.
Tác giả: Bòn
..//..
- Vậy... Chúa tể không giết tôi là bởi SongLin đã cầu xin?
- Với ta, SongLin không có nhiều trọng lượng đến vậy. – TaeHyung lạnh lùng phủ nhận.
JungKook gật gù thấu hiểu. TaeHyung không xuống tay vốn dĩ vì không cho rằng cậu xứng đáng được hắn trừng phạt. Hắn cho cậu sống để tự cảm nhận lấy sự khinh bị từ chính lời nói dối của mình.
- Tôi không xứng đáng để được SongLin bảo vệ, người nó nên tận trung là Kookie. – JungKook kết luận, tiếng thút thít để dòng nước mắt trực trào.
TaeHyung trầm ngâm đưa ánh nhìn vào mông lung, cất giọng nhẹ tênh:
- Có thể vì chung sống lâu ngày nên nó cũng cảm thấy yêu quý ngươi...
Dứt lời TaeHyung tự cười chính mình. Không biết câu nói đó dành cho SongLin hay chính từ bản thân hắn. TaeHyung liền hít thở sâu cho cõi lòng nhẹ đi nhiều tâm tư hổn loạn.
- Nói chung, SongLin luôn oán hận cuộc sống của mình. Được chết vì chủ nhân là sự giải thoát mọi dằn vật trong quá khứ. Chính ngươi đã giúp SongLin thực hiện được điều đó, biết không?
JungKook suy tư theo câu chuyện vừa được nghe qua. Nếu tồn tại đối với SongLin là dằn vặt tội lỗi, thì bây giờ nó đã làm tròn nghĩa vụ đối với chủ nhân của mình. Lời thề tự trong bản thân SongLin đã thực hiện được. Âu đó cũng là sự siêu thoát.
JungKook thở dài ra, ôm chặt gói snack vào lòng, mỉm cười nhìn TaeHyung:
- Cảm ơn đã giúp cho lòng tôi nhẹ nhỏm.
Lâu rồi không thấy JungKook cười, giờ nụ cười của cậu lại điểm thêm hai chiếc răng nanh, TaeHyung bất giác cũng mỉm cười theo. Nhìn cậu vui hồn hắn sao cũng vui đến vậy? Câu chuyện về một Thây ma lại vô tình khiến cả hai vơi dần sự ái ngại, tự nhiên đối diện với nhau hơn.
- Ngươi không nên nhịn đói quá lâu, sẽ không tốt cho vết thương. – TaeHyung hạ giọng căn dặn.
JungKook gật đầu:
- Từ nay tôi sẽ chú ý chăm sóc bản thân hơn, vì sẽ không còn ai hy sinh bảo vệ cho tôi nữa.
TaeHyung trầm ngâm không lên tiếng. Hắn muốn nói với những gì cậu làm cho Kookie, hắn sẽ không bỏ mặc cậu, nhưng thốt không ra lời.
Chợt JungKook xoay đổi đề tài:
- Tại sao Chúa tể không gọi NamJin tìm kiếm Lãnh chúa? Không phải họ là lực lượng kế thừa của Chúa tể sao?
TaeHyung khá bất ngờ vì JungKook quan tâm đến điều đó. Hắn suy nghĩ thật lâu rồi quyết định chia sẻ cùng cậu:
- Ta đã thoả thuận với NamJin trong việc tìm giết Bá tước Seagull Chae. Nhưng ngươi cũng thấy trận chiến vừa rồi họ không xuất hiện. Đó gọi là ngư ông đắc lợi.
JungKook có phần ngỡ ngàng, TaeHyung mỉm cười tiếp lời:
- Hiện ta đang bị thương. Không chừng NamJin sẽ kéo cả đoàn Thây ma đến đây để kết liễu nốt kẻ làm Chúa tể này. Từ lâu, họ đã không hề tuân phục ta.
TaeHyung chậm rãi đứng dậy, dùng móng vuốt kéo nhẹ tấm màn cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài:
- Ta những tưởng ngàn năm sẽ cùng tình yêu giẫm đạp lên Thế giới. Giờ nhận ra, dù có cả Thế giới dưới chân cũng không thể hạnh phúc khi tình yêu ấy không trọn vẹn. Nếu NamJin thật sự khát khao vị trí Chúa tể này, ta sẽ không lưu luyến nếu họ xứng đáng.
TaeHyung không hiểu sao mình có thể dễ dàng giải bày tâm tư với JungKook như vậy. Say đắm rồi căm hận, xa cách rồi lại ở cạnh nhau, hắn thấy JungKook trở nên gần gũi thân quen. Như là điều tất yếu trong cuộc sống thường ngày. Có cậu cạnh bên, thật sự ấm áp diệu kỳ so với thời gian qua lang thang chinh phục Thế giới.
JungKook cảm nhận TaeHyung đang chùn bước, tinh thần đã kiệt quệ sau khi để Kookie rơi vào tay Lãnh chúa. Đôi môi cậu mím chặt lại, quả quyết:
- Hãy triệu tập NamJin, tôi có cách để họ phải tận tâm truy tìm Kookie.
TaeHyung không khỏi ngạc nhiên, JungKook vẫn kiên định:
- Với Chúa tể tôi chỉ là kẻ lừa dối, nhưng lần này, nhất định phải tin tôi.
TaeHyung trầm ngâm không hồi đáp, nhìn xoáy đôi mắt lạnh vào JungKook. Có thật với hắn JungKook chỉ là một kẻ dối trá? TaeHyung không nghĩ vậy. Hắn từng căm ghét và rẻ khinh cậu. Nhưng xen vào đó, lại là một niềm tin mãnh liệt vào thứ tình vu vơ. Chính bản thân hắn giờ đây đối diện với Kookie cũng là sự lừa dối một lời thề. Vì lẽ đó tận sâu trong thâm tâm, TaeHyung lại cảm thông những hành động bất chính vừa qua của JungKook.
- Ta sẽ gọi họ đến vào tối mai. – TaeHyung để lại câu nói lạnh tanh rồi lặng bước ra khỏi phòng.
JungKook thật sự vui mừng đến không thể kiềm nén nụ cười. TaeHyung vẫn còn chút niềm tin vào cậu, hắn lắng nghe cậu nói.
.
.
Sau thời gian lâu đài vắng lặng, JungKook lại được thấy hình dáng uy nghiêm của TaeHyung ngồi trước lò sưởi. Vừa vui lại có chút chạnh lòng. Cậu không đến gần đó mà chỉ đi qua đi lại sát gần cửa sổ, buâng quơ để tâm đến tiếng tí tách từ đám cũi giòn. Không gian yên ắng chỉ có hai người càng thêm ái ngại. Đôi lần tiếng thở dài của JungKook còn to hơn tiếng lửa.
TaeHyung không hiểu chuyện gì khiến JungKook bồn chồn không yên, chốc chốc lại ngoái đầu ra sau nhìn thân người gầy nhom của cậu. Hắn biết sự quan tâm đến JungKook đã vượt tầm kiểm soát. Khi thấy cậu vì cứu Kookie, vì cứu hắn mà không màng tính mạng, hắn càng muốn xoáy sâu tìm hiểu về con người thật của cậu hơn. Do tình yêu với Kookie là rào chắn, TaeHyung không thể bày tỏ cảm xúc nhiệt tình với người từng giả danh Kookie, nhưng hắn thừa nhận có nhung nhớ hình bóng JungKook, còn vương vấn khi rời xa cậu.
Cuối cùng Thây ma gác cổng cũng xuất hiện để phá tan sự ngượng ngùng của hai tâm hồn luôn nghĩ về nhau lại dối gạt lẫn nhau. JungKook khẩn trương đến mức đi thẳng đến cầu thang, một kiểu nghênh đón âm thầm hai bóng người đang theo sau Thây ma đó.
- NamJin đã đến theo lệnh triệu tập, thưa Chúa tể. – Thây ma cúi đầu thưa gửi.
TaeHyung phất tay cho nó lui xuống. Chậm rãi liếc mắt nhìn.
- Lâu quá rồi không gặp nhỉ? – Hắn cất giọng mỉa mai.
NamJin vẫn như mọi khi cùng khoác áo choàng hồng tươi, rực sáng cả không gian ảm đạm của toà lâu đài. NamJoon trước sau vẫn là bức tượng gỗ điêu khắc, hoàn mỹ đến từng được nét lạnh lùng. SeokJin thì từ khi trông thấy JungKook đã không rời mắt khỏi cậu, miệng tủm tỉm cười, mi mắt cũng nheo lại đầy trêu ghẹo. Sự biến đổi thành ma cà rồng của JungKook khiến SeokJin rất thích thú.
- Nghe nói Chúa tể mang trọng thương sau trận đối đầu cùng Lãnh chúa, chúng tôi sao lại không đến chứ? – SeokJin tươi vui hồi đáp.
- Tốt. – TaeHyung cười nhạt – Vậy cùng ngồi xuống bàn thảo đi.
NamJin thản nhiên tiến lại chiếc bàn dài trước lò sưởi, TaeHyung cũng ngồi xuống ngay đầu dãy bàn. Chỉ có JungKook là chẳng biết phải ngồi vào đâu. Như một phản xạ vô tình, cậu chọn khoảng trống phía sau TaeHyung để yên vị, tựa lưng vào vách tường.
- Chúng ta đã thoả thuận, hai người tìm giết Seagull Chae, ta sẽ cung cấp lực lượng. Nhưng rốt cuộc, hai người đã không giữ đúng giao ước. – TaeHyung nhẹ nhàng đi thẳng vào vấn đề.
SeokJin nhún vai:
- Vì Seagull Chae đã được Lãnh chúa bảo vệ trong lưới phép thuật, chúng tôi chẳng thể tìm ra ông ta ở đâu. Chịu thôi, chúng tôi sẽ bồi thường thiệt hại và lực lượng cho Chúa tể.
JungKook nhíu mày kì dị. Cậu biết SeokJin đang nói dối. Lần gặp SeokJin gần đây nhất ở gần khu chợ đêm, JungKook đã nghe SeokJin tiết lộ về tung tích của Seagull Chae, thậm chí còn đoán biết Lãnh chúa đã luân hồi. Rõ ràng NamJin biết tất cả và cố tình không ra mặt tiếp ứng cho TaeHyung.
Dĩ nhiên TaeHyung cũng biết điều đó, hắn thản nhiên:
- Ta đã không ngờ Lãnh chúa cũng luân hồi nên không triệu tập bất cứ ma cà rồng nào cùng đối đầu với lão ta. Quả thật vết thương lần này không phải nhẹ. Cho nên đêm nay, ta gọi hai ngươi đến coi như là mở đường thuận lợi cho NamJin đấy.
NamJin lặng im không hồi đáp, họ chưa hiểu rõ ý tứ của TaeHyung. Hắn tiếp lời:
- Hạ sát ta trong thời điểm này là thích hợp nhất, không phải sao?
JungKook tin rằng NamJin sẽ tìm đường lấp liếm. Chẳng ai dại dột muốn công khai đối đầu với Chúa tể của thế lực đen tối. Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại. SeokJin chẳng những không biến sắc mặt còn nghếch mép tự tin:
- Chúa tể cũng biết bọn tôi sớm muộn sẽ tìm đến ư?
- Ta biết hai ngươi không chỉ đến đây một mình. – TaeHyung đáp.
SeokJin vẫn cười:
- Tôi cũng biết Chúa tể không chỉ triệu tập mỗi mình NamJin.
JungKook hoàn toàn chấn động. NamJin ra mặt tạo phản thật rồi. Cậu không biết NamJin mang theo bao nhiêu quân, nhưng cậu biết TaeHyung đã triệu tập rất nhiều tướng lĩnh ma cà rồng về lâu đài. Chỉ cần thoả thuận mà JungKook đặt ra bất thành, hắn lập tức triệt hạ NamJin như diệt trừ mầm mống gây hoạ. Nhưng hiện TaeHyung đang bị thương nặng, trận chiến diễn ra thì vấn đề sống còn cũng là điều hy hữu rủi may. NamJin chắc chắn phải có thế lực rất lớn và cả tham vọng bá chủ bạo tàn nên TaeHyung mới dè chừng như vậy.
JungKook thở dài ra nặng nề, tiến lại gần bàn họp. Sự thoả thuận lần này có thành công hay không cũng dựa vào may rủi.
- Kim SeokJin, chúng ta nói chuyện riêng một chút đi. – JungKook trầm mặt nghiêm túc.
SeokJin có chút bất ngờ, liền liếc nhìn NamJoon. Nơi này là lâu đài của TaeHyung và họ đến đây hoàn toàn không thiện chí. Tách nhau ra liệu có an toàn?
- Tôi chỉ muốn trò chuyện cùng anh với tư cách cá nhân, như hai người bạn. – JungKook nhấn mạnh.
- Bạn? – SeokJin bật cười – Chúng ta đã từng kết bạn ư?
JungKook biết bản thân đã từ chối lời kết bạn của SeokJin, giờ lại phải xuống nước nhờ vả.
- Thế thì chúng ta hãy trao đổi với nhau như hai đối tác sòng phẳng vậy. – JungKook nói.
SeokJin lại cười. Hai từ "đối tác" với những người sống từ thế hệ ngàn năm trước có vẻ hơi xa lạ. Nhưng SeokJin là người thích tìm tòi mới lạ, nên cảm thấy rất thú vị. NamJin trước khi đến đây đã quyết định một trận sống còn với TaeHyung. Muốn lật đổ hắn thì đây là thời điểm thích hợp nhất. Cần phải tập trung toàn bộ tinh thần, tuyệt không nên phí phạm tán gẫu với JungKook. Tuy nhiên, đôi chân của SeokJin không chịu nghe lời, cứ chậm rãi đứng dậy, tiến lại gần JungKook. Rõ ràng, trong lòng SeokJin, JungKook thật sự tồn tại như một người bạn.
- Ngươi muốn trao đổi gì? – SeokJin dò xét.
- Lên lầu đi. – JungKook đề nghị.
Cậu kín đáo trao ánh nhìn cho TaeHyung rồi cùng SeokJin bước lên lầu. TaeHyung bồn chồn dõi theo hai bóng người ấy. JungKook nhất định không cho hắn thu xếp Thây ma bảo vệ, cậu muốn giữ bí mật tuyệt đối cuộc thoả thuận. Chính điều đó làm TaeHyung bất an, bởi JungKook không phải đối thủ của SeokJin. Không cơ sở nào khẳng định SeokJin sẽ không làm hại đến JungKook cả.
JungKook dẫn SeokJin đến phòng mình, rão bước xung quanh cẩn thận quan sát để chắc chắn TaeHyung không cho Thây ma nào phòng vệ. SeokJin lại chẳng quan tâm mình có bị theo dõi hay không, vô tư mở lời trước.
- Chúc mừng đến với Thế giới không có ánh mặt trời.
JungKook không chú tâm, SeokJin càng hồ hởi hơn:
- Từ khi nào thế?
- Sau ngày tình cờ gặp anh trên đường. – JungKook đáp.
- Ồ... – SeokJin gật gù – Thế mà TaeHyung cũng để ngươi sống à? Ta tưởng hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ cuồng phong khi biết sự thật. Chắc gần gũi nhau lâu quá nên thương rồi, không nỡ giết chứ gì?
- Là căm ghét đến mức không thèm đụng tay đến. – JungKook lạnh tanh.
SeokJin bật cười khúc khích, nheo đối mắt tươi vui.
- Ta dám cá là do Kim TaeHyung yêu thích ngươi đấy. Một con người bạo tàn sẽ không bao giờ biết đến vị tha, trừ phi kẻ đó là người hắn không thể sống mà thiếu được.
Lời khẳng định chắc nịch của SeokJin bất giác khiến trái tim JungKook lay động. Chưa bao giờ cậu nghĩ TaeHyung yêu thích mình, một chút cũng không.
SeokJin nói tiếp:
- Cũng giống như việc ta và NamJoon ngang nhiên bất phục. Chỉ cần cuộc thoả thuận của ta và ngươi không thành là Kim TaeHyung sẽ ra lệnh diệt trừ ngay. Hắn đâu có lý gì thương tiếc mà vị tha.
JungKook ngạc nhiên:
– Ngươi biết TaeHyung đã chuẩn bị lực lượng?
SeokJin đắc ý chỉ chỉ vào chiếc mũi hoàn hảo của mình:
- Ta còn biết hiện có bao nhiêu ma cà rồng đang có mặt ở lâu đài đấy.
- Vậy ngươi có chắc sẽ nắm phần thắng không? – JungKook dò xét.
SeokJin thỏng thả ngồi xuống giường, ngã người ra sau lúc lắc đôi chân:
- Năm mươi, năm mươi. Nhưng TaeHyung muốn toàn mạng thì chỉ có mười phần thôi. Hắn bị thương như vậy thì không kẻ nào có thể bảo vệ hắn khỏi sự tấn công của NamJoon.
JungKook lo lắng:
- Có nghĩa là các ngươi nhất quyết giết TaeHyung? Chỉ lo là không thoát được vòng vây thuộc hạ của hắn?
SeokJin không hồi đáp, thản nhiên mân mê đôi móng vuốt của mình. Lãnh chúa và Chúa tể đều thiệt hại nặng nề, NamJin lần này đúng là ngư ông đắc lợi.
JungKook cảm thấy cục diện dần căng thẳng. Bởi SeokJin luôn cười nói nên mọi thứ trước mắt cứ diễn ra nhẹ tênh, nhưng thật sự NamJin đã xác định đến đây là một mất một còn. JungKook không muốn TaeHyung gặp bất trắc, đó là điều hiển nhiên. Lạ thay cậu cũng không muốn SeokJin có mệnh hệ gì. JungKook xưa giờ không thuận lòng nể phục ai, nhưng cậu thật sự cảm mến SeokJin vì khả năng đặc biệt ngộ nghĩnh từ việc đánh hơi điệu nghệ. Cũng vì y đã cứu cậu nhiều lần. Cậu phải ngăn chặn cuộc chiến này, liền chậm rãi tiến sát lại gần nơi SeokJin ngồi:
- Trò chuyện lâu như vậy mà ngươi không nhận ra sự khác biệt của ta? – JungKook thản nhiên đặt ra câu hỏi.
- Ngươi đã là ma cà rồng. – SeokJin thấy điều đó chẳng có gì đáng lưu tâm.
- Không phải. Là một sự thay đổi bí mật trong cơ thể ta, ngươi không nhận ra ư? – JungKook gợi ý thêm.
SeokJin chớp hờ đôi mắt, nâng người cao một chút để áp sát mặt mình vào JungKook hơn, ánh mắt trong veo chẳng chút biến đổi.
– Ngươi... có hương máu rất giống TaeHyung, lạ thật... – SeokJin lẩm bẩm.
JungKook im lặng không đáp, SeokJin bắt đầu hứng thú:
– Thật sự là giống y hương máu của TaeHyung. Hương máu cũng có thể thay đổi sao?
Đó không phải là thứ JungKook muốn SeokJin xác nhận. Cậu liền thẳng lưng ưởng ngực lên, muốn ánh nhìn của SeokJin chú ý vào đó. Quả nhiên chỉ liếc nhìn một cái, SoekJin liền thêm một lần bị kinh ngạc:
- Trái tim của ngươi... vẫn còn đập?
JungKook mỉm cười:
- Ngươi nghe thấy? Nghe thấy đúng không?
- Sao có thể? Ngươi đã biến đổi, cơ thể phải hóa đá bất tử, làm sao trái tim vẫn có thể sống? – SeokJin hoàn toàn chấn động.
JungKook kiên định gật đầu:
- Vì ta không chỉ có thể biến đổi mà không cần bị cắn, mà còn có thể sinh ra một ma ca rồng di truyền chính hương máu của mình.
SeokJin ngỡ ngàng không tiếp thu nổi, đây là chuyện rất hoang đường với ma cà rồng.
JungKook lập tức đưa ra tập hồ sơ, đây là bảng xét nghiệm cậu phải liên hệ gấp với vị bác sĩ gia đình của họ Jeon để làm. Dù phải đeo khẩu trang, mắt kính đen, lẫn bao tay khi tiếp xúc với người khác, nhưng đó lại là lý do xác đáng để vị bác sĩ kia tiến hành mọi xét nghiệm cho cậu và giữ bí mật.
- Ngươi đã sống ở thế giới này hơn ngàn năm, hẳn sẽ đọc hiểu bảng báo cáo này chứ?
SeokJin nhận lấy, nhìn vào dòng chữ in đậm đầu tiên trên bảng giấy: "Kết quả xét nghiệm tinh dịch đồ", đôi mày của y lập tức nhíu chặt lại.
Bảng báo cáo dài hai trang, ghi đầy đủ các thông số chuẩn xác.
"Số lượng... Sự ly giải... Khả năng di động... Hình dạng... độ PH... lượng bạch cầu...
Kết luận: Tỷ lệ thụ tinh >70%, có khả năng sinh sản bình thường"
SeokJin thẩn thờ nhìn mãi vào dòng khẳng định cuối cùng, như không thể tin được, nhấn giọng:
- Xét nghiệm của ngươi? Sau khi biến đổi thành ma cà rồng?
JungKook mạnh mẽ gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...