Thiếu Phong càng nói nhiều bao nhiêu, nước mắt cô càng rơi nhiều bấy nhiêu.
Anh thật sự thất vọng về cô, thất vọng đến đau đớn.
Bàn tay anh lạnh lùng dứt ra khỏi tay cô, dứt khoát bước đi.
Thử hỏi thế gian trên đời này ai không đau đớn vì tình?
Người đi khuất xa, ta đứng đây ôm nỗi đau muộn màng
Đưa mắt nhìn theo bóng người lòng đau mà mắt ngấn lệ
Là do ta ngu ngốc không giữ nổi hạnh phúc của mình...
Hinh Ly ở nhà đi tới đi lui, gọi mãi nhưng Thiếu Phong vẫn không nghe máy.
Trong khi cô cứ sốt sắn đi tìm anh khắp nơi, thì anh đang ở bar ngồi trên ghế tựa được các cô gái hầu hạ như một ông hoàng, người dâng rượu kẻ dâng trái cây đến tận miệng, tay ôm tay ấp.
"Thiếu gia! Người thật phong lưu mà!"
"Thiếu gia! Dùng chút trái cây đi mà thiếu gia!"
Nhưng cô gái ăn mặc hở trên hở dưới, giọng nói ỏng ẹo ra sức phục vụ hết mình chỉ mong kiếm chát chút đỉnh từ vị thiếu gia giàu có này.
Thiếu Phong vừa uống rượu, trong lòng vừa cay đắng nhớ đến những gì mà anh đã chính tai mình nghe được từ miệng Hinh Ly nói ra.
Anh uống ực hết một ly rượu mạnh, cười khẩy
"Nực cười! Nực cười!"
Rồi nhìn đến nhìn cô gái chân dài ẻo lả xung quanh mình, không hiểu sao lại vô cùng khó chịu và tức giận.
Anh đạp mạnh ly rượu xuống nền gạch làm nó vỡ nát, quát lớn
"Cút đi! Cút hết đi! Cút!!!"
Bọn họ sợ xanh mặt mày chạy ra.
Anh đứng dậy, loạng choạng bắt xe đi tìm khách sạn ngủ.
Hinh Ly đang đi tìm anh ở gần đó, cô cầm điện thoại có ảnh của anh đi hỏi thăm khắp nơi xem có ai nhìn thấy anh không.
Cô đã không ăn gì cả ngày, lại chạy đi khắp nơi tìm anh đến nỗi mặt mũi xanh xao phờ phạc.
Thiếu Phong vừa định bước lên xe thì khựng lại nhìn, thấy bóng dáng của cô đang ở gần đó, anh nhíu mày cười khẩy
"Em là đang sợ mất tôi sao? Hay là sợ mình sẽ không còn người để lợi dụng nữa?"
Hinh Ly chạy đến chỗ mấy người phụ nữ đang đi tập thể dục gần đó, hối hả hỏi
"Cô ơi cho cháu hỏi, cô có nhìn thấy người này ở gần đây hay không cô?"
"Không cháu ơi!"
Cô gật đầu cảm ơn, trên khuôn mặt bơ phờ mệt mỏi ấy hiện lên sự thất vọng tột cùng.
Lúc Thiếu Phong vừa chuẩn bị lên xe, anh bỗng chợt nhìn thấy cô đi đứng với dáng vẻ loạng choạng rất kì lạ.
Hinh Ly đang đi thì đầu óc quay cuồng, rồi bỗng tối sầm không còn nhìn rõ gì nữa.
Cô ngất xỉu ngay trên đường.
"Hinh Ly?"
Thiếu Phong nhìn thấy vậy thì như tỉnh cả những cơn say rượu, chạy một mạch về phía cô rồi bế cô lên, lay lay người cô
"Hinh Ly? Em làm sao vậy Hinh Ly?"
...
Ở bệnh viện, anh đứng rồi lại ngồi, lo lắng bồn chồn không yên, không hiểu sao cô lại bị ngất đột ngột như vậy.
Ngồi bên ghế đăm chiêu suy nghĩ, dường như anh đã rất nặng lời với cô khi nói ra những lời đó rồi.
Anh khẽ thở dài, cố gắng ổn định tinh thần đợi chờ kết quả từ bác sĩ.
Bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, Thiếu Phong vội vàng chạy đến hỏi
"Bác sĩ! Vợ tôi thế nào rồi? Tại sao lại bị ngất vậy?"
Bà bác sĩ nhìn anh với ánh mắt trách móc hỏi
"Anh là chồng cô ấy à?"
"Phải!"
"Làm chồng kiểu gì mà để vợ mình đang mang thai lại bị suy nhược cơ thể nặng như vậy? Hầu như cô ấy đã không ăn gì cả ngày rồi anh biết không?"
Câu nói ấy như sét đánh trúng đầu anh.
Cô đã mang thai.
Đúng.
Anh không hề nghe nhầm.
Hinh Ly đã mang thai đứa con của anh rồi.
Trái tim anh bỗng nhiên đập từng nhịp liên hồi, anh hít thở một hơi rồi hỏi lại bác sĩ
"Cô nói sao? Vợ tôi...mang thai rồi?"
Bác sĩ lườm anh
"Vợ có thai mà anh không biết à? Được hai tuần rồi đấy!"
Bà "xì" một tiếng rồi bỏ đi.
Hinh Ly đã thật sự có thai rồi, anh vui đến nỗi suýt nữa thì hét lên trong bệnh viện.
Chạy thẳng vào phòng bệnh của cô, nhìn cô đang ngủ ngon lành, anh càng tự trách bản thân mình hơn khi đã để cô chạy đi tìm anh cả ngày trời.
Anh hôn thật sâu lên mu bàn tay cô, nét mặt cô khi ngủ vẫn còn hiện rõ sự mệt mỏi.
Được một lúc sau thì cô tỉnh lại.
Nhìn thấy mình đang nằm trên giường với toàn là mùi thuốc khử trùng, cũng không rõ tại sao mình lại được đưa vào đây.
Mãi đến khi thấy Thiếu Phong đi từ bên ngoài vào, anh nhìn cô vui sướng
"Em tỉnh rồi sao?"
Đây thật sự là anh rồi.
Cô không nằm mơ chứ? Cô vẫn còn nhớ cách đây vài tiếng mình đã ròng rã chạy bên ngoài để tìm anh.
Vậy mà bây giờ anh đã đứng ngay trước mặt mình, lại còn gặp nhau ở bệnh viện thế này.
Anh đi đến ngồi cạnh, ánh mắt đầy hạnh phúc nhìn cô, rất nồng nàn yêu thương.
Giống như sinh linh bé nhỏ trong bụng cô đã xoá nhoà đi mọi hiểu lầm giữa họ.
Hinh Ly xúc động nhìn anh, nước mắt bỗng vô thức rơi, giọng cô yếu ớt
"Thiếu Phong? Xin lỗi! Hãy...tha lỗi cho em! Em thật sự không còn nghĩ đến nó nữa.
Em chỉ nghĩ đến mỗi mình anh mà thôi.
Hãy tin em! Thiếu Phong?"
Thiếu Phong gật đầu liên tục, như chấp nhận hết những gì mà cô đã nói.
Không hiểu sao sống mũi anh cũng cay xè, cũng không rõ ta trạng của mình như thế nào, cứ lâng lâng trong vui sướng lẫn một chút nghẹn ngào.
Anh nắm chặt lấy đôi tay cô, đặt đôi bàn tay cô trong lòng bàn mình như đang ủ ấm nó, hôn lấy một hơi thật sâu rồi nhìn cô đầy hạnh phúc
"Hinh Ly! Em có thai rồi!"
Giọng anh run run như đang vô cùng hồi hợp.
Cảm giác lần đầu được làm cha, đúng là rất khó tả.
Hinh Ly nhìn anh với đôi mắt ngạc nhiên đến không thể tin được, khoé mắt long lanh lệ
"Thật...sao?"
Thiếu Phong gật đầu mỉm cười làm cho Hinh Ly còn ngạc nhiên hơn nữa.
Cô nhìn anh, nước mắt lại trào ra, cô hỏi đi hỏi lại anh đến tận mấy lần để xác minh chuyện này.
Và câu trả lời duy nhất vẫn là một cái gật đầu đầy yêu thương.
Hinh Ly bật khóc nức nở làm anh cũng rưng rưng theo.
Đây đúng là một thiên thần, nó đã đến với mẹ nó vào đúng lúc ba mẹ nó bất hoà với nhau, như xoá nhoà mọi hiểu lầm trong quá khứ, như một thiên thần hòa giải mọi chuyện không hay.
"Em yêu anh!"
"Anh cũng yêu em!"
Trên đường về nhà, Thiếu Phong cứ nhìn Hinh Ly ngồi bên cạnh mà cười tủm tỉm mãi không thôi.
Thi thoảng nhìn cô, trong lòng lại rạo rực một thứ gì đó đáng yêu vô cùng, càng nhìn càng thêm yêu.
"Vợ! Em định đặt tên con là gì?"
Hinh Ly nhìn anh ngạc nhiên một lúc rồi cười ngượng ngùng
"Con chỉ mới có hai tuần tuổi thôi mà! Anh gấp quá rồi đấy!"
"Không gấp đâu! Bây giờ đặt tên chưa chắc đã vừa ý, biết đâu còn phải đổi tới đổi lui?"
Hinh Ly nhìn dáng vẻ lần đầu làm ba lúng túng này của anh mà phì cười.
Không thể ngờ cuộc hôn nhân này, ban đầu chỉ là một sự sắp đặt, giờ đây là đang đơm quả ngọt như thế.
Cô không nghĩ rằng tình yêu của anh và cô xảy ra nhanh đến vậy, yêu nhau chóng vánh, hầu như chỉ toàn là những hiểu lầm oan trái.
Giờ đây, cả hai lại có với nhau một đứa con rồi.
Bây giờ Hinh Ly đã mang giọt máu của mình.
Mẹ nhất định sẽ không hà khắc với cô ấy, nhất định sẽ chấp nhận cô ấy.
Mẹ! Mẹ sắp làm bà nội rồi!
________________________________________________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...