Cái Áo Duyên ( Văn Ruộng, Sủng, Cổ Đại )

(Hôm nay ngồi đọc trúng một cái review truyện của bé Mei Ying, thấy cưng cưng làm cảm xúc cuộn trào ngồi rặn ra cái ngoại truyện. À... thật ra hài là chính, nhưng là hài phòng the nên phải rate 18+, thịt cá gì không có đâu nhen)

Nếu tóc người có ba ngàn sợi, quá nửa mái đầu của Cả Phù hẳn sẽ bạc vì con vợ nhà.

Cơn cớ dẫn dắt cậu Cả nhà này bước đi trên con đường lầm lạc, chính là từ cái dạo vợ cậu sinh khó mà ra. Vốn dĩ chứng kiến cảnh tượng thập tử nhất sinh ấy xong, cậu Cả nhà này đã toan dẹp luôn chuyện phòng the cùng con trâu nhà, chính thức học sư sãi trên chùa chay tịnh làm khước.

Khổ điều, vợ chồng cùng ăn cùng nằm, của yêu của thương cứ phơi ra đấy thì đến bố thằng sư cũng đố mà nhịn được. Thương quá, lại thèm, thế là cái khó ló ra cả bó cái khôn, từ phân cá sấu cho đến mủ đu đủ, từ tai hồng phơi ngói cho đến giấm gạo thấm vải bông, vì hạnh phúc vợ chồng, tám kiểu mười trò cậu đều đem ra nghiền ngẫm tất. Cả cái vùng này, sợ là không có thầy lang bà mụ nào lành nghề tránh đẻ bằng cậu.

Ấy nhưng cũng yên thấm được mấy năm đầu thế thôi, một ngày đẹp trời của năm thứ ba, bỗng đâu con vợ cậu tuyên bố mang bầu, cậu nghe xong sầu đến mọc râu trong óc.

Thế là suốt cả chín tháng cậu chồng nào đó bèn quay sang chơi trò sáng đi cưng trứng tối nằm hứng hoa, cái ngày đứa con trai được đẻ ra, cậu mừng đến rơi nước mắt.

Trâu nhỏ nhà cậu bẹo bẹo gò má thấm đầy nước mắt và râu ria xồm xoàm, toe cái bản mặt nhợt nhạt sau sinh rồi ỏn ẻn nhe răng với cậu.

"Khóc trông yêu thế không biết!"


Chả hiểu ra làm sao, trông thấy nụ cười thánh thiện như quan âm ấy, cậu lại rợn hết tim gan lòng mề.

Quả đúng như dự cảm bộ lòng đã báo, cậu liên tục bị thánh vật trong suốt nhiều năm sau. Rõ ràng kinh nghiệm đầy mình, lành nghề còn hơn lang mụ, ấy mà phải gió thế nào cứ rớ vào con vợ là bụng nó phình to, đến điên mất!

À, quẫn quá hét vào mặt mợ nhà thế thôi, chứ cậu biết, biết chứ, biết hết cơn cớ cội nguồn đấy.

Lần đầu, là phải gió thật. Đêm đến sốt rét cả người, con vợ ngây ngô nhà cậu lột sạch, chui vào ổ chăn xung phong ủ ấm. Thế là ra một thằng cu.

Lần thứ nhì, vốn dĩ ngày ấy cậu đi buôn xa suýt chết quay về, trông thấy cái tướng nhớ chồng đến sưng đỏ cả mắt của vợ, cậu như cắn phải tiết gà vật trâu ra mần thịt suốt ngày đêm, rốt cục vui quá hóa buồn, quên mất trời trăng văng ra hai đứa sinh cặp.

Lần sau, là làm hung quá đến ruột lợn cũng toác. Từ đó về sau cậu cạch luôn bọn con buôn mũi lõ mắt xanh và mấy trò tránh thai tai quái chúng thường truyền miệng.

Lần sau nữa, là con vợ cậu đột nhiên nhảy mũi ngay thời khắc sắp sừa rút quân, cậu giật bắn mình cứ thế buông giáo đầu hàng, đi luôn một bầy con cháu vào miền xa xôi nhà vợ.


Mãi đến lần mợ cố tình đạp gãy cột màn giữa cơn ấm ứ hậm hự đang ở ngưỡng thăng hoa, cậu mới trợn mắt à ra mọi lẽ.

"Em cố ý!" cậu nghiến răng rít nhỏ bên dưới đống màn tơ phủ kín cả hai.

"Cố ý phá hoại mấy trò tránh thai của tôi!"

Con vợ ngốc mơ màng mở đôi mắt nai ra nhìn cậu, đoạn cong cớn toét cười, co quắp hai cẳng chân vỗ vô gót lên cái mông trần trụi của cậu ra chiều phởn chí ghê lắm.

"Cả cái làng này, chỉ sợ mỗi mình cậu là chưa hay chuyện đó."

Cả Phù khôn ngoan giảo hoạt danh chấn cả vùng thế là chỉ còn biết chết lặng trên thân vợ, mãi đến sáng cũng chưa thể hồi hồn.

À không, cậu nghĩ lại rồi. Ba ngàn sợi tóc, hẳn là phải trắng cả ba ngàn lẻ một mới đúng.

_________________________

7.9.2021 Sài Gòn giữa trận dịch.
Cảm ơn bài review của Mei Ying và chút than ngày buồn. :)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận