Cái Bóng Phía Sau - Taekook

Bòn còn một fanfic viết về tình yêu giữa cha nuôi và con nuôi. Thụ mồ côi được công nhận nuôi từ nhỏ, sau biến cố thụ ra nước ngoài 12 năm rồi quay về. Lúc này công đã 36t, thụ mới 18t, chuyện tình cha con nuôi thất lạc bắt đầu ~ . 🥲 Bòn đang cân nhắc có nên viết lại theo hình tượng VKook không. 🙄 Chắc ELF cạo đầu Bòn. Fic đó khá thú vị  vì đứa nhỏ ỷ đẹp đi quyến rũ cha nuôi của mình.

Thật ra nói về fic HaeHyuk "thương hiệu" Au Bòn, thì chính là Fic ĐẤT LẠNH. Đây là hệ liệt cổ trang và Bòn cũng đã in ficbook. 😍 Fic này dành riêng cho HaeHyuk . Đó là kỷ niệm của tuổi thanh xuân. Bòn giới thiệu bạn nào đọc được HaeHyuk thì ủng hộ nha. Fic này không thể chuyển ver được.

Kể sơ, là hệ liệt nên Bòn viết đến 2 đời. Đời cha mẹ tên là "Tình yêu lãnh chúa", đời hai đứa con là "Đất lạnh". 

"Tình yêu lãnh chúa" nói về cuộc tình của cha mẹ thụ, đến với nhau và sinh ra thụ. Cuối cùng bị mất nước, thụ thành Hoàng tử vong quốc.

"Đất lạnh" thì nói về thụ đã lớn lên, gặp được công bấy giờ là Thái tử nước sở tại (Cha của công chiếm lãnh thổ cha của thụ). Mối thù khiến hai người đối đầu nhau. Công yêu thụ đến mức âm thầm cho thụ phục quốc luôn. Khi thụ hiểu ra thì công đã bị tổn thương rất nhiều. Cuối cùng là HE rất đẹp.

Fic này đan xen yếu tố cung cấm, chiến tranh lãnh thổ của 2 nước, và một chút kiếm hiệp ~ Là sinh tử văn.

(Cảnh bìa *chỉ chỉ xuống ảnh* được vẽ lại cảnh hai người gặp nhau lần cuối trước ngày thụ khởi binh đòi lại lãnh thổ)

Trailer (Bòn rất thích bản nhạc này, vừa bi hùng, vừa sầu thảm, rất hợp nội dung fic):

Bòn còn Trailer phần 2 nữa mà bị Youtube xóa rồi. Hồi đó mấy k view cơ, bị xóa bay màu tài khoản phải post lại. Đau lòng. Thời đó Super Junior cũng đình đám như BTS bây giờ.

Cũng 7-8 năm rồi, hoài niệm ghê. Có bạn nào từng theo Bòn từ Đất lạnh đến đây không vậy? =))) Chúng ta nhận mặt cố nhân nào ~

.

.

À, đừng hỏi Bòn Gào thét vô vọng. Vẫn đang viết nhé, hố quá trời lấp không được nè. Lấp chỗ này nó lòi chỗ kia, thảm lắm.

.

~ CÁI BÓNG PHÍA SAU ~

Tác giả: Bòn

..//..

Sau khi trút hết nỗi lòng bên cạnh ngôi mộ lạnh lẽo của người mẹ khổ hạnh, JungKook chỉ biết thẩn thờ nhìn vào bức ảnh hiền dịu của bà. Có những con người ngàn năm luân hồi chuyển kiếp, vậy ngàn năm sau mẹ cậu có thể một lần nữa được sống trên cõi trần? Nếu ngày đó xảy ra, JungKook cũng muốn được luân hồi để bồi đắp tất cả những gì bà phải hy sinh cho cậu. Bây giờ JungKook mới cảm thấy yêu thương bà biết bao nhiêu và ân hận biết bao nhiêu khi không hiểu về mẹ sớm hơn.

- Hơ hơ ~...

Giữa chốn hoang vu bất ngờ cất lên tiếng tỉ tê. JungKook giật mình với những âm thanh quen thuộc phảng phất, cậu đứng bật dậy ngó dáo dát xung quanh. Trời đã về đêm nên khu mộ hoàn toàn đìu hiu hoang vắng. Gió vi vu như rít gọi âm hồn. JungKook đảo mắt một vòng qua tứ phía, tất cả chỉ là một màu đen ảm đạm thê lương.

- Hơ ~ ưm... hơ...


Âm thanh thật sự rất gần, JungKook quay phắt ra sau lưng, trừng mắt nhìn vào khoảng không vô định. Cậu không lầm. Đó là âm thanh rên rĩ của bọn Thây ma. Rõ ràng là bọn chúng đang lảng vảng đâu đây với một số lượng không nhỏ.

- Các ngươi dám theo dõi ta?

JungKook cứng giọng quát, cố tỏ ra tức giận để che đi cái bồn chồn lo lắng. Vì không phải Thây ma nào cũng dưới quyền cai trị của Kim TaeHyung. Cậu đã từng đối diện một lần với đám Thây ma của NamJin, âm sắc hung bạo lừ đừ đó thật sự rợn người mỗi khi nghĩ đến.

Đáp lại JungKook vẫn là những tiếng rên rĩ kéo dài, tuyệt nhiên chẳng thấy bóng dáng con Thây ma nào cả. Bóng đêm vẫn chỉ là bóng đêm. Hoang vắng chỉ hoài là hoang vắng.

JungKook linh cảm nơi này chẳng thể ở lâu được nữa, vội vàng quay trở lại xe.

Chiếc Porcher vẫn im lìm đậu trước cổng nghĩa trang, hiện lên màu xanh ảm đạm như ánh trăng hiện tại.

Một cảm giác bất an như bị theo dõi, bàn tay JungKook chần chừ khi mở cửa xe. Cậu thật sự quá khó chịu với thứ xúc cảm này, cứ như hàng vạn con ngươi u ám đang chăm chú quan sát mọi hành động của mình.

JungKook nhanh chóng bước vào xe, đóng rầm cửa lại. Miệng thở dốc nặng nề, căng thẳng cực độ. Cậu nuốt khan giọt nước miếng rồi khởi động máy. Tiếng rì rì vang lên giữa trời đêm lại kì dị kèm theo một thanh âm trầm đục. JungKook ớn lạnh toàn thân từ từ đưa ánh mắt liếc nhìn lên kiếng chiếu hậu.

Thình lình gương mặt xanh lè nhớt nhác hiện lên ngay tại đó.

JungKook giật bắn mình, bật cả người dậy, quay lại nhìn trừng trừng vào con Thây ma. Nó đang thù lù ngồi ngay dãy ghế sau, lồ lộ đôi mắt trắng dã nhìn lại cậu.

- ... SongLin? – JungKook thở hắc ra nhẹ nhõm khi nhận ra con Thây ma hầu cận. Sau đó thì trút giận liền:

- Ngươi làm cái gì ở trong xe của ta?

SongLin lấm lét cúi đầu:

- Vì Chúa tể lo cho công tử quá nên bảo chúng tôi âm thầm theo bảo vệ công tử.

- Âm thầm theo ta? Các ngươi đã theo ta từ bao giờ? – JungKook rúng động ngay. Nếu thật sự bọn Thây ma bám theo cậu thì mọi chuyện vừa xảy ra với cậu bọn chúng đã biết được những gì? Chúng tâu lại với TaeHyung thì sao?

JungKook giận dữ khiến SongLin cũng hốt hoảng:

- Chúng tôi chỉ vừa tìm thấy công tử cách đây ít phút thôi.

- Xuống xe! – JungKook điên tiết quát. Cậu không thể nào chấp nhận được cuộc sống của mình cứ bị bọn quỷ gớm ghiếc này đe doạ.

SongLin run rẫy, co người lại trước vẻ mặt hùng hổ của JungKook. Chưa bao giờ nó thấy cậu giận đến vậy.

SongLin không chịu đi làm JungKook càng sôi máu, cậu hùng hổ vớ lấy bức tượng đá trưng trên kệ xe để hâm doạ.

- Ta bảo xuống x... - Ngay khi JungKook quay người giơ cao bức tượng thì SongLin đã hoàn toàn biến mất. Dãy ghế sau trống lốc như chưa từng có ai hiện diện.


JungKook lại nuốt nước bọt ớn lạnh, đôi mắt dáo dát nhìn quanh và bắt gặp SongLin đang khúm núm đứng ngay ngoài xe. Nó thoát ẩn thoát hiện đúng như cái thân phận quỷ ma đáng nguyền rủa.

Thật sự phát điên vì cái đám nhớt nhác này. JungKook mím môi bước xuống xe, trừng mắt nhìn SongLin:

- Nghe cho rõ, cấm tiệt đi theo ta! Nếu không, ta sẽ đốt hết đám Thây ma các ngươi, hiểu chưa?

- Dạ hiểu...

- Lặp lại coi! – JungKook nghiến răng quát.

SongLin méo xẹo nét mặt càng thêm xấu xí:

- ... Chúng tôi không dám theo sau công tử nữa.

JungKook không thèm dành cho SongLin một cái nhìn. Cậu đóng rầm cửa xe nhấn ga vọt thẳng, để lại SongLin sầu thảm đứng trông theo. Từ kiếng chiếu hậu, JungKook thật sự muốn tức điên vì con Thây ma phiền phức này. Nó và đám đồng bọn suýt nữa là hù cậu đứng tim chết. Bọn chúng là nổi ám ảnh quá lớn cho những bí mật mà cậu đang cố che dấu với TaeHyung.

Nhưng khi bực tức qua đi thì run cảm lại quay về. Bàn tay JungKook nắm chặt vô lăng với tia nhìn ảm đạm. Vậy là vì lo lắng cho cậu mà TaeHyung truyền lệnh cho đám Thây ma? Thì ra trên cuộc đời nổi trôi chỉ có mình hắn là quan tâm yêu thương cậu. JungKook âm thầm nức nở tiếng yêu xao xuyến trong lòng. TaeHyung rồi Kim TaeHyung, ngàn lần cậu gọi tên hắn. Con đường phía trước vẫn mịt mờ u tối, ánh đèn xe le lói như lời dắt dẫn từ nơi chốn sâu thẳm đơn côi. JungKook có nên rẽ theo lối đi về âm u giá lạnh?

Hai khía cạnh cuộc đời mãnh liệt giằng xé trong JungKook. Chỉ cần bước qua ánh hào quang buổi sớm, cậu sẽ là một con người bình thường dưới vầng thái dương. Hay cậu nên quay lưng chối bỏ sự sống đó để là một ác quỷ nhận lấy sự nguyền rủa của người đời. Dòng máu lai tạp chẳng định hình trong cơ thể JungKook đang buộc cậu lựa chọn: tồn tại để được giải thoát như thiên thần hay vùi dập linh hồn trong địa ngục yêu ma?

- Địa ngục yêu ma? – JungKook lẩm bẩm nơi khoé miệng rồi lập tức đanh gương mặt, mím chặt bờ môi. Địa ngục yêu ma chẳng mấy chốc sẽ trở thành thiên đường nếu như có tình yêu bên cạnh. Sự siêu thoát như thiên thần cũng chỉ là thống khổ bi ai khi xa rời vòng tay ấm áp đó. Một quyết định đã quá rõ ràng. Thứ JungKook cần không phải là cái linh hồn tinh khiết của một con người, cậu cần đơn giản là một lời an ủi với nụ cười trìu mến. Cậu yêu thích Kim TaeHyung, cậu khát khao được ở bên cạnh hắn, cho dù phải từ bỏ đi quyền làm người.

Chiếc Porcher đã không còn hoang mang giữa hai ngã rẽ. Hiện tại thì nó đang thẳng tiến trên con đường mà chủ nhân kiên quyết bước đi. Tình yêu có thể biến yêu ma thành thiên thần, ngược lại, nó cũng đủ quyền năng nhấn chìm một thiên thần vào biển sâu tà hiểm. Nếu nhân loại đã chối bỏ sự sống của cậu thì cậu sẽ sống theo đúng cội rễ của mình.

JungKook cho xe quay về ngôi biệt thự. Những đại gia từ các ngôi biệt thự xung quanh thường chẳng mấy khi quan tâm đến chuyện gia đình người khác, nên cái chết của ông quản gia vẫn chưa ai phát hiện. Bấy giờ JungKook mới để ý là trong nhà cũng chẳng có người giúp việc nào. Có lẽ sau khi biết sự thật về việc Chúa tể ma cà rồng thức tỉnh, ông quản gia đã cho số người ấy nghỉ việc để tránh phiền phức.

Như thế cũng hay, giờ thì JungKook cũng đỡ phiền phức thật. Cậu bình thản mở cửa và bước vào trong, nhanh chóng thực hiện chủ ý của mình.

Xác ông quản gia đã đến giai đoạn mềm nhũng, sắc tím nhợt nhạt lan toả từ vết thương. JungKook dành cho ông một tia nhìn thương cảm rồi hít thở sâu, trở lại sắc mặt lạnh lùng. Cậu chôn cái xác sau vườn, quay lên phòng tắm rửa sạch sẽ vết máu. Tuyệt đối không để lại manh mối gì về sự biến mất của mình. Xong, JungKook quẳng vali lên xe, nhấn ga hướng thẳng về lâu đài.

Hai nửa dòng máu ư? Từ bây giờ cậu sẽ biến nó thành một dòng máu ma cà rồng bất tử, hiến trọn thân xác này cho người mình yêu. Không lưu luyến, không vấn vương, và sẽ không hối hận.

.

.

.

JungKook quay trở lại khu chợ đêm thì trời đã hé ánh bình minh, chỉ ít phút nữa thôi là cậu được gặp Kim TaeHyung rồi. JungKook khát khao được nhảy bổ vào người hắn, được hắn vỗ về cho những vết thương trong lòng. Cái ước muốn đó vô thức làm chân JungKook nhấn ga mạnh hơn, nôn nóng được nhìn lại khu rừng ấm áp.


Bất thình lình, một chiếc bóng vụt qua đường, JungKook giật mình thắng gấp. Tiếng bánh xe ma sát vào mặt đường vang lên ken két, cả cơ thể JungKook như bị đổ dồn vào vô lăng.

Xe dừng hẳn nhưng JungKook vẫn còn bần thần. Cậu đã đâm vào một ai đó, chắc chắn là như vậy. Vì trời còn lờ mờ nên nhìn không rõ lắm. Cho dù quyết định sẽ trở thành ma cà rồng thì trái tim JungKook hiện giờ vẫn đập theo từng nhịp của con người. Cậu không thể bỏ lơ khi mình đã làm tổn thương một người vô tội.

Cân nhắc suy nghĩ, JungKook quyết định bước xuống xe, chăm chú nhìn lại con đường nhựa vắng ngắt. Hoàn toàn trống trải.

JungKook ngơ ngác ngó xung quanh, rõ ràng là cậu đã đâm vào bóng người kia mà. Có khi nào, xác người đó bị kẹt dưới gầm xe không? JungKook cắn vào môi niểng người khom xuống, đôi mắt mở tròn nhìn vào gầm xe. Hồi hộp lẫn lo lắng. Một màu tối đen như mực.

- Ngươi tìm gì thế?

JungKook nhảy nhổm người lên giật mình khi một bóng người khác cũng khom xuống nhìn vào gầm xe y như cậu.

Người kia ngạc nhiên trước biểu hiện quá căng thẳng của JungKook, rồi bật cười:

- Ngươi làm gì mà lén lén lúc lúc vậy?

Nhận ra bộ dạng hay cười mỉa mai của kẻ mang đôi răng nanh u ám, lại khoác áo choàng màu hồng nhí nha nhí nhảnh, JungKook càng chẳng vui lòng. Hết Thây ma rồi đến ma cà rồng cứ thi nhau hù doạ cậu. Giờ thì JungKook đã biết thứ mà mình đâm phải chính là chiếc bóng xẹt qua của SeokJin.

- Còn ngươi làm cái gì mà cứ nhấp nhỏm trước mũi xe của ta? – JungKook cao giọng trách mắng.

SeokJin vẫn cứ cười:

- Thấy người quen đi ngang qua đoạn đường này nên ta chỉ muốn đến chào hỏi thôi.

JungKook phủi sạch quan hệ: – Ta với ngươi thì quen biết gì?

SeokJin trừng mắt: - Ngươi đã quên điều hứa hẹn với ta rồi ư?

JungKook khựng người rồi nhanh chóng lấp liếm:

- Ta không có quên, nhưng...

SeokJin nghiêng đầu chờ đợi, có chút không vui.

JungKook liếc nhìn ánh mắt kỳ vọng của SeokJin liền thở dài chán nản, thôi thì cứ dứt điểm một lần cho xong.

- Thật ra người gần gũi duy nhất với gia đình ta cũng vừa mới qua đời rồi. Chẳng còn ai biết gì về việc làm cách nào một con ma cà rồng lai như ta được sinh ra đâu.

SeokJin chùn gương mặt xuống, xoáy sâu ánh mắt đỏ rực vào JungKook. JungKook liền giải thích:

- Ta nói thật đó. Cha ta đã sống cả ngàn năm qua thì làm gì có bà con thân thích. Mẹ ta đã mất từ khi sinh ta ra. Từ nhỏ ta chỉ gần gũi với ông quản gia thôi. Vừa rồi ông ấy cũng bị cắn chết rồi.

- Cắn chết? – SeokJin ngạc nhiên.

JungKook im bặt vì đã lỡ lời. SeokJin liền tiến sát đến bên cậu, khịt khịt chiếc mũi cao hoàn hảo.

- Ngươi vừa cắn người phải không? Nồng nặc mùi máu!

JungKook hơi niểng người ra sau tránh né. SeokJin trịnh trọng cảnh báo thêm:


- Đôi mắt ngươi bắt đầu có sắc đỏ rồi kìa. Nếu tiếp tục gần gũi TaeHyung và Thây ma, ngươi thậm chí sẽ không thể bước ra ánh mặt trời được nữa.

JungKook cụp đôi mắt xuống, lãng ánh nhìn đi nơi khác. Thật sự được hoá thành ma cà rồng là mong muốn hiện tại của JungKook. Có như vậy thì cậu sẽ hoàn toàn chối bỏ những tổn thương trong lòng và bất tử bên cạnh người yêu.

SeokJin cũng không nói gì thêm, JungKook đã cắn người chứng tỏ sự biến đổi bên trong cậu không thể nào dừng lại được nữa, chỉ còn là vấn đề thời gian. SeokJin chỉ vu vơ đưa ánh mắt vào vô định, chẳng biết mình cố đeo bám JungKook để đổi lấy cái gì. Khi khát khao quá cháy bỏng thì người ta thường bám víu vào những cơ hội mỏng manh nhất.

- Sao ngươi biết ta ở đây vậy? – JungKook cất giọng hỏi phá vỡ sự im lặng. Cậu muốn xua tan đi chủ đề về cội rễ của mình.

SeokJin quay lại nhìn JungKook, giơ cánh tay bị thương của cậu lên.

- Hương máu của ngươi rất đặc biệt, ngươi không biết ư?

JungKook vẫu môi:

- Nhưng đâu lí nào cứ ta bị thương là người tìm thấy được? Ý ta là ngươi lảng vảng gì ở gần đây mà phát hiện ra ta?

SeokJin nheo đôi mắt, môi mỉm mỉm cười. Ngay từ lần đầu gặp SeokJin đã có cảm tình với JungKook. Thích là thích mơ hồ như thế, chẳng có lí do gì cả.

- Ta cho ngươi biết một tin thú vị, ta và NamJoon đã phát hiện ra nơi lẩn trốn của lão Seagull Chae.

- Thế ư? – JungKook lãnh đạm hưởng ứng. Trước giờ cậu chẳng mặn mà gì việc sống chết của lão Seagull Chae – Vậy sao hai ngươi không tấn công lão đi?

SeokJin chách miệng, hất hất mặt về ngọn núi phía trước:

- Lão có đồng bọn. Kẻ này có quyền năng không thua gì Kim TaeHyung đâu. Ta với NamJoon chưa thể manh động được. Mấy ngày qua chỉ túc trực ở gần đây chờ thời cơ.

- Lão Seagull Chae đang ở trên ngọn núi đó? – JungKook cũng nhìn theo hướng của SeokJin. Ngọn núi không cách xa khu rừng là mấy.

SeokJin dùng tay xoa xoa đôi môi trái tim quyến rũ của mình, nhướng mày suy tư:

- Ngươi có thấy lạ không? Tại sao họ lại chọn nơi ẩn nấu sát cạnh lâu đài của Kim TaeHyung? Và tại sao biết rõ Kookie đã về bên cạnh hắn mà không có động tỉnh gì?

JungKook không rõ lắm về cuộc chiến ngàn năm trước giữa con người và ma cà rồng. Chỉ vu vơ đáp:

- Có thể họ cũng đã biết tôi không phải Kookie.

Câu nói vừa vụt ra JungKook liền rùng mình. Nếu lão Seagull Chae biết cậu không phải Kookie thì có khi nào họ sẽ đánh tiếng với TaeHyung? Nhưng suy nghĩ đó đã lập tức bị SeokJin bát bỏ:

- Hương máu của ngươi hoàn toàn giống Kookie, trừ phi ngươi mọc răng nanh ra, nếu không thì khó có thể nhận biết ngươi là ma cà rồng.

JungKook hỉnh mũi: – Thế sao ngươi nhận ra?







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui