.
Tác giả: Bòn
..//..
JungKook chạy thẳng đến căn nhà tồi tàn cuối hẻm, bấm chuông liên hồi để cánh cửa nhà bà MinYoung nhanh chóng mở ra. Nhưng JungKook đã đặt niềm tin vào linh cảm của mình mà chẳng có cơ sở nào. Không gì chứng minh rằng bà MinYoung vẫn còn cư ngụ ở một nơi hoang vắng thế này.
Chuông kêu in ỏi nhưng cánh cửa kia vẫn hoàn toàn bất động. JungKook bắt đầu cảm nhận ra sai lầm của mình. Cậu đã đi vào đường Hybe như có lời kêu gọi dẫn dắt.
Đám Thây ma càng lúc càng lết đến gần. JungKook không sợ thây ma, chỉ ớn lạnh vẻ ngoài nhớt nhác của chúng. Cậu không còn cách nào khác đành cởi giầy ra, dùng nó làm vũ khí. Cậu hít thật sâu để chuẩn bị nghênh chiến với một thứ vừa gớm ghiếc vừa bất tử.
Mà thật ra nếu đánh không lại vẫn có thể cầu cứu người yêu. E hèm...
Nhưng lạ thay, đám Thây ma không đến gần căn nhà của bà MinYoung. Chúng chỉ lảng vảng cách xa một đoạn hơn trăm mét. JungKook nhìn chúng thì chúng trơ đôi mắt trắng dã nhìn lại, một ánh nhìn chẳng có hồn.
- Ố ồ, xem chúng ta có khách này, hihi.
Trong đám Thây ma vang lên giọng nói với tiếng cười mỉa mai. Thanh âm ấy vút cao như tiếng sáo, du dương ngọt ngào, hoàn toàn trái ngược với chất giọng gầm gừ cõi âm của bọn Thây ma.
JungKook cảm thấy bất an với lời bỡn cợt không chút thiện cảm đó. Cậu ngó nhìn quanh nhưng tất cả chỉ là những cái đầu mục nát trơ xương của Thây ma.
- Nè, tôi ở trên này cơ mà ~
JungKook liền ngẩng đầu lên ngôi nhà đối diện. Ngay trên đỉnh mái nhà quả thật có bóng người. Qua ánh trăng mờ ảo, JungKook chỉ có thể nhận ra gương mặt trắng bất thường của người đó. Với áo choàng rộng phất phơ trong gió, mái tóc xoăn dài chớm ngang vai. Dáng vẻ của một chàng trai hoa mị.
- Ngươi là ai? – JungKook dè chừng hỏi.
Người đó bật cười khanh khách:
- Là một người đang buồn chán ở cái nơi đáng phải chán này.
Đám Thây ma hoàn toàn chẳng phản ứng gì với sự xuất hiện của người đó, chúng chỉ lom lom trông về JungKook. Đó là lí do JungKook nhanh chóng kết luận:
- Ngươi là ma cà rồng? – Vì ma cà rồng là những kẻ điều khiển được Thây ma.
Trong lòng JungKook hơi rúng động khi đối diện với một ma cà rồng khác ngoài Kim TaeHyung. Bởi chúng chính xác là những con quỷ giết người.
Người đó dường như rất hứng thú với phát hiện của JungKook. Chỉ như cơn gió nhẹ, toàn thân y đáp xuống mặt đất thật êm ái, ngay phía trước ngôi nhà. Ở khoảng cách này, JungKook có thể trông rõ gương mặt kia. Một đôi mắt đỏ sắc máu trên gương mặt hoàn mỹ, đôi môi chúm chím hay cười lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn. JungKook vô thức lùi sát vào cánh cửa. Quả nhiên, đó là một ma cà rồng.
- Ngươi quan hệ thế nào với chủ nhân ngôi nhà này? – Ma cà rồng đó vui vẻ hỏi.
JungKook cân nhắc thật lâu mới hồi đáp:
- Tôi đi xem bói.
- Ồ... Nhưng một con người bình thường vì sao lại không hoảng sợ khi nhìn thấy Thây ma nhỉ? – Ma cà rồng kia cất giọng hoài nghi. Rõ ràng JungKook đã biết rõ về ma ca rồng nên mới có thái độ bình tĩnh như vậy.
Trong lúc chờ JungKook trả lời, y vẫn rất thoải mái trêu đùa đôi móng vuốt của mình, dùng tay này vuốt ve tay kia, rất thư thả.
- A! Ngươi là người đã đến toà lâu đài của Kim TaeHyung tối hôm nọ? – JungKook ngạc nhiên nhận ra bộ trang phục hồng phấn mà ma cà rồng đang khoác. Kể cả nét mặt hoãn mỹ hoa mị này. Thật sự quá ấn tượng để dễ dàng ghi nhớ qua một lần gặp mặt.
JungKook đã không nhìn lầm. Trên thế gian này, ma cà rồng với trang phục hồng phấn duy nhất chỉ có bộ đôi NamJin. Và trong NamJin, kẻ lúc nào cũng cười nói hồ hởi chính là Kim SeokJin.
Sau khi chấp nhận thoả thuận với TaeHyung, NamJin lập tức huy động lực lượng tấn công vào nơi mà họ cho rằng Bá tước Seagull Chae đang lẩn trốn. Nhưng dù đầu thai chuyển kiếp, bá tước Seagull Chae cũng không mất đi sức mạnh của mình. Cuộc chiến diễn ra trong thầm lặng mấy ngày nay khiến đường Hybe hoang tàn đổ nát. Cuối cùng, bà MinYoung quyết định trốn vào ngôi nhà bạc của mình, và NamJin không cách nào khiến bà lộ diện. Mấy ngày nay đám Thây ma luôn túc trực quanh con hẻm 7, giam lỏng bà MinYoung trong nhà.
Khác với NamJoon luôn trầm lặng, SeokJin rất buồn chán khi cứ phải trông chừng bà MinYoung. Lúc phát hiện ra có người đi vào đường Hybe, SeokJin đã cho Thây ma bám theo sau để kiếm trò tiêu khiển. Nhờ đó mà JungKook không bị bọn Thây ma tấn công trên một quãng đường dài.
Bất chợt nghe JungKook nhắc đến Kim TaeHyung, SeokJin thoáng chút bất ngờ nên càng chú mục vào JungKook kỹ hơn.
- Ngươi là ai mà biết Kim TaeHyung?
- Ta... ta là người giúp việc cho Chúa tể! – JungKook thoái thác.
SeokJin nheo đôi mày hoài nghi:
- Là người giúp việc mà dám gọi cả họ lẫn tên Chúa tể?
JungKook chột dạ khi bị bắt thóp. SeokJin thật sự là kẻ rất thích soi mói vào tiểu tiết.
SeokJin chậm rãi bước thêm vài bước lại gần JungKook. JungKook chỉ biết lẳng lặng lùi đi một chút. Đối diện với một con quỷ móng vuốt dài, cậu biết làm cách nào để trốn chạy đây?
- Ngươi không phải con người? – SeokJin nhíu mày kết luận. Thói quen của y là luôn đánh hơi nhịp đập của đối phương.
JungKook giơ đôi mắt ngơ ngác nhìn SeokJin, hoàn toàn không hiểu.
- Ngươi cũng chẳng phải ma cà rồng, cái thứ hỗn tạp gì thế này?
Gương mặt SeokJin biến đổi đến quái dị. Y không phân định được nhịp đập từ trái tim JungKook là gì. Một thứ nhịp đập mà hơn ngàn năm qua lần đầu tiên SeokJin bắt gặp.
- NamJoon! Lại đây xem nè! – SeokJin liền cao giọng nói lớn rồi lại nhìn chằm chằm vào JungKook. Ánh mắt ấy như nhìn một thứ dị hợm đầy hiếu kỳ.
Lo dè chừng với SeokJin, JungKook chẳng nhận ra từ lúc nào và bằng cách nào mà một bóng người lạnh giá, cũng với trang phục hồng, xuất hiện sau lưng SeokJin. Một gương mặt tượng đá âm u đến đáng sợ, một nét đẹp uy quyền mạnh mẽ muốn nhấn chìm cả thế gian. JungKook nhìn thấy rồi hoàn toàn thơ thẩn. Sức mạnh vô hình từ hai ma cà rồng này đang áp đảo tinh thần cậu.
Không đợi NamJoon nói tiếng nào, SeokJin đã ríu rít:
- Nghe thấy hơi thở của cậu ta không? Có hơi lạnh của ma cà rồng đó. – SeokJin hào hứng kết luận – Một ma cà rồng lai?
NamJoon không chút phản ứng gì, chỉ nhìn xoáy sâu vào JungKook. Y không có năng lực đặc biệt như SeokJin để có thể đánh hơi rõ ràng nhịp đập của con người. Y chỉ mơ hồ nhận ra dòng máu trong người JungKook không bình thường như máu người khác. Nó quyến rũ hơn.
Sự thích thú của SeokJin không thể che dấu được, y lại reo:
- Có thể cậu ta là một ma cà rồng bẩm sinh, một ma cà rồng được sinh ra mà không bị cắn?
Bấy giờ NamJoon mới trầm giọng:
- Anh biết điều đó là không thể mà.
- Nhưng nếu không là ma cà rồng bẩm sinh thì nhịp đập lạ thường của cậu ta là gì? – SeokJin cự cãi.
- Tôi chẳng thấy ở cậu ta có gì để anh phải hứng khởi thế cả. Hơn nữa không bị cắn thì không thể là ma cà rồng.
- Cậu không nhận ra sao? Có thể là chủng loại ma cà rồng mới.
- Anh rảnh thật!
JungKook chỉ biết ngơ ngác nhìn hai kẻ lạ mặt phán xét về mình. Cuộc đối thoại của họ cậu hoàn toàn không hiểu, chỉ biết lặng im cố tìm cách tẩu thoát.
Ma cà rồng cũng như một con người bị nhiễm độc. Khi bị cắn, chất độc đó sẽ lan truyền khắp cơ thể, biến đổi họ thành một con quỷ cần máu. Vốn dĩ Kookie không thể trở thành ma cà rồng là vì máu của cậu miễn nhiễm với chất độc đó.
Ma cà rồng là bất tử và không thể sinh con, bởi trái tim của chúng từ lâu đã hóa đá. Khi con người bị ma cà rồng cắn, chết đi sẽ thành Thây ma, còn mạnh mẽ không chết thì sẽ bị nhiễm độc hóa thành ma cà rồng. Nhưng JungKook thì khác. Nhịp đập ma quỷ trong người cậu không rõ ràng, nó như một thứ bẩm sinh đeo bám theo JungKook từ khi còn bé thơ. Một thứ sức mạnh vô hình khiến JungKook không hoàn toàn có hơi thở của con người. Và kẻ rành rọt về nhịp đập như SeokJin chẳng thể nào đoán ra được.
NamJoon không quan tâm, SeokJin liền có chút hờn giận. Y lập tức tiến đến thật sát JungKook, chú mục vào chiếc cổ nhỏ trắng ngần, tìm kiếm thứ gì đó.
- Ô! Ngươi đã bị cắn à? – Cuối cùng SeokJin cũng tìm ra vết sẹo nhỏ – Hay là ngươi đã bị cắn nhưng không thể hoá thành ma cà rồng trọn vẹn?
JungKook nhíu mày khó chịu lùi dần thì SeokJin cứ vô tư lấn tới gần.
- Ngươi là người giúp việc cho Kim TaeHyung thật ư? Ngươi tên gì? Ngươi có biết mình là ma cà rồng lai không? Quá khứ của ngươi thế nào kể cho ta nghe với...
Một loạt câu hỏi đầy hứng khởi thoát ra khỏi chiếc miệng liếng thoắn của SeokJin. Dưới ánh trăng vằng vặc, đôi răng nanh kia lại tô điểm thêm cho nét mỹ miều của một ma cà rồng yêu thích nụ cười. "Một giống ma cà rồng mới" – Đó là những gì mà SeokJin kết luận về JungKook.
NamJoon quá quen thuộc với những hành động kì khôi của SeokJin, y bỏ mặc, tiếp tục chú mục vào ngôi nhà của bà MinYoung. NamJin đã túc trực ở đây mấy ngày vẫn chưa phá bỏ được lưới phép thuật của bà MinYoung. Bọn Thây ma chỉ có thể lảng vảng bên ngoài lưới phép thuật, còn NamJin thì có thể tiến lại gần hơn một chút.
- Đừng quan tâm tới cậu ta nữa, sức mạnh của lão Seagull Chae đang yếu dần rồi. –NamJoon rủ rỉ kéo sự chú ý của SeokJin về phía mình.
SeokJin rời ánh khỏi JungKook, liếc ra phía sân rộng. Bọn Thây ma đang từ từ tiến lại ngôi nhà, chứng tỏ lưới phép thuật bị thu hẹp lại rồi.
- Phá cửa thôi! – SeokJin mỉm cười đắc ý.
Bùm!!
Một tiếng nổ vang trời phát ra ngay khi NamJin chưa kịp hành động, hàng vạn mảnh vỡ bằng bạc lao đến như mũi tên tử thần, ghim thẳng vào đám Thây ma. Loạt tiếng rên thống thiết vang lên trong màn đêm u tối. Bọn Thây ma bị trúng vũ khí bạc liền đổ gục trên nên đất, quằn quại đau đớn trước khi lụi tàn vào hư ảo.
Một đòn tấn công chí mạng mà lão Seagull Chae dành cho đám quỷ này. Những mảnh vụn vẫn tiếp tục bay ra như vũ bão. Khoảng sân trước gian nhà nhỏ trở thành trận cuồng sát Thây ma.
Khi tiếng nổ phát ra thì JungKook là người đứng gần ngôi nhà nhất. Nhưng cậu chẳng hề bị thương. JungKook kinh ngạc nhận ra mình đang nằm sóng soài trên mặt đất, còn kẻ mặt áo hồng hay cười híp mi kia đang tả xung hữu đột phía trước cậu. Tên ma cà rồng này rất nhanh, chỉ phất phơ chiếc áo choàng là có thể tránh né được hàng vạn mảnh vỡ bạc. Ở phía sau y, JungKook được an toàn.
Phía bên kia, NamJoon cũng đang chống chọi với loạt mảnh vỡ. Hắn rất ghét phải chiến đấu một mình, hắn muốn lúc nào SeokJin cũng phải sát cạnh bên. Vì vậy, lập tức NamJoon phi người đến cạnh SeokJin, đẩy y ra phía sau.
NamJin hợp sức lại chính là cặp bài trùng vô địch. Một trận cuồng phong từ địa phủ kéo tới, áp đảo những mảnh bạc vụn vỡ. Trong phút chốc, gian nhà nhỏ trước mặt hoàng tàn sụp đổ.
Bụi gạch mịt mù, giữa đống đổ nát đó, bóng người kiệt quệ với hơi thở nặng nề dần hiện ra. Chỗ lẩn trốn cuối cùng của bà MinYoung chỉ còn là bãi hoang phế. Con đường duy nhất mà bà có thể đi là đối mặt trực diện với NamJin.
NamJin cũng mất khá nhiều sức để gọi cuồng phong, họ đứng yên bất động nhìn bà MinYoung dè chừng. Đám Thây ma phía sau chỉ còn lác đác vài sinh mạng. Trận này, NamJin thật sự phải chịu không ích thiệt thòi.
Khi hai bên thế lực đang còn dò xét nhau, một thanh âm nhỏ nhỏ bỗng chốc xoá tan bầu yên lặng.
- Ứ... ưm...mmm – JungKook vật vã dưới nền đất, lăn lộn ôm chặt cánh tay đang rỉ máu của mình. Cái đau thấu tận tim gan đến mức cậu không thể chịu đựng nổi. Hai hàm răng cắn mạnh vào môi đến bật máu.
Trong lúc hợp sức cùng NamJoon, SeokJin đã quên mất mình đang bảo vệ JungKook. Ngay lúc đó thì một mảnh bạc bay tới và JungKook hứng trọn vào cánh tay của mình. Mảnh bạc nhỏ như đầu ngón út, nhưng hiện tại vết thương trên tay JungKook đã loét ra thành một vùng rộng.
Nghe tiếng rên rỉ, SeokJin chợt nhớ ra mình đã bỏ quên JungKook. Y lập tức chạy lại gần xem xét.
Vừa nhìn thấy vết thương từ tay JungKook, SeokJin càng khẳng định rõ hơn.
- Quả nhiên ngươi là ma cà rồng... – SeokJin lẩm bẩm trong khi rút từ trong người ra con dao nhỏ. Bạc đối với con người chỉ là một thứ trang sức bèo bọt, nhưng với ma ca rồng, nó là thứ đại điện cho tử thần, có thể thanh tẩy bọn họ. Dù chỉ là vết cắt nhỏ thôi cũng khiến cho một ma ca rồng khổ sở bởi vết thương sẽ loét dần, cho đến khi ăn mòn toàn bộ thân xác.
- A!! Thả ta ra!! A...
JungKook rên lên khi SeokJin dứt khoác đâm thẳng mũi dao vào vết thương, hay đúng hơn là cắt nhanh đi phần lở loét đó. Máu của JungKook tuôn ra đỏ nhoè cả quần áo cậu. JungKook vùng vẫy tưởng chừng như chết ngất.
- Nằm im đi, đồ ngốc! Muốn chết hả? – SeokJin nắm chặt tay JungKook, quyết lấy cho hết phần da thịt bị mảnh bạc ăn mòn. Đó là cách duy nhất cứu một ma ca rồng khỏi chết thảm.
SeokJin không có lòng nhân từ cứu giúp người khác. Chỉ là JungKook mang đến có y hứng khởi kì lạ. SeokJin phải giữa mạng sống của JungKook để khám phá xem cậu là "thể loại" gì. Nửa người, nửa ma cà rồng, đó là nhịp đập trái tim lần đầu SeokJin gặp phải.
Sau khi chắc chắn là cánh tay JungKook không còn lở loét nữa, SeokJin vội vã cởi áo choàng quăng mạnh vào JungKook để cậu tự băng bó vết thương. Không thể phủ nhận mùi máu của JungKook thơm lừng quyến rũ, SeokJin thật chịu không nổi.
Phía xa, NamJoon cũng không thể giữ được ánh mắt của mình, y cứ liếc nhìn JungKook không thôi. Không phải vì SeokJin đang bảo vệ con người đó thì y đã bay vào mà hút cạn dòng máu ngọt lịm kia. Thật quá khó để kiềm chế.
- Quả nhiên là bộ đôi NamJin, ta có lời khen đấy. – Bà MinYoung cao giọng chào hỏi sau khi đã khôi phục đôi phần nguyên khí. Ngàn năm trước, NamJin chỉ là những kẻ thân cận thấp bé bên cạnh TaeHyung. Nay, họ đã có thể công nhiên nghênh chiến. Không phải vì Bá tước Seagull Chae yếu đi, mà vì NamJin đã mạnh lên rất nhiều.
SeokJin đã đến bên cạnh NamJoon, y nhanh chóng nở ra nụ cười quen thuộc.
- Dù sao chúng tôi cũng chẳng bằng Bá tước được, đã chết ngàn năm còn đội mồ sống dậy.
Bà MinYoung hừ lớn:
- Ngày nào lũ quỷ các ngươi còn tồn tại thì ngày đó ta sẽ còn tiếp tục luân hồi.
SeokJin bình thản:
- Thế thì cũng ngày này, một ngàn năm nữa, chúng tôi lại chờ Bá tước vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...