Cách Đấu Binh Vương


Ba sĩ quan theo Lãnh Vô Sương thấy vẻ mặt Triệu Quốc Khánh chân thành, rồi nói tập hợp mọi người lực lượng rõ ràng thấy có nhiều lợi hơn hại, vì vậy một người trong đó liền mở miệng giải thích: “Đội trưởng Lãnh, tôi thấy không bằng cùng chiến đấu với bọn họ đi, đối với chúng ta như vậy cũng có chỗ tốt.


Lãnh Vô Sương trừng nhìn đối phương, lạnh giọng nói: “Cậu muốn cùng bọn họ thì đi cùng bọn họ đi.

Còn hai người cậu nữa, nếu cảm thấy một tân binh có thể hỗ trợ càng nhiều cho các cậu vậy các cậu cũng đi theo cậu ta đi!” Nói xong quay người rời đi.

Ba người đi theo Lãnh Vô Sương cũng không quá thích cái tính khí cao ngạo này của hắn, có thể không ổn chính là bọn họ không quá hiểu rõ Triệu Quốc Khánh, so sánh một tên tân binh và một gã chuẩn bộ đội đặc chủng thì bọn họ càng thêm tin tưởng vị chuẩn bộ đội đặc chủng Lãnh Vô Sương này.

“Đội trưởng Lãnh chờ một chút!”
“Chúng tôi đi cùng anh.


“Đợi chút, đội trưởng Lãnh!”
Ba tên sĩ quan vội vàng đuổi theo, chỉ có thể ném lại ánh mắt tiếc nuối với Triệu Quốc Khánh.

“Tên gia hỏa này thật không biết tốt xấu!” Bàng Hổ mắng một câu.

“Làm sao bây giwof?” Phùng Tiểu Long hỏi.

Lãnh Vô Sương từ chối cũng làm Triệu Quốc Khánh một bụng tức giận, nhưng giống như lời anh từng nói, sẽ không miễn cưỡng bất kỳ ai, cũng chỉ có thể mặc kệ đối phương bỏ đi.

“Nếu bọn họ cố ý rời đi, chúng ta chỉ có thể chúc họ may mắn.

” Triệu Quốc Khánh tiếc hận nói, quay đầu nhìn về ba người vẫn luôn đi theo mình.

Tập trung lực lượng tất cả mọi người quả thật có lợi ích rất lớn, nhưng đây cũng không đại biểu chỉ còn bốn người cũng chỉ còn đường chết, chỉ cần bày trận hợp llys bốn người vẫn có thể hy vọng đạt được thắng lợi cuối cùng.

Đợi tại chỗ nửa giờ sau, bốn người ẩn vào dốc núi gần đó không thấy dong binh khác đến đây liền quyết định rời đi.

Mãi cho đến trong đêm bốn người Triệu Quốc Khánh mới gặp phải chiến đấu lần hai, gặp phải đều là dong binh ở cấp bậc huy hiệu màu vàng, chiến đội Huyết Lang một người cũng không gặp được.


Sau khi trời tối Triệu Quốc Khánh để đội ngũ dừng lại.

Vốn dĩ lúc trước Triệu Quốc Khánh chọn ban đêm để yểm hộ hành động, nhưng lần này khác.

Thực lực địch ta khác nhau quá lớn, hơn nữa ban ngày mọi người liên tục tác chiến, ban đêm phải bổ sung thể lực mới được, chỉ có như vậy mới có thể giữ trạng thái tốt nhất chiến đấu với kẻ địch.

Đêm khuya có vài phần rét lạnh, bốn người Triệu Quốc Khánh không nhóm lửa, để tránh ánh lửa bại lộ vị trí bốn người, chỉ là ẩn mình trong bóng tối àm nghỉ ngơi.

Bốn người thay phiên canh gác, lúc đến phiên Triệu Quốc Khánh đã là sau nửa đêm.

Triệu Quốc Khánh quen lợi dụng mỗi một phần thời gian nhàn rỗi để tự huấn luyện, bởi vậy phiên anh canh gác cũng là lúc anh luyện Hình Ý quyền.

Sau khi đánh xong hai lần Hình Ý quyền, cả người Triệu Quốc Khánh đều ấm lên, tinh thần cũng theo người ấm lên mà tỉnh táo.

“Răng rắc.

” Một tiếng không dễ nhận ra truyền vào trong tai Triệu Quốc Khánh.

Theo bản năng Triệu Quốc Khánh nhảy đến đưa tay cầm lấy súng trường bắn tỉa đang dựa một bên cây, nhờ thân cây yểm hộ, đeo lên kính nhìn ban đêm nhìn về hướng phát ra âm thanh, súng trường bắn tỉa trong tay tùy thời chuẩn bị bắn mục tiêu.

Vốn dĩ trong bóng tối Triệu Quốc Khánh có thể thấy khoảng cách chỉ vài mét, bây giwof anh có thể rõ ràng thấy cảnh vật trong vòng mấy chục thước, ánh mắt rất nhanh liền tập trung vào một bụi cỏ rậm ngoài ba mươi mét.

“Soạt.

” Bụi cỏ lắc lư một cái, bắt được một bóng người nhanh chóng xông ra ngoài.

Triệu Quốc Khánh vừa mới chuẩn bị xạ kích, bóng người lại trốn được đằng sau một thân cây, sau đó mượn nhờ thân cây khác yểm hộ mà trốn thoát.

Muốn chạy?
Triệu Quốc Khánh cầm súng đuổi theo.

Mục tiêu bị Triệu Quốc Khánh đuổi theo tuyệt đối là một cao thủ, dù sao vẫn có thể ở thời điểm Triệu Quốc Khánh chuẩn bị nổ súng sớm trốn đi, lại lợi dụng cây cối xung quanh nhanh chóng di chuyển vị trí.


Vài phút sau đó, Triệu Quốc Khánh đã bất tri bất giác đuổi trheo khoảng cách vài trăm thước, mục tiêu đuổi theo lại đột nhiên ở giữa biến mất không thấy.

“Kỳ quái, đâu rồi?” Triệu Quốc Khánh ẩn thân trong bóng tối cẩn thận tìm kiếm từng nơi hẻo lánh xung quanh.

Vì mục tiêu trong lúc đó không nhìn thấy, vì vậy Triệu Quốc Khánh trốn ở chỗ đó không dám hành động thiếu suy nghĩ, để tránh có kẻ địch mai phục.

“Người nào?”
“Ở bên kia, đừng để hắn trốn thoát!”
“Mau đuổi theo!”
“Ồ, Quốc Khánh đâu?”
“A!”
Lại vài phút sau, sau lưng truyền đến một loạt tiếng rối loạn.

Mí mắt triệu Quốc Khánh mãnh liệt trợn lên, trong lòng thầm nói: “Không tốt, trúng kế!”
Tiếng truyền đến chính là từ ba người Phùng Tiểu Long, ba người rõ ràng cho thấy nhận lấy tập kích, tuy nhiên lại không nghe được bất kỳ tiếng súng nào vang lên, cho thấy thực lực kẻ địch chiến đấu cao hơn ba người rất nhiều.

Không kịp nghĩ nhiều, Triệu Quốc Khánh cầm súng bắn tỉa chạy về hướng ban đầu, khoảng cách mấy trăm mét dùng không đến nửa thời gian lúc đi.

Trở lại nơi nghỉ ngơi đâu còn bóng dáng ba người Phùng Tiểu Long, Triệu Quốc Khánh chỉ có thể dựa vào manh mối để lại đi về trước tìm kiếm.

“Oanh!” Cách hai mươi mét bên ngoài nơi Triệu Quốc Khánh đứng trong lúc đó nổ ra một ngọn lửa, chiếu sáng bốn phía.

Ánh lửa làm người ta có thể thấy cảnh vật bốn phía, nhưng với Triệu Quốc Khánh đeo kính nhìn ban đêm chính là một loại làm thương tổn, anh vội vàng lách mình trốn sau một thân cây, đưa tay tháo bỏ kính nhìn ban đêm xuống.

Vài giây sau đó mắt Triệu Quốc Khánh mới coi như khôi phục hoàn toàn bình thường, mà ở trong vài giây này cơ bắp cả người anh căng cứng, chuẩn bị tùy thời ứng đối tập kích chí mạng.

Cũng không biết kẻ địch không nắm chặt cơ hội hay vì nguyên nhân khác, vài giây này Triệu Quốc Khánh bình an vượt qua, sau khi mắt khôi phục bình thường nghe được một tiếng giãy giụa ở một bên cây kia truyền đến, vì vậy anh nhìn sang.

Ba người Phùng Tiểu Long, Bàng Hổ, Lý Thực Thành tất cả đều bị trói vào trên cây một bên là mồi lửa, miệng ba người bị bịt lại, ngực có gắn thuốc nổ hẹn giờ.


Bị bắt?
Nhìn thấy loại tình huống này Triệu Quốc Khánh ngược lại nhẹ nhàng thở ra, ý nghĩ xấu nhất anh nghĩ tới là ba người Phùng Tiểu Long đã hy sinh, nhưng ba người bọn hắn vẫn còn sống hơn nữa nhìn lên cũng không có bất kỳ tổn thương nào.

Kẻ địch bắt sống ba người cũng không giết bọn họ, kỳ lạ.

“Xuất hiện đi, tôi không chờ thêm được để gặp mặt cậu rồi!” Còn dùng giọng nói tiêu chuẩn nước Z từ sau cây chỗ Phùng Tiểu Long truyền tới trước mặt.

Nghe được tiếng này, thần kinh Triệu Quốc Khánh giống như bị một cây đao bổ mạnh một cái, trong đầu cũng hiện ra một bóng hình tương ứng.

Sói rừng rậm!
Hô hấp Triệu Quốc Khánh hơi chút nặng nề, nhớ lại chính vì gia hỏa này mà tim mình mới lần đầu bộc phát, sau này càng là vì hắn mà mình mới vẫn luôn lọt vào dây dưa với dong binh đoàn Sói.

Tim bắt đầu bất tri bất giác mà đập nhanh, Triệu Quốc Khánh lấy ra một viên bảo vệ tim nuốt xuống, liền hít mấy hơi tức giận mới làm tim đập lại ổn định.

“Sói rừng rậm.

” Triệu Quốc Khánh ghìm súng đi ra sau thân cây, họng súng chỉ vào sau lưng Phùng Tiểu Long.

Một tên đàn ông chừng ba mươi đi ra từ sau cây, khóe mắt có một vết sẹo, đúng là vết sẹo sau lần trước Triệu Quốc Khánh đánh bại Sói rừng rậm.

Trên mặt Sói rừng rậm mang theo nụ cười bất cần đời, nhìn Triệu Quốc Khánh hơi có vẻ kích động giải thích: “Biết không? Tôi vẫn luôn mong đợi lần nữa gặp lại cậu, hôm nay chúng ta cuối cùng lại gặp nhau!”
Họng súng đã tập trung vào Sói rừng rậm, Triệu Quốc Khánh chỉ cần bóp cò là có thể một phát hehot Sói rừng rậm, nhưng anh không làm như vậy, vì ít nhất nửa tinh lực của anh đặt ở trên người ba người Phùng Tiểu Long.

Ba người Phùng Tiểu Long bị trói ở đó, ngực bị buộc bom hẹn giờ, thoạt nhìn trước lúc bom nổ ba người đều an toàn, nhưng ai có thể đảm bảo Sói rừng rậm sẽ không an bài thứ khác?
Đây chính là sói rừng rậm, dong binh độc hành, một người có năng lực tác chiến có thể chống lại cả chi dong binh đoàn Sói, hắn ta có thể không hề cố kỵ gì mà đứng trước họng súng của Triệu Quốc Khánh tất nhiên có chỗ nắm chắc.

“Cậu rất thông minh.

Vừa rồi nếu tôi vừa ra tới cậu liền đánh gục tôi vậy đồng bạn của cậu cũng đều chôn cùng tôi!” Sói rừng rậm nói xong đửa ra tay phải giấu sau lưng, trong tay nắm điều khiển từ xa của quả bom, ngón tay cái ấn lấy trên nút điều khiển từ xa.

Quả bom buộc vào trên người ba người Phùng Tiểu Long thậm chí có trang bị hai loại kích nổ, đúng giwof cùng điều khiển!
Triệu Quốc Khánh âm thầm may mắn, may mắn mình vừa nãy không xúc động mà trực tiếp hạ gục đối phương, bằng không thì tương đương với tự tay giết ba người Phùng Tiểu Long.

“Thả bọn họ!” Triệu Quốc Khánh mở miệng nói.

Sói rừng rậm mỉm cười, liếc mắt nhìn ba người Phùng Tiểu Long nói: “Thả bọn họ cũng được, cậu phải làm đồ đệ của tôi, cùng tôi rời khỏi đây.



Lông mày Triệu Quốc Khánh xiết chặt, không nói gì, cũng hoàn toàn thể hiện ý của anh.

Anh tuyệt đối sẽ không đi cùng Sói rừng rậm, càng sẽ không làm đồ đệ Sói rừng rậm.

Sói rừng rậm có chút thất vọng mà lắc đầu than nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Tôi biết ngay, ài.


“Thả bọn họ!” Triệu Quốc Khánh nói lại lần nữa.

Sói rừng rậm đột nhiên thu lại dáng vẻ tươi cười, vẻ mặt âm lãnh nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Khánh nói: “Để tôi thả bọn họ còn có một biện pháp, đó chính là giết tôi!”
Mi tâm Triệu Quốc Khánh nhíu chặt, giết Sói rừng rậm vô cùng đơn giản, chỉ cần bóp cò là được, nhưng như vậy ba người Phùng Tiểu Long cũng sẽ vì vậy mà chết.

“Cậu đang do dự cái gì?” Sói rừng rậm nói to.

Triệu Quốc Khánh không cách nào nổ súng, anh không thể giết Sói rừng rậm đồng thời hại chiến hữu của mình.

“Trong lòng cậu có chỗ ràng buộc, bởi vậy cậu không dám nổ súng, đúng không?” Sói rừng rậm nói xong lắc đầu, vẻ mặt thất vọng nói, “Nếu cậu muốn trở thành một cao thủ chân chính, trong lòng sẽ không có bất kỳ ràng buộc nào.

Đến đây, nổ súng giết tôi!”
Triệu Quốc Khánh không ra tay.

“Đồ vô dụng!” Sói rừng rậm mắng một câu, vừa lướt qua mồi lửa tiến đến Triệu Quốc Khánh vừa quát, “Cậu đã không thể giết tôi, vậy chết ở trong tay tôi đi!”
“Đông!” Triệu Quốc Khánh bị Sói rừng rậm đnahs một quyền lên mặt, cả người đều bay ra ngoài.

“Đùng.

” Triệu Quốc Khánh nặng nề ngã trên mặt đất, súng trường bắn tỉa rời khỏi tay.

“Đồ vật tôi không lấy được cũng chỉ có thể hủy diệt, đi chết đi!” Sói rừng rậm theo sau đá ra một cước, nơi nhắm trúng chính là trái tim Triệu Quốc Khánh.

“Dùng!” Chân Sói rừng rậm ngừng lại trước ngực Triệu Quốc Khánh bị hai cánh tay gắt gao ôm lấy.

Triệu Quốc Khánh nằm trên mặt đất, hai con mắt lại tràn đầy chiến ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sói rừng rậm.

Khóe miệng Sói rừng rậm hiện lên mỉm cười, mạnh mẽ thu chân lại một cước đá vào chỗ hiểm củ Triệu Quốc Khánh, trong miệng gào lên: “Đồ vô dụng nên đi tìm chết!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận