Cách Đấu Binh Vương


Tống Phi Dương ngạc nhiên nhìn Triệu Quốc Khánh, thuốc mê liều cao trong anh dường như không có tác dụng, hơn nữa còn muốn xông đến đánh mình.
Quả thật Triệu Quốc Khánh có chút không khống chế được bản thân, hơn nữa đối phương đánh úp mình trước, anh nắm chặt tay muốn nhào qua.
“Phập.” Lần này anh cảm thấy cổ giống như bị cái gì cắn, quay đầu lại thì thấy một cô gái mặc đồ đen đứng cách anh khoảng mười thước.
“Là cô!” Triệu Quốc Khánh nhận ra đối phương, vợ chưa cưới của mình, Tiêu Á Nam.
Suy nghĩ vừa hiện lên, Triệu Quốc Khánh đã không thể kiên trì kháng lại thuốc mê liều cao nữa nên lập tức ngã xuống đất.
Tống Phi Dương xông đến, nhưng tốc độ của Tiêu Á Nam còn nhanh hơn, chạy đến cạnh Triệu Quốc Khánh trước, cô đặt hai ngón tay phải lên mạch đập của Triệu Quốc Khánh.
Tống Phi Dương thấy thế thì đứng canh bên cạnh, tuy rằng trong lòng anh ta có rất nhiều câu hỏi, ví dụ như vì sao Triệu Quốc Khánh lại đột nhiên trở nên mạnh như vậy, có thể một tay đánh bại sói rừng.

Nhưng sau đó anh ta cũng không nói gì, cầm súng đứng canh bên cạnh.
Nét mặt Tiêu Á Nam khó coi, cô phải dùng hai liều thuốc mê liều cao mới có thể khiến Triệu Quốc Khánh hôn mê bất tỉnh, nhưng trong lúc hôn mê, tim anh vẫn đập nhanh như trước.
Người bình thường nhịp tim từ khoảng sáu mươi đến một trăm lần, cho dù có vận động mạnh, nhịp tim cũng sẽ không vượt quá hai trăm lần, nhưng Triệu Quốc Khánh lại vượt xa trị số này.
Đây chính là nguyên nhân Triệu Quốc Khánh đột nhiên trở nên mạnh mẽ.

Tim đập nhanh khiến cho máu trong cơ thể lưu thông nhanh, kích thích lượng lớn adrenalin, lúc này mới bộc phát sức mạnh kinh người, một tay đánh bại sói rừng.
Màu đỏ trên người Triệu Quốc Khánh toàn là máu.

Máu lưu thông nhanh cùng với sức lực mạnh mẽ khiến cơ thể anh không chịu được, làm cho toàn bộ mao mạch và mạch máu nổ tung.
Tiêu Á Nam chỉ bắt mạch thôi đã biết tình hình của Triệu Quốc Khánh còn gay go hơn vẻ bề ngoài.

Lục phủ ngũ tạng của anh cũng vì mao mạch và mạch máu không chịu được sức lực quá lớn mà bị thương.
Nếu không cấp cứu kịp thời thì chẳng bao lâu nữa cái mạng nhỏ của Triệu Quốc Khánh cũng đi tong.
Đội viên của Đội đặc chủng Phi Long cũng đã tập hợp lại.


Bọn họ đã thuận lợi đánh bại bầy sói và binh đoàn lính đánh thuê, chỉ tiếc là lại khiến cho bầy sói rừng chạy mất.
Tống Phi Dương hạ lệnh để lại một tiểu đội canh giữ ở đây, còn lại đều đi tìm sói rừng.
Tiêu Á Nam lấy ra túi châm bạc, thành thạo cắm vào bốn huyệt trái tim của Triệu Quốc Khánh, giúp nhịp tim của anh chậm lại.
Sau khi châm bạc cắm xuống, nó rung theo nhịp tim dồn dập của Triệu Quốc Khánh, nhịp tim của Triệu Quốc Khánh càng nhanh thì châm bạch rung lên càng nhanh, ngược lại thì sẽ chậm lại.
Năm phút sau, tốc độ rung động của châm bạc trở lại bình thường, thể hiện nhịp tim của Triệu Quốc Khánh khôi phục bình thường.
Tiêu Á Nam thở ra một hơi nặng nề, trái tim căng thẳng cũng bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu nói với Tống Phi Dương: “Tôi cần một cái máy báy, nhanh chóng đưa anh ta đến bệnh viện đa khoa quân khu.”
“Máy bay hai phút sau sẽ đến.” Tống Phi Dương trả lời.

Anh ta đã gọi máy bay từ lâu rồi, ngoài Triệu Quốc Khánh cần phải điều trị thì những binh lính bị thương khác cũng cần phải điều trị.
Một tiếng sau, một máy bay trực thăng vũ trang đáp xuống tần thượng bệnh viện đa khoa quân khu.

Các chuyên gia trong bệnh viện đã đến đủ.

Họ tiến hành hội chẩn cho Triệu Quốc Khánh, trong đó có một người khiến người khác chú ý nhất, đó chính là ông nội của Tiêu Á Nam.
Ông cụ Tiêu năm nay đã gần bảy mươi, nhưng nhìn qua thì chỉ như ngoài năm mươi, có danh xưng là thần văn võ cùng với ông nội của Triệu Quốc Khánh.
Ông nội Triệu Quốc Khánh được xưng là quân thần, còn ông cụ Tiêu thì được xưng là thần y.
Ông cụ Tiêu không làm ở bệnh viện này, nhưng nhận được điện thoại của Tiêu Á Nam thì lập tức chạy đến đây.

Việc ông cụ xuất hiện đối với bệnh viện đa khoa quân khu là một việc vô cùng chấn động.
Có thể nói việc cứu chữa Triệu Quốc Khánh chỉ cần một mình ông cụ Tiêu là đủ.

Những người gọi là chuyên gia tiến hành hội chẩn chẳng qua là muốn lấy lòng ông cụ Tiêu, hi vọng ông cụ Tiêu có thể ở lại bệnh viện mấy ngày, mượn cơ hội này để xin chỉ bảo một vài vấn đề về mặt y học.


Cho dù không học được gì từ ông cụ Tiêu thì cũng không sao cả, ông cụ Tiêu xuất hiện cũng giống như một lần tuyên truyền cho bệnh viện.

Có thể hội chẩn cùng ông cụ Tiêu, đối với những vị chuyên gia này mà nói chính là việc nở mày nở mặt mãi về sau, lợi ích thì không cần phải nói.
Sau khi nhìn Triệu Quốc Khánh, mặt ông cụ Tiêu lạnh đi, vội vàng đuổi đám chuyên gia ra ngoài, chỉ để lại mình cháu gái Tiêu Á Nam giúp mình điều trị cho Triệu Quốc Khánh.
Hai người ở trong phòng cấp cứu một ngày một đêm, đám chuyên gia cũng đợi ở bên ngoài một ngày một đêm.

Mãi đến khi ông cụ Tiêu nói mình sẽ ở lại bệnh viên đa khoa quân khu một khoảng thời gian thì những chuyên gia này mới yên tâm rời đi.
Sau khi Triệu Quốc Khánh hoàn toàn ổn định thì lại hôn mê một ngày một đêm, mãi đến ngày thứ ba mới tỉnh lại, được sắp xếp ở trong một phòng bệnh đơn.
Ngoài phòng bệnh, ông cụ Tiêu lạnh như băng nói với cháu gái: “Cháu gái, sao cháu không vào thăm nó?”
“Ai muốn thăm anh ta.” Tiêu Á Nam lạnh mặt nói.
Ông cụ Tiêu cười nói: “Cái con bé này, rõ ràng là quan tâm thằng nhóc kia hơn bất kỳ ai mà lại cứ ra vẻ thờ ơ.”
“Không quan tâm.” Tiêu Á Nam ngửa mặt nói.

“Không quan tâm? Vậy ông hỏi cháu, nếu thật sự không quan tâm thì vì sao cháu lại xuất hiện ở trên núi, lại còn trùng hợp cứu nó?” Ông cụ Tiêu cười tủm tỉm nhìn Tiêu Á Nam.

Ông hiểu rõ nhất về cô cháu gái được coi là người đẹp băng giá trong mắt người khác này.
Tiêu Á Nam bị vạch trần thì có chút xấu hổ, nũng nịu nói: “Ông nội!”.

Hai tay cô kéo tay ông nội làm nũng, cũng chỉ có trước mặt ông nội cô mới có dáng vẻ như một cô gái nhỏ.
“Được rồi, được rồi.” Ông cụ Tiêu lại cười, sau đó nghiêm mặt hỏi: “Cháu thực sự không định đi thăm nó à?”
Tiêu Á Nam nhìn lướt qua cửa phòng, khẽ gật đầu, nói: “Không ạ.


Cháu rời đi một khoảng thời gian rồi, phải trở về trình diện ạ.

Hơn nữa, anh ta có biết cháu cứu anh ta thì anh ta cũng sẽ không cảm kích, nói không chừng còn kích thích anh ta lần nữa, vì vậy… vẫn là thôi đi.”
“Vậy được thôi.” Ông cụ Tiêu khẽ cười, ông cụ chỉ coi mâu thuẫn giữa Tiêu Á Nam và Triệu Quốc Khánh là trẻ con giận dỗi.

Sau này hai đứa trẻ có đồng ý hay không thì vẫn phải kết hôn theo ý ông cụ và ông cụ Triệu.
Triệu Quốc Khánh đã tỉnh lại được một lúc rồi.

Y tá vừa mới đút bữa sáng cho anh.

Anh thấy ông cụ Tiêu đẩy cửa bước vào thì ngồi dậy, thân thiết gọi: “Ông nội Tiêu.”
Quan hệ của ông cụ Tiêu và ông nội Triệu Quốc Khánh vô cùng thân thiết, hơn nữa, hàng năm ông cụ Tiêu đều sẽ đích thân đến nhà họ Triệu khám tổng quát cho Triệu Quốc Khánh một lần, bởi vậy Triệu Quốc Khánh còn thân với ông cụ Tiêu hơn cả Tiêu Á Nam.
“Nằm đi, mau nằm xuống đi.” Ông cụ Tiêu ép Triệu Quốc Khánh nằm xuồng.

Nói thật ông cụ còn thân với Triệu Quốc Khánh hơn cả cháu ruột, “Bây giờ cảm thấy sao rồi?”
“Cháu đỡ hơn nhiều rồi.

Có ông nội Tiêu ở đây, Diêm Vương đừng hòng lấy được mạng cháu.” Triệu Quốc Khánh trả lời, thuận tiện tâng bốc ông cụ Tiêu luôn.

Sau đó anh hỏi: “Ông nội Tiêu, ông biết ai cứu cháu không?”
“Tống Phi Dương, đội trưởng đội đặc chủng Phi Long.” Ông cụ Tiêu chỉ tiết lộ Tống Phi Dương theo lời của Tiêu Á Nam chứ hoàn toàn không nhắc đến tên của cô.
Triệu Quốc Khánh thấy ông cụ Tiêu không nhắc đến Tiêu Á Nam thì cũng không hỏi, trong đầu anh hồi tưởng đến hình ảnh trước khi ngất xỉu ấy.

Người đàn ông có mấy vệt màu trên mặt, mặc quần áo ngụy trang chính là Tống Phi Dương?
Bảo sao anh lại cảm thấy anh ta quen quen, hóa ra là đồng đội cũ của anh trai.


Anh ta cũng là người đến nhà họ Triệu cùng Tiêu Á Nam vào một năm trước báo tin anh trai hy sinh.
Cái chết của anh trai vẫn luôn canh cánh trong lòng Triệu Quốc Khánh, chỉ biết anh trai chết, nhưng lại không biết anh trai chết như thế nào.
Triệu Quốc Khánh đã từng hỏi ông nội chuyện này nhưng ông nội lại chỉ trả lời hai chữ: cơ mật.
Sau này Triệu Quốc Khánh thấy mình hỏi cũng vô dụng, ngược lại lại khiến ông nội và mẹ đau lòng thì cũng không hỏi nữa, cái chết của anh trai trở thành bản án chưa được giải quyết.
Tống Phi Dương xuất hiện làm cho bản án có thêm một manh mối.

Anh trai hi sinh trong lúc cùng anh ta chấp hành nhiệm vụ, hẳn là có thể phá giải bản án này thông qua anh ta, ít nhất thì cũng có thể biết được ai là người giết anh Triệu Ái Quốc.
Đội đặc chủng Phi Long.
Triệu Quốc Khánh nhẩm lại trong lòng.

Sinh ra trong nhà họ Triệu nên anh hiểu về quân đội hơn người bình thường, anh biết đội đặc chủng Phi Long cao hơn bộ đội tác chiến bình thường chỗ anh rất nhiều cấp, có thể gia nhập đội đặc chủng này đều là các tinh anh trong quân đội, các binh lính hàng đầu.
Xem ra anh phải gia nhập đội đặc trủng Phi Long thì mới có cơ hội nhìn thấy Tống Phi Dương.
Triệu Quốc Khánh âm thầm đặt cho mình một mục tiêu ngắn hạn, đó là phải gia nhập đội đặc chủng Phi Long, thông qua Tống Phi Dương, làm rõ anh trai chết như thế nào.
“Quốc Khách, chuyện trước khi ngất xíu cháu nhớ được bao nhiêu?” Ông cụ Tiêu đột nhiên hỏi.
Triệu Quốc Khánh kể lại chuyện trước khi ngất xỉu, đương nhiên anh không nhắc đến Tống Á Nam, cuối cùng anh nói: “Ông nội Tiêu, lúc ấy cháu nghĩ mình chỉ có chết, nhưng tại sao cháu lại không chết, hơn nữa, sức mạnh còn trở nên vô cùng mạnh mẽ?”
Từ nhỏ Triệu Quốc Khánh đã biết mình mắc bệnh tim, cơ thể vô cùng yếu, cũng từng muốn mình trở nên mạnh mẽ, nhưng lại không nghĩ mình lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy.
Ông cụ Tiêu cười khổ, thở hắt, nói: “Cháu đã mười tám tuổi rồi, xem ra, đã đến lúc nói ra chân tưởng mọi chuyện với cháu rồi.”
Chân tướng? Chân tướng gì?
Triệu Quốc Khánh tò mò nhìn ông cụ Tiêu, trong đầu đoán chân tướng ông cụ Tiêu nói là gì.
Ông cụ Tiêu chỉ vào tim Triệu Quốc Khánh nói: “Thực ra… cháu không mắc bệnh tim.

Bệnh tim bẩm sinh là ông và ông nội cháu bàn bạc với nhau để gạt cháu.”
Anh không mắc bệnh tim?
Triệu Quốc Khánh ngẩn ra, lời ông cụ Tiêu đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức mười tám năm của anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui