.
Tác giả: Bòn
..//..
Nhưng TaeHyung không còn quan tâm gì nữa, hắn ôm lấy JungKook với vòng tay siết chặt. Kookie là người chuẩn mực kín đáo lắm, những chuyện của cậu người ngoài tuyệt không bao giờ biết được. Vì thế, JungKook hành động như Kookie thì chỉ duy nhất một lý do, cậu chính là Kookie.
- Ta nhớ em quá. Đêm nào ta cũng chờ đợi tiếng gọi của em. Đừng rời bỏ ta lần nữa, được không Kookie? – TaeHyung gấp gáp van nài bằng cả tình yêu đau đớn nhớ nhung của mình. Bàn tay siết chặt cơ thể JungKook như muốn nó hoà ngập vào mình mãi mãi.
JungKook mỉm cười để lắng nghe giọt lệ đắng chảy ngược vào trong. Thì ra TaeHyung luôn miệng nói ru cậu ngủ, nhưng trong thâm tâm lại kêu gào thương nhớ người yêu. Biết rõ sự thật vốn là vậy, vì sao lại khó chấp nhận quá.
Thở mạnh một hơi để ngăn đi cái bi thương cho số phận, JungKook chậm rãi đẩy TaeHyung ra để hai ánh mắt nhìn thẳng vào nhau. Cậu có yêu thích hắn, thật sự rất nhiều cảm xúc, nên có lẽ ánh mắt này cũng da diết tình yêu không khác gì Kookie đâu. Hắn có nhận ra? Rằng Jeon JungKook cũng cần sự quan tâm dịu dàng của Chúa tể chứ không riêng gì Kookie. Rằng Jeon JungKook cũng có thể vì hắn mà bỏ đi thân xác này.
Và JungKook sẽ chứng minh cho TaeHyung biết điều đó. Kể từ lần gần gũi với cậu trước kia, cho đến nay TaeHyung vẫn chưa uống máu thêm lần nào. Với một ma cà rồng uy quyền mọi lúc đều phải chứng tỏ sức mạnh để cai trị, chắc chắn hắn không thể duy trì mãi cơn đói khát của mình. Rồi hắn sẽ nhanh chóng kiệt sức thôi.
JungKook biết, TaeHyung không bao giờ đụng đến cậu nếu cậu không phải Kookie. Vì vậy cậu mới cần SongLin chia sẻ thật nhiều về thói quen của hai người. Chỉ cần TaeHyung tin chắc cậu chính là Kookie, JungKook mới có hy vọng rằng mình không bao giờ bị ruồng bỏ. Đó là con đường duy nhất cậu có thể đi khi hồn ma Kookie đang mạnh lên dần.
Những cơn đau xác thịt rồi sẽ nhanh chóng qua đi, quan trọng nhất chính là nơi trái tim đọng lại tình yêu ấm áp. JungKook mỉm cười đưa nhẹ bàn tay vuốt ve gương mặt giá băng đầy hy vọng của một vị Chúa tể. Đêm nay, cậu sẽ là Kookie của hắn.
- Sao em lại rời bỏ ngài? Không phải đêm nào ngài cũng ở sát gần bên em đó sao? – Giọng JungKook thướt tha trìu mến. Nụ cười của cậu không toả nắng như Kookie, nhưng cũng đủ nhấn chìm một kẻ si tình trong hạnh phúc.
TaeHyung vội vàng ôm chầm lấy JungKook, lướt nhẹ đôi môi giá lạnh gần môi cậu, hơi thở khát tình nhanh chóng lan toả xung quanh hắn.
- Ta biết em nhất định sẽ trở lại. Ta biết em sẽ trở lại mà. – Rồi hắn bắt đầu hôn cuồng nhiệt hơn, mút lấy đầu lưỡi chưa bao giờ biết hôn của JungKook. TaeHyung đã từng dặn lòng nếu Kookie trở lại, hắn sẽ chẳng động đến cậu mà cả hai sẽ cùng tâm sự suốt đêm dài, trao cho nhau từng lời yêu thương an ủi. Nhưng JungKook giăng lưới bủa vây thế này thì kẻ si tình mê muội như hắn chẳng thể tìm lối thoát. Đành buông trôi cho dục vọng thôi.
JungKook hơi hoảng hồn bởi sự tấn công mạnh bạo lẫn gấp rút đó, cậu chỉ biết cứng trơ toàn thân. Lần trước quan hệ cùng TaeHyung, JungKook gần như chìm trong mộng mị. Cậu bị Kookie điều khiển nên thật sự chẳng biết thế nào là hôn.
TaeHyung đã bị cơn say tình dẫn dắt vào mê đắm, hắn đẩy JungKook nằm xuồng giường và nhanh chóng phũ lên người cậu. Hắn đã chờ đợi sự trở lại của Kookie quá lâu rồi. Hằng ngày nâng niu, cưng chiều JungKook bởi vì hắn tin rằng cậu thật sự chính là Kookie, do kí ức bị luân hồi làm lãng quên thôi.
Trái tim JungKook đập nhanh loạn nhịp, sức mạnh của TaeHyung như muốn bóp nát cơ thể cậu. Trong chút thoáng qua JungKook không biết mình có sai lầm hay không. E rằng cơ thể này sẽ không thể đáp ứng được dục vọng của một con quỷ khát tình cháy bỏng.
Thình lình, một cơn đau như trời giáng xuống.
JungKook mở tròn đôi mắt suýt nữa là hét ầm lên khi TaeHyung mạnh bạo cắn vào môi cậu. Hắn vô tư mút mát giọt máu nhỏ quá đổi ngọt ngào như thói quen mỗi lần quan hệ cùng Kookie. JungKook không thể rên la, chỉ run rẩy chịu đựng cái nhức buốt từ đôi môi đỏ.
Nụ hôn của TaeHyung gần như kéo dài đến bất tận. Đầu óc JungKook quay cuồng đến mức chẳng nhận ra trang phục trên người mình đã hoàn toàn bị cởi bỏ. Cậu đã tự nhủ trong lúc lâm trận sẽ chủ động hầu hạ hắn, chủ động hiến dâng để hắn không nghi ngờ. Nhưng lúc này, những gì đọng lại trong JungKook là một cơ thể kiệt quệ, réo gào đau nhứt. Cậu chỉ biết tự đếm từng giây từng phút để hắn buông tha đôi môi đã cạn máu của cậu.
Đau đến phát khóc.
Khóe mắt vị thế mà trở nên ướt át thật, TaeHyung dừng lại nụ hôn ngay tức khắc.
- Chuyện gì vậy Kookie? – Hắn vội vàng lau ngấn nước đọng trên mắt JungKook, lo lắng hỏi.
JungKook thở ra nặng nề khi cơ thể đã được giải thoát. Hoá ra tình yêu của Kookie dành cho TaeHyung vĩ đại đến thế ư? Cậu ta có thể chịu đựng những cơn đau này từng đêm từng đêm dài? Thật cmn có máu M quá nặng mà.
JungKook bật cười tự nghĩ bản thân mình thật ngu ngốc. Đã dấn thân đến giây phút này rồi còn thoái thác quay lại làm gì. Bất kể khổ hạnh nào cũng nhanh chóng qua đi.
Thấy JungKook cười TaeHyung càng khó hiểu. Cậu liền nhanh chóng cho hắn lời giải đáp.
- Chỉ là do em quá nhớ ngài thôi.
Dứt lời, JungKook nhích người lên trên một chút, để chừa một khoảng rộng cho đôi tay vô lực cởi bỏ từng lớp trang phục của hắn ra. TaeHyung rất mãn nguyện trong niềm hạnh phúc, kiên nhẫn chờ đợi cho đến lớp trang phục cuối cùng hững hờ rơi xuống đất.
Hai cơ thể trần cọ sát vào nhau, JungKook rùng mình khi TaeHyung lại hôn vào môi cậu. Nhưng hắn không mút mát từng giọt máu nữa, nụ hôn đó dần dần kéo dài xuống hõm cổ, đi qua bờ vai và dừng lại nơi hai hạt đào nho nhỏ. JungKook nhướng người với cảm giác lạ đầu đời. Hắn ân cần đánh vòng chiếc lưỡi giá băng rồi dùng răng nanh cạ nhẹ vào đó. Khoái cảm đến ngất ngây. Cái đau nơi khoé môi gần như bị đẩy lùi, JungKook ngửa đầu ra sau để tận hưởng sự vuốt ve âu yếm. Dù rằng có hơi lạnh.
TaeHyung vừa hôn bờ ngực của JungKook vừa dang rộng hai chân cậu hơn, tay không ngừng vuốt ve vào phần đùi non trắng mịn. JungKook mở hờ đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà, để bao cảm giác dịu ngọt trôi theo dòng ân ái. Những gì cậu đang làm đây cho là TaeHyung hay cho chính bản thân mình? Tự JungKook cho rằng tất cả chỉ vì sự sống mỏng manh của bản thân, nhưng nhìn thấy hắn vui thì tâm tình của cậu lại thoả mãn. Phải chăng, tình cảm này đã dần đi đến hồi không còn kiểm soát được?
Dù thế nào thì hiện tại tuyệt đối không thể để TaeHyung phát hiện ra sự khác biệt giữa mình và Kookie, JungKook cần phải thân mật với hắn thật tự nhiên. Cậu hít thở mạnh để trấn an tinh thần rồi trườn người xuống, dịu dàng xoa nắn phần đàn ông trong hắn. Cảm giác lành lạnh và cương cứng ấy làm JungKook ngượng ngùng, cậu chắc rằng hiện tại thì gương mặt mình đã đỏ như gấc.
TaeHyung lại lầm tưởng hơi thở dồn dập kia xuất phát từ sự nóng vội của Kookie, hắn liền bật cười hôn nhẹ vào má cậu. Niềm vui sướng đã khiến hắn quên đi một điều, lần trở về này của Kookie quá êm ả. Không móng vuốt dài, không trắng bệch làn da, không đỏ ngầu đôi mắt. TaeHyung không nhận ra ngoại hình của JungKook chẳng hề thay đổi như Kookie. Hay bản chất hắn đã quen dần tiếng gọi Kookie dưới vẻ bề ngoài của JungKook?
JungKook chủ động dang rộng chân hơn, ép thân TaeHyung sát vào giữa. Cái gì cần đến thì cứ cho nó đến, đến nhanh rồi sẽ qua thật nhanh. Cậu vuốt ve trụ dài đang căng tròn đến muốn bùng nổ trong dục vọng của hắn rồi tự ấn nó vào cửa huyệt của mình. Rõ ràng một chút kinh nghiệm quan hệ xác thịt cũng không có.
- Em nôn nóng đến vậy à? Không chuẩn bị trước sẽ đau lắm đấy. – TaeHyung thì thầm khi hôn nhẹ vào cổ JungKook, bên dưới thì đẩy nhẹ tay JungKook ra, thay vào đó là bàn tay điêu luyện của mình xoa nắn lối vào cho cậu.
Bao nhiêu máu như dồn hết lên mặt JungKook, tất cả nơi thầm kín đã phơi bày trước TaeHyung. Thật sự muốn tự nhiên như một người tình thật sự là quá khó, JungKook đành kín đáo vùi mặt mình vào ngực hắn. Thôi thì cứ ra sao thì ra.
Sau khi chắc chắn cửa huyệt nhỏ nhắn kia đã rộng mở, TaeHyung nâng nhẹ JungKook nằm trên tay hắn, còn hắn thì nằm trên người cậu. JungKook chớp chớp mắt, không thể hiểu vì sao hắn lại ôm cậu như kiểu trói chặt lấy nhau như thế này, chỉ biết rằng với tư thế như vậy thì hắn dễ dàng hôn vào cổ cậu. Không những hôn, hắn còn dùng lưỡi rê nhẹ quanh cổ JungKook, làm cho nơi ấy vô cùng ẩm ướt.
- Ta yêu em thật nhiều, Kookie ah... – TaeHyung phà hơi thở đục mờ trong dục vọng vào tai JungKook. Ngay sau đó thì cậu cảm giác một vật to cứng dần chiếm lấy cơ thể mình. Từng chút từng chút một, đẩy vào thật sâu. Lối đi nhỏ chưa quen với sự hiện hữu ấy, liền căng ra ôm chặt chiều dài rắn rỏi kia rồi không ngừng phản đối với chủ nhân của mình. JungKook gần như nấc nghẹn với cái đau, cậu muốn thét ầm lên để TaeHyung đừng đẩy sâu vào nữa. Cậu thật sự không thể tưởng tượng nổi khi bị xâm chiếm là một màu tối đen say xẩm trước mắt thế này.
- Ưmm... mmm
Cuối cùng thì tiếng rên đau đớn đã bật ra không thể kiềm nén, đôi mày JungKook nhíu chặt với mồ hôi đầm đìa.
Tiếng rên rỉ ấy càng cổ xuý tinh thần cho con thú đang say sưa hoan lạc, TaeHyung mê đắm càng ra sức ấn sâu toàn bộ chiều dài. Vừa chật chội vừa ấm áp, từng vách thịt non mềm bó quanh, dồn áp lực vào nơi nhạy cảm nhất. Chính hắn cũng phải bật thốt lên một tiếng dài thoải mái.
Bắt đầu từ những cái đẩy đưa nhẹ nhàng, ma sát chậm rãi để nơi tiếp giao ấy quen dần. Cảm giác một vật lạ di chuyển trong cơ thể vừa trướng căng vừa nhột nhạt, lại ân ẩn đau. JungKook chưa kịp thích nghi đã thấy cả người bị xốc lên, vật bên dưới đâm chọt không ngừng, luật động ngày càng mạnh mẽ. Nhấp nhô chuyển động lên xuống kịch liệt, hơi thở cũng phải ngắt quản từng hồi, nơi giao nhau kết nối cả hai làm một cũng dần nóng lên, vô cùng ướt át. Hai bàn tay JungKook nắm chặt vào ra giường, cơ thể vẫn chưa thể quen với sự xâm chiếm mạnh bạo, cảm giác căng ra khiến vùng da mỏng đi, ra ra vào vào càng mang cảm giác sẽ bị xé rách bất cứ lúc nào.
Cảm xúc của TaeHyung đã dâng đến cao trào, hắn tưởng chừng mình sẽ nghiền nát JungKook trong vòng tay. Càng nhồi nhét vào trong lại càng thèm muốn đâm sâu vào hơn nữa, ma sát càng mạnh lại càng muốn thúc đẩy tàn bạo hơn. Khi chuyển động đã vào quy luật, TaeHyung đẩy nhẹ đầu JungKook sang bên, thèm khát hít hà lấy hương thơm từ cổ cậu. Bên dưới vẫn nhấp nhô tình ái, phần trên hai chiếc răng nanh từ từ hé mở rộng hơn, chậm rãi ghim sâu vào da thịt rồi yên vị tại đó.
Bị cắn bất ngờ, JungKook giật mình thản thốt. JungKook không nghĩ TaeHyung hút máu ngay lúc tìm kiếm khoái lạc trong cơ thể cậu. Những nhịp thúc vũ bão xốc cả người JungKook lên, dòng máu theo đó tuôn trào qua vết thương nhỏ. Mọi thứ trong mắt JungKook liền mờ mịt, nguồn sống chậm rãi cạn dần. Toàn thân JungKook bị TaeHyung khoá chặt đến không thể vùng vẫy, việc duy nhất cậu có thể làm là nhắm chặt mắt cam chịu, kiểm soát bản thân không kêu la, và chờ thời gian dần trôi.
Nhưng dù kiềm nén thế nào thì tay chân vẫn vô thức vùng vẫy, hơi thở dồn dập nặng nề. Vết cắn nhứt buốt, mỗi lần bên dưới bị thúc đẩy lên là JungKook lại khẽ rên, âm thanh như gió thoảng yếu ớt, vào tai kẻ xâm chiếm lại như khúc hát du dương. TaeHyung vì vậy càng thêm đâm nhồi mãnh liệt.
JungKook không biết TaeHyung ngừng hút máu lúc nào, nhưng đôi răng nanh vẫn luôn ghim trong cổ cậu. Khi hắn thỏa nguyện sung sướng, đong đầy trong cậu tất cả kết tinh tình yêu của mình, thì cũng là lúc JungKook không còn đủ tỉnh táo nữa.
Khi TaeHyung dịu dàng liếm vết thương để nó mau khép miệng, thì chợt nhận ra cơ thể bên dưới hoàn toàn bất tỉnh. Điều mà trước nay chưa bao giờ xảy ra khi hắn quan hệ cùng Kookie. Hắn luôn biết đâu là giới hạn an toàn để dừng lại cơn khát máu, chẳng lẽ lần này đã vượt qua giới hạn đó? TaeHyung lo lắng vội ôm chặt lấy JungKook, có lẽ vết thương lẫn những cơn ác mộng trong thời gian vừa qua khiến cơ thể JungKook kiệt quệ. Hắn thật hối hận vì không kiềm nén được dục vọng của mình.
TaeHyung cứ lặng lẽ dằn vặt lương tâm mà không biết rằng đó chẳng phải sai lầm của hắn.
.
.
.
Hơn nửa ngày JungKook mới lờ mờ tỉnh dậy, cả cơ thể muốn mềm nhũn ra bởi những cơn đau ê ẩm không tên. Cậu thở ra vài hơi nặng nề để cố cử động nhưng vô vọng.
- Em tỉnh dậy rồi, thật tốt quá. – JungKook chợt nghe một thanh âm vui sướng bên tai, liền sau đó là một vòng tay quàng qua cơ thể cậu.
JungKook ngạc nhiên bởi câu nói reo vui của TaeHyung, cứ như hắn đã lo lắng cho cậu suốt khoảng thời gian cậu bất tỉnh.
Sau khi chắn chắn nhịp đập từ trái tim JungKook vẫn bình thường, sức khoẻ không có gì đáng ngại, TaeHyung mới cẩn thận nhìn sâu vào mắt JungKook, dè chừng hỏi.
- Em là Kookie... hay JungKook?
TaeHyung hỏi và hồi hộp chờ đợi câu trả lời. Lần trước Kookie chỉ về với hắn trong khoảng thời gian ngắn ngủi rồi biến mất ngay sau khi tỉnh dậy. Hắn rất sợ điều ấy sẽ xảy ra một lần nữa.
JungKook hoang mang không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra. TaeHyung có nghi ngờ gì về cậu không lại hỏi như vậy? JungKook từ từ lấy tay xoa xoa vầng trán, cố mường tượng những diễn biến của đêm qua. Cậu chỉ biết ngay khi bị hắn cắn là đầu óc choáng váng rồi ngất đi.
- Em... em cũng không biết nữa. – JungKook vùi mặt vào đôi bàn tay, hồi đáp mơ hồ.
TaeHyung liền bật cười rạng rỡ, bao nặng nề như được trút bỏ. Quả là có chuyển biến tốt. Nếu là JungKook, chắc chắn sẽ la ầm lên vì bị cắn, hoặc dã là chửi bới loạn xạ rồi đem vài con thây ma ra trói ngoài ban công. Chỉ riêng mình Kookie mới có thể dịu dàng như vậy.
Càng nghĩ càng hân hoan, TaeHyung gỡ tay của JungKook ra để nhìn sâu vào mắt cậu, dò hỏi tìm lời khẳng định.
- Vậy em vẫn nhớ những gì xảy ra đêm qua chứ?
JungKook buồn bã né tránh ánh nhìn đó. Mái đầu ngượng ngùng gật gật.
- Là em, Kookie. Có phải em đã nhớ ra không? Em thật sự được luân hồi rồi phải không? – Hắn mang đầy kỳ vọng mà siết chặt đôi vai JungKook.
JungKook càng hồi hộp hơn, chỉ quay mặt đi thoái thác.
- Em cũng không biết... chỉ mơ hồ nhớ ra vài chuyện.
- Không sao, từ từ sẽ nhớ hết thôi. Chỉ cần em có nhớ là được rồi. – TaeHyung liên hồi hôn vào đỉnh đầu JungKook, vòng tay như muốn vò nát cơ thể cậu. Kookie đã về bên hắn, niềm hạnh phúc này hắn sẵn sàng đánh đổi bằng cả thế giới vô vị này. Đôi môi không thể nào khép lại, nụ cười thoả nguyện ấy đủ minh chứng hắn đang sung sướng như thế nào.
JungKook lặng im ngã đầu vào ngực TaeHyung, cái cậu cần cơ bản đã đạt được, lòng tin từ Chúa tể ma cà rồng. Nỗi đau thể xác từ đêm qua sẽ nhanh chóng trôi vào hư ảo. Cậu nên kiên nhẫn một thời gian để chắc chắn rằng TaeHyung sẽ tiết lộ nơi chôn cất Kookie mà không chút nghi ngờ. Đó là cách duy nhất cậu có thể duy trì được sự sống của mình – trói chặt chân Kookie bằng dây lạc thấm máu.
SongLin âm thầm đứng ngoài cửa phòng lắng nghe tiếng reo vui của Chúa tể, nó thấy lương tâm mình dậy lên ngọn sóng đau thương. JungKook rốt cuộc có phải là Công tước Kookie dịu dàng của nó? Nếu thật sự Kookie vì sao JungKook lại cần biết những thói quen của Kookie để dẫn dụ Chúa tể? SongLin không dám nghi ngờ và nó cũng không muốn nghi ngờ. Thôi thì cứ im lặng như vốn dĩ một con người đã chết của thây ma.
.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...