Cách Để Xứng Đôi


Uông Lẫm cho rằng Hạ Vũ sẽ đi tìm tổng đạo diễn Trần Hi, trước mặt ông ta mà nài nỉ tranh thủ tình cảm, tỏ vẻ quyết tâm, lại bí mật mang theo chút quà đút lót, diễn cảnh đau lòng xin xỏ các kiểu, nhưng sự thực chứng minh anh đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Hôm nay sau khi anh huấn luyện xong lại đến phòng tắm tập thể để tắm rửa.

Đang tắm thật thư giãn thì nghe thấy Tề Chấn huýt sáo, từ bên ngoài tiến vào.
"Anh Tề mới tập luyện xong ạ?"
"Đúng vậy, mệt muốn chết rồi, xem ra đúng là già thật, thể lực không bằng như lúc trước, " Tề Chấn mở vòi sen ở ngay buồng tắm bên cạnh anh.

"À mà đúng rồi, cậu đã nghe nói cái cậu mới tới, Tạ Nhiên gì gì đó, đã xảy ra chuyện rồi không?"
Uông Lẫm buông cái tay đang tính tắt nước xuống, "Chuyện gì cơ?"
"Cậu không thấy trên mạng đang lan đi khắp nơi à, nói cậu ta trước đây đi chịch dạo trong trường học, ngủ với rất nhiều em rồi, trong đó còn có một cô còn tuổi vị thành niên nữa."
"...!Ở đâu ra tin tức này? Đã xác minh chưa?"
"Nghe nói là trước đây có một cô gái nhỏ bị cậu ta lừa hẹn chịch, đăng bài tố trên weibo, còn có ảnh chụp.

Không nghĩ tới tên nhóc Tạ Nhiên kia mới nhiêu đó tuổi đã có thể làm ra chuyện thế này này, tôi cũng càng ngày càng chả hiểu nổi mấy cô cậu trẻ tuổi thời nay rồi...!"
" Tạ Nhiên giờ đây đang ở đâu?"
"Sáng nay mới vừa bị nhóm đạo diễn kêu lên nói chuyện, tôi đoán chắc bị cắt vai rồi.

Dù sao đây chính là một bộ phim cách mạng, cậu ta lại làm ra một vết nhơ lớn như thế, thực sự làm hỏng hết danh tiếng của cả đoàn phim."
Uông Lẫm nhanh chóng tắt nước đi, vừa mặc quần vừa cầm khăn tắm chạy thẳng ra ngoài.
"Ê mà cậu nói chuyện này có mắc cười hay không cơ chứ, mấy bức ảnh tạo hình nhân vật mới đăng được một tuần mà...!Ý cậu tắm xong rồi à?"
"Có việc đi trước, lần sau nói tiếp nhé anh Tề!"
Uông Lẫm gấp gáp đi ra khỏi phòng tắm, quẹo gấp không hề giảm tốc độ, đụng thẳng vào người vừa bước ra từ phòng tắm nữ ở đối diện.
"Ý da ui! Uông Lẫm...!cậu vội vàng quá."
An Tiêu Nhã cũng là mới vừa tắm xong, tóc ướt nhẹp, cô nhìn thấy Uông Lẫm ở trần, trên mặt còn có bọt nước chưa kịp lau, đỏ mặt oán trách một cái tiếng.
"Xin lỗi," Uông Lẫm cúi người xuống giúp cô nhặt chai sữa tắm lên bỏ lại vào trong giỏ tắm, "Tôi đi trước!"
Uông Lẫm một đường chạy mau về đến phòng, tìm lấy điện thoại rồi lập tức mở lên trang đăng tin nóng -- Tạ Nhiên quả nhiên vinh quang được lên bảng rồi.

Anh nhấp vào, tìm thấy bài đăng bắt nguồn rò rỉ từ mạng xã hội, giờ đã được các trang web lớn đăng tin, bắt đầu đọc mà không nói lời nào.
Quả thật có ảnh chụp Tạ Nhiên ở trần ôm một cô bé thân mật trong phòng khách sạn, cô bé đã được che mặt lại, trong bài post còn để lộ ảnh thẻ học sinh của cô bé, là một trường cấp ba quốc tế.

Người đăng topic trên là chị họ của cô bé, theo cô này miêu tả, cô bé này là con trong một gia đình bậc trung.


Bố mẹ cũng là vì để con gái được học theo chương trình quốc tế mà tốn không ít tâm huyết tiền tài, trong cuộc song hằng ngày tiết kiệm được gì thì cô bé cũng tiết kiệm.

Mà Tạ Nhiên lợi dụng điểm đó để lừa gạt cô bé lên giường, sau đó dùng ảnh s*x uy hiếp cô bé phải giữ bí mật chuyện này.

Sau hơn một năm khống chế và xâm hại rồi, cậu ta vứt bỏ cô bé, nhưng mà cô bé đã có cảm tinh với Tạ Nhiên, không chỉ có thể bị suy sụp.

Dưới sự tra hỏi của chị họ mới nói ra những chuyện này, hiện nay đã bỏ học ở nhà, mời chuyên viên tâm lý cho thanh thiếu niên đến để đưa ra lời khuyên trị liệu.
"Nhà của cái thằng cầm thú kia rất có tiền, còn có chút quyền thế, chúng tôi đã nhiều lần đến đồn cảnh sát, mỗi lần cảnh sát đều nói đang trong giai đoạn điều tra xử lý, tôi không biết dưới tình huống chứng cứ vô cùng xác thực như vậy mà còn muốn điều tra cái gì nữa?! Thằng chó chết ấy vẫn còn đang tự do tự tại, hơn nữa lại còn chuẩn bị đóng phim!" chất vấn trong bài post làm người đọc mà giật mình.
Uông Lẫm đọc bài post xong, nhìn các tin tức khác trong diễn đàn, mới thấy còn có người tự xưng là bạn học của Tạ Nhiên lên tiếng, tuôn ra bao nhiêu chuyện đen tối của Tạ Nhiên lúc ở Học viện sân khấu, hẹn chịch, chơi 'group', bao nhiêu trò dâm dục bạo lực cậu ta đã chơi qua bị lén truyền tai, giờ đều bị đào lên.
Quả đúng là toàn bộ cư dân mạng đều lên án công khai kịch liệt ồn ào với những bê bối của Tạ Nhiên.
Uông Lẫm sau khi xem xong có cảm giác cả thể xác và tinh thần đều giãn ra, cảm thấy hả lòng hả dạ, thấy ngay cả anh cũng muốn thò một chân vào chửi một câu, tự mình bịa ra một câu chuyện xấu xa để tố cáo Tạ Nhiên.
Nhưng vẫn là lý trí có ưu thế, anh gọi điện thoại cho Hạ Vũ.
Ngay khi chuông reo lên tiếng đầu, đầu bên kia đã tiếp máy, " Tiểu Lẫm, huấn luyện xong rồi à?" giọng nói trước sau như một từ tốn dịu dàng.
"Là anh lôi chuyện mới vừa xảy ra đấy à?"
"Mới vừa xảy ra gì cơ?"
"Ngoại trừ chuyện Tạ Nhiên cữ*ng dâm trẻ vị thành niên, còn có chuyện gì nữa chứ? "
"Còn có chuyện cậu ta chơi 'group', hút chích, lúc kiểm tra diễn xuất hối lộ thầy...!"
"Những chuyện này là anh gây ra à?"
"Cũng không thể nói là anh gây ra được, quả thực là cậu ta đã làm những việc này, anh với anh Tấn chỉ 'tóm tắt' lại, sau đó nói cho mọi người."
"Anh làm như vậy không sợ Tạ Nhiên trả thù sao?"
"Em sẽ nói cho Tạ Nhiên biết à?"
"Tại sao tôi phải nói cho thằng đó biết chứ?"
"Em mà không nói thì thằng đó cũng sẽ không biết được," Hạ Vũ cười nói, "Thật ra đối với chuyện Tạ Nhiên vào đoàn phim kỳ này, người không bằng lòng cũng không chỉ có mỗi mình anh, chính thằng đó hẳn cũng phải hiểu, trong học viện sân khấu cũng không thiếu những cậu trai khác đang chờ cho nó rơi xuống đâu."
"Thế nếu như thằng đó diễn không được thì đến phần của anh à?" Uông Lẫm hỏi câu then chốt.
"Khó mà nói, anh lại phải cố gắng một chút."
"Cố gắng thế nào?"
"Thì đủ loại cố gắng thôi," Hạ Vũ cười ra tiếng: "Khoan hãy nói chuyện này.

Ngày mai cuối tuần muốn gặp em một lần, em ra ngoài chắc được hả?"
Uông Lẫm lại tới nhà Hạ Vũ.


Thoạt nhìn tinh thần đối phương đang tốt, chuẩn bị một bàn trà chiều đầy nhóc, còn sắp xếp theo phong cách rất thú vị.
"Mấy món này anh đã tính calories hết rồi, em cứ yên tâm ăn đi."
"Không có nghiêm ngặt tới mức này, vẫn có thể ăn được một ít chất béo, trọng điểm là phải luyện tập được sức bền cơ thể." Uông Lẫm quét mắt nhìn đồ Hạ Vũ mặc: "Anh mới đi tập về à?"
"Đó là đương nhiên, nếu không thì sao theo kịp em được" Hạ Vũ chọc chọc cơ bụng của anh, lúc Uông Lẫm đặt tay hắn xuống mới cười hì hì rút trở về, "Bây giờ sức người của em chắc không tệ chứ, chúng ta tìm cơ hội thử một lần?"
"Biến." Uông Lẫm ngồi xuống bắt đầu ăn trà chiều, một tuần rồi chỉ ăn nước luộc rau cà rốt thịt ức gà, anh ngán muốn ói luôn rồi.
"Thế nào, đạo diễn Trần nghiêm lắm à!? Anh nghe anh Lỗi kể ngày đầu tiên em còn ói cả ra."
Loại chuyện mất mặt này nói ra cũng không cảm thấy ngại, đúng là thân với người đại diện của mình thật đấy, Uông Lẫm liếc mắt.
"Đây là một tác phẩm được bên Trung Ương coi trọng, phải làm cho nghiêm túc."
"Ông nội của đạo diễn là liệt sĩ, bản thân ông ta rất trân trọng đề tài này, nói vậy phim này sẽ được làm hay lắm."
"Đúng là ông ấy rất coi trọng, mỗi ngày để cho tụi tôi xem mấy phim phóng sự nhằm hun đúc tình cảm."
"Có hiệu quả không? "
"Cũng rất có khả năng giúp nhập vào nhân vật! Nhưng có vài người thấy nhiều rồi lại đâm ra không ưa, ví dụ như là đồng chí họ Tạ chuẩn bị bị đuổi khỏi đoàn phim kia."
Hạ Vũ đang nhai bánh sandwich, nghe nói như thế ngước mắt lên nhìn anh, một nửa miếng cà chua còn chìa ra ngoài môi, ánh tia nước ướt át: "Nhanh như vậy? "
"Làm sao, chả phải anh phải mừng vì tin này chứ?"
"Không đúng, còn có một bước chưa có làm...!" Hạ Vũ lấy điện thoại di động ra, ngón tay lướt như bay trên màn hình, "A lô, anh Tấn ạ, tình huống thế này phải phát ra sớm rồi...!Được, vậy hôm nay tung ra luôn đi!"
Uông Lẫm nhìn hắn cúp điện thoại với nét mặt không thay đổi, có thứ cảm xúc tối tăm nào đó đang từ trong đáy mắt chậm rãi tràn ra ngoài, đột nhiên cảm thấy chính anh trong nháy mắt không nhận ra Hạ Vũ trước mắt mình nữa.
"Vậy là làm sao mà các anh liên lạc được chị của cô bé kia?" Uông Lẫm hỏi.
Nghe được giọng của anh, trên mặt Hạ Vũ lập tức lại hiện lên nụ cười trong sáng như trước giờ: "Là đám săn ảnh, ngoại trừ việc họ chụp ảnh cuộc sống đời thường của mấy sao có tiếng ra thì cũng nhận làm rất nhiều việc riêng, chỉ cần có tiền là được rồi."
"Tay săn ảnh nào lợi hại như vậy, Lương Tấn có quen biết à?"
"Đúng vậy, anh Tấn tự liên lạc."
Uông Lẫm hơi nghi hoặc một chút, theo anh biết thì Lương Tấn chỉ là một người đại diện có xuất thân bình thường (nếu không phải vậy thì sẽ không bị giao cho Hạ Vũ), đúng thật là có thể có đường dây ghê gớm thế sao, ở thời gian ngắn như vậy đã bóc trần sạch sẽ Tạ Nhiên, vậy mà vẫn giữ thái độ y nguyên.
"Có thể tiết lộ được xem tốn bao nhiêu tiền không?"
Hạ Vũ sửng sốt: "Tiểu Lẫm làm sao mà em lại hỏi như vậy, lẽ nào anh sẽ không nói cho em nghe sao."
"Thường chuyện gì liên quan đến vấn đề tiền nong cũng sẽ khá nhạy cảm."
"Em cũng nào phải người ngoài," Hạ Vũ nói rồi đưa ra ba ngón tay, "Là sáu số không."
(tầm 350tr đổ lên)
"Số tiền này chả phải vượt xa dự tính của hai người sao!?"
"Tự anh lấy tiền riêng ra, không liên quan gì tới công ty cả."
"Nhưng công ty sẽ không cho phép anh làm như vậy."
"Không ai nói ra thì giám đốc Lê cũng sẽ không biết."
"Đáng giá không." Uông Lẫm hỏi.

" Tiểu Lẫm, em biết câu trả lời mà." Hạ Vũ nâng cốc lên: "Nào, cạn ly."
"Uống nước chanh mà, cạn cái gì mà cạn.

"
"Lấy nước thay rượu đi." Hạ Vũ cười lại gần cụng một cái vào ly, sau đó uống một hơi cạn sạch, nuốt luôn cả miếng chanh vào bụng, kết quả là gương mặt nhăn nhó lại do quá chua, đặt ly xuống bụm mặt lại.
"Anh bị điên rồi à." Uông Lẫm thấy thế tách tay hắn ra, nắm cằm Hạ Vũ ép hắn: "Nhổ ra!"
"Đừng...! Khụ khụ " Hạ Vũ che miệng lại rồi nhai vài cái, sau đó nhả vỏ chanh ra, chống tay lên bàn trà, mất mười giây tiêu hóa hết vị chua xuống, "Tiểu Lẫm em đừng nói nữa, làm thế này rất sảng khoái, có cảm giác tỉnh hẳn cả đầu."
"Anh còn phải cần tới việc ăn chanh để giảm bớt lo âu à?"
"Làm thế này có hiệu quả lắm." Hạ Vũ nhếch miệng cười, phả ra ít mùi chanh.
Uông Lẫm nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời của hắn, cảm thấy có chút chói mắt.
Ăn trà chiều xong Hạ Vũ bèn ôm máy vi tính xách tay thở hổn hển thở hổn hển mà đi tới trên ghế nằm trước bệ cửa sổ, còn rủ Uông Lẫm nằm ườn ra trên ghê.
"Hạ Vũ cuộc sống của anh dạo này nhàn nhã quá nhỉ," Uông Lẫm vòng quanh hai cái ghế nằm dạo qua một vòng, "Đi lên một chuyến, hai mắt nhắm lại là trôi qua hết một ngày rồi."
Từ trước đến nay luôn vui vẻ trước những câu cà khịa của anh, "Vậy cũng không phải, đây là chủ cũ của căn hộ này để lại cho anh, hơn nữa hướng nhà ở đây rất tuyệt, chắc hẳn chủ cũ còn biết hưởng thụ hơn nhiều so với anh."
"Anh mang máy tính theo để làm chi?" Uông Lẫm nằm xuống hỏi.
Hạ Vũ đã thay đổi một bộ quần áo, một bộ quần thun loại rộng với áo ba lỗ kiểu ông già, còn đeo thêm cặp kiếng gọng đen -- đây chính là một bộ trang phục buông thả nhất của hắn ở nhà quê mùa chịu không nổi.

Trước đây cũng bị Uông Lẫm bỉ bai qua vô số lần, nhìn bê bối như một kẻ chỉ chết dí ở nhà, chắn hẳn ngoài hắn ra không có ngôi sao nam nào lại thích mấy bộ quần áo kiểu vậy.
"Anh muốn quan sát theo dõi ý kiến và thái độ của công chúng, bên kia chắc hẳn là anh Tấn cũng bắt đầu ra tay rồi." Hạ Vũ nằm xuống, biểu cảm chăm chú.
Uông Lẫm nhìn hắn mở ra một loạt các trang web và khung chat, lại hỏi: "Anh muốn tác động vào thêm cái gì nữa?"
"Một ít bình luận về khả năng diễn xuất của Tạ Nhiên," Hạ Vũ đẩy đẩy kính mắt: "Trước đây cậu ta có diễn qua một ít phim ngắn, toàn mấy vai tươi mát.

Lần này trong phim lại được giao một vai khó như thế, sợ rằng rất khó để đóng cho ra hồn, hơn nữa từ mặt tuổi tác cũng không phù hợp."
Uông Lẫm gật đầu, "Nhóm đạo diễn chắc hẳn đều đã thấy được những thứ này, nhưng anh cho bọn họ sẽ để ý à."
"Dù gì đây cũng là một bộ phim mang tính xã hội rất mạnh, không thể không xét đến ý kiến của đám đông được chứ!" Hạ Vũ mím môi cười phá lên, "Bên kia anh cũng sẽ đích thân tranh thủ với nhóm đạo diễn, chẳng qua là anh hy vọng có thể dùng dư luận giúp mình thêm một tay."
"Vậy tự anh phải cố lên theo!" Uông Lẫm nhẹ nhàng ném xuống một câu tiếp theo, "Tôi đi nghỉ trước đây."
"Ừ, mà anh đánh máy có làm ồn em không."
"Đưa tôi tai nghe."
Hạ Vũ lập tức buông máy vi tính, chạy đến trong phòng cầm ra nút nhét tai mới tinh và đồ chụp mắt mang qua, ngồi xổm bên cạnh anh, cười híp mắt đeo vào cho anh, "Vẫn nên đề phòng đừng để nắng chiếu vào trong mắt."
Trước mắt Uông Lẫm lập tức rơi vào một mảng đen, sau đó có cảm giác được một thứ gì đó ướt át cọ vào trên môi anh.
"Khi nào ăn tối thì anh đánh thức em dậy."
Uông Lẫm dựa vào cảm giác mà đánh vào đầu Hạ Vũ cái bốp, đối phương mới cười ra tiếng lui lại mấy bước, ngồi phịch một tiếng xuống ghế nằm.
Một lát sau, trong phòng đã rơi vào không gian bình thản im ắng.
Sau khi tỉnh lại Uông Lẫm chỉ cảm thấy trong tầm mắt tối đen lại mơ hồ có một luồng ánh sáng ấm áp nhu hòa, tháo cái chụp mắt xuống mới phát hiện ngoài cửa sổ giờ đã là hoàng hôn.
"Hạ Vũ! "
Trong phòng chỉ có không gian hoàn toàn im ắng, kêu mấy tiếng cũng không có ai đáp lại, Uông Lẫm hơi bực bội đứng dậy, không ngờ vừa đứng lên, đầu đã đụng phải lồng chim treo ở trước cửa sổ, đau đến mức choáng váng.
"Cái quỷ gì thì thế này." Uông Lẫm ghét bỏ xoay cái lồng chim cổ kinh đẩy nó ra, phía trên dây đong đưa theo.
Một vật hoàn toàn trắng xóa từ trong lồng chim bay ra, chậm rãi đáp xuống mặt đất, là một miếng giấy nhỏ.

Uông Lẫm tò mò nhặt lên, mở ra xong mới thấy trên đó viết: "Em là chim hoàng yến của anh, xx", hai chữ cuối cùng bị xóa đi mất, Uông Lẫm lật qua mặt trái quan sát một hồi cũng không nhìn ra là được đó là chữ gì.
Chắc hẳn đây không phải chữ viết của Hạ Vũ, hơn nữa tờ giấy đã ố vàng, chắc là đã rất lâu từ trước rồi.
Uông Lẫm lập tức cảm thấy tóc gáy dựng đứng ở sau lứng, đúng lúc này cửa mở, Hạ Vũ xách chai gia vị trở về, nhìn thấy vẻ mặt của anh lại càng hết hồn:
" Tiểu Lẫm, em sao vậy? Sao lại nhìn anh như thế?"
"Đây là tờ giấy của chủ nhà cũ đặt ở trong lồng chim! Trước giờ anh thấy chưa?"
Hạ Vũ đi tới, nhận lấy nhìn thoáng qua, nhíu mày lại: "Chưa thấy qua, câu này có ý gì chứ?"
"Chắc có lẽ là một chàng nghệ sĩ lập dị thú vị nào đó." Uông Lẫm nhún nhún vai.
" Em là chim hoàng yến của anh? Ý tứ này chả phải có nghĩa là: "Em được anh bao nuôi" hay sao? Chủ nhân thấy đúng hay không ~ "
Nghe ngữ điệu đột nhiên biến hóa thành nũng nịu như tiếng mèo kêu, Uông Lẫm biết dây thần kinh thích diễn của Hạ Vũ lại bắt đầu không an phận rồi, anh cho đối phương cái liếc mắt: "Đúng cái con mắt của anh ấy, một tuần không gặp có trời mới biết đã 'bay' đi chơi đến tận đâu rồi."
Hạ Vũ đem chai tương bỏ qua một bên rồi lấy móng tay cào cào vai anh: " Có thể đi đâu được chứ? Chỉ biết ngoan ngoãn đợi ở trong lòng thôi mà, ngoại trừ vừa rồi đi mua đồ cho chủ nhân."
"Mua thứ tốt xong rồi phải làm thế nào còn không biết sao? Chủ nhân của anh sắp chết đói rồi đây."
"Ý chủ nhân nghĩa là đói theo nghĩa đen hay nghĩa bóng đây ạ?"
"Đoán thử đi?"
Đạt được đồng ý ngầm rồi, Hạ Vũ cũng đặt tay còn lại lên vai anh, hai tay vòng lấy cổ của anh kéo lại gần, bắt đầu hôn.

Nụ hôn này kịch liệt không biết gấp bao nhiêu lần so với nụ hôn như chuồn chuồn nước trước lúc Uông Lẫm đi ngủ.

Lúc hôn hai người còn thêm cả cắn, cái tay đang ôm của Hạ Vũ theo nụ hôn nồng nhiệt bị cuốn theo mà dần trở nên mềm nhũn ra, bắt đầu biến thành vuốt ve.

Uông Lẫm phối hợp nhịp điệu của hắn cũng bắt đầu thêm động tác, một khi bắt đầu vuốt ve lại dẫn tới việc hô hấp không khống chế được, máu huyết lưu thông, da dẻ trở nên ửng hồng, cơ thể của hai người mất đi cân bằng, lảo đảo ngồi xuống ở trên ghế sa lon.
Lúc nụ hôn kết thúc, Hạ Vũ đã bị đặt ở dưới người anh, ánh mắt mang theo sự mê loạn đầy hưng phấn, "Một tuần không gặp nhau, xem ra chủ nhân đợi không nổi."
Uông Lẫm không nói chuyện, xé toang quần áo của hắn rồi bắt đầu cướp đoạt.

Hạ Vũ biểu hiện kích động không thôi đối với việc anh dùng hành động thực tế thay cho câu 'thoại' lúc diễn, hắn kẹp chặt hai chân lại ám chỉ Uông Lẫm tăng thêm tốc độ, uốn éo người để tăng độ kích thích.
"Nằm yên cho tôi coi!" một cú tát vang dội vỗ vào sườn mông của Hạ Vũ, hắn lập tức trở nên nghe lời, đồng thời lộ ra biểu cảm tủi thân giống như con chim hoàng yến bị nuông chiều.
Uông Lẫm ấn hắn xuống, tự điều khiển nhịp điệu để từ từ ấn vào trong.

Cuối cùng rốt cục vẫn đến lúc Hạ Vũ thực sự không chịu được, làm liền một mạch tấn công đi thẳng vào vấn đề chính, sau đó bắt đầu những va chạm giày vò liên tục không ngớt.

Tiếng kêu của Hạ Vũ dưới sự dồn dập của anh ngày càng lớn hơn, như thể sóng biển sắp lật úp thuyền tới nơi.
Cuối cùng đến lúc bắn ra Uông Lẫm dường như đã tính toán chính xác từ trước, mỗi lần bắn ra đều bắn vào những điểm nhạy cảm trí mạng của Hạ Vũ.

Từ lúc bắt đầu đến kết thúc, Hạ Vũ đều thấy ngây ngất với cảm giác được chiếm hữu đến co quắp cả người, cả thể xác lẫn tâm hồn đều đạt tới cơn cực khoái.
"Xin cảm ơn chủ nhân." Hạ Vũ nhìn Uông Lẫm, cười nói.
Không riêng gì chỉ trong lúc diễn, hai người bây giờ cũng đã thành 'partner' danh chính ngôn thuận ở trên giường luôn rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui