Cách Thức Tiếp Cận Của Tổng Tài Hai Mặt
Mùi hôi thối ẩm mốc lâu ngày từ căn phòng dưới tầng hầm.
Không khí lạnh cùng bóng tối lâu ngày dễ làm cho con người ta phát điên.
Tiếng chuột rít lên chạy qua không gian tĩnh mịch.
Người ở Thẩm gia rất sợ căn phòng này, bởi vì đó là sự trừng phạt cho lỗi lầm họ gây ra.
Thẩm Mộng Đình co ro trong góc phòng, ánh mắt vô hồn không cảm xúc.
Cô lẩm bẩm lặp đi lặp lại như một người điên.
Có lẽ cô phát điên thật.
Làm gì có ai không bị điên? Bị nhốt, bị bỏ đói, đánh đập, vì những tội danh không phải do mình.
Điều duy nhất giữ cho tinh thần cô tỉnh táo chính là Cố Minh Viễn.
Thẩm Mộng Đình tin chắc anh sẽ đến cứu mình, anh sẽ đến và đưa cô rời khỏi đây.
"Anh ấy sẽ tới cứu mình thôi.
Anh ấy sẽ tới cứu mình."
Nhưng là bao giờ? Cô phải chờ đợi trong bao lâu?
Anh ta sẽ đến chứ? Tại sao cô lại tin vào anh ta? Cô hy vọng vào anh ta như cọng rơm cứu mạng cuối cùng sẽ giúp cô rời khỏi đây.
Thẩm Mộng Đình không khỏi suy nghĩ Cố Minh Viễn đã quên mất cô rồi.
Một tiểu thư bị gia đình vứt bỏ không có giá trị lợi dụng, ai mà thèm muốn chứ? Không đâu, Cố Minh Viễn nhất định sẽ không bỏ rơi cô.
Thẩm Mộng Đình bị nhốt quá lâu, tâm trí cô không còn tỉnh táo nữa.
Đến mức những suy nghĩ cũng thật lộn xộn.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, ánh sáng từ ngoài hắt vào làm mắt cô không kịp thích ứng.
Người vừa bước vào là Thẩm Hi Nhiễm và Cố Minh Viễn.
Tưởng rằng anh ta đến cứu cô, Mộng Đình không giấu nổi mừng rỡ lên tiếng.
"Cố Minh Viễn, anh đến rồi, anh đến cứu em rồi!"
"Vẫn chưa chết à? Cô đúng là mạng lớn thật đấy."
Lời nói của anh ta khiến Mộng Đình cứng đờ.
Minh Viễn nhìn cô bằng ánh mắt đầy ghê tởm.
"Tội nghiệp chị gái của tôi, nếu chị ngoan ngoãn nghe lời thì đâu đến bước đường cùng này."
Thẩm Hi Nhiễm hùa theo, cô ta phá lên cười mỉa mai.
"Chị không phải muốn biết ngày hôm đó ai đã hạ thuốc chị sao? Minh Viễn đưa cho tôi đấy! Tôi cũng là người tìm bọn họ cho chị đấy.
Đại tiểu thư nhà họ Thẩm mây mưa cùng người đàn ông khác trong ngày cưới, đúng là một tiêu đề hay mà."
Từng lời, từng chữ của Thẩm Hi Nhiễm khiến cô lạnh người.
Tại sao cô ta lại nói vậy? Chắc chắn có điều gì đó nhầm lẫn rồi.
"Em đang nói đùa đúng không...!em đang nói đùa đúng không...!"
"Tên tôi xứng để chị gọi sao? Vì sao chị lại được tất cả mọi người coi trọng còn tôi thì không? Chị chỉ có cái danh Đại tiểu thư, bỏ cái danh đấy đi chị là cái thá gì?"
Thẩm Mộng Đình tức giận, mắt vằn lên tia máu muốn lao vào bọn họ.
"Khốn nạn! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"
Cô chưa một lần bạc đãi bọn họ, chưa một lần nghi ngờ họ.
Người em gái cô yêu thương nhất và người cô yêu ngấm ngầm sau lưng hãm hại cô.
Thật đúng là một trò cười!
"Cô không sợ tôi sẽ nói cho cha biết sao?"
Cô hận thù nhìn Thẩm Hi Nhiễm.
"Thế thì đã sao?"
Cô ta khinh thường.
"Chị gái thân yêu của tôi, chị ngây thơ quá đi mất.
Chị không nghĩ xem tại sao chị bị nhốt ở đây mấy tháng trời mà cha không đến cứu chị.
Bởi vì chị chỉ là con nuôi Thẩm gia chúng tôi, đứa con nuôi chúng tôi có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào!"
Cô ta cười lớn.
Mộng Đình chết lặng.
Hóa ra ngay từ lúc bắt đầu, cô chỉ là con tốt thí của họ.
Chẳng trách, ánh mắt cha chưa một lần dịu dàng nhìn cô.
Chẳng trách, mẹ lúc nào cũng dành tình yêu thương cho Thẩm Hi Nhiễm.
Bởi vì cô là người ngoài!
Đột nhiên cô phát hiện trên tay Thẩm Hi Nhiễm là một cái lọ.
Mộng Đình có linh cảm không lành, cô giãy giụa phản kháng.
"Tôi quên mất, mấy ngày nữa là đám cưới của tôi với Cố Minh Viễn, tôi đến để thông báo cho chị.
Chúng tôi sẽ sống thật hạnh phúc."
Hi Nhiễm ác độc nhìn Thẩm Mộng Đình.
Minh Viễn giữ chặt người cô, Hi Nhiễm đổ thuốc độc vào miệng cô.
"Cô chết đi chúng tôi mới sống tốt được."
"Tôi có làm ma sẽ không tha cho mấy người! Cút, mau cút đi!"
Mộng Đình giãy giụa trong vô vọng.
Tiếng cười ám ảnh của bọn họ theo cô cho đến tận lúc chết.
Rốt cuộc cô đã sai từ bao giờ?
Quay lại phòng chờ dành cho cô dâu, khách sạn lớn nhất Thanh Thành.
Mộng Đình đột nhiên ngồi bật dậy, hổn hển thở không ra hơi.
Cảm giác ghê tởm của thuốc độc trên khoang miệng vẫn còn nguyên.
Chẳng phải cô đã chết rồi sao? Tại sao cô vẫn còn ở đây vậy?
Mộng Đình luống cuống chạy đến chiếc gương ở góc phòng, vội vàng đến mức suýt ngã.
Nhìn vào gương, khuôn mặt hốc hác bị bỏ đói nhiều ngày, làn da xám xịt hôi thối do không tắm rửa thay thế bằng làn da mịn màng, trẻ trung xinh đẹp, mặc trên người chiếc váy cưới mơ ước.
Thẩm Mộng Đình không thể tin vào mắt mình.
Cô quay trở về rồi? Cô đã quay trở về thời điểm nào?
Mộng Đình nhìn xung quanh.
Căn phòng y nguyên lúc cô đang chuẩn bị đám cưới với Cố Minh Viễn.
Cười mỉa mai, cô đã từng không tin những chuyện vô lý như trùng sinh, sống lại chỉ có trong tiểu thuyết.
Có lẽ ông trời cho cô một cơ hội để sửa chữa sự ngu ngốc trong quá khứ của cô chăng?
Nếu vậy tại sao cô không nắm lấy nhỉ?
Mộng Đình đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Cô vội vàng núp gần cửa quan sát.
Tiếng xì xào thật nhỏ như để người bên trong không nghe thấy vang lên.
"Có chắc chị ta đã ngủ say rồi không?"
"Chắc ạ, chính mắt tôi nhìn thấy cô ta uống hết cốc thuốc mê đó mà."
"Để chắc chắn hơn hãy hạ mê dược đi.
Hai người đảm bảo chị ta không chạy được cho tôi.
Tôi muốn chị ta tối nay phải thân bại danh liệt."
Giọng Thẩm Hi Nhiễm vang lên sau cánh cửa.
Hóa ra là mày! Lửa giận bùng lên dữ dội, ai cũng biết ở phòng chờ cô dâu ngoại trừ người thân trong gia đình hoặc là người phụ trách hỗ trợ cô dâu, những người khác đều bị cấm vào, nhưng không một ai tin lời cô nói khi ấy.
Nếu Thẩm Hi Nhiễm đã có tâm như vậy, để cô tặng cho cô em gái này một món quà lớn đi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...