Cách Cách Cát Tường

Tiếng chim hót nho nhỏ truyền vào trong phòng. . . . . .

Trân Châu mở ra mí mắt, trong phòng đã sáng choang, hai lò than đốt ở góc phòng chỉ còn lại màu đỏ xám. Cảm giác mỏi mệt tràn ngập toàn thân, chân chua xót đau đớn khiến nàng nhớ lại kích cuồng đêm qua.

Từ trên giường ngồi dậy, chăn lập tức tuột xuống đầu vai, rớt dần đến thắt lưng, người nàng liền trần trụi. Xấu hổ nha. . . .

Nàng thật là xấu hổ.

Trải qua cả đêm, thân thể vẫn run rẩy. . . . Nàng lại khắc chế không được thân thể run rẩy và cảm giác xấu hổ tràn đầy trong lòng. Đây chính là tình yêu nam nữ sao? Đêm đầu tiên, hắn không hề cho nàng cảm giác kích cuồng thế này. Nàng đã từng không xem tình dục là gì, cho đến đêm qua, nàng mới hiểu được, thời điểm đó nàng không có biện pháp vĩnh viễn làm chủ mình.

Ổn định suy nghĩ hỗn loạn, nàng kéo cái mền ra, đang muốn xuống giường tìm kiếm xiêm áo của mình, chợt nghe đối thoại của nam nữ ngoài phòng --

"Bối lặc gia, ngài cho nàng ta vào phòng, là phá quy củ --"

"Quy củ là ta đặt."

"Nhưng bối lặc gia không có đối xử với Như Ngọc như vậy." Âm thanh của nữ tử hiển nhiên có chút buồn bã.

"Như Ngọc, ngươi hơi hẹp hòi rồi!" Giọng nói của nam nhân hơi chút lạnh lùng.

"Người ta sợ mà!" Lý Như Ngọc tựa sát vào trên thân nam nhân giống như con chim nhu thuận, nước mắt ròng ròng. "Người ta sợ. . . . Ngài có người mới, quên người cũ."

Nàng từ chỗ mẫu thân nghe được, tổng quản Thiện Bảo nói với người làm, về sau thức ăn của Trân Châu cô nương cứ đưa đến "Chính Kiền lâu"--

Nghe tin tức này, cả đêm nàng liền không thể ngủ yên!

Theo mẹ ở phủ Đông vương hai mươi năm, Lý Như Ngọc mất thời gian nửa đời, chỉ vì cầu xin có thể làm nửa chủ tử trong vương phủ. Trước đến giờ, chỉ có Bảo Nhi ở tại Hội Hoa lâu chung với mình, nhưng cũng chỉ là đồ chơi bối lặc gia yêu thích nhất thời, căn bản không tạo thành uy hiếp, nhưng nữ tử không biết từ đâu xuất hiện này, lại đoạt đi tất cả chú ý của bối lặc gia.

Chớ trách nàng, hận ý ở đáy lòng trở nên sâu đậm!

"Sợ cái gì?!" Duẫn Đường chê cười. "Người mới luôn có thời điểm thành người cũ, quan trọng là có thể ở lại vương phủ, không khiến ta chán ghét! Không phải ngươi làm được rồi?" Hắn ôm lấy cô gái trong ngực, dịu dàng dụ dỗ nàng.

"Bối lặc gia cho Trân Châu cô ở lại Chính Kiền lâu tiếp à?" Lý Như Ngọc ngẩng mặt lên, kiều mị nhìn nam nhân.

"Thêm một thời gian!" Duẫn Đường thuận miệng trả lời.

"Này, nhưng nếu. . . . Nhưng nếu Như Ngọc cũng muốn vào lâu phục vụ bối lặc gia, bối lặc gia có cho Như Ngọc vào chủ lâu không?" Lý Như Ngọc nói lên yêu cầu.

"Ngươi cũng muốn vào?"

"Như Ngọc muốn theo hầu bối lặc gia."

Duẫn Đường nhếch môi, từ chối cho ý kiến. Hắn đương nhiên rõ ràng đáy lòng Lý Như Ngọc muốn cái gì.


"Bối lặc gia?" Thấy Duẫn Đường không đáp, Lý Như Ngọc liền nũng nịu: "Bối lặc gia, ngài nói được không?"

"Ngươi thích, liền chuyển vào đây đi!" Hắn thờ ơ trả lời.

Chỉ cần không chọc hắn phiền lòng, hắn cũng không ngại thi ân huệ cho nữ nhân. Nghe hắn hứa hẹn, Lý Như Ngọc vui mừng không kềm chế được, ôm chặt lấy nam nhân, nhưng hắn lại đẩy nàng ra --

"Ngươi về Hội Hoa lâu dọn quần áo trước, buổi chiều ta bảo Thiện Bảo sai người thay ngươi dời quần áo qua." Hắn nói.

"Bối lặc gia, ngài thật tốt với Như Ngọc!" Lý Như Ngọc kiều mị cười.

Nàng nghĩ thầm, bối lặc gia vẫn thương nàng.

Dù nàng rất hận nữ nhân tiến vào chiếm giữ phòng của bối lặc gia trước nàng, nhưng hiện nay chứng minh, nữ nhân kia vẫn kém nàng! Bối lặc gia cưng chiều nàng, ở trong phủ này, địa vị của nàng cho dù ai cũng không thể dao động!

Sau khi Lý Như Ngọc đi, Duẫn Đường đẩy cửa trở lại trong phòng.

Trân Châu đã mặc xong quần áo.

"Trời lạnh, không nghỉ thêm một lát, sớm như vậy đã xuống rồi?"

Cười đi tới trước mặt nàng, Duẫn Đường đưa tay muốn ôm Trân Châu, nàng lại tránh không cho hắn đụng chạm. Nụ cười trên mặt Duẫn Đường cương cứng "Sao vậy?"

"Bối lặc gia để cho dân nữ dọn ra Chính Kiền lâu đi!" Nàng nhàn nhạt nói.

"Ngươi nghe đối thoại của ta và Như Ngọc rồi?" Hắn nâng lông mày hỏi.

"Bối lặc gia chắc hẳn thật khó xử." Nàng nhìn thẳng Duẫn Đường, sắc mặt lạnh nhạt. "Nếu để cho dân nữ dọn ra Chính Kiền lâu, bối lặc gia sẽ không khó xử."

Vốn vì để nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, nàng mới mong đợi chuyển vào "Chính Kiền lâu", nhưng hiện nay tình huống phức tạp, nàng trở thành bia ngắm để các thị thiếp của bối lặc Duẫn Đường tranh thủ tình cảm.

"Nữ nhân bên cạnh ta không phải chỉ một mình ngươi, không thể nào đặc biệt thiên vị ngươi, vậy không công bằng với những nữ nhân khác!" Hắn giận tái mặt, lạnh nhạt nói.

"Dân nữ hiểu, bối lặc gia có cố kỵ của ngài, dân nữ cho tới bây giờ đều không hy vọng xa vời có được ân sủng của bối lặc gia." Nói dứt lời, nàng xoay người rời đi.

"Đứng lại!" Hắn nổi giận quát, bắt lấy cánh tay của nàng. "Ngươi quá vô lễ! Ai cho ngươi rời đi?!" Trân Châu không có trả lời, chỉ yên lặng nhìn hắn.

"Ta bảo ngươi nói chuyện!" Hắn trầm xuống một tiếng, sắc mặt rất khó nhìn ."Ta cho ngươi một cơ hội, nhận sai với ta vì thái độ của ngươi."

Nhìn nam nhân đang giận dữ, vẻ mặt lạnh nhạt của Trân Châu có vẻ chết lặng. "Thì ra bối lặc gia muốn nghe câu này, như vậy ta nhận sai, tất cả là lỗi của dân nữ."

Lại là thế này! Thái độ của nàng quả thật đang khảo nghiệm sự chịu đựng của hắn!

Sắc mặt của Duẫn Đường lúc trắng lúc xanh, giống như đang đè nén tức giận cực lớn. "Nếu thật tâm nhận lầm, nên để cho ta cảm nhận được sự thành khẩn của ngươi!" Hắn âm trầm nói.


"Bối lặc gia không thông hiểu tâm nguyện thật lòng muốn rời đi của dân nữ, sao có thể yêu cầu thành khẩn?" Nàng lạnh nhạt trả lời.

"Ngươi đáng chết!" Duẫn Đường rốt cuộc bộc phát tức giận --

Hắn đột nhiên giơ tay xé rách quần áo trên người nàng, thân thể Trân Châu bị cánh tay sắt của nam nhân khóa chặt lại, không thể động đậy.

"Nếu không nhận sai, vậy ta muốn xem, miệng nhỏ của ngươi cứng rắn cỡ nào!" Hắn lạnh lùng thốt, bắt đầu động thủ xé hết quần áo còn sót lại trên người nàng.

Mặc dù Trân Châu tự nói với mình, đừng giãy giụa vô vị giống động vật yếu đuối, thỏa mãn dục vọng trừng phạt của hắn, nhưng mặt của nàng cũng trắng bệch.

Trần trụi lần nữa, nàng ép buộc tim của mình tê dại giống như gỗ đá.

Ôm nữ nhân toàn thân cứng ngắc lên giường, giống như là cố ý trừng phạt nàng, hắn ném cái chăn trên giường ra, để cho cơ thể trần trụi của nàng phơi bày trong căn phòng sáng choang.

Trân Châu cứng đờ hoạt động thân thể, muốn mượn cự ly để cho mình tốt hơn chút. . . . Nhưng cánh tay sắt của nam nhân không chút nào lỏng lẻo, sức lực mạnh mẽ làm người nàng bầm tím.

Duẫn Đường dĩ nhiên có thể cảm thấy cô gái trong ngực cứng ngắc. Nàng đang trầm mặc đối kháng hắn, cho dù đêm qua hoàn toàn đã yêu hết thân thể của nàng, nàng vẫn không hoàn toàn thuộc về hắn! Cho dù hắn bá đạo đến khiến nàng thở không nổi, nàng vẫn tình nguyện lựa chọn thương tổn mình.

"Đáng chết. . . . . ." Hắn nguyền rủa.

"Mở rộng chân!" Hắn thô lỗ ra lệnh nàng.

Nàng không có làm như hắn ra lệnh, vẫn thờ ơ ơ hờ co ro thân thể, nằm nghiêng qua.

"Quả thật không biết điều!" Hắn thô bạo gầm nhẹ.

Thân là chủ tử phủ Đông vương, từ trước đến giờ đã quen được nữ nhân thuận theo, Duẫn Đường hoàn toàn bị nữ tử không lúc nào thuận theo mình chọc giận!

"Ách. . . . . ." Cắn đôi môi đã sớm loang lổ vết máu, cảm giác uất ức ngoài ý muốn rót vào tim Trân Châu. . . . Nước mắt rốt cuộc không bao giờ chịu khống chế nữa, trượt ra hốc mắt.

Trước kia, ở bên ngoài cửa sổ len lén nhìn thấy mẹ đã cắt tóc nhiều năm, lại âm thầm ngẩn người, rơi lệ vào lúc nửa đêm không có ai. Khi đó nàng liền tự nói với mình, cả đời này tuyệt đối phải kiên cường, tuyệt không để bất kỳ nam tử nào có cơ hội khiến mình tan nát cõi lòng.

Nhiều năm qua Trân Châu ép buộc tim mình như nước lặng, đè nén tâm tư dao động, không cho có một chút oán than hay hối tiếc, vĩnh viễn duy trì lạnh nhạt siêu nhiên. . . . . .

Nhưng tất cả cố gắng, lại dễ dàng bị hắn khi dễ dã man, giày xéo thành trò cười. Nên hận nam nhân này, hay là mình? Cắn môi, thờ ơ chịu đựng nam nhân ở trên người mình cuồng bạo chiếm đoạt, nàng dùng lạnh nhạt để chống cự kích cuồng của hắn.

"Đáng chết!" Duẫn Đường tức giận gầm nhẹ.

Cơ thể phía dưới giống như một bãi nước đá mặc cho hắn định đoạt, không có nghênh hợp, cũng không kháng cự, tứ chi xơ cứng đối với lửa dục mạnh mẽ của hắn, khiến hắn vô cùng tức giận lại sinh ra tham muốn giữ lấy cực độ -- Duẫn Đường ép buộc cái miệng nhỏ nhắn không có nhiệt độ nghênh hợp nụ hôn bá đạo của hắn, cho đến khi nếm được mùi máu trong miệng nàng --


"Phải làm sao mới có thể khiến ngươi vui mừng?" Rốt cuộc, hắn âm trầm mở miệng hỏi.

Lời nói thình lình phát ra khiến Trân Châu kinh ngạc, mồ hôi nóng trên cơ thể nam nhân thấm ướt thân thể trần trụi của nàng, cánh tay dán vào da thịt có cảm giác rất chân thực, khiến nàng hơi hoảng hốt. . . .

"Nói chuyện."

"Bối lặc gia. . . . Đừng lấy lòng một nữ tử không thể tự chủ." Cho dù giọng điệu của hắn đã dịu đi, thì nàng vẫn quật cường.

"Người đâu!" Mắt thấy hai chân của nàng còn vô dụng co quắp, hắn đã lạnh lùng ra tiếng, kêu lên thị nữ canh giữ ở bên ngoài.

Đau đớn và nhục nhã, mặc dù cả người như nhũn ra, Trân Châu vẫn toát mồ hôi lạnh giơ cánh tay lên, kéo cái mền qua che giấu thân thể phơi bày ra, đồng thời nàng cũng che gương mặt ẩm ướt của mình

"Đuổi nàng ra khỏi." Hắn không chút tình cảm mệnh lệnh.

Nàng muốn đi, hắn sẽ không giữ nàng. Bối lặc Duẫn Đường hắn, không cần mở miệng giữ lại bất kỳ nữ nhân nào! Quá khứ chưa từng, tương lai cũng sẽ không.

Sự lạnh lùng của hắn khiến toàn thân Trân Châu lạnh lẽo. . . . . .

Nàng không ngờ nam nhân có thể dùng phương thức này lăng nhục nữ nhân, hắn trừng phạt thân thể của nàng, sau đó vứt bỏ, giống như ném một cơ thể không có tư tưởng, tình cảm, chỉ cung cấp tiết dục.

Thị nữ thờ ơ lại gần, hiển nhiên sớm đã quen phục vụ nữ tử thay quần áo trên giường bối lặc gia.

"Tiểu thư --"

"Ta tự làm." Trân Châu cự tuyệt tỳ nữ hầu hạ.

Quần áo đã bị Duẫn Đường xé rách, nàng nhanh chóng lấy cái mền bao lấy thân thể, lau đi vết ố còn sót lại ở trên mặt, sau đó xoay người xuống giường --

Chết lặng bước ra phòng ngủ của hắn, rời đi tầm mắt nam nhân.

*********

Tỳ nữ dẫn Trân Châu ra khỏi phòng, liền thấy Hương Tụ đang đợi ở ngoài phòng.

Sau khi thị nữ kia rời đi, Hương Tụ đi tới trước mặt Trân Châu nhẹ giọng nói: "Cô nương, ngài đi theo ta!" Trân Châu nhìn ra được, vẻ mặt Hương Tụ mang theo thương hại, hình như muốn nói đôi lời an ủi, lại ngại thân phận tỳ nữ không dám mở miệng, sợ nói bậy để quản sự trong phủ biết, mình ngược lại bị đuổi ra phủ. Trân Châu hiểu Hương Tụ chẳng qua chỉ là một tỳ nữ, bảo vệ mình là tất nhiên, nàng không trách Hương Tụ.

Hương Tụ đi ở đằng trước, hiển nhiên đã có người phân phó nàng, dẫn Trân Châu ra khỏi "Chính Kiền lâu". Hai người mới đi ra khỏi góc cua, trong đình trước lầu, một đứa bé nho nhỏ nằm trên bàn con trong đình, bóng lưng gầy yếu xem ra hết sức nhìn quen mắt.

"Bảo Nhi?" Hiển nhiên đã bị lạnh một đêm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé có hai luồng đỏ rực, xem ra cũng sắp ngã bệnh. Bảo Tần nâng gương mặt ửng hồng lên, dùng sức vuốt mắt. "Trân tỷ tỷ!" Thấy rõ ràng là Trân Châu, ánh mắt tan rã của nàng chợt tỏa sáng.

"Bảo Nhi, sao muội ở chỗ này?" Xác định thật là Bảo Tần, Trân Châu liền đứng ở cửa đình nghỉ mát.

"Ta ở đây chờ tỷ ra ngoài."

"Chờ ta ra ngoài?"

"Ừ" Rời khỏi đình nghỉ mát, Bảo Tần tiến lên kéo tay áo của Trân Châu, quyến luyến rúc vào bên người nàng. "Bà vú nói, tỷ đã chuyển vào Chính Kiền lâu của đại ca. Ta không tin, cho nên canh giữ ở nơi này chờ tỷ ra ngoài." Hôm đó Trân Châu tức giận xong đột nhiên dời xa vương phủ, nàng chỉ sợ Trân Châu rời đi, cho nên mới chờ ở đây cả đêm, muốn chứng minh bà vú có nói thật không.

Hiện nay nàng tận mắt thấy Trân Châu sáng sớm từ "Chính Kiền lâu" ra ngoài, chứng minh bà vú không có nói láo, nàng vui mừng cơ hồ quên cả đêm đóng băng chịu khổ.


Bảo Tần ngước gương mặt ửng đỏ, vui vẻ nắm cánh tay Trân Châu, âm thầm cầu nguyện Trân Châu vào ở "Chính Kiền lâu", giống như điều bản thân mong đời. . . . Nàng rất hy vọng đại ca có thể giữ Trân tỷ tỷ ở lại trong phủ vĩnh viễn! Nhìn ánh mắt yếu ớt của Bảo Nhi, lòng của Trân Châu chợt co lại -- nàng phát giác đứa nhỏ này phụ thuộc mình giống như dây leo quấn thân cây. Nàng làm sao nói với Bảo Nhi, quyết định muốn rời khỏi vương phủ?

"Bảo Nhi. . . . . ." Ôm đầu vai gầy yếu của cô gái nhỏ, nàng chợt phát hiện thân thể Bảo Nhi thật nóng. "Ơ? Thân thể của muội thật là nóng!"

"Ta. . . . Ta không biết." Bảo Tần lắc đầu một cái, tầm mắt mê ly không có tiêu điểm. Hương Tụ bên tay vươn tay khoác lên trên trán Bảo Tần. "Cô nương, Bảo chủ tử bị bệnh, cái trán thật là nóng!"

"Aizzz. . . ." Cô gái nhỏ rũ mắt suy nghĩ, hít mạnh.

Nghe lời Hương Tụ nói, Trân Châu vội vàng giơ tay lên trán Bảo Tần, lúc này mới phát hiện ra nhiệt độ trên trán Bảo Tần quả thật bỏng đến dọa người!

"Như vậy không được, phải tìm người đại phu khám cho muội!" Thấy Bảo Tần cả nói cũng không rõ ràng lắm, Trân Châu nhất thời quên chuyện muốn rời khỏi phủ Đông vương.

"Hương Tụ, làm phiền ngươi tìm kiếm một căn phòng cho chúng ta tránh gió trong Chính Kiền lâu, sau đó nhanh đi tìm một đại phu !" Nàng quay đầu phân phó Hương Tụ.

Tòa nhà Đông phủ quá lớn, Bảo Nhi hiện đang bệnh, không có cỗ kiệu tránh gió, nàng và Hương Tụ không thể nào đưa Bảo Nhi về "Bảo Tân lâu".

Nghe nói như thế, Hương Tụ ngốc tại chỗ sửng sốt chốc lát.

"Thế nào? Mau đi đi!" Trân Châu thúc giục nàng. Vẻ mặt Hương Tụ khó xử. Nàng không đi, đồng thời ghé đầu nhìn vào lâu, tựa hồ đang sợ cái gì.

"Hương Tụ?"

"Muốn ở nơi này sao? Nhưng. . . . Nhưng bối lặc gia không biết Bảo cách cách tới. . . . ." giọng điệu Hương Tụ do dự.

"Chúng ta có thể sai người nói một tiếng với bối lặc gia." Trân Châu nói.

Hương Tụ đáp không được, sắc mặt lại thay đổi.

"Ta hiểu. . . . Hắn, không cho Bảo Nhi vào lâu?" Trân Châu hiểu ra.

Chỉ là không biết. . . tại sao hắn muốn đề phòng muội muội ruột của mình? Hương Tụ cúi đầu, không dám trả lời.

Trân Châu không hỏi Hương Tụ nguyên nhân, nàng lường trước Hương Tụ chẳng qua chỉ là một tỳ nữ, chỉ biết là cách cách không được vào lâu, mà không hiểu nội tình.

Chuyện này nàng phải hỏi Thiện Bảo, nhưng Thiện tổng quản là một người bo bo giữ mình không chịu nói thật tình.

"Giúp ta một lần" Cầm tay Hương Tụ, Trân Châu cầu xin nàng: "Nhanh đi tìm đại phu đi! Ngươi là người hầu trong phủ, vậy thì đã biết Bảo Nhi rất đáng thương, coi như làm chuyện tốt, chúng ta giúp đứa bé kia đi!"

Hương Tụ kinh ngạc nhìn nhìn chòng chọc Trân Châu một hồi lâu, ánh mắt của nàng bay bay, hình như vẫn không thể quyết định, rốt cuộc có đáng giá vì một tiểu cách cách không có cha thương, không có mẹ yêu chọc phải phiền toái hay không!

"Hương Tụ, con người cả đời có thể có bao nhiêu thời điểm làm chuyện tốt? Gặp gỡ một chuyện, không phải ông trời cho ân huệ sao? Không nắm chặt, chẳng lẽ muốn đời đời kiếp kiếp làm nô tài, không muốn xoay người?" Nàng ý vị sâu xa khuyên Hương Tụ.

Hương Tụ ngơ ngác nhìn Trân Châu, nước mắt lại bất giác chảy xuống tới. "Cô nương nói đúng lắm, Hương Tụ thật ngu! Sao không biết tu thiện tích đức, tích phúc cho kiếp sau của mình!" Lau đi nước mắt ở khóe mắt, nàng cực vui mà khóc, vui mừng nói: "Ta biết rõ trong lầu có cái phòng chứa củi cũ, chỉ là uất ức Bảo chủ tử . . ."

"Trước mắt có phòng tránh gió là tốt rồi, ngươi dẫn chúng ta đi rồi mau cjóng tìm đại phu tới đây, sau đó gọi người đem kiệu mềm đến, đưa Bảo Nhi về 'Bảo Tân lâu'."

"Ừm!"

Hương Tụ giúp đỡ Bảo Tần, ba người vội vã đến Chính Kiền lâu, không có lưu ý ngoài lâu có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm ba người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui