Phần 1.
Tùy Duyên nhìn Quý thị, nghĩ nghĩ, "Tiếp tục bán đi, chúng ta đặt ở cửa tiệm nhỏ bên kia, đại tỷ và Quý đại ca, cùng Chiêu Đệ các nàng, kiếm nhiều kiếm ít, đại tỷ cứ giữ lại, về sau làm của hồi môn cho mấy đứa bé, ngươi xem Chiêu Đệ, sẽ nhanh chóng 16, nên tìm nhà rồi!"
Quý thị nghe vậy, trong lòng ấm áp không thôi, kéo tay Tùy Duyên, “Muội tử, ta nghe ngươi, tiếp tục mở cửa tiệm bên kia, nhưng mà, bạc kiếm được, cả nhà chúng ta lấy ba phần, còn dư lại bảy phần, ngươi thu, được không?"
"Vì sao ngươi phải như vậy?"
Gặp qua lòng tham không đáy, chưa từng thấy qua không ham tiền tài.
Quý thị cười, “Muội tử, không dối gạt ngươi, ai cũng yêu tiền, nhưng trên sách thường nói, quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*, muội tử, cả nhà chúng ta ăn của ngươi, mặc của ngươi, thật sự chưa từng trả lại, ngươi giúp chúng ta nhiều như vậy, chúng ta cảm kích, không có ngươi, cũng không có chúng ta, làm người phải có lương tâm, muội tử, nếu như ngươi vẫn không đồng ý nhận lấy tiền, ta liền không đi qua bên kia, mặt dày mày dạn, nương nhờ bên này!"
(* Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý)
Tùy Duyên hít sâu một hơi, "Tùy ngươi vậy!"
Quý thị vui vẻ không thôi, lặng lẽ kéo Tùy Duyên, “Muội tử, ta thấy Đông Ân không tệ, khi nào rảnh giúp ta hỏi thử, hỏi hắn xem, Chiêu Đệ nhà ta thế nào......"
Tùy Duyên ngẩn người, nở nụ cười.
Đông Ân —— Chiêu Đệ.
Đông Ân 17, Chiêu Đệ 14, kém ba tuổi, đều đã thành thục hiểu chuyện, lại chững chạc.
Trái lại rất xứng.
“Được, ta hỏi thử!"
“Muội tử, cảm ơn ngươi!"
"Xem ngươi nói chuyện, nói thật, nếu như không phải là có các ngươi, ta cũng chưa chắc nấu được như vậy!"
Bị buộc rời khỏi Phục Hi thành, không rõ tung tích Hạo Nhiên.
Tái đại nương đau lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực.
Không có cả gia đình Quý thị tri kỷ, thật không chịu đựng nổi nữa.
Gần đây Tái đại nương cởi mở không ít, trên đầu vẫn có tóc trắng như cũ, nhưng cả người lên tinh thần.
Bất Hối cũng càng ngày càng thân thiết với Tái đại nương, trong lúc mơ mơ hồ hồ, Tùy Duyên nhìn thấy Bất Hối có mấy phần giống Tái đại nương.
“Muội tử, ngươi có phát hiện không, Bất Hối thật là có chút hình bóng của đại nương, nếu như ngươi không nói, ai cũng cho là thân bà tôn!"
Tùy Duyên nghe vậy, trong lòng thắt chặt lại.
"Không phải vậy, Bất Hối, ta......"
Nguyên chủ của thân thể này, năm đó ở kinh thành, chính là bị cường bạo, mới sinh hạ Bất Hối.
Cong cong thẳng thẳng trong này, lại đã nhiều năm như vậy, Bất Hối cũng tám tuổi rồi, tính tính toán toán đã chín năm, thời gian chín năm, có thể thay đổi rất nhiều rất nhiều.
“Muội tử, làm sao vậy?" Quý thị hỏi.
Tùy Duyên lắc đầu. Eri d đ
"Không có việc gì!" L$ê q^ú@y Đ*ô"nn
Tiếp đó, Tùy Duyên muốn mời đại trù (đầu bếp), tìm gã sai vặt, dạy đại trù làm cá, làm tôm như thế nào, lại phải bồi dưỡng gã sai vặt, tóm lại, bận rộn.
Tái đại nương thấy mọi người đều đang bận rộn, dần dần cũng không bi thương nữa, cảm giác, Hạo Nhiên sẽ trở về, một nhà bọn họ sẽ đoàn tụ.
20 tháng giêng.
Tùy ký khai trương.
Múa rồng, múa sư, tiếng pháo không ngừng, rất náo nhiệt.
Tùy Duyên nhìn Quý Khôi đi đốt pháo, đột nhiên nhớ tới, năm ngoái, là Hạo Nhiên ca đốt pháo cho nàng.
Cảnh còn người mất.
Hạo Nhiên ca......
Ta vẫn dùng tên tiệm là Tùy ký như cũ, ta muốn cố gắng mở rộng Tùy ký khắp đại giang nam bắc, nếu như ngươi mạnh khỏe, nhớ đến tìm chúng ta.
Chúng ta chờ ngươi.
Xoay đầu đi, Tùy Duyên đỏ hốc mắt.
Tái đại nương nhìn, trong lòng cũng khó chịu.
Có người cũng giống như nàng, nhớ đến, lo lắng cho Hạo Nhiên, tình cảm không giống nhau, mục đích lại như nhau, hi vọng Hạo Nhiên tốt, hi vọng Hạo Nhiên có thể trở lại.
Tùy ký vừa khai trương, buôn bán thật sự rất tốt.
Món ăn thương hiệu, cá chần nước sôi, cá nấu cải chua, cá sốt cay, cá kho......, liền đưa tới không ít khách, càng đừng nói là bún thịt, thịt kho tàu, giò heo kho tàu, gà kho, mọi thứ mỹ vị, vô cùng tinh xảo.
Mỗi ngày, chuyện Tái đại nương thích nhất, chính là giúp Tùy Duyên ghi sổ, đếm bạc.
Ngày nào đó.
Tái đại nương vẫn ngồi ở bên quầy như cũ, nhìn Bất Hối ghi sổ, ở một bên chỉ bảo, lại thấy một nam tử trung niên nhìn vào Tùy ký.
Tái đại nương nhìn hắn, hốc mắt liền đỏ.
Bao nhiêu năm rồi, 29 năm không thấy, hắn già rồi, chính mình cũng già rồi.
Nhưng phần tình yêu giành cho nhau ở trong lòng, vào giờ khắc này, không thay đổi chút nào.
Dường như cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ thay đổi.
"Hoa nhi......"
Ngọc Cẩm nghẹn ngào khó chịu.
Bao nhiêu năm không gặp, tóc nàng bạc đi nhiều như vậy, là vì Hạo Nhiên thôi.
Đều là hắn không tốt, không có bảo vệ tốt nhi tử của bọn họ.
Đột nhiên Tái đại nương khóc, khóc làm Bất Hối lo lắng, lại từng bước từng bước đi về phía Ngọc Cẩm, "Ngươi đã đến rồi!"
"Đúng, ta tới rồi, về sau không bao giờ đi nữa!"
Vinh hoa phú quý, không cần.
Có gì so sánh với chuyện được ở bên cạnh người trong lòng, cả đời.
Sống cũng được, chết cũng được, hắn đều muốn ở cùng một chỗ với người trong lòng.
Tái đại nương khóc, "Ta cho rằng, cả đời này, ngươi đều sẽ không trở về!"
"Hoa nhi......"
Người đã bao nhiêu tuổi rồi, vẫn nhớ tên thân mật trước kia như cũ, vẫn nhớ những lời thề ước như cũ.
"Thật xin lỗi, ta không có bảo vệ tốt nhi tử của chúng ta, ta......" Ngọc Cẩm nói xong, không nhịn được chảy nước mắt ngang dọc.
Tái đại nương đã từng tức giận, đã từng trách cứ, nhưng không hận.
"Không trách ngươi, chỉ trách ta, không giữ hắn lại, không để cho hắn đi kinh thành, chỉ trách, nhi tử của chúng ta, lòng trách nhiệm quá nặng, một lòng một dạ muốn tìm được nữ tử kia, bồi thường cho nàng, bù đắp cho nàng......"
Ngọc Cẩm ở lại Tùy ký, hắn đã có tôn tử, tôn nữ, lại cực kỳ thích Bất Hối.
Bất Hối cũng đặc biệt khiến trong lòng Ngọc Cẩm vui vẻ, mở miệng một tiếng gia gia, nãi nãi gọi hai người vui vẻ ra mặt, Tái đại nương cũng bớt ưu sầu rất nhiều.
Ngọc Hoằng nhận được tin tức, phụ thân của hắn tới Đồng thành.
Hắn muốn tới xem thử, là một nữ tử như thế nào, có thể được phụ thân hắn yêu nhiều năm như vậy.
Từ bỏ tất cả. Diễn d l7ê q8ú9ỵ đ2ôn
Khiến cho nương hắn khám phá hồng trần (hiểu ra đời chỉ là hư ảo), thanh đăng cổ phật giải quyết xong những năm cuối đời.
Nhưng, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nhìn hai người họ, đang dắt một tiểu nữ hài cùng nhau ra ngoài, Ngọc Hoằng mới phát hiện, phụ thân của hắn, cười thoải mái như vậy.
Xa xa, không biết bọn họ đang nói điều gì, chỉ nhìn thấy, bọn họ đang cười.
Một vị phụ nhân đuổi theo, đưa một cái ô.
Phụ nhân kia, phụ nhân kia......
Ngọc Hoằng hít một hơi thật sâu, làm sao có thể, không phải đã chết rồi sao?
Không phải sớm chết rồi sao?
Là chỗ nào xảy ra vấn đề?
Ngọc Hoằng nghĩ không ra, đơn giản trước tiên ở lại Đồng thành, tìm người đi hỏi thăm, tin tức nhận được, lại làm cho hắn dở khóc dở cười.
Chẳng lẽ đây chính là duyên phận.
Sâu xa bên trong, bọn họ gặp nhau, sau đó ở chung một chỗ.
"Ha ha......" Ngọc Hoằng cười khổ.
Phí nhiều tâm cơ như vậy, muốn hủy diệt một người, kết quả lại phát hiện, người kia lại có được nhiều như vậy.
"Gia, tiền thưởng......"
Ngọc Hoằng nghe vậy, từ trong lòng ngực lấy một túi bạc ra, ném cho người nọ, người nọ vui vui mừng mừng rời đi.
Ngọc Hoằng nghĩ, hắn muốn đi gặp nữ tử tên Tùy Duyên đó, không biết nàng có biết hay không, lão phu nhân hiện giờ nàng chăm sóc, chính là mẫu thân của nam nhân năm đó cường bạo nàng?
Tùy ký.
Lúc Tùy Duyên nhận được lá thư, ngẩn người.
Nàng vốn không quen biết nhiều người ở Đồng thành, vốn sẽ không có người đưa thư cho nàng, là ai chứ?
Mở ra xem, Tùy Duyên sửng sốt.
Trong thư nói, có tin tức về Hạo Nhiên muốn nói cho nàng, kêu một mình nàng đến trà lâu Thiên Tường gặp mặt, hơn nữa không đợi lâu.
Do dự một chút, Tùy Duyên vẫn đi đến trà lâu Thiên Tường, lại len lén đặt môt thanh chủy thủ vào trong ngực, lúc ra cửa cũng nói chỗ mình đi với Quý Khôi.
Trà lâu Thiên Tường.
Ngọc Hoằng cho rằng Tùy Duyên không tới, nhưng khi hắn dần dần chờ đợi đến mất kiên trì, lại thấy nữ tử kia từ từ đi tới, lạnh nhạt nhưng không còn yếu ớt như năm đó, đôi mắt kia, trong suốt sáng ngời.
Một thân xiêm áo, không thể nói hoa lệ, nhưng mà cũng tính là được, tóc chải rất bảo thủ, chỉ cài một cây trâm.
Tùy Duyên vào trà lâu Thiên Tường, con ngươi nhẹ quét.
Có người biết nàng, vội vàng tiến lên chào hỏi, Tùy Duyên mỉm cười, gật đầu đáp lại.
Chỉ có nam tử ngồi ở bên cửa sổ, từ đầu đến cuối đều nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác nói với Tùy Duyên, người đó chính là người nàng muốn tìm, tiến lên đứng ở bên cạnh Ngọc Hoằng, "Công tử......"
Ngọc Hoằng ngẩng đầu, nhìn Tùy Duyên.
Nhưng mà trong nháy mắt, trong đầu Tùy Duyên, liền hiện ra bóng dáng của Ngọc Hoằng.
Ngược lại Tùy Duyên không nghĩ tới, chủ nhân trước đây của thân thể này, thế nhưng từng thích nam tử trước mặt.
Ngọc Hoằng.
Thế tử gia của Cẩm Thân vương phủ.
"Đến rồi!" Thản nhiên.
Tùy Duyên gật đầu, ngồi xuống.
"Còn nhớ ta không?" Ngọc Hoằng hỏi.
Tùy Duyên khẽ lắc đầu, "Không nhớ rõ!"
"Ta cho là ngươi sẽ không quên, nhưng không nghĩ tới......"
Tùy Duyên thản nhiên nhếch môi, không nói.
"Mấy năm nay, trôi qua tốt không?"
Tùy Duyên mới nghiêm túc nhìn Ngọc Hoằng, rất anh tuấn, người nam nhân này, cũng rất ưu tú, nhưng mà trên trán, oán niệm quá nặng.
"Hoàn hảo!"
Ngọc Hoằng bật cười, "Ngươi cực kỳ khẩn trương?"
"Không, ta không khẩn trương, ta chỉ đang suy nghĩ, ngươi kêu ta tới là có ý gì?"
Ngọc Hoằng nhìn Tùy Duyên, hắn rất muốn biết rõ, giờ phút này trong lòng Tùy Duyên, có phải giống như hắn, như nung như nấu ở trong lửa hay không.
"Ngươi tìm được nam tử năm đó làm nhục ngươi rồi sao?"
Một câu nói, như sấm.
Không chỉ Tùy Duyên kinh ngạc, ngay cả người ngồi cạnh trên đó, nghe vậy cũng rối rít nhìn sang.
Làm nhục......
Tùy Duyên không sao cả nở nụ cười, "Không có, thế nào, ngươi biết?"
Nói không chừng ban đầu, chính là một âm mưu của hắn. Đẩy một người nữ tử thương hắn, quấn hắn vào hố lửa, về sau cũng không có tư cách đi tìm hắn nữa.
"Ta biết rõ, nhưng mà ta không nghĩ đến, ngươi lại còn sinh ra hài tử của hắn!"
"Những chuyện này, ta đều không muốn biết, nhưng mà ta muốn biết, Hạo Nhiên......"
Hạo Nhiên.
Đúng rồi, Hạo Nhiên là nhi tử của Cẩm Thân vương, nam tử trước mặt cũng là nhi tử của Cẩm Thân vương, hắn......
Bọn họ......
Chẳng lẽ nam tử năm đó, thật sự là Hạo Nhiên, mà Bất Hối......
Trong lúc đó Tùy Duyên bỗng nhiên nở nụ cười.
Nếu như vậy, thật đúng là duyên phận.
Sâu xa bên trong, quanh đi quẩn lại, hài tử nàng nuôi, là hài tử của Hạo Nhiên......
"Ha ha ha......"
Tùy Duyên cười, không kìm lòng được rơi nước mắt xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
"Ta nói, ngươi......" Ngọc Hoằng đột nhiên đứng lên, Tùy Duyên lại chưa từng dừng bước lại, Ngọc Hoằng chợt hô to, "Ngươi cũng đã biết, phụ nhân bây giờ ngươi chăm sóc, chính là mẫu thân của nam nhân làm bẩn ngươi, ngươi cũng không hận......"
Tùy Duyên không rảnh để ý.
Như vậy thì thế nào?
Tái đại nương tốt như vậy, đối xử tốt với nàng, đối xử tốt với Bất Hối.
Còn nữa, tuổi của Hạo Nhiên cũng không nhỏ, lại không thành thân, tại sao?
Tùy Duyên không dám suy nghĩ sâu xa, tiếp tục xuống lầu.
Ngọc Hoằng đột nhiên xông về phía Tùy Duyên, đưa tay bắt lấy Tùy Duyên, nhưng......
Nhưng mà trong nháy mắt, môt thanh chủy thủ ở trên cổ hắn. "Ngươi......"
Thời gian chín năm, thật sự có thể khiến một người thay đổi nhiều như vậy?
"Hoằng Thế tử, ngươi tự chừa chút mặt mũi cho mình đi, có những chuyện, thật sự muốn làm lớn lên, chưa chắc ngươi thật sự có thể khống chế được, ngươi ở đây lớn tiếng làm ầm ĩ mọi chuyện, ta không quan tâm, nhưng mà ta muốn nói, đến cuối cùng thiện ác cũng hữu báo, ngươi đừng cho rằng, những chuyện bẩn thỉu ngươi làm không ai biết, ta nghĩ nhất định rất nhiều người biết, nhưng mà người thu thập ngươi còn chưa có xuất hiện thôi!"
Tùy Duyên nói xong, thu hồi chủy thủ, xoay người đi về Tùy ký.
Trong lòng, trong nháy mắt này, sáng tỏ thông suốt.
Nếu như một hồi hỏi Tái đại nương, có một số chi tiết, là có thể khẳng định.
Tùy Duyên chợt rời đi, làm Ngọc Hoằng trở tay không kịp, hắn không nghĩ tới, thời gian có thể khiến người ta thay đổi nhiều như vậy, chạy ra đuổi theo, nhìn thấy bóng lưng của Tùy Duyên, biến mất ở trong đám người.
Giơ tay lên sờ lên cổ, hơi hơi đau, có vết máu.
Ngược lại lòng dạ đủ ác độc.
Tùy Duyên đi ra ngoài, Tái đại nương hỏi mấy câu, liền không hỏi nhiều, bây giờ nàng và Ngọc Cẩm tình chàng ý thiếp, hai người ngồi chung một chỗ tâm sự, nói một chút quá khứ, nói một chút mấy chục năm đã bỏ lỡ, tâm tình Tái đại nương tốt hơn rất nhiều.
Tùy Duyên trở lại Tùy ký, liền đi tìm Tái đại nương.
Tái đại nương nhìn Tùy Duyên, hốc mắt có chút đỏ lên, lo lắng hỏi, "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Tùy Duyên do dự một chút mới hỏi, "Đại nương, ngươi nói cho ta biết, Hạo Nhiên ca đi kinh thành làm cái gì?"
Tái đại nương do dự.
Dù sao, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
Ngay sau đó nghĩ nghĩ, Tùy Duyên không phải người xấu, lạnh nhạt nói, "Muốn nói chính xác chuyện này, cũng phải nói từ chín năm trước, khi đó Hạo Nhiên, tuổi trẻ khinh cuồng, một lòng nghĩ muốn đi kinh thành tìm phụ thân của hắn, ta làm gì cũng không ngăn được, cứ tưởng, đi rồi, có lẽ gặp được, tất nhiên không thể ngờ, Hạo Nhiên đi, bên kia dự đoán được, người bên kia, hoàn toàn không hoan nghênh Hạo Nhiên, còn bố trí âm mưu quỷ kế, khiến Hạo Nhiên trúng mị dược, ném Hạo Nhiên vào nơi hoang vu, bản năng muốn sống, Hạo Nhiên cũng không biết đã đi đâu, chỉ nhớ rõ xung quanh có rất nhiều Bồ Tát, không khống chế được, liền phá hủy một cô nương......"
Tái đại nương nói xong, thở dài thật sâu.
"Mấy năm nay, Hạo Nhiên vẫn sai người hỏi thăm ở kinh thành, cũng tự mình đi qua mấy lần, chính vì chuyện này, vẫn không chịu thành thân, cố chấp nói, phải tìm được người, sau đó cưới nàng, đối xử tốt với nàng cả đời......"
Kinh thành, Tự Miếu.
Rất nhiều chi tiết đều đúng.
"Đại nương, Hạo Nhiên ca là một người tốt, người tốt có hồi báo tốt!"
Tái đại nương gật đầu, "Đúng, Hạo Nhiên là một người tốt, người tốt có hồi báo tốt!"
Nhưng người xấu cũng nhiều.
Lại có một câu nói, người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm.
Cuối cùng là sai lầm. Eri
"Đại nương......" D đ l]ê q=u=ý đôn.com
Tùy Duyên muốn an ủi, nhưng không biết phải mở miệng thế nào......
Cứ như vậy tiếp tục chờ đợi.
Mỗi ngày đều mong đợi Hạo Nhiên trở về.
Tái đại nương vỗ vỗ tay Tùy Duyên, vành mắt ửng đỏ gật đầu một cái, "Không có việc gì, ta không sao, ngươi đi làm việc đi, ta tin tưởng, Hạo Nhiên nhất định sẽ trở về, nơi này, có người hắn quan tâm nhất, hắn nhất định sẽ còn sống trở về!"
"Ta tin tưởng!"
Ngọc Hoằng lại tìm Tùy Duyên mấy lần, Tùy Duyên đều lười phải để ý tới hắn, bận rộn buôn bán ở Tùy ký.
Mùa xuân ba tháng, chuyện buôn bán của Tùy ký đi vào quỹ đạo, vốn muốn mời tiên sinh dạy Bất Hối các nàng đọc sách, Ngọc Cẩm lại sống chết ôm lấy việc này, người hơn 50 tuổi, cầm sách dạy, thật là hào hùng khí thế, một tháng qua mấy đứa bé, cho dù là kiến thức, hay là lời nói, thái độ làm người, tiến bộ không chỉ một điểm nửa điểm.
Ngọc Cẩm thật sự tốt với Bất Hối, thật sự yêu thích.
Thường xuyên kể cho Bất Hối một vài chuyện xưa giang hồ võ lâm, hay là các loại anh hùng đại hiệp..., làm cho Bất Hối bắt đầu cùng hắn học võ.
Vừa bắt đầu còn sợ Tùy Duyên không đồng ý, len lén dạy, sau đó Tùy Duyên lên tiếng, kêu mọi người cùng theo học, Ngọc Cẩm càng dạy tận tâm hơn.
"Nữ hài nhi trong nhà, biết chút công phu phòng thân là tốt!" Tái đại nương nói xong, đưa trà cho Ngọc Cẩm.
Cười đến híp cả mắt.
So với trước kia, Tái đại nương già hơn rất nhiều, ở trong mắt Ngọc Cẩm, nàng vẫn là nữ tử năm đó, vẫn xinh đẹp như vậy, duyên dáng như thế.
"Đúng vậy, nữ hài tử trong nhà, biết chút công phu dù sao cũng tốt hơn!" Ngọc Cẩm nói xong, nâng chung trà lên uống.
Nhìn Bất Hối đang đứng tấn, Ngọc Cẩm càng nhìn càng thích, "Ta thấy, đứa nhỏ này, thật giống đứa bé của Ngọc gia chúng ta mà!"
Tái đại nương nghe vậy kinh ngạc.
Làm sao lại như vậy?
"Ngươi đừng nói bậy, thích đứa bé là chuyện tốt, nhưng những lời nói này, không thể nói lung tung, miễn cho bị A Duyên nghe thấy, tỏ ra không vui!"
Ngọc Cẩm trầm mặc chốc lát, "Nhưng ta thấy, thật sự rất giống, đặc biệt giống ta khi còn bé!"
"Bộ dạng lúc nhỏ của ngươi, ngươi còn nhớ rõ?"
"Không phải cực kỳ nhớ rõ, nhưng mà, ta có một bào đệ, khi đó, cũng có rất nhiều người nói, không phân rõ chúng ta ai là ai, cho nên, ta cảm thấy giống ta khi còn còn!"
Tái đại nương kinh ngạc, "Làm sao có thể chứ?"
Có lẽ, nên hỏi Tùy Duyên một chút, phụ thân của Bất Hối.
Nhưng lúc trước, Tùy Duyên cũng nói rồi, phụ thân của Bất Hối đã chết.
Nếu chết rồi, như thế nào lại......
Tái đại nương bỗng nhiên nhớ tới, nàng chưa từng hỏi Tùy Duyên, hai nương con họ từ đâu tới đây, muốn đi đâu?
Hít sâu một hơi, "Ta lại hi vọng, Bất Hối là đứa bé của nhà chúng ta, nhưng đáng tiếc......" Tái đại nương than thở, ngay sau đó lại nở nụ cười, "Cho dù không phải đứa bé của chúng ta, ta cũng xem nàng là thân tôn nữ mà đối đãi!"
Ngọc Cẩm cười, "Cũng phải!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...