Bòn kể mọi người nghe chuyện vui lúc viết fic này (Hồi năm 2014)
Fic này cũng xoắn não như "Gáo thét vô vọng", cũng bày binh bố trận đầy hố rồi bắt đầu đi lấp, đi gỡ nút, hậu quả fic bị hoãn đến 3 lần. Thời gian hoãn cũng đăng đẳng như GTVV vậy á. (Đâu tự nhiên Bòn bị phán cho biệt danh "bón", bón fic á). =.=
Sau đó, Bòn phát hiện fic mình bị đạo, chuyển ver ngôn tình nữa mới ghê.
Bòn bức xúc rủ theo đồng bọn kéo vào đánh sập nhà của tên đạo.
Tên đạo thề sống thế chết là không biết fic Bòn, không biết Bòn, còn chưa từng mò vào nhà Bòn thì sao mà đạo. Bòn dân đam mỹ, tên đó dân ngôn tình, vốn dĩ không thuộc về nhau. Tên thủ phạm đó còn tuyên bố Bòn mới kẻ đạo fic (%^$%###& Chửi thề các kiểu!!)
Sau rất nhiều chiến trận, múa bàn phím, trưng bày chứng cứ, một tên thủ phạm khác bị lôi ra! Một tên điêu ngoa giấu mặt!
Thì ra, fic Bòn đã bị đạo tặc A chôm. Sau đó đạo tặc B thấy fic của đạo tặc A hay quá, chôm. Nên đạo tặc B không biết Bòn, vì hắn chôm fic của đạo tặc A.
Bòn mới gọi là "đạo của đạo". Cuối cùng đạo tặc A hay B gì cũng phải xóa fic hết. -_-
Bòn quên cái fic ngôn tình đó tên gì rồi, mà post trên face nổi đình nổi đám, nên mới bị tố cáo. Thụ của mình xênh đẹp bị chuyển thành "cô", ám ảnh vl.
.
.
.
Tiếp tục fic nha ~
- Ngươi muốn gì?... Ngươi muốn gì?
Chiếc bóng kia lấp lững một khoảng nhất định với JungKook rồi đứng im bất động. Xung quanh nơi ấy rin rít lên âm thanh ma quái không rõ nghĩa từ. JungKook nuốt khan giọt nước miếng khô rốc bám chặt vào vách tường, mắt không ngừng chớp, miệng không ngừng thở với ánh nhìn chằm chằm vào chiếc bóng quỷ quái đó.
- Th... ay... oi...
JungKook gần như nín thở khi mơ hồ hiểu ra âm thanh phảng phất lạnh tanh, một khoảng lặng thật lâu cậu mới phân định ra những tiếng ấy mang ý nghĩa gì.
- Cậu... nhìn thấy... tôi?
Giờ thì JungKook đã nghe rất rõ lời thì thầm rủ rỉ, giọng nói kia ôn hoà nhã nhặn kiêu sa. JungKook liền vuốt nhẹ vầng trán rín rịn mồ hôi để lấy lại bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn kỹ vào bóng ma hơn.
Toà lâu đài muôn đời bao phủ bởi lớp rèm dày kính cửa, qua chút ánh sáng yếu ớt may mắn soi rọi vào làm hồn ma kia càng mờ ảo nhạt nhoà. Nhưng mọi thứ hiện ra trước mắt đủ làm tâm hồn JungKook chấn động, cậu đứng sững người ngây ngất với dung mạo ẩn hiện qua làn sương lấp lững âm u.
Một sắc đẹp hoa mị thanh khiết đến lòng người phải đảo điên mê dại.
Đây là hồn ma hay thần tiên tuyệt mỹ. JungKook chẳng thể phân định được. Dù hình ảnh mờ ảo lung linh nhưng cậu cũng nhận ra đó là một chàng trai vóc người nhỏ nhắn, da trắng hiền hoà cùng nét mặt thanh tao. Ánh mắt sắc đỏ như ma cà rồng lại long lanh diễm lệ lạ kì. Chiếc mũi hoàn hảo dọc dừa tô điểm cho đôi môi cánh đào thêm tròn mọng. Dưới bộ áo choàng lộng lẫy kiêu sa, chàng trai càng toát lên vẻ quyền quí u sầu.
- Seagull... Kookie? – JungKook bật ra tiếng gọi ngay từ tiềm thức, bởi nét đẹp uỷ mị mê đắm này chỉ duy nhất một người sở hữu thôi.
Chàng trai nhướng nhẹ đôi mày, ngay lập tức mỉm cười kinh ngạc:
- Cậu nhìn thấy tôi? Cậu có thể nghe thấy tôi?
JungKook lã người theo cái nhoẻn miệng mê đắm đó, đáp lời như bị thôi miên.
- Dĩ nhiên là thấy... – Rồi JungKook giật mình về thực tại – Cậu thật sự là Kookie ư?
Nụ cười buồn của Kookie càng rộng mở hơn nữa, mái đầu gật gật. Niềm vui sướng tột cùng như tìm ra đấng cứu rỗi.
- Cuối cùng cũng có người nghe thấy tôi. Tôi biết người đó sẽ là cậu mà. Thì ra vẫn có người nghe thấy tôi.
- Thế trước nay không ai nghe thấy cậu à?– JungKook thắc mắc.
Kookie buồn buồn lắc nhẹ mái đầu.
JungKook hít thật sâu để trấn an lại tinh thần. Ngay cả cậu còn điêu đứng trước nét đẹp của Kookie thì hỏi sao TaeHyung không ngàn năm bi luỵ? Cho dù dáng vẻ bên ngoài có đôi phần giống ma cà rồng nhưng Kookie trông rất dịu dàng thanh nhã, lại mang vẻ ngây ngô thuần khiết. Quả thật phải tận mắt đối diện thì mới cảm nhận được nét hiền hoà thanh cao của vị Công tước này. Nếu chỉ qua lời kể hay hình họa thì mãi mãi không bao giờ thấu hiểu được.
Tuy nhiên, JungKook cảm giác như Kookie đang cố đè nén điều gì đó trong lòng, thỉnh thoảng cậu ấy hay sờ lên vầng trán, biểu hiện của sự đau đớn cam chịu.
JungKook liếm nhẹ bờ môi, lấy can đảm bước lại gần chiếc bóng thêm một chút.
- Cậu... cậu là hồn ma hay, hay... đã luân hồi? – JungKook e dè hỏi, hoàn toàn không nhận ra đây là chiếc bóng ám ảnh mình hai năm dài. Qua chiếc gương, JungKook không trông rõ mặt nhưng đôi mắt đỏ của Kookie rất đáng sợ. Vì sao khi hiện rõ hình hài lại điềm đạm thánh thiện đến thế này. Cái vẻ quyền quí như ngọc ngà ấy gần gũi đến mức buộc JungKook phải dùng từ "cậu" để xưng hô với Kookie, chứ không còn là "mày" hay "ngươi" như trước đây nữa.
Câu hỏi của JungKook càng làm Kookie cúi mặt não nề, đôi môi hồng khẽ run run bi khổ:
- Tôi không luân hồi được...
- Tại sao? – JungKook hỏi dồn. Không luân hồi được đồng nghĩa với "hình ảnh" trước mắt cậu là một hồn ma?
Kookie liền giương đôi mắt ngấn sầu nhìn thẳng vào JungKook.
- Tôi không tìm thấy chuyển kiếp của mình...
JungKook nhíu mày: – Nên cậu đã đeo bám tôi hai năm qua?
Kookie ngạc nhiên: - Cậu biết tôi đeo bám cậu ư?
JungKook gần như phát điên. Mỗi lần Kookie tấn công thì đầu cậu nhức như búa bổ, bao nhiêu kí ức xa xưa cứ ẩn hiện qua vùn vụt. Ngay cả nỗi đau từng bị Lãnh chúa hành hạ Kookie cũng truyền qua cho cậu, giờ lại ngây ngô hỏi cậu có biết bị đeo bám hay không?
- Vậy chứ cậu đã gây phiền phức gì cho tôi mà không biết hả? – JungKook hất giọng.
Sự đau đớn mà Kookie đang chịu như đang tăng lên gấp bội, JungKook nghe rõ tiếng thở nặng nề thoát ra từ hồn ma đó. Thậm chí, Kookie còn vùi mặt vào đôi bàn tay yếu ớt của mình.
Hai năm – một thời gian đủ để hai tâm hồn sát cạnh nhau tìm ra sự gần gũi. Cho nên, dù chỉ là lần đầu tiên đối diện nhau cũng cảm thấy đôi nét thân quen. Nghe thấy lời JungKook hờn trách, Kookie liền ngẩn đầu lên vội vàng giải thích.
- Vì tôi nghĩ cậu là chuyển kiếp của tôi, vì hương máu của cậu giống của tôi. Đã rất nhiều lần tôi muốn nhập vào cậu, nhưng không thể. Chỉ duy nhất một lần... một lần để tôi được gần với Chúa tể...
JungKook thở mạnh ra muốn quát thật lớn vào cái "chỉ duy nhất một lần" đó. Vì nó mà cậu với TaeHyung nảy sinh quan hệ đó, cũng vì nó mà cậu biến bản thân thành một thứ nuôi sống ma cà rồng đáng nguyền rủa.
Nhưng thật sự đứng trước vẻ nhu mì của Kookie, bao nhiêu cơn phẫn nộ của lòng người đều theo gió cuốn trôi, tâm trí chỉ còn lắng động sự yên bình phẳng lặng.
- Vậy... sau khi tôi buộc chân của cậu, cậu đã đi đâu? – JungKook ngập ngừng hỏi.
Kookie lại ngạc nhiên:
- Cậu buộc chân tôi? Khi nào?
JungKook chớp mắt liền ba bốn cái. Kookie không biết việc JungKook dùng dây lạc thấm máu trói buộc hai cổ chân trên hài cốt của cậu ta?
Như vừa nhận ra được điều gì đó, Kookie liền hoảng loạn lùi xa JungKook.
- Cậu... không lẽ cậu... chính là người đã tiếp tay cho lão ta bắt giữ tôi?
JungKook hoàn toàn không hiểu, bối rối theo phản ứng run rẩy của Kookie.
- Sao cậu làm thế với tôi? Sao cậu muốn bắt tôi về với lão? Không phải cậu là người gần gũi nhất với tôi sao?
- Không phải, không phải đâu Kookie. Tôi có biết lão ta là ai đâu?
JungKook vội vàng phân bua để trấn an Kookie. Không hiểu sao con người yếu đuối dịu dàng này lại dễ dàng chiếm lấy niềm thương cảm của cậu đến vậy. Kookie thật như thứ bùa chú huyễn mị, thu hút mọi sự chở che của người khác.
U...
JungKook giật mình bởi âm thanh rợn người vừa vang lên. Nó quá quen thuộc bởi đó là âm thanh đánh vào linh hồn mà bà MinYoung sử dụng khi nhốt JungKook trong lồng sắt. Nhưng hiện tại thì cậu không cảm thấy đau đớn gì, thay vào đó là chiếc bóng của Kookie liền vật vã ôm chặt đầu, đỗ gục xuống nền đất.
- Ứ... ưm... – Tiếng rên rít liên hồi của Kookie cho biết cậu ta đang đau đớn thế nào. Sự thống khổ đã vượt quá sức chịu đựng mà nãy giờ Kookie gắng gượng chống chọi.
- Kookie? Không sao chứ? – JungKook không biết âm thanh kia đến từ đâu, nhưng cậu hiểu cái đau thảm thiết khi bị tiếng u u ấy đánh vào tâm trí. JungKook muốn ôm chầm lấy Kookie như cậu ta chỉ là một hư ảo, đôi tay của JungKook bất lực quơ quào trong không khí.
- Ưm... Giúp tôi, giúp tôi với... Đừng để lão ấy bắt được tôi, tôi không muốn về với lão, tôi không muốn... – Kookie gào thét, hoàn toàn bấn loạn trong âm thanh tàn nhẫn ấy.
- Giúp bằng cách nào? Làm sao giúp? Mà lão ấy là ai? – JungKook hỏi gấp.
Nước mắt Kookie giàn giụa:
- Đưa tôi đi gặp Chúa tể, tôi muốn ở bên cạnh ngài. Trên thế gian này chỉ có Chúa tể mới yêu thương tôi thôi, làm ơn giúp tôi gặp được ngài.
JungKook càng nghe lòng thắt nghẹn:
- Tôi không biết TaeHyung ở đâu. Hắn đã rời khỏi lâu đài rồi.
Kookie gần như chết lặng với thông tin đó, JungKook vội vã nói thêm:
- TaeHyung đã mang hài cốt của cậu đi mất rồi.
Kookie sững sờ tuyệt vọng đến mức nước mắt chẳng còn thể rơi nữa.
- Chúa tể đi đâu?... Mang hài cốt của tôi đi đâu?
U u...
- A ~ a...
Âm thanh kia cứ tiếp tục vang lên theo từng hồi, Kookie càng vật vã đau đớn trên nền đất. JungKook ngoài việc lo lắng đứng nhìn chẳng biết làm gì hơn. Một kẻ là con người, một kẻ là hồn ma, biết làm sao để giúp?
Chợt trong đầu JungKook nảy ra một ý định, sốt sắn nói dồn:
- Là cậu đóng cửa lâu đài phải không? Mở ra đi, tôi sẽ đưa cậu đến một nơi không bị âm thanh này quấy nhiễu.
Kookie lắc đầu cật lực: – Mở cửa ông ấy sẽ tìm thấy tôi.
JungKook gắt: – Không mở thì làm sao tôi cứu cậu? Cố mở đi! Lẹ lên!
- Đau... đau quá...Tôi, tôi không tập trung được...
- Cố gắng lên, tôi sẽ quay lại ngay!
JungKook để lại Kookie một mình nơi đại sảnh, gấp rút chạy về phòng để lấy tấm chăn dày, thuận tay cầm theo chiếc gương kì lạ mua từ lão thầy bói. Khi cậu chạy xuống lầu thì cũng là lúc Kookie có thể đứng thẳng được trên đôi chân mình, dụng sức nhìn trừng trừng vào cánh cửa. JungKook lạnh người khi cánh cửa dày cộm kia từ từ hé mở bởi sức mạnh vô hình, ánh sáng ban mai hiu hắt chậm rãi hé lộ khoả lấp cái âm u. Hình ảnh ấy như một thước phim quay chậm hoàn toàn trong yên lặng, không tiếng kót két nào vang ra.
Đó cũng là giây phút JungKook tận mắt chứng kiến quyền năng siêu nhiên của một linh hồn. Ấy thế mà hai năm qua cậu phải tự đấu tranh với sức mạnh này sao? Dù muốn hay không JungKook cũng rùng mình ớn lạnh.
Nhưng JungKook không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cánh cửa bật mở thì Kookie lại ôm đầu rên ư ử. JungKook lao ra chiếc Porsche, nhấn ga cho nó bay thẳng lên bậc tam cấp, khuất đi ánh mặt trời.
- Vào xe!
JungKook nói lớn, trong khi tay hạ kính xuống để neo tấm chăn dày vào đó, che chắn vầng thái dương cho một hồn ma. Kookie lết từng bước chân khập khiểng của mình vào ghế sau, miệng vẫn không ngớt những tiếng rên đau đớn.
Ổn định xong vị trí, JungKook liều mạng cho xe de thẳng xuống bậc tam cấp, tiếng rừm rừm rộn vang cả góc trời, vọng tận mãi xa chốn rừng sâu mênh mông. Thật may là tay lái của JungKook cũng là dân nhà nghề, không đâm sầm vào thành tường gần đó. Cậu nhấn ga thật mạnh rồi phóng vào khu rừng rậm.
Vì cái gì mà JungKook phải đổ mồi hôi lao lực để cứu vớt tình địch của mình, cậu cũng chẳng hiểu nổi. Chỉ cảm thấy Kookie mỏng manh quá, thánh thiện quá, cậu không thể bỏ rơi được.
Chiếc xe bị sốc liên hồi bởi đường đi lỏm chỏm băng qua rừng cây. JungKook đã quá quen thuộc con đường này nên nó không làm khó cậu mấy. Chốc chốc cậu phải ngoái đầu ra sau để quan sát Kookie, vì hình ảnh của Kookie không hề được phản chiếu trên kính chiếu hậu.
Từ khi lên xe, Kookie vẫn rút người vào góc ghế mà JungKook dùng chăn che ánh mặt trời, mái đầu vùi vào đầu gối. Âm thanh gọi hồn kia như có định kì, cứ năm mười phút lại ngân lên âm ỉ, như kiểu tra tấn dai dẳng triền miên. JungKook không biết âm thanh ấy đến từ đâu, nhưng cậu cũng nghe rõ lắm. Có lẽ vì không còn bị Kookie đeo bám nữa nên cậu chẳng thấy đau đớn như lúc trước.
Vượt ra khỏi khu rừng là con đường cao tốc vắng lặng, JungKook có thể bớt tập trung đôi chút vì không cần tránh né các gốc cây. Đôi mắt cậu vẫn liếc liếc ra sau không ngừng. Khi đã chắc chắn Kookie sẽ không ngước mắt nhìn lên, JungKook mới từ từ lấy ra chiếc gương nhỏ, kín đáo vừa soi lấy mình vừa soi vào góc ngồi của Kookie.
Lạ thay, hình bóng của Kookie cũng không hiện ra trong chiếc gương kì lạ mà JungKook mua. Dãy ghế sau hoàn toàn trống trãi như chẳng có ai hiện diện. Sao thế nhỉ? Trước đây JungKook thấy rõ cái bóng đen với đôi mắt đỏ cơ mà? Hay chỉ khi đeo bám cậu thì Kookie mới có bộ dáng đáng sợ đó?
Không thể suy đoán được gì, JungKook đành tập trung lái xe vào khu chợ đêm. Hiện là ban ngày nên con phố khá ảm đạm, chỉ những quán karaoke là vẫn mở cửa đón khách thường xuyên. Mục đích của JungKook là đưa Kookie tới đó.
JungKook cho xe chạy xuống tầng hầm một quán karaoke sang trọng và yêu cầu phòng VIP nhất, rồi bảo Kookie theo mình. Chiếc bóng lập lờ kia lay lất từng bước chân khập khiểng, hình ảnh sóng sánh lúc tỏ lúc mờ thật muốn sởn gai ốc. Nhưng JungKook không sợ, bởi cậu biết gương mặt của chiếc bóng ấy là thiên thân chứ không phải quỷ ma.
TaeHyung từng nói lúc còn sống Kookie phải dùng nạn mới đi lại bình thường được, bây giờ hoá linh hồn rồi đến việc lướt đi cũng vất vả thế ư? JungKook thấy chạnh lòng khó tả, cảm giác như Kookie mới chính là một đôi với TaeHyung chứ không phải cậu.
Cạch!
Cửa phòng karaoke vừa khoá lại lập tức Kookie ngớ người ngay, không còn nghe âm thanh u u gọi hồn kia nữa.
- Cậu đã dùng bùa chú cao diệu gì vậy? – Kookie kinh ngạc hỏi, đôi mắt long lanh sâu lắng ánh lên sự ngưỡng mộ thiết tha.
JungKook cười nhạt, thảy chìa khoá xe lên bàn rồi với tay bật máy lạnh. Bùa chú gì nhỉ? Trong thế giới loài người chỉ đơn giản gọi nó là "phòng cách âm". Nhưng JungKook không có ý định giải thích cho một người sống cách đây ngàn năm về điều đó.
- Chỉ cần ở yên trong này thì âm thanh kia sẽ không thể hành hạ cậu được nữa. Với điều kiện là đừng để cánh cửa kia mở. – Vừa dặn dò JungKook vừa chỉ tay tới cửa ra vào.
Kookie lặng tròng mắt, rưng rưng:
- Cảm ơn cậu đã giúp tôi, nếu bị rơi vào tay lão ta, tôi sẽ mang tội với Chúa tể.
JungKook liền hỏi: – Nhưng lão ta là ai?
Kookie rúng động, chỉ mỗi việc nhắc đến kẻ tàn bạo ấy cũng khiến cậu sợ hãi.
- Ông ấy... là Lãnh chúa.
JungKook giật mình:
– Lãnh chúa tìm ra cậu ư?
Kookie gật gật mái đầu:
- Ông ấy muốn tôi phải tự nguyện quay về, nên dùng âm thanh kia ngày đêm hành hạ tôi.
JungKook càng mơ hồ:
- Tôi biết Lãnh chúa đã luân hồi, một khi luân hồi thì sẽ trở thành con người cơ mà, làm sao thấy cậu được mà bắt?
- Từ ngàn năm trước ông ấy vốn dĩ chẳng phải là con người rồi. Ông ta là một lão phù thuỷ, cho đến bây giờ vẫn là một lão phù thuỷ tàn độc nhất.
JungKook mường tượng đến hình ảnh gã đồ tể cường bạo trong kí ức cũng phải rùng mình khiếp sợ.
- Lãnh chúa tìm thấy cậu bằng cách nào?
Kookie lắc đầu, hoàn toàn không biết gì cả. Cậu chỉ nghe mãi giọng nói thoang thoáng hãi hùng của Lãnh chúa mấy ngày nay.
JungKook hỏi tiếp:
- Tôi không hiểu. Suốt thời gian qua cậu đã đi đâu? Tại sao tôi cố trao đổi với cậu mà không được? Cậu còn tấn công tôi, khiến đầu tôi đau buốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...