Phùng Tiểu Long cũng không biết bọn họ đã bị bao vây, anh đích thân tiến lên phía trước lục soát người hai kẻ buôn ma túy, sau khi đã chắc chắn rằng bọn họ không có vũ khí anh liền ra lệnh cho những người khác trói hai tên buôn bán ma túy này lại.
Phùng Tiểu Long đi lại bên cạnh đống lửa nhặt ba lô của hai người này lên, anh bàng hoàng khi nhìn thấy số ma túy trong hai cái ba lô lớn, nếu để số ma túy này truyền ra ngoài thì không biết sẽ hại bao nhiêu người.
Vừa nghĩ đến chuyện đã có hoặc trong tương lai sẽ có rất nhiều người vì hai tên khốn này mà tan cửa nát nhà, Phùng Tiểu Long liền bước tới đấm một cú vào cằm của một tên buôn ma túy trong đó.
Cú đấm này Phùng Tiểu Long dùng hết toàn lực, danh hiệu vua đánh cận chiến của doanh trại cũng không phải là hư danh, tên buôn ma túy bị anh đánh ngất nằm ngã trên mặt đất.
Ánh mắt của Phùng Tiểu Long rơi vào trên người của một tên buôn ma túy khác, lạnh lùng nói: "Khốn khiếp, đã có bao nhiêu người bị hủy hoại trong tay chúng mày rồi!"
Tên buôn ma túy đứng đó nhìn đồng bạn hôn mê trên mặt đất, cười nói với Phùng Tiểu Long: "Mày đánh rất được, nhưng đôi khi có đánh cũng vô dụng."
Hắn nói tiếng Trung không quá tiêu chuẩn nhưng cũng đủ để khiến mọi người nghe rõ ý của hắn, nhưng Phùng Tiểu Long lại không hiểu rõ ý nghĩa trong đó.
"Nhớ kỹ, tao là Khôn Long, có thể trước đây chúng mày chưa từng nghe qua tên của tao, nhưng chúng mày hãy nhớ tên tao.
Trong tương lai không xa, tên của tao sẽ trở thành cái tên vang dội nhất ở hai bên biên giới!" Mặt Khôn Long kiêu ngạo nói, không vì hai tay bị trói mà lộ ra chút sợ sệt nào.
Sự bình tĩnh trên mặt Khôn Long khiến cho Phùng Tiểu Long bỗng nhiên nghĩ đến lời nhắc nhở của Triệu Quốc Khánh rằng đây là một cái bẫy.
Phùng Tiểu Long hoàn toàn theo bản năng quay đầu lại nhìn xung quanh, kẻ địch ấp nấp rất kỹ, tuy anh không phát hiện ra cái gì nhưng trong lòng lại có chút cảnh giác.
“Chúng mày có bao nhiêu người?” Phùng Tiểu Long đột nhiên dí súng vào đầu Khôn Long la lên.
Những binh lính còn đang phấn khích vì vừa mới bắt sống được hai tên buôn ma túy nghe được câu nói như vậy từ tiểu đội trưởng, lúc đầu cảm thấy hơi khó hiểu nhưng sau đó lại trở nên căng thẳng hơn, bắt đầu nhìn trái nhìn phải, họng súng cũng lắc lư qua lại.
“Mày sẽ không nổ súng.” Khôn Long tự tin nói, gã biết binh lính của nước Z vô cùng có kỷ luật, trừ khi bị đe dọa đến tính mạng, nếu không bọn họ sẽ không tùy tiện giết người, chớ nói chi người này là tù binh.
Ngón trỏ trên cò súng của Phùng Tiểu Long khẽ run lên, nhưng cuối cùng cũng không bấm cò.
"Nói mau, những người khác đang trốn ở đâu?"
Khôn Long cười nói: "Tao có thể cho chúng mày một cơ hội, để trang bị vũ khĩ ở lại thì ta sẽ cho chúng mày một con đường sống.”
Mẹ nó, mày mới là tù binh!
Nếu là người khác thì có lẽ sẽ cho rằng Khôn Long đang nói đùa, nhưng Phùng Tiểu Long lại không nghĩ vậy, trong lòng anh lại càng chắc chắn rằng suy đoán của Triệu Quốc Khánh là chính xác, đây chính là một cái bẫy.
“Đồ khốn!” Phùng Tiểu Long xoay báng súng đánh ngất Khôn Long, dường như đồng thời hét về phía binh lính, “Chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”
Phải nói rằng phản ứng của Phùng Tiểu Long vô cùng nhanh nhẹn, nhưng Triệu Quốc Khánh đang náu mình bên ngoài khe núi lại âm thầm lắc đầu.
Quá muộn rồi.
Hơn 20 tên địch cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, vị trí tốt hơn so với tám người Phùng Tiểu Long, hơn nữa, số người cũng vượt xa so với đội một.
Một khi trận chiến bắt đầu, sẽ rất bất lợi cho đám người Phùng Tiểu Long.
Mình phải cứu bọn họ mới được.
Triệu Quốc Khánh nuốt hai viên thuốc trợ tim trước, sau đó hét lớn: "Các ngươi đã bị bao vây rồi, nhanh chóng buông vũ khí xuống đầu hàng!"
Người của đội một nghe được giọng nói của Triệu Quốc Khánh đều hơi giật mình, ngay sau đó, Ngô Mãn Mãn liền hét lên: "Mẹ kiếp, thằng ngu đó đang kêu cái gì vậy, ai bị bao vây chứ?"
Phùng Tiểu Long vẫn còn có chút kinh nghiệm, huống chi trong lòng anh cũng có chút nghi ngờ, vì vậy anh là người phản ứng lại đầu tiên khi nghe thấy giọng nói của Triệu Quốc Khánh, hét với những người khác, “ Mau trốn đi!"
Tiểu đội trưởng ra lệnh, những người khác cũng không dám chần chừ nữa, lập tức tìm một vị trí thích hợp để ẩn nấp.
Đội trưởng đội lính đánh thuê cũng hơi giật mình khi nghe thấy giọng nói của Triệu Quốc Khánh, ngay sau đó có hơi tức giận khẽ nói: "Sao lại có một người ở bên ngoài?"
Không ai có thể trả lời câu hỏi này, bọn họ cũng không nghĩ ra có chín người mà tám người lại đi vào bẫy của bọn họ, tại sao một người ở ngoài, hơn nữa còn giống như đã phát hiện ra bọn họ.
“Có chắc bọn họ chỉ có chín người không?” Tiểu đội trưởng hỏi trinh sát viên phía trước.
“Chắc chắn rồi, trong chu vi hai mươi km, ngoại trừ chín người bọn họ ra thì tuyệt đối không có tên binh sĩ số mười.” Tên lính đánh thuê trả lời.
“Vậy thì tốt.” Tiểu đội trưởng thầm thở phào nhẹ nhõm, còn thật sự sợ bọn họ bị bao vây.
Triệu Quốc Khánh cũng không trông cậy vào việc bản thân chỉ dùng một câu nói là có thể dọa cho kẻ địch buông vũ khí đầu hàng, mục đích anh ấy hét lên là vì muốn nhắc nhở đám người Phùng Tiểu Long, sau khi thở gấp vài hơi lại nói tiếp: "Tiểu đội trưởng, mọi người cố gắng kiên trì, tôi sẽ đi tìm đám người đại đội trưởng tới!” Nói xong liền xoay người chạy đi, còn cố ý va chạm vào cành cây bên cạnh, bụi cỏ xung quanh phát ra âm thanh vang dội.
“Thật thú vị.” Người đàn ông mặt sẹo cách tiểu đội trưởng lính đánh thuê không xa đột nhiên nở nụ cười.
Tiểu đội trưởng nhìn thấy Triệu Quốc Khánh muốn chạy, lập tức ra lệnh cho ba người đứng gần Triệu Quốc Khánh nhất: "Mau đuổi theo hắn, tuyệt đối không được để cho hắn chạy mất!"
“Vâng.” Ba tên lính đánh thuê đuổi theo Triệu Quốc Khánh.
Lúc này đám người Phùng Tiểu Long mới chắc chắn rằng bọn họ thực sự đã bị bao vây, trong lòng vừa cảm kích Triệu Quốc Khánh đã lên tiếng nhắc nhở, đồng thời cũng cảm thấy lo lắng cho tình huống của mọi người.
“Chúng… Chúng ta thật sự bị bao vây rồi.” Ngô Mãn Mãn sợ ngu người luôn rồi, không bằng cả một tân binh.
“Tiểu đội trưởng, làm sao bây giờ, có cần xông ra ngoài không?” Tiểu đội phó hỏi.
“Bình tĩnh một chút.” Phùng Tiểu Long quan sát xung quanh một chút, hiện giờ vẫn không thể xác định được số lượng và vị trí cụ thể của kẻ địch, sau một hồi cân nhắc liền nói, “Mọi người cứ phòng thủ tại chỗ trước, không được hành động, cứ chờ xem tình huống như thế nào đã.”
“Vâng.” Mọi người đáp lại, trong giọng nói của những binh lính chưa từng có kinh nghiệm thực chiến không tránh khỏi lộ ra vẻ căng thẳng.
Triệu Quốc Khánh thấy có người đuổi theo thì biết kế hoạch của mình đã thành công rồi, đầu tiên là nhắc nhở đám người Phùng Tiểu Long, thứ hai là phân tán lực lượng của kẻ địch.
Sau khi một hơi chạy mấy trăm mét, tim của Triệu Quốc Khánh bắt đầu đập mạnh, trong lòng anh ấy biết rõ hai viên thuốc trợ tim mà anh ấy đã uống trước đó chỉ có thể giúp anh ấy đến trụ được đến đây thôi, nếu còn liều mạng chạy về phía trước, tim sẽ vì chịu không nổi mà đình công luôn.
Ánh mắt anh ấy đảo nhanh xung quanh, Triệu Quốc Khánh tăng tốc chạy về phía một cái cây bị nghiêng cách đó mấy chục mét, nhảy qua lùm cỏ rồi lăn trên mặt đất, tiếp đó rơi vào trong một cái hố đất để ẩn nấp.
Hiểu rõ môi trường xung quanh là một trong những kỹ năng mà Triệu Quốc Khánh học được từ anh trai của mình, lúc đi qua đây anh ấy đã phát hiện ra cái hố đất dùng để ẩn nấp này rồi, lúc này mới có thể thành công lợi dụng nó để né tránh sự theo dõi của kẻ địch.
Hố không quá lớn lắm nhưng lại vừa đủ để Triệu Quốc Khánh trốn vào bên trong, hơn nữa xung quanh còn được bụi cỏ che phủ, do đó cho dù có tìm kiếm cẩn thận cũng rất khó phát hiện ra.
Ngay khi ổn định được cơ thể, Triệu Quốc Khánh lấy tay che miệng và mũi của mình lại, để tránh phát ra tiếng thở hổn hển sẽ bị kẻ địch nghe thấy, mà không thể hô hấp lại tăng thêm áp lực cho tim, khiến cho anh ấy có cảm giác khó chịu giống như sắp chết vậy.
“Cố chịu đựng, nhất định phải cố chịu đựng!” Triệu Quốc Khánh âm thầm tự nói trong lòng, tiếng bước chân càng ngày càng gần khiến cho anh ấy càng không dám thả lỏng tay.
"Sột soạt, sột soạt...” tiếng bước chân đi qua trên đỉnh đầu Triệu Quốc Khánh, lúc này Triệu Quốc Khánh mới buông lỏng ngón tay, chừa một kẽ hở để bản thân hít thở.
Áp lực lên tim bắt đầu giảm dần, Triệu Quốc Khánh cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không đứng dậy, anh ấy biết sau khi kẻ địch phát hiện không nhìn thấy anh ấy nữa thì sẽ nhanh chóng quay trở lại tìm anh ấy.
Quả nhiên, chưa đến một phút đồng hồ sau, tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại ở chỗ cách anh ấy chưa tới năm mét.
“Quái lạ, rốt cuộc tên kia đã chạy đi đâu rồi?” Một người trong đó nói bằng tiếng Anh.
“Chúng ta chia ra tìm, nhất định phải tìm được hắn.” Một người khác phân phó nói, sau đó bước chân liền chia ra ba hướng khác nhau.
Triệu Quốc Khánh được gọi là học bá, dĩ nhiên cũng có thể hiểu được cuộc nói chuyện của đối phương, chờ kẻ địch phân tán ra và rời đi rồi, anh ấy mới bò ra khỏi hố đất, tìm một phương hướng, sau đó đi theo một trong số những người đó.
Sau khi kẻ địch tách ra thì càng cẩn thận hơn, cẩn thận lục soát mỗi một ngóc ngách đáng nghi đã đi qua, lại không biết rằng Triệu Quốc Khánh đang ở phía sau.
Sau khi phát hiện được mục tiêu, Triệu Quốc Khánh liền quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau đó giấu ba lô vào trong một bụi cỏ phía bên trái, khiến cho nó nhìn từ xa giống như có người đang trốn ở bên trong vậy.
Sau khi ngụy trang đơn giản xong rồi, anh ấy lại lấy dây túi buộc phía trên ba lô, sau đó núp ở trong một bụi cỏ khác cách đó mấy mét, anh ấy kéo nhẹ dây túi, bụi cỏ vì ba lô đung đưa mà phát ra tiếng “sạt sạt”.
Người lính đánh thuê đang tập trung tinh thần tìm kiếm Triệu Quốc Khánh sau khi nghe thấy tiếng động liền phản xạ theo điều kiện, ôm súng chĩa về phía phát ra âm thanh, sau đó cẩn thận từng li từng tí đi đến phía bụi cỏ đặt ba lô.
Triệu Quốc Khánh nín thở không động đậy, núp ở trong bụi cỏ, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân của kẻ địch để phán đoán vị trí của kẻ địch, một tay kéo dây túi một tay lấy dao găm ra.
Mười mét, chín mét, tám mét...
Tuyệt chiêu phi dao của Triệu Quốc Khánh khiến cho anh ấy có thể ném trúng bất kỳ mục tiêu nào trong vòng ba mét, vì vậy anh ấy cần phải đợi kẻ địch tiến vào vị trí có lợi cho anh ấy nhất thì mới bắt đầu tập kích được, đảm bảo kẻ địch sẽ bị hạ trong một lần.
Ba mét.
Đến lúc rồi.
Triệu Quốc Khánh lại kéo quai đeo ba lô, “sạt sạt”, ba lô đung đưa phát ra tiếng trong bụi cỏ.
“Pằng pằng pằng...” Kẻ địch lập tức bóp cò, mấy viên đạn như châu chấu bay vào bụi cỏ, bắn trúng ba lô.
"Vù..." Tiếng xé gió cũng đồng thời vang lên, con dao găm trong tay Triệu Quốc Khánh bay ra ngoài.
Trong phạm vi ba mét không có ném trượt, trong thực chiến lần nữa chứng minh sự khổ luyện của Triệu Quốc Khánh không phải là vô ích, cho dù một tên lính đánh thuê cũng không thể tránh thoát dao găm của anh ấy.
Máu tươi từ cổ kẻ địch phun ra ngoài, lúc này Triệu Quốc Khánh cũng lao ra ngoài, cầm một con dao găm khác chém vài nhát vào tim đối phương, vết thương trên cổ và tim khiến cho kẻ địch nhanh chóng mất mạng.
Triệu Quốc Thanh cũng lao ra, vết thương kép ở cổ và tim khiến đối phương thua trong nháy mắt.
Đàn sói!
Ánh mắt của Triệu Quốc Khánh rơi vào lồng ngực của kẻ địch, nơi có ký hiệu đầu sói màu xám.
Ký hiệu là dấu hiệu dùng để xác định thân phận giữa các nhóm lính đánh thuê với nhau, mà ký hiệu này có nghĩa là người chết này thuộc về đoàn lính đánh thuê chó sói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...