Thời gian trong đoàn phim luôn hiu quạnh buồn chán, mấy lời đồn thổi trong khoảng thời gian này cũng dễ dàng liên tiếp xuất hiện.
Trong đoàn phim có diễn viên nam vai phiên thứ ba đi quán đèn mờ chơi gái, tin tức anh ta bị cảnh sát bắt lại rồi tạm giam bị tuồn ra ngoài, khiến người đại diện của anh ta tức đến mức đỉnh đầu bốc khói, ở trước mặt mọi người chửi ầm lên.
"Má ơi, bình thường nhìn anh ta luôn cố gắng nghiêm chỉnh, hơn nữa vợ còn đang mang thai, ai mà ngờ lại đi làm mấy chuyện như thế này" Khương Lỗi phăng phăng đi vào phòng, đặt mông ngồi xuống ngay kế lò sưởi.
"Mùa đông lạnh quá nên cô đơn ấy mà," Tiểu Ngải vừa cắn hạt dưa vừa phụ họa, "Dù gì anh ta cũng là một thằng đàn ông đang trong thời kỳ sung mãn, cứ phải ở lì trong đoàn phim mấy tháng trời, sao mà không thấy 'thiếu thốn' cho được."
"Cậu còn rãnh để đi cà khịa nữa à, mấy chuyện thế này sẽ dính líu hết cả đoàn phim, trên mạng đã có người đòi tẩy chay phim rồi, có biết không hả? "
"Thì còn cách nào đâu," Tiểu Ngải bị phê bình thấy thật oan ức, "Ngày hôm qua em cũng đã nghe theo lời anh mà giúp Lẫm thiếu post bài lên Weibo tỏ rõ thái độ, bây giờ phải chờ xem quan hệ xã hội của đoàn phim có phát huy tác dụng được hay không rồi...!"
"Được rồi được rồi, tiếp tục đi cắn hạt dưa của cậu đi," Khương Lỗi khoát khoát tay, "Vừa rồi anh mới họp với bên tổ đạo diễn, chắc mấy ngày nay sẽ có đám chó săn sẽ lui tới, mọi người chú ý đến hình tượng khi có ống kính."
"Lẫm thiếu của chúng ta đương nhiên không cần lo lắng, " vẻ mặt Tiểu Ngải đầu chắc chắn, "Cho dù có nhu cầu cũng sẽ không đi chơi gái."
Editor: Ừ chơi gái làm gì, chỉ chơi trai dâng tới tận miệng thôi =))
"Nói cái gì vậy hả?" Khương Lỗi vỗ chát một cái làm vỏ hạt dưa của cậu trợ lý bay đi hết, "Có điều về chuyện ấy, đúng là chúng ta luôn cảm thấy rất yên tâm với ông nhỏ nhà,òm, chưa bao giờ làm loạn."
Uông Lẫm trầm mặc không nói, đi bóc quả nho, cứ như một câu cũng không nghe lọt tai.
Đúng chín giờ tối Hạ Vũ tới đập cửa phòng, cửa sau khi mở ra, được thấy Uông Lẫm đã cười lên, trong tay vung vẩy cuốn kịch bản để làm vỏ bọc, vui vẻ chui vào.
"Mấy ngày nay đám săn ảnh nhiều như vậy mà anh còn đến à" Ung Lẫm đóng cửa khóa chắc vào, nhìn đối phương cười nhẹ nhàng mà đặt mông ngồi xuống trên giường anh.
"Không sao cả, một ngày trước khi quay phim, đọc kịch bản với nhau là chuyện rất bình thường, " Hạ Vũ cởi áo khoác xuống bỏ lên bàn, "Hơn nữa chúng ta là thân thích, gặp mặt cũng đương nhiên thôi."
"Thì ra anh còn nhớ rõ chúng ta là 'thân thích' cơ đấy."
Trong biểu cảm của Hạ Vũ có chút sượng sùng, sau đó lại vẫn cười được: "Em muốn ăn khuya món gì không? Có muốn gọi cái gì lên không."
"Không cần," Uông Lẫm ngồi trên giường cầm lấy kịch bản của mình, "Bắt đầu đi.
"
Trong khoảng thời gian này hai người có vẻ như đã đạt được một loại thỏa thuận ngầm, mỗi lần muốn 'làm', trước đó Hạ Vũ đều sẽ nhắn anh hỏi một câu thăm dò, sau khi đã được đồng ý, thì đúng boong chín giờ tối là sẽ đi quay đây.
Thông thường Uông Lẫm sẽ không nói gì nhiều, lột đồ ra, đem người đè lên giường rồi vô trận liền, mỗi lần Hạ Vũ đều đã chuẩn bị sẵn, mở rộng trước ở chỗ đó, đâm vào một phát là nước dâm văng khắp nơi, đâm vào một phát là quanh lỗ hậu đều đã ướt nhẹp, kích thích quá mức khiến anh nổi cơn thú tính, phải nện hắn tới khi không thể rên la gì thêm được nữa.
Sau đó Hạ Vũ cũng vì thấy sướng quá mà cười mãn nguyện, nằm úp sấp ở trên người anh như xác chết trôi, mãi đến lúc sắp hết thời gian mời đành đứng lên trong sự tiếc nuối vô biên.
Có lúc tự nhiên nổi hứng cũng sẽ chơi theo kiểu khác đa dạng, thiết định tình huống và nhân vật mà bắt đầu tự do phát huy, thậm chí còn lấy mấy cảnh đã đóng hoặc sắp đóng để 'diễn' – như là lúc bây giờ.
"Không ngờ rằng lại còn có thể thấy ngươi, xem ra lần trước ta ra tay vẫn quá nhẹ nhàng rồi," Hạ Vũ nhớ rõ lời thoại, vừa nói vừa đem tay khoác lên trên vai Uông Lẫm, "Lần này, lại là đi tìm cái chết vì ai đây?"
"Thật đáng tiếc, lần này ta tới để dạy ngươi làm sao đi tìm chết.
"
"Ha ha, lời nói càng ngày càng trở nên kiêu ngạo nhỉ, điểm ấy lại giống với phụ thân của ngươi đến mấy phần." Hạ Vũ nói xong, bắt đầu dùng ngón tay chạm vào mặt của Uông Lẫm.
Cái con khỉ, tôi thấy anh mới là người càng ngày càng kiêu ngạo, Uông Lẫm bắt lại tay hắn đè xuống, ánh mắt lạnh như băng: "Nghe cho kỹ, người ngại mình đã sống quá lâu, là ngươi."
Hạ Vũ nhìn ánh mắt của anh, cứ như bị ai bắt mất hồn vía, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: "...!Ta nghe mà sợ quá đi."
Nói xong tiến tới vùi vào giữa cổ Uông Lẫm bắt đầu hôn, những nụ hôn liên tiếp không ngừng, giống như mưa rơi mà thả nhẹ từng 'giọt' một.
Uông Lẫm đè lại đầu của hắn, theo những nụ hôn này mà dần dần đẩy Hạ Vũ đi xuống, hưởng thụ sự hầu hạ chu đáo hết lòng từ hắn.
Đến khi môi Hạ Vũ đụng tới chỗ cái quần tam giác kia, anh cũng hết chịu nổi rồi, tháo thắt lưng lớn tiếng ra lệnh: "Bú cho tôi"
Hạ Vũ nghe nói lập tức mở miệng ngậm vào, từ từ đẩy 'nó' vào tận sâu trong miệng.
Họ cũng chưa làm bằng miệng nhiều lắm, lần đầu tiên không biết làm khiến Hạ Vũ bị rách khóe miệng, còn cắn đau 'của quý' của anh, để Uông Lẫm mắng hắn cả mười phút, vừa mắng vừa bôi thuốc mỡ giảm sưng cho.
Cho nên lúc này Hạ Vũ rất cẩn thận, vừa dùng đầu lưỡi liếm tứng khúc một, vừa ngậm từng khúc một vào trong.
Thỉnh thoảng còn ngước mắt lên nhìn Uông Lẫm, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến từ cột sống đến xương cụt đều thấy tê dại.
Uông Lẫm bị hắn như thế còn cương cứng hơn, eo hơi động một chút, vật kia đã trượt vào đến cổ họng của đối phương, đâm sâu đến mức Hạ Vũ muốn chảy nước mắt ngay lập tức.
"Ưhm Ưhm...!"
"Muốn giữ nguyên tính mạng thì ngươi nên trốn đi," Uông Lẫm cười nói, "Một chiêu này là đòn trí mạng đấy."
Hạ Vũ trừng mắt nhìn, đầu lưỡi vòng quanh quy đầu liếm đảo tròn, khiến cho cơn kích thích của Uông Lẫm càng lớn hơn.
"Ngươi đây là tự tìm đường chết." Uông Lẫm níu lấy tóc của hắn, con c(c bắt đầu từ nhanh tới chậm, đút vào trong cổ họng của hắn, ma sát vào niêm mô mềm yếu, tùy ý ra vào, Hạ Vũ lập tức phối hợp, lộ ra vẻ mặt đau đớn, viền mắt bị chịch tới mức đỏ lên.
Lúc anh bắn ra, hầu kết của Hạ Vũ bỗng nhúc nhích qua một cái, có vẻ như đã nuốt gần hết tinh dịch vào trong, ánh mắt nheo lại, so với vừa rồi còn nhìn thấy mê người hơn rất nhiều.
Uông Lẫm chậm rãi rút cây hàng ra, mắt thấy dịch đục tràn ra từ khóe miệng người kia, ánh mắt càng tối sầm hơn.
"Hư...!ngươi đây, là học võ công của ai...!" Hạ Vũ vừa thở gấp vừa nói.
Uông Lẫm gập chân đập vào đầu gối hắn một cái: "Còn chưa tới đoạn này mà lại đọc nhảy thoại vậy!"
"Ý? Chả phải đã đánh xong rồi sao?" Hạ Vũ giật mình một cái, cầm kịch bản lên.
"Vừa rồi còn khởi động, đây mới là chính thức bắt đầu, dm anh còn muốn chịch hay không?"
"Đương nhiên, đương nhiên là có chứ! Xin lỗi, do anh bị ngơ, " Hạ Vũ lau miệng ngượng ngùng cười nói, "Vậy bây giờ chúng ta chính thức vào màn chính nhé! Ưhm...!"
Còn chưa nói hết đã bị Uông Lẫm hướng mặt xuống dưới, đè lên giường, chỗ ấy bị ngón tay vốn đã quen đường mà cắm vào.
Hạ Vũ bị kích thích đến mức khẽ rên, cơ thể vặn vẹo liên hồi, tất cả những âm thanh mơ hồ đều bị nuốt vào trong chăn, theo từng đợt đâm vào nhanh hơn, hai chân cũng vì khoái cảm mà chà xát vào ga giường.
Uông Lẫm mới có làm sơ sơ, chuẩn bị tiến vào, giọng của Hạ Vũ đã như không thể khống chế, tràn đầy cả căn phòng.
Một tay anh bịt lại cái miệng phóng đãng của hắn, vừa khẽ nói: "Nhỏ tiếng một chút! Anh nghĩ là đám săn ảnh kia sẽ không rình mò ở hành lang à?"
"Ưhm, Ừ......!" Hạ Vũ vội vàng gật đầu bằng lòng, trong ánh mắt đều là khát khao cháy bỏng.
Uông Lẫm cầm ga giường nhét vào trong miệng hắn, chỗ ở dưới hẩy vào một phát đã đút vô trong, Hạ Vũ cong thắt lưng lên đầy khêu gợi, nghênh đón va chạm từ nơi anh.
Răng đã cắn chặt, phát ra những âm tiết rên rỉ rời rạc, phối hợp với tiếng cơ thể va chạm vào nhau, khiến người khác nếu nghe được phải nóng máu theo.
"Ưhm...!Hơ hơ! " Anh càng dùng sức **, giọng Hạ Vũ lại càng lớn, cứ như là vô cùng muốn nói cái gì.
Uông Lẫm vỗ một cái vào cặp mông lắc lư kia: "Đã lúc này rồi mà còn muốn đọc kịch bản? Để mai tính đi...!" nói xong, cắn một cái trên sống lưng của Hạ Vũ, bóp vào thắt lưng đang căng thẳng của hắn, làm cây gậy đâm vào chỗ còn sâu hơn.
Ngón chân Hạ Vũ gập lại, gương mặt ửng hồng mà co quắp người, cứ như đã nhập vào đến miền cực lạc.
Uông Lẫm nhìn hắn vì hơi thở dồn dập mà tấm lưng phập phồng lên xuống, không biết tại sao đột nhiên nghĩ tới cuộc nói chuyện sáng nay giữa người đại diện với cậu trợ lý, đột nhiên cảm giác thấy cảnh tượng trước mắt thật đúng là châm chọc vô cùng.
Trong lòng anh như bùng lên một cơn lửa giận, bỗng nhiên tăng nhanh va chạm, cũng không quan tâm đối phương có thích ứng được hay không.
"Ưhm, sao thế...!Ứ...! " Hạ Vũ bị đâm vào mạnh đến thế làm đau thấu trời, bắt buộc phải há miệng ra để kêu đau, trong nháy mắt phía sau kẹp vào càng chặt hơn, "Tiểu Lẫm, nhẹ, nhẹ một tí...!"
Đúng lúc này bỗng nhiên ở cửa có tiếng vang lên, giọng Khương Lỗi từ bên ngoài truyền vào:
"Tiểu tổ tông, ngủ chưa đấy? "
Hai con người đang lâm trận trên giường lập tức dừng lại, Uông Lẫm có cảm giác Hạ Vũ thật sự thấy hoảng hốt, chỗ ấy kẹp chặt lại đến làm đau anh.
"Sao thế?" Uông Lẫm tức giận trả lời một câu.
"Cậu còn chưa ngủ chứ, hồi nãy tôi để quên điện thoại ở trong phòng cậu, ngại quá đi mất." Khương Lỗi nói như pha trò, "Khổ nỗi cứ buổi tối mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho Na Na, nếu không nó sẽ quấy mẹ mà không chịu ngủ mất."
Uông Lẫm trầm mặc một hồi, cố gắng thu lại luồng khí nóng dưới bụng mình.
Hạ Vũ sau khi nghe được cũng ngẩng đầu, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: "Đưa điện thoại cho anh Lỗi đi! Người ta phải gọi cho con gái nữa!"
Uông Lẫm chậm rãi rút thứ đang ở trong người hắn ra, sau đó lớn tiếng hỏi: "Anh để chỗ nào?"
"Chắc chỗ bên cạnh máy sưởi!? Cậu kiếm xem sao."
Uông Lẫm vừa mặc quần áo vừa dò xét một vòng, rất nhanh đã tìm được điện thoại bị tờ báo che lên, sau đó liếc mắt ra dấu với Hạ Vũ, thấy đối phương đã mặc lại xong quần áo rồi mới mở cửa.
"Ngay cả điện thoại mà cũng có thể quên, bị tờ báo che nên tôi tìm mãi mới thấy."
Khương Lỗi mặc áo phao dày xoa xoa tay: "Cảm ơn cảm ơn nhé, tối nay nghỉ ngơi sớm chút...!Á, Hạ Vũ cậu đang ở đây à?"
"Ngày mai có cảnh quay nên tất nhiên phải luyện lại chứ," Hạ Vũ cười nói, "Anh mau gọi cho Na Na đi!"
"Đi đây, hai người đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm hơn," Khương Lỗi vừa mới quay đầu, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, "Ah đúng rồi, ngày mai có thể sẽ có phóng viên đến phỏng vấn chuyện cái tên Ngô chơi gái kia, các cậu đừng nói bậy bạ, mấy ngày nay cũng chú ý một chút, đừng làm cho cánh báo chí bắt gặp được, dễ dẫn đến tin tức gây hiểu lầm."
Uông Lẫm và Hạ Vũ liếc mắt với nhau, mùi tình ái vừa rồi vẫn phảng phất, dừng lại ở trong hơi thở, bầu không khí có phần ngượng ngập kỳ quái.
"Đã biết, anh lo gọi điện cho con gái đi."
Nghe mấy câu đó xong, Uông Lẫm cũng mất hứng luôn.
Anh có cảm giác tâm tư lúc này có phần loạn, khống chế được ý muốn quay lại nhìn mặt của Hạ Vũ, quay đầu ngồi xuống cầm ly nước lên uống một hớp: "Ngày hôm nay đến đây thôi, tôi muốn nghỉ ngơi rồi.
"
Hạ Vũ dừng một chút, "Ừ, mai mình gặp ở trường quay vậy."
Lúc đóng cửalại Uông Lẫm đột nhiên thấy cóthể thở phào nhẹnhõm, nằm thẳngcẳng trên giường, cũng lười tắm rửa gì thêm, nghiêng đầu qua là ngủ ngay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...