm được.
Bờ vai TaeHyung có chút run rẩy, giờ hắn đã hiểu con người nằm dưới tấc đất đây dành cho hắn tình yêu vĩ đại thế nào.
Kiệt quệ đứng dậy, TaeHyung thất thểu đi vào lâu đài.
JungKook không níu giữ, vì cậu biết, khó mà níu giữ.
Ngày trước đối diện với cái chết của SongLin, dù không dành cho nó tình yêu nhưng JungKook cũng mất hết tinh thần mấy ngày ròng, đến giờ vẫn như một vết sẹo gắn chặt vào tim. Nay Kookie nguyện vì TaeHyung mà từ bỏ, làm sao hắn có thể vui vẻ với cuộc sống đủ đầy.
JungKook biết mình đã có được TaeHyung. Có điều, cậu chỉ đang níu giữ một cái xác, còn linh hồn hắn đã vì ray rứt mà trôi theo Kookie rồi.
Sở hữu một tình yêu rỗng tuếch chắc chắn sẽ chẳng có hạnh phúc.
.
.
.
JungKook quay về phòng, lặng nhìn bốn bức tường lạnh lẽo đầy ký ức ngọt ngào lẫn đau thương. Nơi đây là mái ấm ngàn năm trước của Kookie và TaeHyung, cũng là không gian nhỏ mà JungKook từng rất hạnh phúc. Chiếc giường rộng êm ái, khung cửa sổ đón ánh mặt trời, phía xa là rặng núi lượn quanh. Mọi thứ đều quen thuộc từ trong giấc mơ của hai năm trước cho đến hiện tại.
Đây là cũng là nơi cậu trút đi hơi thở con người, cũng là nơi cậu kết giao tình bạn với Kookie.
JungKook lặng nhìn gian phòng thật lâu, cuối cùng thở ra nặng nề, xoay người bước ra ngoài, khóa chặt cánh cửa lại.
Đây là phòng của Kookie. Cậu sẽ giữ riêng nó cho Kookie. Những kỹ niệm đẹp đẽ ngọt ngào của Kookie và TaeHyung, cậu không bao giờ chạm đến nữa.
JungKook đi đến cuối dãy hành lang, nơi có cửa sổ hướng về phía Đông, luôn đón ánh mặt trời ban sớm. Cậu chọn căn phòng này cho riêng mình, dù không thể bước ra ánh hào quang sáng rọi ấy, cậu vẫn muốn lưu giữ ký ức từng là một con người kiêu hãnh.
JungKook tự mình lau dọn, sắp xếp, mua sắm vật dụng, chào đón cuộc sống mới của mình.
Ngày tháng trôi, thấm thoát hơn một năm dài, hai con người sống cùng lâu đài mà không lời trò chuyện. Có chăng chỉ là những câu nói theo khuôn khổ xã giao: Em ăn gì chưa? Em đang làm gì? Em lại mua gì nữa thế? Ta cùng em đi dạo nhé?... luôn luôn dịu dàng và ngắn ngọn.
Ở đây, JungKook được quan tâm chăm sóc, được hằng ngày nhìn thấy TaeHyung ngồi bên lò sưởi, và có thể sà vào lòng hắn bất cứ khi nào. Mọi thứ đều giống như mái ấm của đôi tình nhân, không hề thiếu thốn sự nuông chiều che chở.
Nhưng nó chỉ dừng lại ở cái quan tâm theo trách nhiệm, còn bức rào cản vô hình dày đặt bao quanh thì không phá vỡ được khoảnh trống nào.
Thậm chí một cái hôn môi cả năm qua cũng chưa hề có, nhiều lắm là cái ôm hững hờ và nụ cười ngượng.
JungKook hiểu TaeHyung cần thời gian để quên đi day dứt trong lòng, rằng chính sự phản bội lời thề đã giết đi người yêu bé bỏng.
TaeHyung hiểu rõ chứ, Kookie tự sát không chỉ bởi tình yêu không trọn vẹn, cái chân chính là cậu không tự giải thoát được chính mình ra khỏi đạo lý của một lối sống quá chuẩn mực, quá mù quáng. Nhưng bản thân hắn luôn nghĩ mình phải chịu toàn phần trách nhiệm về cái chết của Kookie.
Sống bên cạnh một con người hóa đá như thế, JungKook rất ngoan ngoãn phối hợp. Không đòi hỏi, không oán trách, mà dững dưng chấp nhận tất cả.
JungKook sẽ kiên nhẫn chờ TaeHyung trút đi cái gánh nặng hắn đang mang là bất cần thiết. Kookie mãnh liệt yêu hắn, thì JungKook yêu hắn cũng đầy nhiệt tâm không kém thua phần nào, chỉ có sự biểu hiện là khác nhau. Kookie chọn ra đi để TaeHyung hạnh phúc, JungKook chọn ở lại củng cố niềm hạnh phúc ấy cho hắn.
Cái quan trọng chỉ là chờ đợi thời gian để TaeHyung nhận ra.
.
.
.
..//..
Thiết lập ban đầu của Bòn là JungKook chết, sau đó Kookie sẽ hòa vào xác của JungKook và sống cùng TaeHyung bất tử. Nhưng sau đó thấy cái kết ấy không trọn vẹn lắm, nên Bòn đã đổi thành Kookie chết.
Ở fic gốc, vì JungKook có em bé nên Kookie mới tự sát. Tuy nhiên, fic này Bòn đã chỉnh sửa là JungKook không có em bé, mà chỉ có khả năng sinh con. Bòn vẫn cảm thấy việc nam mang bầu nó phi lý vãi =))) Hồi trước viết fic thấy bình thường, nhưng hiện lại cảm thấy như vậy Kook bị phụ nữ hóa, nên Bòn quyết định chỉnh sửa.
Bòn vẫn muốn đi theo thể loại cường x cường.
Bòn thừa nhận nếu JungKook mang thai thì bi kịch của fic được đẩy lên cao trào hơn (có thai nhưng TaeHyung vẫn chọn Kookie, bỏ rơi JungKook. Và JungKook lấy đứa con ra thề với SeokJin để NamJin tìm Kookie). Tuy nhiên khi đọc lại fic gốc, Bòn vẫn thấy không phù hợp với hình tượng JungKook. (EunHyuk - HyukJae của Super Junior có vẻ ngoài sexy, mỏng manh, còn JungKook quá cơ bắp và nam tính). Cho nên Bòn đã quyết định cắt bỏ tình tiết JungKook mang thai để bé trở về đúng giới tính nam nhân của mình =)))
Hơn nữa, Bòn cũng không muốn chuyển ver mà giống y toàn bộ fic cũ. Cái kết tiếp theo của truyện là Bòn viết mới hoàn toàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...