TaeHyung có thể là kẻ ác với nhân loại, là Chúa tể của địa ngục trần gian, là nỗi ám ảnh kinh hoàng trong đêm tối. Nhưng, hắn không thể đam tâm tàn nhẫn với người tình mỏng manh. Kookie của hắn, vạn ngàn lần đây thiết tha van nài sự tha thứ từ cậu.
"Ta cũng rất yêu em", trong tâm trí JungKook không còn động lại bất cứ gì ngoài lời bày tỏ của TaeHyung. Cậu tin rằng cả thế gian đang chìm vào vũ trụ, xung quanh là mãng tối đen rộng lớn, chỉ duy có vầng thái dương soi rọi hai tầm hồn. Ấm áp và đủ đầy, ngất ngây trong hạnh phúc. Dưới bầu trời mênh mông dạt dào hương sắc xuân thắm thiết, mỗi riêng cậu và TaeHyung cùng tồn tại.
Hơi thở trong JungKook dập dồn lên, rướn người thật cao để tìm kiếm làn môi giá lạnh. Đã bao lâu rồi không được nếm trãi qua vị ngọt rét mướt này? Nửa lạ nửa quen, nửa chiếm hữu nửa xa vời.
Nụ hôn của JungKook dịu nhẹ thoáng qua, TaeHyung vô tình tiếp nhận liền lưỡng lự ngã người tránh né. Hai mắt JungKook vốn đã nhắm nghiền, chỉ biết tìm môi theo mùi hương khao khát. TaeHyung bước lùi, JungKook bước tới. Hắn yêu cậu thì van xin đừng bỏ rơi cậu nữa.
Rốt cuộc TaeHyung cũng vô phương trốn tránh, bị JungKook nhấn chìm trong nụ hôn. Cậu ngấu nghiến, chiếm đoạt, tham lam và vội vã, đem tất cả hơi lực từ TaeHyung hút cạn vào thân mình. Hai chiếc răng nanh không ngừng cắn mút, đòi hỏi sắc hương dục vọng ma cà rồng.
Dấu răng của JungKook đối với TaeHyung chỉ là những cái đau nhỏ bé, tựa vết trầy của cơ thể hoá đá từ lâu. Nhưng cái điện từ đó vô cùng mãnh liệt, đánh động con thú hoang kiềm nén ái ân khát tình. Toàn thân hắn từng đợt tê liệt chạy khắp, khuếch tán ra hoả dục cháy rần. Giây phút ấy như tiếng chuông ngân thức tỉnh, hắn nhận ra mình thật sự đã nhung nhớ JungKook dai dẳng như thế nào.
Nụ hôn đơn phương nhanh chóng được đáp trả, cuốn hai cơ thể kết nối không rời. Môi kề môi, thân sát kề thân, tay rối loạn chỉ hận chưa thể vò nát đối thương hoà nhập với chính mình.
Mọi diễn biến không còn chậm rãi như đoạn phim chậm, mà chính xác là hai kẻ hoang dã đói khát lẫn nhau. TaeHyung xốc cả người JungKook lên để rũ bỏ từng lớp áo, JungKook thuận chiều đẩy quá trình đi xa hơn. Không gian tình ái như quay cuồng điên đảo, tiếng rên trầm thoả nguyện không hồi kết, đám lá khô lấp lững bay cổ xuý thêm hoan lạc.
Cơ thể trần trụi của JungKook nhanh chóng bị TaeHyung ép chặt vào thân cây. Bàn tay cuồng nhiệt lướt dọc theo thân người hoàn hảo. Từ cơ ngực nhỏ săn chắc đến đường cong quyến rũ vòng eo, tiếp tục kéo dài xuống đôi đùi non trơn mịn. JungKook ngất ngây hồi đáp bằng hơi thở đục nhoè nóng bỏng, linh hoạt những ngón tay vuốt ve xoa nắn phần nhạy cảm của TaeHyung. Chiếc mũi hoàn mỹ không ngừng hít hà lên bờ vai hắn, rê lưỡi liếm nhẹ hương thơm thống trị quen thuộc. Thật sự đã quá nhung nhớ để có thể bình tĩnh trong cơn say tình.
Vờn nhau âu yếm màn dạo đầu bị xem như thừa thãi, TaeHyung dứt khoác nâng một chân JungKook lên, vắt ngang hông mình. Cơ thể quyến rũ không một tì vết của cậu trong màn đêm bừng sáng lạ kì như hào quang bao bọc. Bàn tay sắc dài của TaeHyung lướt dọc theo những đường cong hoàn mỹ, tìm đến nơi thầm kín gọi mời, khẩn trương mở đường khuấy động.
JungKook biết thói quen hưởng thụ ái ân của hắn, liền ngoan ngoãn ngã lưng vào thân cây, co chân còn lại quấn chặt lấy hông hắn, đưa hai nơi giao hoan tiếp xúc nhau thật gần, cảm nhận cái nhiệt đang bừng cháy.
Da thịt này rõ ràng và chân thật quá, cảm tưởng viễn cảnh chỉ có ở thiên đường, như bước lạc trong cơn mộng mị. JungKook mê mẫn vuốt dọc theo thứ đang bừng bừng phấn chấn của TaeHyung, trong khi hắn chậm rãi thưởng thức hương thơm từ vùng cổ trắng ngần.
Lối vào sát gần vật căng cứng, bao cảm xúc càng tăng mãnh liệt. JungKook chủ động bám hai tay vào thân cây, đợi chờ khoảnh khắc vì người yêu mà dâng hiến. Rốt cuộc khi thứ nóng bỏng kia vì khát khao mà hung hăng sát nhập, cường loạn xâm chiếm, toàn thân JungKook như nứt ra tê dại, a lên những tiếng mê đắm, móng vuốt nhọn không ngừng bấu chặt vào vỏ cây.
Chỉ tưởng đến việc đang được ngự trị trong cơ thể JungKook, tự do thao túng ra vào, tâm trí TaeHyung đã choáng ngập mê đắm. Hắn không thể tự chế trụ được chính mình, một tay liền kéo nghiêng mái đầu cậu, rê nhẹ bờ môi rồi chậm rãi ghim hai chiếc răng nanh xuyên qua lớp da cổ mịn màng.
JungKook nghe nhựa sống trong người đồng loạt bị rút về một hướng, tứ chi phút chốc lạnh cứng tê dại, mắt hoa lên cảnh vật quay cuồng. Một tiếng rên cũng không thể phát ra, hơi thở càng thêm gấp rút.
TaeHyung nhanh chóng di chuyển bên dưới, nhiệt liệt chiếm hữu nơi nhạy cảm yếu mềm. Sự hiện diện đột ngột của một vật không vừa tầm khiến lối vào của JungKook buốt đau ê ẩm. TaeHyung liên tục xốc cậu lên bằng những nhịp đưa đẩy si mê. Tấm lưng trần đã hoá đá chà sát vào thân cây, khiến nó lung lay rụng vài cành lá yếu ớt.
JungKook ôm chặt lấy TaeHyung, cả đau đớn cả sung sướng tột cùng. Tiếng da thịt tình ái rộn rang bầu không gian nhỏ, lối vào huyền bí căng ra hết mức đón chào thân trụ hùng dũng khám phá. Khoái cảm ngất tràn như sóng lụt đổ xô ào ạt. Cả hai điên dại đưa cuộc làm tình nóng bỏng đến cao trào. Người cố đẩy kẻ cố nương, đôi bóng hình cùng nhấp nhô trong khuôn viên vắng lặng. Sự hoà hợp nồng cháy đỉnh điểm để khát khao bù đắp tháng ngày bi khổ phải xa cách suốt thời gian qua.
Gần như kiệt sức sau cơn hoan tình cuồng cháy, chỉ đợi TaeHyung buông lỏng, JungKook liền trượt dài người xuống gốc cây, ngã đầu ra sau để ổn định lại nhịp thở.
Hương vị máu của JungKook đã hoàn toàn khác, nó lạnh lẽo và khắc nghiệt đi rất nhiều. Cả cơ thể cậu cũng quá mạnh mẽ, mang lại cảm giác lạ lẫm với TaeHyung. Hắn không nghĩ việc tận sức an ủi vết cắn cho cậu là cần thiết như lúc trước, nhưng hắn vẫn làm bởi đó là sự san sẻ tình yêu.
Dưới tán cây rộng che khuất một góc ánh trăng, JungKook nằm gọn trong lòng TaeHyung thoả mê sự thư thái. Hắn thì âu yếm quanh vùng cổ cậu, tay không ngừng mớn trớn vuốt ve. Đến khi mọi thứ đã ỗn, hắn mới nhẹ nhàng mặc trang phục lại cho JungKook, tỉ mỉ từng cúc áo, nút quần, còn cẩn thận chỉnh chu mái tóc rối bù ướt đẫm mồ hôi. JungKook mơ màng gục đầu vào bờ ngực hắn, hạnh phúc ngất ngây trong vòng tay mạnh mẽ dịu kì. Niềm nhung nhớ tổn thương suốt thời gian qua như được bồi hoàn trọn vẹn. Hơi thở cậu đều dần tận hưởng giây phút ngọt ngào được ấp ôm.
TaeHyung mỉm cười, hôn nhẹ lên mái tóc JungKook, cuốn người cậu lại như chàng hoàng tử nhỏ, chỉ cái nhúng người đã đưa cả hai lên ngọn cây. Để JungKook ngồi hẳn trong lòng mình, còn hắn thì tựa lưng vào thân cây vững chắc. Đôi tâm hồn sát cạnh bên nhau, cùng lắng cái lạnh từ đôi cơ thể chẳng còn là người sống. Nhưng với họ, nó ấm áp lạ kì.
Ở phía xa chân núi, ánh ban mai dần hé lộ. Buổi bình minh rực rỡ tràn nhựa sống, một ngày mới bắt đầu với thoang thoảng tiếng chim ca. Đâu đây nghe âm thanh nhộn nhịp vội vã nơi đô thị, những con người yếu mềm đang xoay trở vào nhịp điệu luân trường. Có huyên náo nhưng thật yên bình thi vị.
JungKook ru hồn theo làn gió nhẹ đưa hương sương sớm, ngước nhìn lên đám mây lập lờ không buồn trôi. Một đám mây nhỏ chỉ để che riêng cho đôi bóng người, một đám mây bất thường của vùng trời mênh mông rộng lớn.
- Ngài đang bị thương, không nên gọi phong vân. – Vô tư ngửa đầu lên vai TaeHyung, JungKook nhắc nhở. Vì ánh bình minh đã lên cao, TaeHyung đang dụng sức dùng mây che cái nắng hủy diệt cho hai người.
TaeHyung vòng tay qua eo người ngồi trước, gác hẳn gương mặt lên hỏm cổ JungKook, vị trí mà dễ dàng cảm nhận được hương máu ngọt ngào của cậu. Chỉ một đám mây nhỏ che đi ánh mặt trời, sức lực hắn vẫn có thể duy trì được dài lâu.
- Ánh bình minh thật đẹp, em không thấy sao?
JungKook mỉm cười:
- Rất đẹp. Đẹp đến mức có thể giết ma cà rồng.
Giọng TaeHyung cũng thiết tha lưu luyến:
- Ngày nào cũng có thể cùng em ngắm nhìn ánh bình minh thì thật hạnh phúc.
JungKook trầm ngâm nghĩ ngợi, bàn tay đan chặt vào tay TaeHyung thể hiện sự sợ hãi sẽ mất hắn mãi mãi. Cậu biết do bản thân chủ động khêu gợi TaeHyung, chứ hắn thật rất phân vân khi hai người cùng nhau hoan ái. Giây phút vừa qua như cố buông trôi số phận, như chút mềm lòng trước sự bi luỵ của cậu thôi.
- Nếu vậy, chúng ta hãy bên nhau nhìn ngắm trọn vẹn ánh bình minh này nhé. – JungKook đề nghị và cũng là tranh thủ tận hưởng hạnh phúc ngắn ngủi này.
TaeHyung mỉm cười thay cho lời đồng ý, từ phía sau ôm chặt JungKook hơn.
Hai người tựa bên nhau trên ngọn cây, dõi theo vầng thái dương ngày một gay gắt.
Cũng có thể gọi là lãng mạng, cũng có thể là say đắm ngọt ngào. Nhưng, giây phút có đôi thoáng qua như chớp mắt nhẹ, phút chốc đã đứng bóng mặt trời.
Chia ly một khắc cũng dài muôn thế kỉ, cạnh nhau một ngày lại tựa gió thoảng bèo trôi. JungKook xót xa ngẩng đầu nhìn lên áng mây đen chập chờn che bóng, chỉ mong thứ ánh sáng này đừng bao giờ lụi tàn để được mãi trong vòng tay người yêu. Khi ánh sáng này vụt tắt, cũng là lúc TaeHyung sẽ sống nguyện theo lời thề, trở về với Kookie.
Trong đầu nảy sinh ra một khả năng, JungKook mím môi quyết định hỏi nhỏ.
- TaeHyung à, chúng ta có thể chờ đợi không?
TaeHyung đang tựa lưng ngẩng nhìn bầu trời, ậm ừ nghe ngóng câu chuyện của JungKook.
JungKook ngồi thẳng dậy, nhìn sâu vào hắn:
- Kookie dù có luân hồi cũng chỉ là con người, vòng đời chẳng thể kéo dài quá trăm năm. Liệu em có thể chờ đợi ngài một trăm năm tới...
TaeHyung thoáng chút suy tư rồi cũng hiểu ra điều JungKook đang đề cập. Cậu giờ đã trở thành ma cà rồng, có thể ngàn năm bất tử, còn Kookie trước sau vẫn chỉ là con người yếu đuối. Nếu hắn không thể từ bỏ Kookie thì cậu có thể chờ đến ngày Kookie ra đi, rồi hai người khi ấy mới cùng đắp xây tình ái.
JungKook vì yêu nên cam chịu đợi chờ, cam chịu nhìn người yêu trong vòng tay kẻ khác. Chính do hiểu rõ nên gương mặt TaeHyung thêm trầm ngâm giá lạnh, ném ánh nhìn về nơi xa xăm. Dù phân vân dáng vẻ cũng ánh lên cường quyền thống trị, lời thốt ra trở thành mệnh lệnh cho chính mình.
- Nếu ở cạnh Kookie mà trong lòng mong ngóng đến ngày đoàn tụ cùng em, thế chẳng phải ta là kẻ đốn mạt lừa dối em ấy hay sao?
JungKook lặng người chua xót, nhìn rõ ra cốt lõi thế tình. Cậu yêu TaeHyung cũng bởi sự chung thủy của hắn, bởi ngàn năm dài hắn vẫn một lòng với lời thề năm xưa. Nay vì cậu hắn quay lưng với Kookie tội nghiệp, thì Kim TaeHyung đích thị chẳng phải người cậu yêu.
Nhưng ngay cả đợi chờ cậu cũng không được phép, thì cuộc tình này vô phương vãn hồi hay sao?
TaeHyung đưa tay nâng nhẹ cằm JungKook, dùng vóng vuốt vuốt ve gò má cậu, rất trìu mến, rất thân thương:
- Nếu ở cạnh Kookie, ta phải không nghĩ về em nữa. Nếu chọn ở bên em, ta vĩnh viễn phải quên đi Kookie. Có như thế, ta mới là người đàn ông xứng đáng với người mình yêu.
JungKook nghẹn ngào hất mặt ra khỏi tay TaeHyung, rưng rưng tròng mắt nhìn vào vô định:
- Ngài chỉ có thể thành tâm yêu một người. Cho nên người mà ngài chọn, không phải là em? – JungKook gần như nức nở. Hắn là nam nhi đỉnh thiên lập địa, không nói hai lời, đã thốt lời thề với tình nhân thì mãi mãi không bao giờ rũ bỏ.
TaeHyung lặng im không đáp, tự bản thân gặm nhắm niềm ray rứt khôn cùng. Vốn dĩ hắn không bao giờ có thể rũ bỏ Kookie, vậy mà vừa rồi vẫn không dằn lòng hoan ái cùng JungKook. Đó thật sự là thứ tình yêu đầy tội lỗi.
JungKook cảm giác rất uất ức, đôi môi hồng theo đó mà run rẩy.
- Quay về với Kookie, nghĩa là ngài sẽ mãi mãi quên em? – Cậu đắng cay chất vấn, con tim tưởng đã bị xé đôi. Biết rõ đó là kết cục duy nhất cho đường tình nghiệt ngã này, sao sự thật hiển hiện lại quá đớn đau thống khổ.
TaeHyung không hồi đáp, nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy JungKook, kéo sát vào lòng, vuốt ve mái đầu cậu. Chốc chốc, lại đặt xuống một nụ hôn, lắng nghe hơi thở thổn thức của cơ thể người yêu. Cậu đau, hắn cũng đau.
Nếu có thể vĩnh viễn tìm quên, hắn đã không từng đêm lạc bước đến chốn này. Cho dù là Chúa tể thống trị yêu ma, TaeHyung vẫn mang trong người cảm xúc yêu thương. Hắn biết yêu và cảm nhận tình yêu. Làm sao có thể quay lưng phản bội người đã vì mình mà ngàn năm trôi dạt? Chính bởi lời thề năm xưa đã trao cho Kookie niềm tin mãnh liệt, vượt qua phong cuồng vũ trụ đến tận bây giờ.
JungKook bất chợt vòng tay ôm lấy TaeHyung, ngẩng đầu nài nỉ:
- Ngài có thể ở cạnh Kookie, nhưng đừng quên em được không? Chỉ cần trong tim gìn giữ một chút tình cỏn con thôi, rằng từng có một người tên Jeon JungKook rất yêu thương ngài.
Nghe lời nói thống thiết, TaeHyung không khỏi chạnh lòng, gương mặt giá băng biểu tình sầu não, hai tay ôm chặt đôi má bầu bĩnh của JungKook, cũng đáp lời van nài bi luỵ:
- Ta làm sao có thể quên em? Nếu nói vĩnh viễn tìm quên chỉ là lừa dối.
JungKook đặt tay mình lên tay TaeHyung, cảm nhận tình yêu lan toả.
- Chỉ cần ngài còn nhớ đến em, em sẽ cam lòng biến mất, để ngài cùng Kookie giữ trọn một lời thề.
Cảm xúc trong TaeHyung vỡ oà, vội vã ôm chặt lấy JungKook, tiếng nấc nghẹn trong lòng hắn không ai nghe thấy, chỉ có giọt lệ đắng âm thầm tuôn ngược vào trong. Đối với Kookie hắn giữ vẹn lời thế, thì với JungKook, hắn là kẻ bất nhân tội lỗi.
Vùi người trong cơ thể TaeHyung, JungKook tiếp tục lập lại câu nói như thôi miên ám thị.
- Chỉ cần ngài còn nhớ đến em, như vậy là đã đủ. Thật sự là đủ...
Không còn lời gì để xoa dịu nhau thêm, cả hai lặng im kề bên không xa ly tấc. JungKook thẩn thờ ngã sâu người vào TaeHyung, TaeHyung hồi lâu lại siết chặt tay và hôn thắm thiết. Họ tận hưởng hương vị của nhau như đó là những giây phút cuối cùng.
Ánh mặt trời đã đi hết một vòng không gian, lập lờ ở phía Tây hắt lên hoàng hôn đỏ thẳm.
Chiều tà buông xuống màn đêm tịch mịch, nhà nhà lại sáng đèn đoàn tụ người thân. Đôi tâm hồn trên ngọn cây vẫn trầm ngâm bất động, chờ đợi đến khi vầng thái dương thật sự úa tàn.
JungKook khẽ chuyển mình ngồi dậy, ngoái đầu nhìn ngắm TaeHyung, cố gắng khắc ghi thật rõ hình ảnh này.
- Em phải về. – Dứt khoát thoát khỏi cái ôm của TaeHyung, JungKook toan nhảy xuống.
TaeHyung vội vàng níu kéo lại, cành cây non mềm trên ngọn khẽ lay động xốn xao.
- Ở lại với ta một lúc nữa...
JungKook nghẹn ngào cay tròng mắt. "Một lúc nữa..." – Có nghĩa là TaeHyung cũng biết cả hai người không thể âu yếm mãi cùng nhau.
- Níu kéo có ích gì khi biết rõ là phải chia ly?
JungKook lạnh lùng gạt tay TaeHyung ra, tung người xuống đất.
TaeHyung vẫn ở lại trên ngọn cây, sợ rằng tiếp tục ở cạnh JungKook, hắn sẽ không đành lòng để cậu ra đi.
JungKook từ dưới ngẩn đầu nhìn lên, luyến tiếc vòng tay giờ đã không thuộc về mình. Nước mắt vốn từ lâu đã khô cạn, hiện chỉ nghe cõi lòng âm ỉ một nỗi đau.
TaeHyung chậm rãi kéo từ cổ áo ra sợi dây chuyền vàng lấp lánh, hình chiếc đầu lâu như của trẻ nít nô đùa.
- Ta mãi mãi gìn giữ vật này, vì em. – Hắn buông một lời hứa, khẳng định khắc cốt ghi tâm bóng dáng JungKook trọn cuộc đời.
JungKook mỉm cười, làm sáng rực cả không gian.
TaeHyung nhận ra cậu cũng là mỹ nam nhân sắc nét kiêu kỳ. Cậu đẹp hơn tất cả mọi cảnh vật thu vào trong mắt hắn. Jeon JungKook – cái tên hắn sẽ mang theo đến cõi vĩnh hằng.
Không còn gì luyến tiếc, JungKook xoay người rảo bước đi.
Tình yêu không nhất thiết là sở hữu, đôi khi chỉ cần được khắc ghi bóng hình. JungKook thoả nguyện khi nắm giữ một góc nhỏ trong tim TaeHyung, được hắn ngày đêm chôn giấu trong lòng. Âu đó cũng là niềm hạnh phúc, giữa thế gian này ít nhất cậu không lẽ loi.
Dù sao thì, cậu cũng là kẻ đến sau. Kẻ đến sau không có quyền đòi hỏi độc chiếm.
Dõi theo bóng JungKook đến tận cuối con đường, đến khi khuất hẳn vào tán cây rộng, TaeHyung mới chậm rãi nhảy xuống, lưu luyến bước đi về hướng ngược lại. Vì chung tình với Kookie, hắn không thể gặp JungKook nữa. Nhưng có thật những ngày tháng sống bên người yêu, con tim sắc đá kia vẫn sẽ một lòng mà không đồng sàn dị mộng?
Phản bội trước sau vẫn là phản bội, có chối bỏ chăng cũng chỉ làm đau chính mình.
*
Ngôi biệt thự đơn côi hiện ra trước mắt, JungKook mở cổng rồi lững thững bước vào. Tâm trạng không biết nên buồn hay vui lẫn lộn, chỉ thấy trống trãi một cuộc đời. Giờ thì cậu không còn gì vướng mắt hay than oán, tất cả đã quá rõ ràng khi mình chỉ là người đến sau. Từ đây cậu sẽ vững tin sống thật tốt, kéo dài được bao lâu thì hạnh phúc bấy lâu vậy.
Gian phòng trên góc tầng ba đang hững hờ đón chờ chủ nhân, cửa phòng hé mở gọi mời.
JungKook bước đến, lập tức rùng người cảnh giác. Cậu không bao giờ ra khỏi nhà mà không khoá cửa. Thế cánh cửa này vì đâu lại hé mở ra?
.
.
.
Hình như post đến 5 chap =.= Post nhiều đến đếm không hết luôn. Ê, tuần này Bòn post đến gần 15 chap luôn á, kinh hồn thiệt. Không đạp nhà Bòn đòi quà nữa nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...