Công Ngọc thế gia phá sản, có quan hệ trực tiếp đến tên phá của trong nhà.
Công Ngọc gia có hai đứa con trai, con trai lớn Công Ngọc Thành, một
lòng học y, con thứ Công Ngọc Quyết, một lòng. . . . . . Tìm nữ nhân. Ở
giữa học y và tìm nữ nhân, rất dễ nhận thấy, gia tộc lựa chọn người sau. Dù sao tìm nữ nhân cũng không ảnh hưởng đến sự buôn bán của gia tộc,
không có bất kỳ xung đột nào. Vì vậy, Công Ngọc Quyết hết sức phấn khởi
tiếp nhận gia nghiệp, sau đó rất nhanh bị hắn làm cho lộn xộn rối tinh
rối mù, tất cả đầu dây buôn bán đều bị chặt đứt.
Công Ngọc Quyết rất biết làm vui lòng trưởng bối trong nhà, cá tính hoàn
toàn khác biệt với đại ca Công Ngọc Thành. Khi hắn mười tám tuổi, chỉ
liếc mắt một cái liền yêu thích cô gái đứng đầu bảng trong thanh lâu, vì vậy vắt hết óc nghĩ ra các loại phương pháp ứng đối, muốn để người
trong nhà đồng ý mình và cô gái thanh lâu định ra hôn sự. Khi hắn thề ‘
không phải là cô gái này không cưới ’, khi hắn tuyệt thực gần một tuần
lễ, trưởng bối khẽ cắn răng, dậm chân một cái, bỏ ra nhiều tiền chuộc cô nương này về, để cho cô gái này trở thành tiểu thiếp thứ nhất Công Ngọc Quyết.
Cô gái này là Ca Nhi bảo bối của Công Ngọc Quyết, Hướng Thiên Ca. Lúc đó
Hướng Thiên Ca đang được Công Ngọc Quyết ôm trong lòng định đi tìm Ly
Hoan dùng ngọc bội đổi một khoản bạc, đáng tiếc Công Ngọc Quyết không
bao giờ ngờ tới, Ly Hoan này thế nhưng giả gái đi quyến rũ hắn, dẫn đến
việc một mình hắn len lén đi theo Ly Hoan mặc đồ nữ nhân, chỉ để lại một tờ giấy mỏng cho Hướng Thiên Ca về nhà tắm một cái.
Có điều không thể không nói, Hướng Thiên Ca là tiểu thiếp đầu tiên trong
cuộc đời của Công Ngọc Quyết, cho nên mặc dù sau đó hắn cưới vô số cô
nương về nhà, nhưng vẫn thỉnh thoảng đến phòng của Hướng Thiên Ca nghỉ
ngơi như cũ, mưa móc chưa bao giờ đứt đoạn. Dù có chuyện gì phải rời xa
nhà, tất nhiên cũng mang theo Hướng Thiên Ca.
Thiên Thiên Loan Nguyệt và Ly Hoan ba người vây quanh đống lửa mà ngồi, tiếng ánh lửa lốp bốp ở trong bầu trời đêm yên tĩnh có chút vang, Thiên Thiên Loan Nguyệt nghe Ly Hoan từ từ giới thiệu về Công Ngọc thế gia, giống
như tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay của hắn.
"Ta đoán Hướng Thiên Ca này nhất định không đơn giản." Thiên Thiên chép
miệng, suy đoán nói, "Nếu không tại sao lâu như vậy rồi, vẫn có thể được Công Ngọc Quyết sủng ái như vậy."
Ly Hoan bĩu môi: "Lúc ấy lần đầu tiên ta gặp mặt Hướng Thiên Ca, nàng nhìn ánh mắt của ta, chậc chậc, giống như muốn ăn ta vậy, thật là đáng sợ."
Thiên Thiên một bộ dáng ‘ sớm biết như thế ’ nhìn hắn: "Cho nên tất nhiên nữ
nhân này không đơn giản, nếu không Công Ngọc Quyết này thế nào chỉ đối
tốt với một mình nàng ta."
Trong mắt Ly Hoan có chút hứng thú bay ra: "Không có thể. Ta hỏi ngươi, Hướng Thiên Ca là người ở đâu?"
Thiên Thiên đáp: "Thanh lâu."
"Tiểu Loan Nguyệt, ngươi nói cho Thiên Thiên biết, cô nương thanh lâu am hiểu nhất là cái gì." Ly Hoan nhìn về phía Loan Nguyệt.
Loan Nguyệt suy nghĩ một chút, ngay sau đó trả lời: "Kĩ thuật giường chiếu."
"Nói rất hay." Ly Hoan khen ngợi, lúc này mới lần nữa nói với Thiên Thiên: " Dù gì Hướng Thiên Ca này cũng được xem là đầu bảng, nhất định kĩ thuật
giường chiếu vô cùng lợi hại."
Trên mặt Thiên Thiên lửa đốt gay gắt.
"Công Ngọc Quyết cũng không phải là người chung tình, rất hoa tâm. Hướng
Thiên Ca không có tâm cơ, làm sao giữ nổi hắn." Ly Hoan đưa ra tổng kết.
Thiên Thiên bừng tỉnh hiểu ra gật đầu một cái, ngay sau đó hỏi ngược lại:
"Nhưng Hướng Thiên Ca có quan hệ gì với chúng ta, mục tiêu của chúng ta
là Công Ngọc Thành không phải sao!"
Ly Hoan liếc nàng một cái: "Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hiểu rõ hơn chút, luôn là chuyện tốt."
Thiên Thiên nghi ngờ, nhìn bộ dáng kia của Ly Hoan, thấy thế nào giống như là ở đây tám nhảm.
Đống lửa tản đi, Thiên Thiên và Loan Nguyệt trở lại trên xe ngựa nằm một
lát, Ninh Ngọc vẫn bị điểm huyệt như cũ, nằm cứng đơ ở bên cạnh. Ly Hoan cũng nằm ở ngoài xe ngựa nghỉ ngơi, có điều không lâu lắm, hắn lập tức
tỉnh táo lại, đánh xe chạy một đường về phía bắc.
Thiên Thiên và Loan Nguyệt ở trong tiếng xe ngựa cộc cộc, ngủ rất yên tĩnh.
Dọc theo đường đi trừ buổi tối ngủ khách sạn phân chia có chút rối rắm,
Ninh Ngọc la hét muốn cùng với ‘ nương tử ’ Loan Nguyệt ngủ cùng nhau,
có điều mỗi lần đều là do Ly Hoan điểm huyệt của Ninh Ngọc sau đó khiêng hắn vào của phòng của mình mà kết thúc. Loan Nguyệt và Thiên Thiên cùng ở một phòng, Ly Hoan và Ninh Ngọc một phòng, kể từ đó vừa vặn, không
lãng phí không xa xỉ, nếu không còn không biết Ly Hoan lại muốn cằn nhằn bao lâu ở bên lỗ tai.
Những ngày sau đi đường cực nhanh, nửa tháng rất nhanh trôi qua, bốn người
Thiên Thiên đã đi tới trong Tô thành cách Công Ngọc thế gia không xa. Có điều, làm cho Thiên Thiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là, vừa
mới tiến vào Tô thành, đập vào mặt chính là một vị son phấn vô cùng nồng nặc.
Thiên Thiên liếc nhìn Ly Hoan, Ly Hoan lại là một bộ dáng đã sớm thành thói
quen, nhận thấy được ánh mắt tò mò của Thiên Thiên, chau mày nhìn nàng,
giải thích: "Tô thành chính là thanh lâu thành, không khác nhiều lắm,
đều là nữ nhân lẳng lơ và sồ kỹ, đặc biệt nhiều. Đặc biệt là sồ kỹ, phần lớn đều là bị trưởng bối trong nhà bức bách, bị buộc ra ngoài, dựa vào
thân thể chính mình kiếm tiền."
"Sồ kỹ. . . . . ." Thiên Thiên bị từ ngữ này làm cho sững sờ, hồi lâu mới phản ứng, hỏi "Không có ai quản sao?"
Ly Hoan vẫn bình tĩnh tự nhiên, vuốt ve mái tóc dài đen nhánh, tiếp tục
nói: "Không có ai quản, cũng không cần biết. Nếp sống này đã duy trì rất lâu ở Tô thành, cho dù quản, cũng căn bản không cách nào xuống tay.
Giống như nơi này con gái vừa sinh ra, nhất định sẽ làm kĩ nữ, ai cũng
tránh không được. Ở trong quan niệm của các nàng ta, nữ nhân tồn tại
chính là vì để lấy lòng, dùng thân thể của mình để kiếm miếng ăn cho bản thân, không để cho mình đói chết."
Thiên Thiên nghe xong hoảng hốt, nhìn bộ dáng lúc này của Ly Hoan, đột nhiên
để cho nàng sinh ra một loại ảo giác hắn đang bi thương, sự phát hiện
này khiến Thiên Thiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nàng kéo một cánh tay
của hắn, hỏi "Sao ngươi lại biết rõ ràng như vậy?"
Ly Hoan đi tới phía trước một bước, tránh được ánh mắt Thiên Thiên nhìn về phía mình, hít sâu hai cái, lúc này mới xoay người lại lần nữa, khôi
phục giọng nói đắc chí ngày thường lần nữa, đá lông nheo với Thiên Thiên và Loan Nguyệt, làm nũng nói: "Bởi vì, ban đầu vì đến gần Công Ngọc
Quyết, ta tuỳ tiện giả gái cũng trở thành hoa khôi, ai ô ô, hết cách
rồi, dù là giả gái, ta cũng là nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành, dẫn
đến vô số anh hùng khom lưng, vì một nụ cười của ta không tiếc vung tiền như rác ~!" Ly Hoan tiếp tục đắm chìm thật sâu trong sắc đẹp của mình.
Thiên Thiên híp mắt tỉ mỉ quan sát Ly Hoan, cảm giác mình vậy mà vừa rồi mình lại cảm thấy trên mặt Ly Hoan hiện lên một tia bi thương. . . . . . Đây nhất định là hậu quả của việc quáng gà!
Thiên Thiên không muốn để ý tới Ly Hoan đang tự mình say mê, kéo tay Loan Nguyệt lập tức đi tới nhà trọ gần đây.
Bên ngoài nhà trọ này được trang hoàng rất lộng lẫy, ngoài cửa còn treo hai đèn lồng đỏ lớn, trên đèn lồng viết hai chữ ‘ phúc ’ vàng rực. Ở giữa
cửa chính nhà trọ, viết ba chữ to nạm vàng: Nhượ Liễu Quán!
Nhược Liễu Quán, Ahhh, tên này nghe thật quái gở.
Dù cho quái gở, Thiên Thiên và Loan Nguyệt cũng không do dự nhiều lập tức
đi vào, Ly Hoan ở sau lưng phát hiện Thiên Thiên Loan Nguyệt tự lo vào
khách sạn, lúc này quay đầu lại cõng Ninh Ngọc đang bị điểm huyệt ngủ mê man trên xe ngựa, sau đó bước nhanh đuổi theo, có điều, đợi đến sau khi thấy rõ tên nhà trọ, sắc mặt ngưng tụ, ngay sau đó rồi lại cười hắc
hắc, thật giống như phát hiện ra việc gì hay.
Hắn khôi phục bình tĩnh, không biến sắc tiếp tục đi theo sau lưng Thiên Thiên và Loan Nguyệt.
Thiên Thiên Loan Nguyệt vừa mới ngồi vào chỗ của mình, một nam tử má phấn mắt hạnh tóc dài phất phới da trắng nõn nhanh chóng đến, mềm giọng nói, ném cho Thiên Thiên và Loan Nguyệt một ánh mắt vô cùng. . . . . . Mất hồn,
nhẹ giọng nói: "Hai vị cô nương. . . . . . Không biết hai vị cô nương,
muốn thứ gì? Ừ ~ ?"
Ngữ khí của âm thanh này ‘ ừ ’, ‘ ừ ’ tương đối mất hồn.
Mặc dù Thiên Thiên có chút cảm thấy chỗ này thật là quái dị, nhưng cũng
không có sinh nghi, có điều khi liếc nhìn tiểu nhị môi hồng răng trắng
này, cười giỡn nói: "Không ngờ ngay cả tiểu nhị của nhà trọ này cũng đặc biệt như vậy."
Tiểu nhị kia vừa nghe, lúc này đỏ bừng cả mặt, dậm chân, vặn vẹo uốn éo eo,
vểnh cái mông lên, sau khi làm một loạt động tác, mới nói: "Khách quan,
ngươi thật là ghét!"
Khóe miệng Thiên Thiên rụt rụt, vỗ cả người đang nổi da gà lên, dặn dò nói:
"Vậy thì phiền toái Tiểu nhị ca làm một chút món ăn lên, làm phiền."
Tiểu nhị được lệnh, định đi xuống chuẩn bị.
Ly Hoan còn gọi hắn: "Tiểu nhị à, cho ta một gian phòng." Dứt lời, hắn
dùng ánh mắt liếc về Ninh Ngọc đang ngủ mê man trên vai mình, tỏ vẻ mình lúc này có người muốn chăm sóc.
Tiểu nhị kia sáng tỏ, đứng trước mặt Ly Hoan sắc mặt đỏ bừng, nhẹ giọng tức
giận nói: "Vị gia này, ngài đi theo ta. . . . . ." Dứt lời, đầu thẹn
thùng cúi xuống, liền đi về phía lầu hai.
Ly Hoan lạnh run một cái, cõng Ninh Ngọc đi lên lầu.
Thiên Thiên hít hà, không khí trong khách sạn vẫn lượn lờ một mùi son phấn
nồng nặc như cũ, nhớ tới mới vừa rồi tiểu nhị kia cũng son phấn dày dặc, nàng rốt cuộc đã hiểu tại sao Tô thành lại hương bay ngàn dặm rồi. Thì
ra trong thành này, phần lớn mọi người đều bôi hương, kể từ đó, không
khí trong Tô Thành không thơm mới là lạ.
Lúc này đã là buổi trưa, người lui tới trong khách sạn chỉ có chừng hai ba
tên, cũng không nhiều. Mà có chừng hai ba tên, bọn chúng cũng đều nhiều
son dầy phấn, một nam tử có bộ dáng bình thường, cũng bị chỉnh thành một bộ ẻo lả. Hơn nữa thân thể lại yếu đuối thon gầy, nói chuyện không phải là mất hồn thở hổn hển thì cũng là nhỏ giọng mềm mại, giống như mỗi một người đều hận không thể treo trên cổ tấm bản ‘ đến đây, đến giày xéo ta đi ’ .
Thiên Thiên cũng không thích kiểu nam tử như vậy, nhưng cũng không thể nói
ghét, chỉ là theo bản năng trong lòng có chút bài xích.
Lúc này một nam tử khác dáng dấp mềm mại lòng bàn chân bước đi như nở hoa
từ từ thong thả đến trước bàn Thiên Thiên, nhẹ nhàng đặt mâm thức ăn cầm trên tay xuống, sau đó từ từ cầm lấy ớt xanh xào thịt, bàn tay trắnng
nõn cố ý nhẹ nhàng ma sát cánh tay để trên bàn của Thiên Thiên, nhẹ
giọng nói: "Khách quan, ngài từ từ dùng. . . . . ."
Cả người Thiên Thiên nổi hết cả da gà một tầng lại một tầng, nhanh chóng thu hồi tay của mình, da đầu tê dại.
Loan Nguyệt ở đối diện mắt liếc nhìn tiểu nhị này, lập tức đưa tay giữ lại tay của hắn, lạnh nhạt nói: "Càn rỡ!"
"Ai nha. . . . . . Vị khách quan này, cần gì, cần gì tức giận vậy. . . . .
." Tiểu nhị buồn bã nhìn Loan Nguyệt, thật giống như đang nhìn một kẻ
phụ lòng, "Ta chỉ là, chỉ là muốn phục vụ hai vị, không nghĩ đến, hai vị lại không cảm kích như vậy. . . . . ."
"Không cần." Loan Nguyệt một phen cắt đứt hắn, giọng nói rất khí phách.
Tiểu nhị uể oải, hàm răng trắng căn môi dưới, mặc dù không cam lòng, nhưng
cũng không còn kế sách, không thể làm gì khác hơn là dậm chân một cái,
đi nha.
Thiên Thiên ném qua cho Loan Nguyệt một ánh mắt tán dương, hai người cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.
Có điều, ăn ăn, Thiên Thiên liếc nhìn chung quanh, cảm giác là lạ ở chỗ nào.
"Loan Nguyệt, ngươi có cảm thấy hay không, giống như thiếu cái gì. . . . . ." Thiên Thiên dùng chiếc đũa gắp cơm trắng, hỏi.
Loan Nguyệt bùng nổ trong nháy mắt, lập tức đứng lên, vội la lên: "Ly Hoan và Ninh Ngọc ——"
Thiên Thiên vỗ đùi, cũng vội vàng cũng đứng dậy, cùng Loan Nguyệt đi lên lầu
hai! Ly Hoan cõng Ninh Ngọc đi về phía lầu hai, sao lại lâu như vậy!
Mấy tên ẻo lả bên cạnh thấy Thiên Thiên Loan Nguyệt định lên lầu hai, lúc
này đi lên bao vây, hiển nhiên là muốn ngăn cản họ! Đáng tiếc mấy cái
bánh bao mềm này sao có thể là đối thủ của Loan Nguyệt được, không tới
một khắc, mấy cái bánh bao mềm này đều nằm một chỗ, liên tục kêu đau.
Quả nhiên, vừa đến lầu hai, một mùi lạ đánh tới, dính ngán khiến cho Thiên Thiên có chút nôn mửa.
"Bịt mũi lại!" Loan Nguyệt trầm giọng ra lệnh.
Thiên Thiên gật đầu một cái, bịt lỗ mũi thật chặt, lúc này mới tiếp tục đi vào bên trong.
Còn chưa đến gần gian phòng, hai người chỉ nghe thấy bên trong phòng truyền đến từng tiếng rên rĩ khàn khàn của nam nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...