Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Nhan Thời Oanh ngồi trong hậu đài, kiên nhẫn tự trang điểm cho mình, ngay cả vết thương trên đầu gối cũng được cô vẽ thêm hoa văn xinh đẹp.
Vết thương đã đóng vảy cùng hoa văn màu đỏ hoàn toàn đồng điệu, trông tự nhiên như thể nó vốn đã vậy.
Hậu trường có rất nhiều người, cô có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện cùng tiếng bước chân không dứt bên ngoài phòng hóa trang.
Nhan Thời Oanh ngồi bên trong, không có lấy một chút khẩn trương, thậm chí còn có chút hưởng thụ loại cảm xúc bị khống chế đến mức bình tĩnh trước khi chính thức lên sân khấu này.
Cô không giống Tần Thư Dao, trang điểm xong còn không kiềm được tò mò, lặng lẽ ra cánh gà xem người khác biểu diễn.
Quần áo biểu diễn hôm nay của cô có chút đặc thù, cô không muốn vì bất cẩn mà làm bẩn nó.
Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, cô yên lặng ngồi đợi trong hậu đài, thỉnh thoảng khi có người vào phòng hóa trang nhìn thấy cô, sẽ đều không kiềm được hướng mắt về phía cô nhìn vài lần.
Rất nhanh, cô nghe thấy tiếng ca quen thuộc của Tần Thư Dao, còn cả tràng pháo tay nhiệt liệt vang vọng cả lễ đường mà trước nay chưa từng có.
Tiếp theo chính là cô.
Nhan Thời Oanh bình tĩnh bước ra ngoài.
Lễ đường, Hạ Phồn Dịch nhiệt liệt vỗ tay, tiếng vỗ tay cực lớn, dường như hận không thể khiến Tần Thư Dao đang đứng trên sân khấu lập tức nhìn thấy cậu.
Tuy trong buổi tập dợt chính thức đã nghe qua, nhưng khi chính thức biểu diễn, phối hợp với dàn hát bè và hiệu ứng âm thanh trong lễ đường, màn biểu diễn của Tần Thư Dao xuất sắc đến mức Hạ Phồn Dịch cảm nhận được sự chấn động chưa bao giờ có.
Cậu biết, nàng thành công!
Vì thế, cậu còn cố ý theo đuôi Hạ phụ, chen đến vị trí gần sân khấu nhất để xem Tần Thư Dao biểu diễn.
Không chỉ là Hạ Phồn Dịch, toàn bộ lễ đường tràn ngập tiếng vỗ tay kéo dài không dứt.
Tuy tiết mục trước đó không thể nói là không hay, nhưng nhờ sự thiết kế tiết mục sáng tạo của nhóm phụ họa cùng tiếng ca thánh thót của Tần Thư Dao đã đẩy không khí trong lễ đường lên một tầng cao trào mới.
Sau khi mọi người đã xuống sân khấu, bảng giới thiệu trên sân khấu rất nhanh đã hiện ra tên tiết mục tiếp theo.
Hửm, Nhan Thời Oanh?
Hạ Phồn Dịch ổn định lại tâm tình quá mức phấn khởi của mình, sau đó yên lặng nhìn lên sân khấu dần tối đen.
Nhưng tiết mục cậu chờ mong nhất đã qua, đối với màn trình diễn tiếp theo của Nhan Thời Oanh, trong lòng cậu chỉ còn lại sự bình đạm sau cơn phấn khích.
Đầu tiên, một tiếng tiêu du dương, vang lên ở giữa không trung.
Ánh đèn dần sáng, tầng tầng lớp lớp những màn lụa trên sân khấu buông xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người đứng bên trong.
Tùng!
Một tiếng trống mạnh mẽ thình lình vang lên! Cả sân khấu lúc này sáng ngời, một thiếu nữ mặc bạch y nhanh chóng cong người, làn váy trắng như tuyết lập tức như một đóa hoa kiều diễm nở rộ, tung bay phía sau cô.
Thiếu nữ môi đỏ tóc đen, làn da như tuyết, qua đường xẻ váy, một đôi chân dài được tô điểm với những hoa văn yêu dị màu đỏ thấp thoáng lộ ra, tay áo dài* trong người trước nhẹ nhàng lướt qua đầu.
(*Gốc, 水袖挽, cánh tay áo dài phết đất, được dùng thay cho lụa, khăn khi múa)
Vào giây phút cô khẽ ngước mắt, thiếu nữ nhìn xuống sân khấu, mỉm cười tươi tắn.
Rõ ràng cô trang điểm theo phong cách thánh khiết, xinh đẹp nhưng lạnh lùng, song cái liếc mắt kia lại chứa đầy phong tình, khiến hiện trường lặng ngắt như tờ...
Tầng tầng lớp màn lụa như thể tằm lột kén bị vén lên, lúc này mọi người mới phát hiện, trên eo cô cũng cột rất nhiều dải lụa, chúng theo từng động tác xoay người của cô, xòe rộng như cánh hoa, phủ kín toàn bộ sân khấu.
Tùng!
Tiếng trống dồn dập lại vang lên, thiếu nữ đứng dậy, nhẹ nhàng tung người nhảy lên! Vô số dải lụa trên người cô bay xuống, như thể một đóa hoa quỳnh vừa nở rộ lại lập tức tàn úa...
Màn biểu diễn tiếp theo có thể nói là kinh diễm cả khán phòng.
Vốn dĩ còn có người châu đầu ghé tai nói chuyện riêng, hiện tại lễ đường không còn một chút tạp âm, ai nấy đều nhìn chăm chú vào màn biểu diện có thể xưng là bữa tiệc giác quan trước mặt.
Thiếu nữ mềm mại nhưng không kém phần mạnh mẽ, dáng múa uyển chuyển, cùng nhịp trống tiếng tiêu phối hợp chặt chẽ.
Tiếng tiêu não nề, tiếng trống dồn dập, giây lát liền đem mọi người kéo vào một thế giới khác tràn đầy ý thơ...
Nhan mẫu nhìn một chốc, đôi mắt không khỏi ươn ướt.
Bà nhân lúc Nhan phụ ngồi bên cạnh đang chuyên chú nhìn lên sân khấu, nhanh chóng lặng lẽ lau khóe mắt.
Hạ Phồn Dịch mê mẩn, mắt không chớp nhìn lên sân khấu, phải qua hồi lâu mới dần dung hợp thiếu nữ trên sân khấu với hình ảnh Nhan Thời Oanh mình quen biết.
Rõ ràng cô trang điểm thần thánh như thế, khóe mắt đỏ như chu sa cùng đôi chân dài vẽ lên những hoa văn đầy yêu diễm, lộ ra sự mị hoặc hoàn toàn khác biệt...!Đó là một loại thần thái sáng chói từ chân tóc đến ngón chân, khiến cả người cô đều như thể phát sáng.
Giờ khắc này, ánh sáng trên người cô khiến Hạ Phồn Dịch nhìn đến có chút xây xẩm, hoa mắt, nhất thời còn chưa nghĩ ra nên dùng từ gì để miêu tả nét đẹp của cô hiện tại...!
Đúng lúc này sự khác thường chợt xuất hiện.
Thiếu nữ đang uyển chuyển nhẹ nhàng bung tay áo, một dòng nước bỗng nhiên từ trên đỉnh sân khấu, tí tách rỏ xuống, chỉ mới vài giây đã làm ướt quần áo cô.
Hậu trường, sau một chốc trầm mặc ngắn ngủi liền nhốn nháo, loạn cả lên! Mọi người không ngừng chất vấn nhau, rốt cuộc là ai mở chốt hiệu ứng nước mưa.
Sân khấu giờ phút này nước tràn ra lênh láng, không chỉ vậy, dòng nước lạnh như băng còn rưới ướt cả người đang nhảy trên đó.
Hai bên sân khấu cao hơn khoảng trung tâm một đoạn, khán giả nhất thời vẫn chưa phát hiện điều khác thường, còn tưởng đây là hiệu ứng sân khấu.
Nhan Thời Oanh lại biết, chuyện này tuyệt đối có người cố ý quấy rối, muốn phá hỏng màn biểu diễn.
Dòng nước lạnh băng xối lên người cô, lạnh đến độ khiến cô không kiềm được rùng mình một cái.
Tiếng nhạc vẫn đang tiếp tục, Nhan Thời Oanh cắn chặt răng, một chân đạp lên sàn nhà đã đọng một tầng nước mỏng, tung mạnh hai cánh tay áo đã ướt sũng.
Dáng múa của thiếu nữ trong màn mưa càng thêm lung linh, tay áo khiến mặt nước lăn tăn những bọt nước, kết hợp với nhịp trống cực kì xảo diệu.
Mỗi một lần dáng múa đều kéo dãn đến mức tận cùng, mỗi một lần đặt chân cùng khom lưng đều cực kì uyển chuyển.
Cánh tay áo nặng trĩu theo tiếng nhạc tự nhiên vung lên, khiến màn vũ đạo bỗng mang theo một loại hào khí như mũi đao sắc bén!
Hạ Phồn Dịch ban đầu còn trầm mê trong màn biểu diễn, không phát hiện sự khác thường, nhưng ngồi ở hàng ghế đầu, cậu rất nhanh đã nhận ra điểm không thích hợp.
Màn mưa không ngừng đổ xuống khiến lớp hoá trang trên mặt cùng hoa văn trên đùi cô đều bị trôi sạch, nước vẽ màu đỏ theo làn da cô thấm vào quần áo, rất nhanh trên làn váy trắng lộ ra từng đường màu đỏ tươi đẹp...
Màu đỏ kia cực kì bắt mắt, như có máu vẩy lên làn váy cô, sau đó bị nước thấm nhòe...
Nhưng dù cô cả người chật vật cũng không thể che giấu nét đẹp dưới màn mưa ướt át.
Trong tiếng trống cao trào, cô phảng phất như ngọn lửa cứ thế bồng bột cháy sáng, tình thế càng khó khăn, đôi mắt cô càng thêm sáng ngời, như thể không có gì có thể ngăn cản cô múa tiếp.
Đến tận khi tiếng nhạc chậm rãi biến mất, trong tiếng tiêu réo rắt thảm thiết, cô như thể đã đốt cháy hết sinh mệnh, khi bức màn lụa rơi xuống, cô lại quay về tư thể ban đầu, yên lặng ép sát người trên đất...
Lễ đường im lặng mấy giây.
Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, như thể ý thức được màn biểu diễn rốt cuộc kết thúc, tiếng vỗ tay dần dần to hơn, thỉnh thoảng xen vào không ít tiếng huýt sáo, reo hò.
Không ít người ngồi bên dưới âm thầm hỏi tên Nhan Thời Oanh.
Nhan Tư Minh vẻ mặt kích động, lôi kéo người ngồi bên cạnh, gấp không chờ nổi khoe khoang, "Đây là chị của tôi đó!"
"Trên sân khấu chính là chị của tôi nha!"
"Tôi chính là em trai của chị ấy!"
Khoe khoang như thể hận không thể để toàn bộ thế giới biết cậu là em trai cô.
Mấy nam sinh trước lúc cô biểu diễn còn nói mát cô đã sớm thay đổi sắc mặt.
Có vài người có chút xấu hổ nhỏ giọng nghị luận,
"Không ngờ cô ta múa giỏi đến vậy..."
"Câu lạc bộ máy móc nghĩ gì vậy, màn biểu diễn tầm này sao có thể gọi là cướp tiết mục hạ màn chứ? Đây rõ ràng là người có năng lực thì giành được thôi..."
Nam sinh da đen đỏ mặt, đắc ý ngồi trên ghế nghe mấy người nọ tâng bốc cô, bỗng nhiên lại nghe được một người nhỏ giọng nói,
"Oa! Trên diễn đàn, mấy bài post HOT đều đang thảo luận màn biểu diễn này, Nhan Thời Oanh thật sự một màn múa thành danh nha"
Thiệu Thừa vội vàng mở di động, quả nhiên phát hiện trang chính của diễn đàn, mấy post màu đỏ có thể nói đều có liên quan đến chuyện này.
Không ít người đang thảo luận Nhan Thời Oanh rốt cuộc từ đâu nhảy ra, càng nhiều người kinh ngạc mị lực của nhạc cụ truyền thống dân tộc.
Buổi biểu diễn lần này xem như một sự bất ngờ ngoài dự đoán.
Những người đang ngồi đây, đa số từ nhỏ đều được bồi dưỡng nhạc cổ điển nước ngoài, yêu thích đều là đàn violon, dương cầm, thường nghe đều là nhạc hoà tấu.
Một màn kết hợp vũ đạo và nhạc cụ dân tộc thế này, hiệu quả thực sự làm không ít người đều cảm thấy mới mẻ.
Thậm chí có người đang hỏi, âm thanh đầu tiên vang lên là dùng nhạc cụ gì thổi ra.
Trừ việc này ra, còn một hai bài post đang thảo luận sự cố giữa buổi biểu diễn.
"Không ai phát hiện được sao? Giữa chừng có người cố ý mở hiệu ứng nước mưa, vừa nhìn liền biết màn múa này vốn dĩ không hề có yếu tố trên"
"Giữa chừng đột nhiên có nước rơi xuống khiến tôi giật cả mình.
Tôi thấy người đang múa cũng khựng lại vài giây, trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường lại xảy ra loại chuyện ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiết mục đến vậy sao? Hội học sinh không đứng ra giải thích một chút à?"
"Hội học sinh lần này tiêu rồi, hôm nay có nhiều nhân vật tên tuổi đến tham dự như vậy, kết quả trong tiết mục hạ màn lại xảy ra sự cố này.
Hiệu trưởng ghét nhất chính là những chuyện như này, hội trưởng sắp toang rồi"
"Thành viên trong Hội học sinh tại đây bác bỏ tin đồn, chuyện này căn bản không liên quan đến hội học sinh, là có người cố ý mở hiệu ứng nước mưa, hậu trường cũng có rất ít người trong Hội học sinh.
Tôi cảm thấy mọi người vẫn nên ngẫm lại, Nhan Thời Oanh rốt cuộc chọc phải ai"
Các bài post trong trang một mảng hỗn chiến.
Thiệu Thừa tắt di động, hậu tri hậu giác phát hiện ban nãy quả thật có nơi nào đó không thích hợp.
Nhưng màn biểu diễn tiếp theo sau đó của Nhan Thời Oanh quá mức hoàn mỹ khiến hắn rất nhanh đã ném điểm khác thường này ra sau đầu.
Tiết mục vừa kết thúc, Hạ Phồn Dịch rốt cuộc không kiềm chế được nữa, vội vàng chạy đến hậu trường.
Nhưng vừa đi được nửa đường, cậu gặp được Cảnh Văn An.
Hạ Phồn Dịch hơi sửng sốt, "Văn An? Sao cậu lại ra đây?"
Ban nãy chỉ mới là tiết mục hạ màn, buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường còn chưa chính thức kết thúc, đại đa số đều đang ngồi trong lễ đường.
"Tôi định đi WC"
Cảnh Văn An nhìn cậu một cái, không nhanh không chậm cười, chỉ chỉ về hướng WC nằm cuối đường đi.
Hạ Phồn Dịch vội vàng gật đầu, không có thời gian tiếp tục dây dưa, "Tôi còn có chút chuyện, đi trước đây"
Nói xong, dưới ánh mắt của Cảnh Văn An, cậu vội vàng đi về phía hậu đài.
Đi vào hậu đài, vẫn là khung cảnh người người qua lại, nói chuyện ầm ĩ.
Trong đám người đen nghìn nghịt, Hạ Phồn Dịch vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nhan Thời Oanh đang bọc một chiếc khăn lông cực lớn.
Mái tóc đen của cô ướt sũng dán sát vào má, biểu tình có chút mỏi mệt.
Hạ Phồn Dịch đang định gọi cô nhưng còn chưa kịp mở miệng, cậu phát hiện có một người đang đứng trước mặt cô.
Việt Tu Ninh?!
Hạ Phồn Dịch nội tâm thầm nhảy dựng, nghĩ một chốc, cậu lặng lẽ đứng khuất người sang bên cạnh.
"Em không sao chứ?"
Cũng như Hạ Phồn Dịch, Việt Tu Ninh đã sớm phát hiện tình hình không thích hợp.
Nhưng hắn nhạy bén hơn Hạ Phồn Dịch một chút, rất nhanh đã ý thức được có người đang nhằm vào Nhan Thời Oanh.
Tưởng tượng đến điểm này, Việt Tu Ninh ánh mắt càng thêm âm trầm.
Tuy hắn chỉ xem Nhan Thời Oanh như vật thay thế, nhưng món đồ chơi hắn vừa ý lại bị người khác nhằm vào vẫn khiến hắn sinh ra cảm giác không vui vị bị mạo phạm.
Tuy bộ dáng ướt đẫm của cô quả thật rất xinh đẹp...
Việt Tu Ninh ánh mắt khẽ nhúc nhích, túm chặt tay Nhan Thời Oanh, hơi dùng sức liền kéo cô đến trước mặt mình.
"Sao em nhảy đẹp được như vậy? Hửm?", tầm mắt Việt Tu Ninh rơi xuống đôi môi đỏ tươi của cô, lại nhớ đến bộ dáng như tỏa sáng trên sân khấu kia, hơi thở nóng hổi phun trên da cô.
Hắn kéo cô vào phòng, thanh âm khàn khàn thò lại gần, "Khi nào nhảy cho một mình tôi xem?"
Nhan Thời Oanh bị hắn kéo qua, chân không cẩn thận đụng phải cạnh bàn bên cạnh, không kiềm được hơi cong người đè lại chân.
Việt Tu Ninh cũng đi theo cúi người xuống, không đợi hắn kịp nói gì, một thanh âm bỗng nhiên từ phía sau Nhan Thời Oanh vang lên.
"Nhan Thời Oanh?"
Tròng mắt Nhan Thời Oanh đột nhiên co rụt lại, cô quay đầu liền thấy Hạ Phồn Dịch đứng ở cửa, không biết đứng đã bao lâu.
Trái tim cô không kiềm được đập thình thịch.
4/8/2022
Tranh thủ tặng quà Thất tịch cho mọi người nha, muah.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...