Cách Cách Cát Tường - Thuyết Mộng Thoại

Ta và Vĩnh Kỳ từ nhỏ cùng lớn lên, ta luôn cho rằng ta và hắn sẽ giống như Hoàng A Mã và Hoàng thượng. Ta luôn biết hắn kiên nhẫn và tham vọng như thế nào, Hoàng thượng cũng có ý để lại vị trí Thái tử cho hắn, ta luôn giúp hắn che giấu thực tế sức khỏe đã khỏi từ lâu và bí mật tích trữ thế lực, tất cả đều trong kế hoạch. Cho đến năm Càn Long thứ 29, dần dần bắt đầu thay đổi cuộc đời ta và Vĩnh Kỳ.

Năm đó vào mùa xuân đi săn, sau mùa đông nghỉ ngơi, mùa xuân là lúc phải vận động các chi, động vật cũng dần tỉnh dậy sau đông ngủ, cộng thêm động vật nuôi trong cung đều được thả ra săn bắn hoàng gia để mọi người vận động, Hoàng thượng rất coi trọng kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của các hoàng tử, nên đối với hoàng tử và thần tử săn được nhiều sinh vật nhất sẽ thưởng công lớn, các năm trước gần như luôn là ta và Vĩnh Kỳ cùng săn, đây là cơ hội hiếm có rèn luyện, nên Vĩnh Kỳ cũng sẽ tham gia, chỉ là phần lớn con mồi Vĩnh Kỳ săn được sẽ đứng tên ta. Năm nay vây săn cũng vậy, ta và Vĩnh Kỳ cùng cưỡi ngựa đến nơi sâu nhất, nơi đó ít người, không ai phát hiện thực lực của Vĩnh Kỳ, ta và Vĩnh Kỳ đã săn không ít mồi, rất hài lòng, đang nói cười thì Vĩnh Kỳ phát hiện phía trước có mồi, một con hươu đẹp, ta và hắn cùng lúc căng cung bắn tới, mũi tên của Vĩnh Kỳ bay thẳng vào cổ con hươu, ta cũng biết tiết chế, bèn bắn trượt mũi tên của mình một chút, mũi tên mạnh mẽ bắn ra, tốc độ rất nhanh, ta phát hiện lúc hươu ngã xuống, phía sau có một bóng trắng, mũi tên của ta vừa lúc bắn trúng bóng trắng đó, ta và Vĩnh Kỳ thúc ngựa đến xem, phát hiện dưới đất nằm hai con mồi, một là hươu hấp hối, một là một thiếu nữ xinh đẹp, chất lỏng màu đỏ tươi từ ngực thiếu nữ trào ra xuyên qua mũi tên, nhuộm đỏ một vùng lớn trang phục trắng tinh, sau gáy cũng chảy ra một vũng máu đỏ lớn, ta và Vĩnh Kỳ chưa từng ra chiến trường, thường ngày hiếm thấy một người con gái có thể chảy nhiều máu đến thế, nên nghĩ cô ấy chắc đã chết. Ta và Vĩnh Kỳ xuống ngựa kiểm tra kỹ càng người con gái xuất hiện đột ngột kia, phát hiện trong gói đồ của cô có ấn triện của Hoàng thượng, liền nghĩ có âm mưu, phân tích những thứ trong gói, chúng ta đoán cô gái có lẽ là con gái ngoài giá thú của Hoàng thượng, dù là con gái ngoài giá thú hay thế nào đi nữa, cô ấy vẫn là con gái của Hoàng thượng, vẫn là nhành vàng, Vĩnh Kỳ lập tức gẫy đôi mũi tên trên ngực cô gái, định đổi với mũi tên trên thân hươu. Để phân biệt mồi của ai, mũi tên của mỗi người đều có dấu hiệu riêng, cũng tránh xảy ra tranh chấp, trước đó Vĩnh Kỳ dùng mũi tên của ta để bắn, nhưng lần này vô tình lại dùng mũi tên của mình. Ta vô thức ngăn cản hắn thay ta gánh tội, hắn nhìn ta với ánh mắt kiên định nói: Yên tâm, Hoàng thượng biết ta không giỏi bắn cung, ta là con trai của người, sẽ không làm khó ta đâu, nàng không thể có một tì vết mà vẫn phải giúp ta làm việc lớn. Ta chỉ có thể chấp nhận như vậy, sau này giúp hắn nhiều hơn để đền đáp hắn.

Sau đó thiếu nữ kia được thái y cứu, máu chảy quá nhiều, thậm chí thái y còn nói không còn mạch, tốt nhất là nàng lại tỉnh lại, sống lại. Do áy náy, lại do Vĩnh Kỳ cẩn thận, hắn bảo ta giám sát thiếu nữ này, tìm hiểu rõ nàng có ảnh hưởng gì đến chúng ta hay không. Thiếu nữ luôn trong tình trạng mê man, nhưng có vẻ rất bất an, cứ lăn qua lăn lại, sợ là kéo đến vết thương, lại thường xuyên nhăn mặt đau đớn, sợ là nhìn nhiều biểu cảm phong phú trên mặt nàng, ta lại thấy thú vị.

Nàng cuối cùng có thể đi lại, ta thấy nàng lén lén lút lút chạy đến trước gương quan sát bản thân, như không biết mình trở nên thế nào vậy, sờ tay và mặt mình vui sướng, đôi lúc ta thậm chí nghĩ nàng có phải bị quỷ nhập hay không. Có ngày ta tưởng nàng ngủ say, đứng trước giường nàng quan sát biểu cảm phong phú và tư thế của nàng, mới đứng yên chưa kịp nhìn rõ biểu cảm lúc đó của nàng, đã bị nàng đột ngột tóm cánh tay, ta thậm chí hoảng hốt, giật tay ra chạy thoát, ra ngoài ta vẫn đang nghĩ có phải lúc nãy quá mạnh tay, sẽ làm tổn thương nàng hay không, nhưng ta cũng không ngờ một thiếu nữ có vẻ mỏng manh lại có sức mạnh không nhỏ, rồi mới phát hiện sợi dây chuyền ta luôn đeo tay đã mất tăm, chắc chắn là rớt mất trong lúc giằng co lúc nãy. Đó là một ngày ta cùng mẫu thân đi lễ chùa, một vị sư già tặng cho, nói là sẽ mang lại cho ta một đoạn trải nghiệm kỳ lạ. Sau đó tìm mãi không thấy, ta đoán chắc là ở trong tay thiếu nữ kia, để tránh nàng phát hiện ta thu dọn sợi dây tay còn lại. Ta đã biết tên nàng là Tư Tư.


Sau này là Hoàng hậu muốn lập uy, nhìn nàng vất vả đi học lễ nghi, trốn dưới gốc cây khóc ướt đẫm, rồi ngày hôm sau kiên trì đi học lễ nghi, sau đó dần thích ứng, lại mang đến cho ta rất nhiều bất ngờ, thiếu nữ tên Tư Tư này là một nữ tử ngoài mềm trong cứng. Chưa được yên ổn mấy ngày, thiếu nữ lại lén lút âm mưu trốn khỏi cung, ta không hiểu tại sao nàng phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới vào được cung lại cố gắng trốn khỏi cung, vì thế còn không ngại trốn vào đống rau củ thừa hôi hám trong nhà bếp. Có lẽ nàng thật sự có rất nhiều bí ẩn.

Ta theo dõi nàng, nhìn nàng một mình cô độc lang thang trên phố lớn, không quan tâm ánh mắt khinh bỉ của mọi người, thấy ta thì vui mừng, khiến ta có chút hân hoan. Ta dường như cũng mong chờ được giúp đỡ nàng.

Điều khiến ta bất ngờ là thái tử nhìn thấy nàng với ánh mắt rất khác. Ta lén lút đi nghe trộm, ta tự nhủ đây là việc Vĩnh Kỳ dặn. Nhưng kết quả thật sự khiến trái tim ta đau nhói muôn phần. Nàng lại là tình nhân của thái tử nhì, nàng còn có một thân phận nhục nhã, nàng lại còn mạo nhận là cách cách, và việc này liên quan đến thái tử nhì, thái tử nhì từ nhỏ đã rất được Hoàng A Mã và Hoàng thượng yêu quý, mặc dù trong lòng có chút ghen tị, nhưng với tư cách trưởng tử chính thất ta không thể làm việc có hại nhà Phú Sát. Ta chỉ nói với Vĩnh Kỳ rằng nàng là cách cách giả mạo, do ngẫu nhiên có được vật tín vật bị nhầm là cách cách, không ảnh hưởng gì đến sự nghiệp lớn của chúng ta. Tất nhiên cũng sẽ không ai quan tâm đến cách cách thật đã biến mất.


Ta vẫn không kiềm chế được bản thân giúp nàng, trong lòng tự nhủ nàng là của tam đệ, Hoàng thượng sẽ chỉ hôn họ, tam đệ được Hoàng thượng yêu quý đến thế, chỉ cần hắn đề nghị, Hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý. huống hồ Hoàng thượng cũng luôn tìm kiếm trong cung các cách cách thích hợp để gả cho các con trai nhà Phú Sát, vẫn chưa tìm được thích hợp, nên hôn sự của chúng ta cũng bị trì hoãn.

Điều khiến ta bất ngờ là nàng dường như không còn tình cảm với tam đệ, hết lòng nịnh nọt Vĩnh Kỳ. Lúc đầu Vĩnh Kỳ không để ý nàng, dần dần trong quá trình giao tiếp, ta phát hiện Vĩnh Kỳ dường như đang dần thay đổi thái độ, Vĩnh Kỳ nói hắn cảm thấy Tư Tư thú vị, chiều theo ý nàng, xem nàng cuối cùng muốn làm gì. Trong khi Hoàng thượng dường như cũng không có ý định sẽ ban hôn Tư Tư cho tam đệ, tam đệ dạy Tư Tư bắn cung, Hoàng thượng lại bảo ta dạy Tư Tư, nhìn bộ dạng vô tư của Tư Tư, ta tự an ủi bản thân là vì ta là trưởng tử nên sẽ được chỉ hôn trước. Tư Tư thường đi tìm Vĩnh Kỳ, do Hoàng thượng cho rằng Tư Tư thực ra là lấy cớ tìm Vĩnh Kỳ, thực chất là tìm ta. Trong khi ta biết có vẻ như Tư Tư chưa bao giờ chú ý tới ta, hoặc đặt ta vào trong lòng. Những thứ nàng quan tâm dường như cũng không nhiều. Nàng đơn giản, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, thật sự khiến ta không nghĩ ra nàng có thể có âm mưu gì. Vĩnh Kỳ nói có lẽ nàng cảm thấy làm phu nhân không bằng làm nương nương, ta cảm thấy Tư Tư đơn giản như hoa tử đào, trắng tinh không tạp chất, đơn giản là nở ra, phát tán hương thơm của mình, nhìn nàng cười, ta không thể tưởng tượng nàng có thể có suy nghĩ đó. Truyện Gia Đấu

Nàng đánh nhau với Công chúa Mông Cổ, lần đầu ta chứng kiến phong cách đánh của nàng, kỳ lạ thật, nàng quả thật không thích tam đệ, nàng quả thật thích Vĩnh Kỳ, nàng dùng cách đặc biệt của mình từ chối Thái tử Mông Cổ, khiến Thái tử Mông Cổ càng thêm chú ý đến nàng, nàng luôn vô tình khiến người khác động lòng. Cũng chính đêm đó ta nghe nàng nói nàng không phải Nhung Nhung, không phải Tư Tư, mà là Tiểu Tích, ta không hiểu ý nghĩa thế nào. Sau mới biết nàng thật ra là linh hồn từ thế giới khác, không lạ nàng lại đặc biệt như vậy. Chỉ tiếc nàng luôn chỉ chú ý Vĩnh Kỳ. Tam đệ thất vọng đi trường luyện, không muốn về, sợ là không muốn nhìn thấy người trong lòng. Nàng cuối cùng được ở bên Vĩnh Kỳ như nguyện vọng, ta trở thành bóng ma của hai người họ, thôi chỉ cần nàng vui là được.


Vĩnh Kỳ nói hắn không trách ta không nói với hắn chuyện của tam đệ và Tư Tư, vì đó cũng là em trai của hắn, nhưng ta cảm nhận được Vĩnh Kỳ đang xa ta. Sau này ta mới biết nguyên là hắn có âm mưu sợ ta sẽ phá hoại. Hắn đã lợi dụng Tư Tư, ta không đau lòng hắn nghi ngờ ta, nhưng ta đau lòng cho Tư Tư, ta biết Tư Tư hết lòng với Vĩnh Kỳ, nàng nhất định không thể chấp nhận Vĩnh Kỳ lợi dụng mình, ta tìm Vĩnh Kỳ hy vọng hắn thôi. Tam đệ nhất định sẽ không tranh vị trí đó với hắn, Vĩnh Kỳ nói hắn không thể, ở vị trí này không thể do dự chút nào, không có giả thuyết, hắn không thể thua. Ta nói còn Tư Tư thì sao, hắn nói hắn sẽ bí mật đưa Tư Tư đi, sắp xếp giả chết. Ta nói Tư Tư nhất định sẽ không chịu, mặc dù nàng trông có vẻ mềm yếu, nhưng sự cứng cỏi trong xương tủy khiến nàng sẽ không làm tiểu thiếp đằng sau lưng ngươi, nàng nhất định muốn ngươi và hắn cùng bước, vì thế mới luôn hy vọng ngươi và hắn cùng bỏ trốn xa xôi, nàng cũng không thích cái lồng chim bị bốn bức tường cao vây quanh này. Vĩnh Kỳ kiên quyết một mực làm theo ý mình, có lẽ đó là vương khí, cảm thấy mọi thứ đều phải nghe theo mình. Vĩnh Kỳ đã có bóng dáng đó. Xưa kia ta và hắn là anh em tốt, bạn tốt, nhưng ta cũng rõ ràng biết hắn là quân, ta là thần.

Ta đi thăm Tư Tư mấy lần, nàng im lặng không nói, u uất như mất hồn phách, ta bắt đầu sợ hãi, sau đó nàng cuối cùng rơi vào trạng thái mê man, rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, ta bắt đầu sợ hãi, ta sợ nàng sẽ ra đi như thế, ta đi cầu xin những người ta không thể cầu xin được, mặc dù trước đây ve vãn còn gọi họ huynh đệ, nhưng giờ cầu xin họ thật không dễ dàng, chỉ là so với không thể mất đi Tư Tư trong lòng thì những thứ đó quá nhỏ nhen. Cuối cùng ta lại đi tìm Vĩnh Kỳ, ta nói với Vĩnh Kỳ tình trạng của Tư Tư, có lẽ nàng sắp quay về nơi thuộc về mình, mãi mãi không quay lại. Ta biết thế giới đó Vĩnh Kỳ không thể kiểm soát, Vĩnh Kỳ sẽ không không hề có tình cảm gì với Tư Tư, Vĩnh Kỳ thực sự lung lay, sợ hãi.

Sau đó Vĩnh Kỳ thay đổi chiến lược, Vĩnh Kỳ cầu xin Duy phi tha thứ, bệnh nặng, Tư Tư không nhịn được đi thăm Vĩnh Kỳ, dọc đường gặp Tần phi và Miên Ức, ta mới biết nguyên là Tư Tư thật ra không biết Vĩnh Kỳ đã có vợ. Cách suy nghĩ của nàng đôi khi thật kỳ lạ, với địa vị của Vĩnh Kỳ, đến tuổi trưởng thành tất nhiên đã có người sắp đặt những chuyện này, nhưng Tư Tư thật sự chưa bao giờ hỏi, cứ nghĩ Vĩnh Kỳ độc thân, không lạ gì mà phản đối Công chúa Mông Cổ đến thế, ban đầu ta tưởng nàng chỉ không thích Công chúa Mông Cổ mà thôi, nếu không với địa vị của Vĩnh Kỳ sau này chắc chắn sẽ có vô số phi tần. Trong khi trong lòng Tư Tư lại là một vợ một chồng, ta bí mật vui mừng bản thân không có thiếp thiếp, ta quyết định không còn che giấu tình cảm của mình nữa, địa vị của ta tự nhiên cũng có thể xứng đôi với Tư Tư.


Và Hoàng thượng đã cho cơ hội tuyệt vời, đưa chúng ta đi tuần du nam, ta đoán chắc Hoàng thượng nhất định cũng hy vọng ta và Tư Tư có thể thành đôi. Ta còn phải cảm ơn bọn sát thủ đó, Tư Tư cảm kích ta cứu nàng, ngày ngày đến chăm sóc ta, ta không cho nàng thời gian an ủi vết thương trong lòng, trực tiếp nói với nàng tình cảm của ta, thấy vẻ ngơ ngác của nàng ta hơi mừng thầm, sợ là chính nàng cũng chưa từng nhìn thẳng vào trái tim mình. Ta biết ta cho nàng cú sốc có thể nhìn rõ trái tim mình, thế là ta có thêm hy vọng. Ta hôn nàng, chính ta cũng hồi hộp, thấy mặt nàng đỏ bừng, ta cảm thấy thậm chí nếu bị tát một cái cũng không hối hận. Nàng mặt đỏ chạy đi, ta biết có lẽ ta đã thành công kích động nhịp tim nàng.

Ta không che giấu tất cả những gì Vĩnh Kỳ làm cho nàng, ta biết nếu che giấu thì chỉ đẩy nàng ra xa ta. Ta chỉ có thể làm là mãi mãi chờ đợi, chỉ cần nàng bình an là được, nàng bị Ngụy công tử bắt đi, tim ta đập thình thịch tìm kiếm khắp nơi, Vĩnh Kỳ tìm ta, nguyên là họ muốn đối phó Vĩnh Kỳ, Ngụy công tử cũng chỉ là một quân cờ, Vĩnh Kỳ vì Tư Tư chấp nhận điều kiện, ta chỉ biết cảm tạ, nhưng Tư Tư ta sẽ không buông tay. Khi ta đến nơi, thấy Tư Tư lại là đầu đầy máu tươi, giống như lần đầu gặp mặt, ta run run ôm nàng chạy đi, lúc đó rất muốn đá chết tên họ Ngụy kia. Tư Tư tỉnh dậy, ta chỉ muốn nhanh chóng thành thân, bảo vệ nàng bên cạnh. Hoàng thượng đồng ý, ngày thành hôn ta đã lên kế hoạch sau này sẽ làm theo Tư Tư nói về cuộc sống tiên duyên, du ngoạn thiên hạ. Nhưng chiến sự lại nổ ra, với tư cách đàn ông, ta phải gánh vác trách nhiệm, Vĩnh Kỳ đi rồi, Hoàng thượng tin tưởng ta đến thế, ta nhất định phải vác lấy trách nhiệm này, mới cưới đã phải đi chinh chiến, Tư Tư muốn đi cùng ta, ta biết tiền tuyến nhất định vất vả, kẻ địch hung tàn, tướng giữ thành cũng có nhiều vấn đề cần xử lý, ta nói với Tư Tư: Em ở nhà đợi anh, anh sẽ quay lại, từ giờ em ở đâu là nhà anh ở đó. Ta biết Tư Tư rất muốn có một gia đình, từ giờ ta là nhà của nàng, nàng cũng là nhà của ta. Trái tim ta ở bên nàng.

Không ngờ tiền tuyến phức tạp hơn ta tưởng tượng, thành trì nguy ngập, tướng giữ thành báo cáo giả mạo khiến binh sĩ không còn ý chí chiến đấu, chiến binh Miến Điện ngày ngày khiêu khích, không có kinh nghiệm thực chiến, lại muốn sớm ngày trở về, sắp xếp quân đội rồi giao chiến, chỉ có thể cầm cự, nhưng hậu cần thiếu thốn, cuối cùng trong một trận chiến, ta bị vây đánh, bị thương ngã ngựa, đánh lùi dần, ta nhất định phải giữ mạng sống trở về. mãi không biết bị đẩy đến nơi nào, ta mới bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Tỉnh dậy, Vĩnh Kỳ ở bên cạnh ta, thấy hắn ta vẫn rất vui mừng, hắn đã cứu ta. Hiện giờ hắn phóng khoáng vui vẻ, trước kia chỉ là mặt nạ, nay cười thật lòng. Hắn chỉ bảo ta chuyển lời cho Tư Tư: hắn hiện giờ mới thực sự hiểu ngồi giữ sơn hà không bằng đi khắp sơn hà thú vị. Thân thể đầy sẹo vết thương, vết sẹo cũng nhiều, để cho Tư Tư nhìn thấy ta khỏe mạnh đẹp trai, ta đã dưỡng thương nửa năm, cuối cùng về đến kinh thành, ta lại lo Tư Tư đã tái giá. Trên phố ta gặp Tư Tư, nàng gầy nhiều lắm, sao nàng không ngồi xe hay cỡi kiệu, nàng lang thang trên phố như oan hồn, ta xuất hiện trước mặt nàng, nước mắt nàng như hai hạt châu treo hai bên, nàng lao về phía ta, ta lùi lại. Ta không thể xuất hiện trên phố lớn, vì ta còn kế hoạch. Đến ngã ba vắng, chúng ta ôm chầm lấy nhau, nàng còn tưởng mình đang mơ. Kế hoạch của ta chính là sau trận chiến này, ta chỉ muốn cùng Tư Tư bên nhau đến lúc đầu bạc răng long.

- --------------hoàn---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận