Làm thế nào anh ta biết được cô đang ở đây?
Mộng Đình nhìn anh hỏi.
"Anh có việc gì ở chỗ này sao?"
"Tôi không được đến thăm cô?"
Giọng điệu anh ta ngược lại có chút dỗi hờn, như thể cô mới là người xấu vậy.
Mộng Đình sửa lại.
"Anh biết tôi không có ý đó mà."
"Tôi biết, đây là Ninh Nguyệt, bạn cô đúng không?"
Khổng Quân Thụy mỉm cười vuốt tóc Khuynh Xuyên, cử chỉ vô cùng thân mật, nhưng như thế lại càng dọa sợ Ninh Nguyệt.
Ninh Nguyệt lắp bắp chào lại.
"Xin chào Khổng thiếu, cảm ơn anh đã chiếu cố tiểu Mộng nhà tôi."
"Tôi cũng vậy."
Anh ta gật đầu.
Có phải anh ta vừa nhìn Ninh Nguyệt bằng ánh mắt khó chịu không?
Cô vừa nói sai gì à?
Chắc cô nhìn nhầm rồi.
Với lại, chữ tiểu Mộng sao tên này gọi ngọt xớt vậy, rốt cuộc hai người có mối quan hệ gì? Trước khí tức áp bức đáng sợ kia, Ninh Nguyệt bối rối, nắm tay nắm chân không biết nên nói gì tiếp theo.
Radar hóng chuyện của Ninh Nguyệt có thể khẳng định Khổng Quân Thụy rõ ràng có ý đối với cô bạn thân của cô, nhưng không hiểu sao cô ấy tỏ ra ngốc nghếch không biết đến điều đó.
So với tên chết tiệt Cố Minh Viễn thì Khổng Quân Thụy vượt xa hắn ta rất nhiều.
Tuy vậy Khổng gia là gia tộc thâm căn cố đế thành lập nên Thanh Thành, tiểu bảo bối nhà cô bước chân vào đó như bước vào hang cọp, đi dễ khó về.
Nhưng Khổng Quân Thụy định ở đây đến bao giờ? Cô còn muốn đi chơi với tiểu bảo bối Mộng Đình nữa!
Ninh Nguyệt ra ánh mắt cầu cứu nhìn Mộng Đình, nói cô mau tìm cách gì đuổi hắn ta đi.
Nhưng đó là Khổng Quân Thụy đấy, bảo cô phải đuổi anh ta như thế nào bây giờ?
"Khổng thiếu, tôi còn muốn đi dạo phố với tiểu Nguyệt.
Lát tôi về, có được không?"
Mộng Đình nói với anh ta.
"Tôi đưa cô đi."
Khổng Quân Thụy nhìn Lâm trợ lý.
Anh ta gật đầu, sau khi gọi một cú điện thoại rất nhiều người mặc đồ đen xuất hiện.
"Khổng thiếu!
Hai người họ trố mắt nhìn.
Những người này đi theo Mộng Đình từ nãy đấy à? Khổng Quân Thụy xoa đầu cô.
"Tôi làm sao có thể để cô đi ra ngoài một mình mà không có vệ sĩ đi theo.
Đi thôi, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đến đó."
Phô trương thanh thế quá rồi.
Cô không thích điều đó lắm.
Thẩm Mộng Đình kéo ống tay áo anh ta.
"Anh có thể bảo họ tản ra không? Tôi cũng chỉ đi ở trong trung tâm thương mại thôi, không đi đâu cả, đi như vậy sẽ lôi kéo sự chú ý của người khác mất."
Anh lắc đầu.
"Sự an toàn của cô quan trọng hơn."
Trời ạ, anh nghiêm túc như vậy làm gì, Mộng Đình cảm thấy bất lực.
Ninh Nguyệt ở bên cạnh quan sát, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói nhỏ với cô.
"Cậu làm như thế này, thế này với anh ta là được."
"Làm như vậy có được không thế?"
Không hiểu sao cô đỏ bừng mặt.
Ninh Nguyệt gật đầu khẳng định một cách chắc chắn, đồng thời còn nghiêm túc nhìn cô.
Thẩm Mộng Đình kéo ống tay áo Khổng Quân Thụy một lần nữa.
Thay vì như vừa nãy, cô chớp mắt nhìn hắn ta.
"Khổng thiếu, được hôm anh ở đây, có người khác nữa làm phiền chúng ta không phải rất tệ sao?
Anh đơ người.
Khổng Quân Thụy tắt chế độ online.
Được rồi, ai bảo cô dễ thương quá làm gì.
"Thôi được."
Hắn ta nhìn Lâm trợ lý.
Lâm trợ lý tỏ vẻ đã hiểu, ra hiệu cho mấy người mặc áo đen đó rời đi.
"Cảm ơn Khổng thiếu!"
Mộng Đình cười tươi trả lời anh.
Dễ thương thế này chống đỡ thế nào được.
Khổng Quân Thụy nghĩ.
Họ bắt đầu chuyến mua sắm.
Bởi vì có Khổng Quân Thụy đi theo cùng với chiếc thẻ đen không giới hạn, hai người con gái càn quét hết đồ đắt tiền của trung tâm thương mại.
Mặc dù cô nói không cần mua quá nhiều vì ở nhà cũng có, nhưng mỗi lần cô nói vậy Khổng Quân Thụy rút chiếc thẻ đen chỉ từ đầu dãy đến cuối dãy.
Cô thở dài, không biết nên làm gì ngăn hai người đó lại.
Được rồi, hai người là kim chủ, tôi nghe theo là được chứ gì.
Đi dạo một hồi thấm mệt, Thẩm Mộng Đình định quay sang nói với họ nghỉ ngơi một chút.
"Cô còn muốn mua gì nữa không?"
Đột nhiên khuôn mặt anh kề sát vào Thẩm Mộng Đình làm cô giật mình, mặt đỏ bừng, chạy đại vào cửa hàng quần áo nào đó ngay gần mình nhất.
"Tiểu Mộng thật là đáng yêu quá đi."
Khổng Quân Thụy cười khúc khích.
Chờ cô ấy đi hẳn, Ninh Nguyệt lấy hết dũng khí hỏi hắn ta.
"Khổng thiếu, tôi có chuyện này muốn hỏi anh."
Ngay lập tức Khổng Quân Thụy quay về trạng thái lạnh lẽo, hàn khí ấy khiến cô không rét mà run.
Cô lấy hết sức bình sinh hỏi hắn.
"Anh, rốt cuộc anh muốn gì ở tiểu Mộng?"
"Ý cô là?"
Thẩm Mộng Đình hỏi lại, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
"Tôi nghe nói cô ấy kết hôn giả với anh để hủy hôn với nhà họ Cố."
Ninh Nguyệt thẳng thắn nói.
"Cô nghĩ tôi coi cô ấy là hạng người gì chứ?"
Khổng Quân Thụy nhìn Ninh Nguyệt.
Ánh mắt đó, anh ta biết cô đang suy nghĩ cái gì, nó thật đáng sợ, Ninh Nguyệt không kiềm được cảm giác sợ hãi mà lùi lại về phía sau.
Không sao, cô sẽ bảo vệ tiểu Mộng cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa.
"Nếu anh làm gì tiểu Mộng, cho dù chết tôi cũng sẽ không tha cho anh."
Cô đe dọa anh ta.
Đột nhiên tiếng đổ vỡ ầm ầm vang lên.
Khổng Quân Thụy là người phản ứng đầu tiên, gấp rút chạy về phía tiếng động.
Ninh Nguyệt nhìn ánh mắt đó, cô biết ý nghĩa của nó như thế nào.
Cô thở dài, chỉ mong sao tiểu Mộng không lún quá sâu vào vũng bùn này, sau đó cũng chạy theo Khổng Quân Thụy.
Trước mặt họ là Mộng Đình ngã sõng soài trên đất.
Bên cạnh cô ấy là giá quần áo đổ và chiếc bình hoa bị vỡ.
Chiếc bình hoa vỡ làm nước văng tung tóe, vì Mộng Đình đứng gần nên một bên quần cô ướt sũng.
Má cô ấy có vết đỏ, bị ai đó tát sưng lên, Mộng Đình im lặng không nói.
Đối diện cô là một người phụ nữ, thái độ của cô ta khiến hai người hiểu ngay vừa xảy ra chuyện gì.
"Cô định ăn vạ ai nữa? Cố thiếu sẽ đến giúp cô sao? Cái loại ti tiện nhà cô cướp hôn phu em gái, còn dám vác mặt ra đường nữa à?"
Ninh Nguyệt cảm thấy người bên cạnh mình đang tỏa ra hàn khí rất đáng sợ.
Nhìn sang Khổng Quân Thụy, cô giật mình.
Ninh Nguyệt lắc đầu ngao ngán.
Đụng đến ai không đụng, cứ phải đụng vào Khổng Quân Thụy làm gì.
Cũng là do Hạ gia quá nuông chiều cô ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...