Vẻ mặt Tô Mộc bị cô đánh bại, thật sự anh không biết hình dung
não bộ của nha đầu này là thế nào: “Cô nghĩ tôi là cái gì?
Tiểu bạch kiểm? Ăn cơm nhão? Thật không biết có nên cảm ơn cô không, đã
cho tôi tư cách này… Cần phải đánh cô một trận thật tốt để cái đầu óc
này thông suốt một chút!”
“Tôi… Tôi nói sai chỗ nào chứ! Anh mới là người cần thông suốt,
tôi cần gì phải thông suốt chứ! Không phải tôi nói đạo lý với anh,
chỉ là muốn cho anh biết, trên đời này có rất nhiều loại phụ
nữ, không cần phải lựa chọn làm tiểu tam như thế…”
“Câm mồm!” Tô Mộc trầm giọng, trợn mắt nhìn Thuần Tưởng.
Thuần Tưởng mím môi, nhìn sắc mặt anh như vậy, cô biết mình đã nói
sai rồi, lập tức im miệng lại.
“Thật muốn lấy dao bổ đầu cô ra xem bên trong là cái gì!” Tô
Mộc thở dài một hơi, nói tiếp: “Cô nghĩ chúng ta đang làm gì? Đóng
phim hay là viết tiểu thuyết? Tiểu bạch kiểm, ăn cơm nhão, cô đang suy
nghĩ cái gì vậy. Người phụ nữ kia là… dì của tôi.” Suy nghĩ một
chút, Tô Mộc cân nhắc cách dùng từ, cuối cùng cũng định ra được một
từ dùng để chỉ vị trí của người đàn bà kia.
Dì?! Thuần Tưởng chớp chớp mắt đôi mắt to, nhìn vẻ mặt ung dung của
Tô Mộc, không khỏi sửng sốt, trong giây lát, gương mặt trắng nõn đỏ dần
lên.
Trời ạ, cô đang suy nghĩ gì thế này! Ừ nhỉ, nếu là người bình
thường thì phải nghĩ đến khả năng đó chứ, rốt cuộc trong đầu cô chưa
cái gì vậy!!!
Thuần Tưởng chỉnh lại sắc mặt, mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng bên
ngoài, cô sẽ không thể hiện là người bị bại.
“Anh đúng là, sao lại nói chuyện ác độc như vậy, có cần phải bổ
đầu tôi ra không!”Cô nhẹ nhíu mày, lơ đãng lui về sau, lùi về trong phòng của
mình, có chút lúng túng nói: “Tối nay không chơi với anh nữa.”
Tô Mộc đột nhiên rất muốn cười, nhớ tới vẻ mặt bảy sắc cầu vồng,
không ngừng chuyển màu của cô, đột nhiên lại bật cười, không biết vì
sao, ngay cả anh còn chưa kịp phản ứng thì đã thốt ra: “Ngày mai
tôi đưa cô đi làm, nhớ chờ tôi.”
Bây giờ Thuần Tưởng không còn nghĩ việc đi nhờ xe là phúc lợi nữa,
đúng, chính xác là như vậy, trong lòng cô rất rõ ràng, họ Tô kia sở
dĩ đến gần cô là vì muốn bêu xấu cô mà!!! Vừa rồi còn làm cô mất
mặt như vậy, không biết anh ta còn chê cười cô thế nào.
Thất bại là chuyện nhỏ, mất mặt lâu dài mới là chuyện lớn!
Thuần Tưởng quyết định, bắt đầu từ bây giờ, nhất định, tránh được thì nên
tránh. Ở trong mắt cô, mỗi một câu nói của họ Tô đều mang theo một chút
bỡn cợt.
“Phanh” một tiếng, nhìn bóng lưng Thuần Tưởng biến mất trước cửa
nhà mình, hai mắt Tô Mộc khẽ hẹp lại, trong đó bao hàm thêm tâm trạng
phức tạp, có lẽ chỉ lúc này anh mới biết, không, ngay cả bản thân
anh còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt đó, bỗng xuất hiện tâm
trạng không thể diễn tả thành lời.
Rạng sáng thứ hai hôm sau, Thuần Tưởng đã rời giường rất sớm, ôm
túi xách chạy ra ngoài, vừa đến trước cửa, trong giây lát, phát hiện
chiếc xe luôn chờ cô đi làm cùng không còn đứng đó nữa.
Thuần Tưởng dừng lai, trong lòng có mùi vị không nói nên lời, hình
như là rất mong đợi, sau đó lại thất vọng không thôi. Rõ ràng trong lòng
cô biết, tâm trạng cô không nên như vậy, cô đang tránh né họ Tô kia mà!
Chậm rãi ngồi thẳng lên, Thuần Tưởng vỗ vỗ hai gò má, hít sâu một hơi, nhăn
mặt nhăn mũi, biết rõ hôm qua Tô Mộc trêu cợt cô, sao cô lại tưởng
thật chứ. Hơn nữa bây giờ cô càng không muốn gặp lại Tô Mộc, mất mặt
như vậy, làm cô xấu hổ biết bao nhiêu.
Đi dạo, tản bộ đến một khu dân cư nhỏ, cô thoáng nhìn thấy chiếc
xe kia đang dừng lại xa xa, dừng bước lại, cô cau mày, ngẫm lại, chẳng
lẽ tên kia thật đang đợi cô sao!
Không biết nên bày tỏ tâm trạng như thế nào, Thuần Tưởng kiên trì đi
về phía trước, đúng, không chừng họ Tô chỉ là vừa lúc đậu xe ở đây
thôi, cô căn bản không cần để ý, nếu chú ý quá nhất định lại càng
mất mặt thêm.
“Lên xe!”
Khi đi ngang qua chiếc xe, hai tai cô đột nhiên truyền đến một câu “ra
lệnh”, nói ra lệnh thì không quá đáng tí nào, Tô Mộc không ló đầu ra,
cũng không mở cửa xe, lại càng không xuống xe. Nhưng Thuần Tưởng chỉ
dùng đầu ngón chân thôi cũng biết rõ vẻ mặt của người kia như thế
nào.
Nhất định là mặt không chút thay đổi, vẻ mặt thì “đương nhiên là vậy”.
Lúc này cô nên làm thế nào đây?
Hờ hững, co cẳng chạy, hay là huýt sáo chuồn mất, tóm lại là cho dù
thế nào cũng không thể nghe lệnh của anh ta, dựa vào cái gì mà phải
lên xe anh ta chứ? Xem Thuần Tưởng cô là ai vậy?
“Nhanh lên xe đi! Sắp trễ giờ rồi, cô muốn trễ giờ lắm
sao.” Vẫn là mấy câu nói lạnh lùng.
Kết quả là, bạn Thuần nhà ta rất không có cốt khí, phải miễn
cưỡng lên xe bạn Tô. Thuần Tưởng nắm chặt túi xách của mình, cắn môi
dưới ngồi cạnh ghế tài xế, mặt ngó ra ngoài, không chút phản ứng nào
với “đồng chí tài xế”.
“Này, cô đang làm cái gì vậy? Nét mặt thật là kỳ quái a! Có
phải không biết bên cạnh cô đang có một “tiểu bạch kiểm thích ăn cơm
nhão” đang buồn bực muốn chết không vậy?” Tô Mộc lái xe, vẫn theo
thói quen, khi dừng đèn đỏ thì quay qua nhìn đối phương, sau đó lại
nghiêng đầu tiếp tục lái xe về phía trước
Thuần Tưởng, nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn, biết rõ người này không
làm cô tức chết thì không sống được, nhưng ngẫm lại, quả là đầu óc
cô có vấn đề, vẫn sinh động nghị luận cùng bạn Tô lâu như vậy.
Rõ ràng cô có lòng tốt mà còn bị chê, lòng tốt lại coi là lừa
đảo, hix! Còn bị họ Tô này chê cười, khẩu khí này phải nhẫn nhịn, nhưng
thật sự nghẹn nặng quá!!!
Thuần Tưởng tức giận, quai hàm nghẹn càng lúc càng cao, rõ ràng rất
đáng ghét nhưng không biết vì sao, cô cứ ngồi lên “chiến hạm” của “kẻ
thù” vậy? Rốt cuộc “hoà bình” cùng “kẻ thù” khi đang “chiến đấu” là
sao đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...