“Tôi hứa sẽ giữ lòng chung thủy, cả khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, cả khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng Camille Enardor suốt cuộc đời.”
“Tôi hứa sẽ giữ lòng thuỷ chung, mãi bên nhau để yêu thương và tôn trọng Hans Lorgan, cho dù có ốm đau bệnh tật, cho dù có gian truân, nguyện một lòng bên người.”
Những tràng pháo tay rộn ràng vang mãi, mấy người còn đứng lên trêu đùa, nhưng xen trong đó là những câu chúc phúc giản dị.
Những đoá hoa cũng đang đồng ca một bài hát mang âm điệu vui tươi, hoà chung nhịp không khí nơi đây.
Quý Minh Lan nhìn người đang nghiêm túc như tham dự đại hội cổ đông bên cạnh, không khỏi nghĩ đến ngày hai người kết hôn.
Nhà thờ trắng ngà được trang trí bằng những đoá hồng xanh và trắng cùng ruy băng, khách khứa ngồi chật kín các hàng ghế, những lời chúc giả tạo, …
Cô chỉ nhớ về những thứ không quan trọng.
“Hôm ấy, Nhu Ngọc khóc lên khóc xuống không cho em đi, Trường Ca bắt được bó hoa cưới còn định ném vào người anh.” Quân Lam Thành chợt nói.
Hắn nhìn thẳng vào hai nhân vật chính đang được vây xung quanh, giọng đều đều: “Anh còn nhớ, bố em tặng hơn mười xe hoa, rải khắp mọi đường em đi, tới tận tiệc cưới vẫn tung hoa, liên tục trong mấy ngày rồi bên Cục quản lí xuống nói chuyện.”
“Mấy người bạn hồi đi học của em tặng một đống quà cưới kì dị, khiến em phải viết cả thư tay gửi cho từng người.”
Rồi, hắn quay sang nhìn cô, nhưng như đang nhìn vào một người khác: “Em đã không mặc chiếc váy trong hôm thử váy, nhưng trong lễ cưới em lại hoàn hảo hơn bao giờ.”
Ánh mắt chân thành, tha thiết trông xa lạ vô cùng.
Quý Minh Lan sửng sốt, rồi bật cười.
Hoá ra hồi đó vui như vậy.
Cô dâu mặc trên mình chiếc váy trắng tinh khôi, nổi bật giữa khung cảnh hào nhoáng này.
Camille nhắm mắt lại, tung bó hoa cưới lên trời. Một cô gái hào hứng bắt lấy, vui vẻ chạy tới bên người yêu, hi vọng vào lời chúc thiêng liêng.
Quý Minh Lan ngồi trên ghế, lặng lẽ theo dõi mọi hành động của các vị khách trước mặt, nhưng trong cảnh náo nhiệt này, chợt thấy mơ hồ.
Cánh cửa đó là sao chứ?
Khu vườn ấy, cả cây hoa tường vy.
Cô không thể hiểu nổi.
Quý Minh Lan trầm ngâm, dường như mọi chuyện kì lạ này đều liên quan tới khả năng nói chuyện với cây cối của cô.
Tay mân mê ly rượu, cô chợt nhớ đến bóng lưng người giống Viên Linh, không khỏi nghi ngờ. Theo như những thông tin mà cô thu thập được, Viên Linh không quyền không thế, tới với bố cô chỉ vì tiền như những nhân tình khác, nhưng bà ta không kiêu căng, ngu ngốc, bà ta nhút nhát vô hại, giống người vô hình. Viên Linh còn chẳng quan tâm tới bố cô, chỉ chú ý tới hai đứa con.
Nói tới hai người con của bà ta, từ lúc Giang Dã bị bắt, cô không nghe tin gì về đứa con gái lớn nữa. Nghĩ vậy, cô bèn nhắn tin nhờ người gửi thông tin của họ.
Chợt có người đặt tay lên vai cô, Quân Lam Thành ngồi xuống bên cạnh, đưa cho cô đĩa bánh kem: “Lorgan đưa em này.”
Lorgan là tên họ của Hans. Chẳng biết là Hans đưa hay người khác đưa.
Quý Minh Lan nhận lấy rồi để xuống bàn, ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Anh nhớ Giang Dã không?”
Quân Lam Thành mỉm cười xoa đầu cô, “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”, lời nói đơn giản nhưng cô thấy được ý không muốn trả lời trong đó, lấy dĩa quệt một ít kem bên trên: “Bỗng nhớ ra lâu rồi chưa gọi cho Nhu Ngọc, con bé chắc vẫn lo cho người đại diện.”
Quân Lam Thành cúi đầu cười, khoanh tay nhìn mọi người đang chụp ảnh cùng hai nhân vật chính của hôm nay.
“Em có thể hỏi thẳng anh mà. Em biết anh sẽ không từ chối em.”
Quý Minh Lan từ từ ăn bánh, nghe vậy hơi ngừng lại, rồi tiếp tục như không có gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...