Dư âm năm mới của đoàn phim vẫn còn rất nặng, từ mùng một đến mười lăm, mỗi ngày Uông Lẫm dù đang diễn tập hay đang quay phim đều phải nhận được một cái bánh mật nhỏ, buổi tối thì luôn có món sủi cảo mới để ăn.
Tối nay là đêm rằm, sủi cảo đổi thành bánh trôi, anh ăn vào thấy hơi không quen lắm.
"Ráng thêm một tháng nữa là quay phim này xong rồi, sau đó phim < Độc lang > sẽ quay trong tháng ba, đạo diễn đã đưa cho tôi kịch bản, chờ cậu quay xong thì xem kỹ chút." lúc ăn Khương Lỗi nói ra một câu.
Uông Lẫm suy nghĩ trong giây lát rồi hỏi: "Đã chọn ra các diễn viên khác chưa?"
"Nam nữ chính chả phải là lão Tề với Tiêu Nhã à, giờ thì xác định Hạ Vũ sẽ diễn vai phản bội, còn như các vai phụ khác thì vẫn chưa xác định hết."
"À, anh ta cũng vô đoàn phim à."
"Này chả phải toàn người quen cũ sao, có điều lúc này Hạ Vũ cũng lợi hại đó, dù sao cũng là phim điện ảnh có quy mô khủng do đạo diễn Trần đứng đầu, diễn viên được lộ mặt trong phim đều không phải chọn đại đâu."
"Ừ. " Uông Lẫm cắn miếng bánh trôi tròn, ậm ừ cho qua.
"Để anh nói cho cậu trước nhé, anh vốn cũng không biết Hạ Vũ sẽ đến, lần này chả hiểu sao cậu ta lại nghe ngóng được thông tin từ đâu." Khương Lỗi giơ hai tay cam đoan.
"Lần nào chả vậy chứ, " Uông Lẫm cười một tiếng, "Sớm đoán được rồi."
Khương Lỗi quan sát vẻ mặt của anh: "Anh thấy dạo này quan hệ của hai cậu cũng không tệ lắm nhỉ, làm sao, cuối cùng cũng chơi chung với nhau được à?"
"Tán gẫu một chút mà thôi."
"Cũng tốt, đỡ phải bị đè nén quá mức ở đoàn phim, thời gian vừa rồi cũng vất vả phết nhỉ... Ăn nhiều một chút, buổi tối còn có cảnh đấu võ. "
Sau khi ăn xong Uông Lẫm vuốt cái bụng trở về phòng, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, cảm nhận cơn mệt mỏi tràn lên trên đầu.
Nửa tháng này chiều ngang vai diễn rất lớn, toàn bộ đoàn phim gấp ga gấp gáp quay cho xong mấy cảnh cuối. Uông Lẫm đóng vai nam chính nên bị đạo diễn chỉ đạo suốt đêm ba bốn lần, đã tập mãi thành thói quen.
Sự quan tâm đến việc nam phụ vế ba chơi gái kia đã dần giảm bớt, bộ phận PR của đoàn phim cũng dần hoạt động mạnh mẽ. Có lần Uông Lẫm và nữ chính Diệp Ương, tạo thành couple chị -em được lên hot search. Có một số ảnh chụp lén và ảnh động bị lộ ra ngoài, trên mạng xôn xao khen ngợi, mọi người dường như đã bị thu phục trước nhan sắc của nam nữ chính mà quên mất scandal của đoàn phim gần đây.
Đám đông luôn mau quên như vậy, có lẽ căn bản thật ra bọn họ cũng không quan tâm, chỉ là muốn tìm kiếm chút kích thích từ đời sống của giới nghệ sĩ để có thêm topic bàn tán thôi.
Lúc mở điện thoại di động lên, Hạ Vũ quả nhiên có nhắn, nói lúc rảnh rỗi gọi điện thoại cho hắn, hắn sẽ chờ ở bên kia.
Uông Lẫm gọi đến, mới rung chuông đối phương đã bắt máy.
"Ngày rằm an lành! Em đã ăn bánh trôi chưa? "
"Ăn, cắn không hết, ngọt ngấy quá."
"Xem ra không phải anh làm thì không được rồi," Hạ Vũ cười rộ lên, "Nếu như em trở về Bắc Kinh thì tốt rồi, ở đây quá trời đồ ngon."
"Anh ở nhà à? "
"Anh đang ở trong phòng, bọn họ còn ăn ở ngoài, anh nhớ em tới mức ăn không vô nên vào trong gọi điện thoại." giọng Hạ Vũ nói trở nên mềm mại một lúc.
"Đệch mợ anh còn kiểu 'ăn không ngon ngủ không yên' nữa à, có phải là cần tôi 'chỉnh' lại rồi không?"
"Tiểu Lẫm em đừng chửi thề nhiều quá, đừng học theo anh Lỗi, ảnh mà nóng lên thì gì cũng nói được."
"Đương nhiên tôi sẽ không nói ở những chỗ khác, chỉ khi muốn chửi mới nói vậy thôi."
"Anh biết," Hạ Vũ cười rộ lên, "Vậy em cứ nói đi, nói bao nhiêu đều được, mắng anh nhiều vào!"
"Thần kinh!" Uông Lẫm cười mắng một câu.
"Đúng rồi, em có biết vụ anh vào đoàn phim <Độc lang> rồi không? " Hạ Vũ đột nhiên hỏi, lòng tràn đầy mong đợi.
"Khương mập vừa mới nói, sao anh lại vào vai phản bội nữa hử, diễn phản diện nhiều quá thành nghiện rồi à?"
"Hì hì đúng là có hơi vậy thật" đầu kia Hạ Vũ cười đến mức giọng run lên theo, "Diễn loại nhân vật này thật sự là rất rất thú vị, dù là lúc giết người, hay ngay cả khi bị giết."
"Xem ra lần sau tôi phải đề phòng một chút, đỡ phải ngày nào đó đột nhiên bị ám sát."
"Tiểu Lẫm à đời nào anh lại ra tay với em chứ, " Hạ Vũ lập tức vội vàng giải thích, "Nãy anh nói đùa mà. "
"Ai mà chả biết anh đang đùa cơ chứ," Uông Lẫm ngáp một cái, "Giờ đã bắt đầu nghiên cứu kịch bản rồi?"
"Mấy ngày nay anh đang ở chỗ này đọc nguyên tác mà, em biết không, tên phản bội này cũng không phải là người bình thường đâu. Bối cảnh nhân vật thật phức tạp, không gian để phát huy khả năng diễn xuất không hề nhỏ... em đang mệt hả?" Hạ Vũ nói đến phân nửa, đã nhạy cảm nhận ra được.
"Có chút, mấy ngày nay chóng mặt, cứ phải quay liên tục, đúng thật là éo thể nào chịu được."
"Thôi mà, dù gì cũng sắp quay xong rồi. Haiz, nếu như anh còn ở đó là tốt rồi, chí ít buổi tối có thể giúp em 'giải tỏa' phần nào.. "
"Biến."
Hạ Vũ dừng một chút, nói: "... Nói đến, hình như đúng là anh nhớ em thật, có đôi khi buổi tối ngủ không được, anh sẽ mở điện thoại lên xem phim em đóng, phỏng vấn hoặc các show có em, kết quả là càng không ngủ được. "
"Anh chỉ xem thôi, không làm gì khác sao?" Uông Lẫm cố ý muốn bóc trần hắn đến cùng.
"Cái này, thỉnh thoảng sẽ tự thể nghiệm tính làm gì đó,, thế nhưng đại đa số thời điểm đúng là chỉ xem thôi, bởi vì đang xem tác phẩm nghệ thuật của em mà làm loại chuyện đó... anh luôn cho rằng đó là không tôn trọng em.."
Uông Lẫm nghẹn lời, một cảm giác rung động muốn buồn nôn đã dâng lên từ đầu ngón chân, anh tằng hắng một cái, nói: "Buồn ngủ rồi."
"Vậy để anh đi ăn với bọn họ, em nghỉ ngơi sớm một chút." trước lúc Hạ Vũ tạm biệt vẫn không quên hôn một cái lên điện thoại, đến khi Uông Lẫm phải bật ra câu mắng thì hắn mới lập tức cúp máy.
*
"Tiểu tổ tông, quà sinh nhật lần này cậu muốn gì nào?" Khương Lỗi gõ cửa phòng anh anh, vui tươi hớn hở hỏi.
"Anh hỏi tôi làm gì nữa?" Uông Lẫm nằm ở trên giường chơi điện thoại, "Chả phải anh chỉ tặng đồ ăn đấy à, tương ớt năm ngoái mẹ anh làm cho ăn cũng không tệ, bác vẫn khỏe chứ hả?"
"Tiểu tổ tông, anh phát hiện ra dạo này cậu lại thành nói nhiều thêm rồi." Khương Lỗi đặt mông ngồi ở trên ghế, nghiên cứu nét mặt của anh với vẻ hăng hái.
Uông Lẫm liếc mắt nhìn anh ta, "Có ý gì."
"Không có ý gì, chỉ là anh thấy dạo này hình như cậu thêm hoạt bát, càng ngày càng đáng yêu."
"Biến."
"Nói đến sinh nhật, rốt cuộc cậu muốn quà gì đây. Giờ đang ở chỗ Trời cao Hoàng Đế xa, anh cũng không thể nhờ mẹ anh làm rồi mang đến được!"
"Gì cũng được mà! Thật ra có phải con nít đâu, chả cần năm nào cũng tổ chức sinh nhật!"
Sinh nhật năm ngoái của Uông Lẫm làm ở nhà, lúc đó dưới sự thúc giục gần như là bắt ép của mẹ nên anh phải trở về nhà để đón sinh nhật lần thứ hai lăm.
Từ lúc ra nghề đến nay anh đã quen ở ngoài đường, số lần về nhà ngày càng giảm thiểu. Bố anh vốn là nhà sản xuất nên thấy nhưng không thể trách, còn mẹ anh có phần chịu hết nổi, vì vậy vẫn hay gọi điện cho Uông Lẫm để kéo anh về.
"Vẫn phải tặng quà chứ, để có gì anh bàn bạc riêng với Tiểu Ngải, đến lúc đó sẽ cho cậu một điều bất ngờ" vẻ mặt Khương Lỗi cười mờ ám, "Ngày đó đúng hôm quay cảnh kết hôn thì phải!? Hí hí, đây đúng có thể gọi là 'Song hỷ lâm môn'."
"Đừng như thế! Nghe phát ghê đi được!" Uông Lẫm liếc mắt, "Mau trở về phòng anh mà ngủ đi! Chút nữa tôi còn phải nghiên cứu kịch bản một chút."
Khương Lỗi nói không sai, sinh nhật của anh đúng lúc vào dịp quay đại cảnh, là lễ thành hôn của cặp đôi chính. Nếu Uông Lẫm đã là vai nam chính, đoàn phim nhất định sẽ nhớ, ngày đó đại loại sẽ phải có một cái bánh ga-tô, còn có thể nhân cơ hội để liên kết với giới truyền thông đăng bài tạo độ hot—mấy chuyện này anh đều đoán trước được.
Hôm nay Uông Lẫm phải hóa trang từ sớm, mà Diệp Ương còn thức dậy sớm hơn, bởi vì trang phục trang sức trong hôn lễ của vai nữ chính rất phức tạp, chỉ cái mão đầu tinh xảo và các loại trâm gài ngọc ngà các thứ đã khiến chuyên viên trang điểm phải tốn rất nhiều sức rồi.
"Chào buổi sáng chị Ương," mặc xong bộ đồ của tân lang, Uông Lẫm đang tạo kiểu tóc nên lên tiếng chào hỏi với Diệp Ương, "Nhìn tạo hình của chị thế này, đúng là không bõ công dậy sớm."
"Uông Lẫm, bình thường cậu thoạt nhìn ít nói, nhưng đã nói chuyện lại sẽ rất ngọt ngào." Diệp Ương cười nói, "Trước đây chưa tiếp xúc qua với cậu, luôn cho là lạnh lùng như lời thiên hạ đồn đãi, không nghĩ tới cậu lại là một 'tiểu muộn tao*'"
* 闷骚 kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường..
Anh mà là muộn tao? Uông Lẫm cười không nói, trong lòng nghĩ chẳng lẽ dạo này tiếp xúc nhiều quá với Hạ Vũ nên mới lây luôn cái đặc điểm này? Ngay cả Khương Lỗi cũng nói dạo này anh nói nhiều hẳn.
Vì cảnh quay vô cùng hoành tráng lệ này, đoàn phim đặc biệt chiêu mộ một nhóm diễn viên quần chúng, mướn vô số đạo cụ xe ngựa, còn làm nền bằng hoa rơi khắp bầu trời. Uông Lẫm ngồi trên xe ngựa vén rèm xe, nét mặt đầy vẻ chờ mong lại thấp thỏm nhìn biển người tấp nập bên ngoài, vừa diễn vai chú rể hôm nay đang hạnh phúc vì ngày vui này, vừa cảm thán ở trong lòng, đạo diễn đúng là đã làm nên một tác phẩm thật lớn.
Diệp Ương mặc trang phục lộng lẫy khí chất thanh cao, cho dù mặc phục trang đỏ tươi diễm lệ thì vẫn có tiên khí, cô được thị nữ nâng đỡ mà bước qua song cửa, đi tới trước màn ảnh, dưới lớp lộ ra đường nét mơ hồ của một cô gái ngượng ngùng mà khả ái trong ngày tân hôn.
Tuấn nam mỹ nữ phối hợp luôn khiến người ta thích thú, nhóm diễn viên quần chúng có vẻ thật sự kích động, nhiều lần cao trào xuất hiện đều la lên, khung cảnh này còn nhiệt liệt hơn so với suy tính của đạo diễn.
Có điều nam nữ vai chính vốn thân kinh bách chiến nên đã sớm tập mãi thành quen, Uông Lẫm đi lên trước kéo tay của Diệp Ương qua, ở trước mặt mọi người nói ra một câu kia lời thoại thâm tình chân thành:
"May mắn cưới được nàng, ba đời không còn gì nuối tiếc."
Hai người bọn họ nắm tay đi về phía trước, đi thẳng đến trước gian nhà của chú rể, Dương Minh Hi và vai nữ phụ đã chờ ở cửa, tận chức tận trách đảm nhiệm phần đứng làm nền.
Uông Lẫm bình tĩnh đóng vai nhân vật nam chính, là một người sau khi trải qua những khó khan tận cùng, đã lột xác mà đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, giờ đang đưa nữ chính vào nôi đường tổ tiên, sau khi làm lễ 'tam bái' giờ đang tiến vào động phòng.
Cảnh diễn cũ rích này lại làm người ta xuân tâm nhộn nhạo, mặc dù đạo diễn rất muốn đột phá sáng tạo với những cảnh yêu đương thế này, nhưng cuối cùng phát hiện vẫn là mấy mô tuýp điển hình được lòng người xem nhất.
Uông Lẫm chậm rãi nhấc lên khăn đội đầu của Diệp Ương, chỉ thấy mỹ nhân môi đỏ mọng kiều diễm gương mặt e thẹn, đồng thời dáng dấp nửa chống cự nửa nghênh đón kia khiến con tim ai cũng phải rung rinh, vì vậy chàng lấy một tay nắm cằm của nàng:
"Đã đến giây phút này rồi, nàng vẫn còn thấy xấu hổ à!? "
Mỹ nhân bị chàng đùa giỡn mà oán trách một tiếng, rũ mắt xuống nhỏ giọng cười đáp nói: "Nếu chàng muốn làm gì, thì cứ làm nhanh lên chút là được."
"Nương tử, hy vọng ta nhanh lên, hay vẫn chậm đi một chút đây?" Uông Lẫm thuận miệng mà bắt đầu trêu chọc nàng thêm.
"Tùy, tùy chàng đấy... "
Sau một lúc đùa giỡn, hai người bắt đầu 'vô đề chính' mà ôm hôn, dưới ánh nến đỏ dập dờn, hình ảnh thật lãng mạn vô cùng. Cảnh diễn hôn này không hề đơn giản như chỉ chạm môi là ngưng, mà là môi lưỡi quấn quýt, khiến người xem mặt đỏ tim đập.
Đến cảnh động tình nhất, sau khi hôn xong Uông Lẫm cầm lấy mảnh lụa màu đỏ, nhẹ nhàng che lại hai mắt của tân nương tử đang xấu hổ, sau đó nâng phía sau gáy của nàng, vừa hôn vừa chậm rãi đè xuống...
Khung cảnh quay phim rất yên tĩnh, ngay cả đạo diễn đều quan sát rất nhập tâm.
"Cắt -- tốt lắm!" đạo diễn vỗ tay ý bảo kết thúc, câu đầu tiên lúc đi lên chính là chọc ghẹo Uông Lẫm: "Tôi phát hiện thằng nhãi nhà cậu diễn cảnh tình cảm là 'diễn sâu' nhất đấy nhỉ?"
"Đạo diễn xin anh đừng nói như vậy, diễn viên là phải phát triển toàn diện mà." Uông Lẫm đứng lên, khôi phục biểu cảm luôn luôn có phần lạnh nhạt, đi tới muốn xem phân đoạn mới quay xong.
"Chờ đã." đạo diễn ngăn anh lại.
"Sao thế ạ? "
"Đừng vội nhìn đoạn phim, cậu biết hôm nay là ngày gì không."
"Đương nhiên là tôi biết rồi."
"Vậy chúng ta đến chúc mừng trước đi đã? Thừa dịp bây giờ cậu đang khoác bộ đồ cưới lên người, mang nhiều may mắn! "
"Muốn chúc mừng thế nào ạ?" Uông Lẫm nhìn chung quanh bốn phía ở dưới, không thấy Khương Lỗi và Tiểu Ngải, thầm nghĩ chắc hai người đi lấy bánh kem.
"Nào nào" đạo diễn phất tay ý bảo nhân viên hậu trường, "Ngoại trừ ngọn đèn trên cái bàn này, còn lại tắt hết đèn đi."
Phòng cưới tức thì tối xuống nhiều, Uông Lẫm thấy dưới bậc thang có tia sang mơ hồ, một lát sau nhìn cho kỹ lại, quả nhiên là tia sang từ ngọn nến.
Nhưng bánh kem này hình như có chút khác thường, chắc là đặc biệt dùng hỗn hợp từ chocolate và kem tươi để vẽ thành hình con bò, loại banh kem này khi còn bé Uông Lẫm rất rất thích ăn, vừa nhìn thấy đã gợi nhớ tới ngay muôn vàn hồi ức lúc nhỏ.
"Tiểu tổ tông sinh nhật vui vẻ, xem đi này, các 'anh' của cậu đều tới. "
Uông Lẫm là con một, ngoại trừ Hạ Vũ cả ngày sáp đến tự xưng là anh – em, thì nào còn có anh trai nào nữa.
Anh không biết tại sao lại thấy người mà đáng ra không nên ở đây, chỉ thấy Hạ Vũ bưng bánh ngọt ra, vẫn là cái biểu cảm luôn cười hì hì kia, nhưng nhìn ánh mắt của hắn lại để lộ ra vài phần thấp thỏm.
"Tiểu Lẫm, sinh nhật vui vẻ. "
"Đây đúng là một niềm vui bất ngờ mọi người dành cho tôi... Xin cảm ơn." Uông Lẫm tiếp nhận bánh kem lớn này, nói tiếng cám ơn, sau đó đem bánh kem đặt lên bàn, nói với mọi người chung quanh: "Vậy mọi người cùng nhau ăn đi."
"Lẫm Thiếu anh phải ước, ước 1 điều ước trước đi!" Tiểu Ngải ồn ào lên nói.
"Uông Lẫm ước nhanh lên!" đạo diễn và người đại diện đều cầm điện thoại lên, chuẩn bị quay lại, "Chúng ta quay một đoạn rồi post lên!"
Uông Lẫm đã không có thói quen cầu ước hôm sinh nhật như một đứa trẻ từ rất lâu rồi. Nhưng dưới sự chờ mong của mọi người, anh cũng chỉ miễn cưỡng đem bánh kem đặt lên bàn trước cái đã.
"Tới, Diệp Ương đứng bên này, mời tiền bối đứng vô chung luôn ạ, còn có cả Minh Hi, mọi người đều qua hết đi!" phó đạo rất biết giải quyết, biết rõ điểm quan tâm của khán giả ở đâu, vì vậy vội vàng kêu mấy diễn viên có thể tạo được tiếng vang đi vào.
Hạ Vũ tuy là cũng từng có thời gian khá nổi, nhưng vị thế so với những người khác ở chỗ này vẫn có phần thấp hơn, ngay cả vị trí của Dương Minh Hi có chỗ dựa còn nhỉnh hơn so với hắn, nên chỉ có thể đứng ở vị trí sát mép khung hình.
"Mọi người nhìn ống kính này-- tốt, trầm tĩnh lại, đổi qua nét mặt khác đi, thêm tấm nữa! "
Quay lại xong rồi, Uông Lẫm theo từng bước mà bắt đầu ước, vốn kiểu người lạnh lẽo cứng nhắc như anh, khi làm hành động như thế khiến mọi người thấy cu-te lạ, trong toàn bộ quá trình tiếng chụp ảnh vang lên không ngừng.
Sau khi ước xong, Khương Lỗi hoan hô một tiếng, bánh ga-tô đã nhanh chóng bị chia cắt.
Uông Lẫm chiếm được một miếng lớn nhất, mặt trên còn có bảng chữ bằng chocolate, viết là 'Sinh nhật vui vẻ'. Anh không có ăn ngay, mà là nhìn chung quanh một đám người đang hăng say ăn uống.
"Sao vậy tiểu tổ tông, ngày hôm nay cũng không cần đắn đo chuyện cân nặng gì đâu, thoải mái ăn đi!"
"Hạ Vũ đâu?"
"Cậu ấy phải vội đi liền rồi, nghe Lương Tấn nói lát nữa làm việc công ích gì đó ở thôn nào gần đây này, tiện đường nên mới ghé đây."
"Khi nào thì đi?"
"Ngay lúc cậu vừa mới bắt đầu ước ấy."
Uông Lẫm bỗng cảm thấy có một cơn lửa giận buồn bực mơ hồ bốc lên trong lòng, giống như bị người khác chơi khăm vậy.
Anh bắt đầu ăn bánh kem, ăn vài miếng xong đã thấy Khương Lỗi đi xa, bèn lấy điện thoại di động ra nhắn một tin cho Hạ Vũ.
[ Tối nay quay lại đây cho tôi, nếu không... khỏi nhìn mặt nhau. ]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...