Đến khi Trịnh Tương Hảo thức giấc thì đã thấy cha mình và Niên Cầm Bách đang cùng nhau ở trong bếp để chuẩn bị nguyên liệu rồi, lúc này cô cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa, nhìn cái cách mà hai người họ phối hợp thì đúng là rất tuyệt vời, hơn hết chính là giá trị nhan sắc của cả hai cũng rất đẹp, thật sự là một bức tranh hoàn hảo mà.
Vì hôm nay có sự trợ giúp của Niên Cầm Bách nên Trịnh Tương Hảo đã không cần động vào bất cứ cái gì, thậm chí là cô còn được anh đích thân phục vụ nữa mà.
Trịnh Tương Hảo nhìn anh, lại cười nói:
- Xem ra thì anh quen với công việc còn nhanh hơn em nghĩ đó.
Niên Cầm Bách cũng chỉ mỉm cười, sau đó anh lại kéo ghế ngồi ngay bên cạnh cô, quay đầu nhìn cha cô một cái, lại nhỏ giọng nói:
- Tập quen dần, đợi sau này sang nhà em ở rể cho đỡ bỡ ngỡ.
Trịnh Tương Hảo đang ăn cũng phải ngượng ngùng đỏ mặt, còn Niên Cầm Bách thì cười rất khoái chí.
Sau đó anh cũng đã phụ giúp Trịnh Hoài thêm một chút rồi mới thay quần áo chuẩn bị đến trường.
[...]
Bây giờ hẳn là nhiều học sinh khác cũng đã sớm quen với hình ảnh Niên Cầm Bách đi theo phía sau của Trịnh Tương Hảo rồi nên cũng chẳng ai dám hó hé gì, hoặc nói đúng hơn là họ sợ bản thân sẽ bị Niên Cầm Bách tẩn cho một trận nên mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại như thế.
Lúc này cô còn chưa đi đến lớp thì Cao Tuyết Nghênh đã chặn cô lại, Niên Cầm Bách nhìn thấy cô ấy cũng chỉ nhíu mày, nói:
- Sao lần nào cũng gặp cậu vậy? Đúng là xui xẻo chết đi được.
- Niên Cầm Bách, ăn nói cho cẩn thận vào!
Nhưng rồi Cao Tuyết Nghênh cũng không quan tâm đến Niên Cầm Bách nữa, cô ấy đưa tay muốn chạm vào gương mặt xinh đẹp của Trịnh Tương Hảo, nhưng anh đã nhanh tay hơn khi kéo cô về phía mình, lại nhíu mày cực kỳ khó chịu nói:
- Tay bẩn, đừng chạm vào em ấy.
- Niên Cầm Bách, cậu đúng là có tính chiếm hữu quá đó! Được rồi, không chạm thì không chạm, nhưng Tiểu Hảo Nhi phải đi với tớ, Thập Kiệt Niên có việc cần em ấy.
Nói xong Cao Tuyết Nghênh cũng nắm lấy tay của Trịnh Tương Hảo rồi kéo đi, hiển nhiên trước khi đi thì cô ấy còn dặn Niên Cầm Bách phải ngoan ngoãn đến lớp học hành chăm chỉ nữa kìa.
Dù rằng anh đang rất không hài lòng, nhưng vì Tiểu Ngọt Ngào, anh lại phải một mình lên lớp thôi.
[...]
Trịnh Tương Hảo bị Cao Tuyết Nghênh kéo đi, nhưng không phải là phòng họp của Thập Kiệt Niên, thay vào đó lại là một gian phòng khác rất xa hoa, nơi này hình như thường chỉ dùng để tiếp khách quý thôi nhỉ?
- Chị Tuyết Nghênh, chị đưa em đi đâu vậy?
- Có người muốn gặp em, nhưng em đừng lo, không sao đâu.
Lúc này Cao Tuyết Nghênh đã đưa cô đến một phòng rất lớn, ở trong phòng bây giờ không chỉ có một mà đến tận ba người muốn gặp cô.
Theo như quan sát ban đầu và nhận định về cảm giác đầu tiên thì có hai người là cha mẹ của Cao Tuyết Nghênh, còn một vị phu nhân quyền quý còn lại thì...!Hẳn là mẹ của Niên Cầm Bách nhỉ?
Nói sao thì đêm qua anh cũng không về nhà, lại còn không liên lạc với bạn bè nên chắc bà ấy lo lắng lắm.
Trịnh Tương Hảo còn chưa kịp chào hỏi thì Cao Dung đã trực tiếp đặt một tấm thẻ ngân hàng lên bàn, lại nói:
- Cầm lấy số tiền này rồi chuyển trường đi.
Cô đừng xuất hiện trước mặt Cầm Bách nữa.
Trịnh Tương Hảo liền cười khẩy, cô thật sự điên rồi mới nghĩ rằng bà ấy quan tâm đến Niên Cầm Bách, nếu như không phải vì bà ấy thì anh cũng đâu trở nên tệ hại như bây giờ chứ?
Tiền? Hóa ra những người thượng lưu đều nghĩ mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng tiền, nực cười...!Đúng là nực cười mà!
Lúc này Cao Vũ Huy liền nhìn em gái, nói:
- Cao Dung, em nói năng cho cẩn thận!
- Em nói có gì sai sao? Gia đình con nhóc đó nghèo như vậy, bám lấy Cầm Bách chẳng phải vì tiền à? Bây giờ em cho nó tiền, là hời cho nó lắm rồi.
Cao Tuyết Nghênh cũng chỉ biết đưa tay đỡ trán, cô ấy biết ngay mà, lúc mà dì út bảo là muốn nói chuyện với Trịnh Tương Hảo thì cô ấy đã nghĩ đến cảnh tượng này rồi, nhưng vì hôm nay còn có thêm cha và mẹ, nên Cao Tuyết Nghênh nghĩ là dì út sẽ không nói gì quá đáng...!Nhưng ai mà có ngờ...!
Đến đây Cao Dung còn quá đáng hơn khi ném tiền vào mặt của Trịnh Tương Hảo, còn lớn giọng bảo cô nên biết điều một chút.
Cao Tuyết Nghênh cũng định nói gì đó, nhưng Trịnh Tương Hảo lại cúi xuống nhặt từng tờ tiền lên, hành động của cô khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên, chỉ duy nhất Cao Dung là đang cười khẩy, lại nói:
- Anh chị thấy chưa, em đã nói con nhỏ này với mấy đứa ngoài kia đều y như nhau mà, em chẳng nói sai đâu.
Cao Tuyết Nghênh nhìn Trịnh Tương Hảo, lại nhỏ giọng nói:
- Tiểu Hảo à...!
- Niên phu nhân, có thể là ngài hiểu sai rồi ạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...