Cách Biệt Tuổi Tác Không Rõ


◎ Một cái hôn, bị ăn đập hai trận◎
15.
Ông chủ Lục - Lục Thầm, thường ngày ở trước mặt chú nhỏ nhà mình luôn là người dịu dàng săn sóc, trung thực đáng tin cậy, là hình mẫu mẫu mực của một người bạn trai.
Ai ngờ mới chơi xấu có một lần lại bị bắt ngay tại trận.
Thật sự chỉ muốn nhắm mắt luôn khỏi cần mở nữa.
Nghe được giọng điệu lạnh nhạt của chú nhỏ nhà mình cười như không cười tra hỏi: "Nhắm mắt làm gì thế? Chờ anh khen em hay muốn hôn em đây?"
"Lục Thầm, nói em đấy."
Ông chủ Lục mở mắt ra, ho nhẹ một tiếng.
Quả nhiên, Ninh Hoảng đã bự lên rồi.
Người đàn ông có dáng người mảnh khảnh thon dài đang lười biếng chống cằm nhìn anh: "Em giải thích đàng hoàng coi, hả - ông — xã —"
"Chuyện này là sao?"
Đầu óc ông chủ Lục lúc bấy giờ đã chết máy, chuyển qua ba mươi sáu kế của binh pháp Tôn Tử, đưa ra vài hạ sách có hiệu quả nhất.
Đến mức suýt bốc cả khói.
Cuối cùng chỉ cần chú nhỏ nhà mình liếc mắt một cái là anh đành phải thật thà thú nhận, nói: "Em nhớ anh quá, nên muốn nghe anh gọi thôi mà."
Vẻ mặt Ninh Hoảng vẫn không cảm xúc: "Hôn chúc ngủ ngon thì sao hả? Cũng muốn được hôn chứ gì."
Lục Thầm lại bị chột dạ rồi gật đầu, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt chân thành nói lí nhí: "Em chỉ là, thử đùa một chút thôi à."
Tuyệt đối không phải nhân lúc cháy nhà đi hôi của mà sàm sỡ chú nhỏ nhà mình đâu.
Rồi anh bị chú nhỏ tát một cái "bạch" vào đầu.
Lục Thầm:???
Ninh Hoảng cười khuẩy: "Anh thấy hình như em muốn bị ăn đập rồi."
...!Lục Thầm không ngờ là chuyện này sẽ biến đổi nhanh tới như vậy.
16.
Lục Thầm vẫn chưa thoát khỏi sự trừng phạt muộn màng này, anh bị lăn ra đánh ba hiệp trên đệm sofa kèm theo nụ cười lạnh của chú nhỏ, "Em thì giỏi rồi.

"Có bản lĩnh rồi", "Cho em biết này" cùng vô số "lời hay ý đẹp" khác.

Cuối cùng phải ngoan ngoãn ngồi xuống, thẳng thắn báo cáo từ đầu đến đuôi bệnh tình và cả hành vi phạm tội ra.
Ninh Hoảng day thái dương, thở dài: "Đờ mờ vụ gì nữa đây."
Lục Thầm an ủi y, nói chỉ coi đây là thẻ trải nghiệm cải lão hoàn đồng, gần đây công việc không nhiều, vừa hay sẵn tiện nghỉ phép luôn.
Ninh Hoảng lại không biết phải tỏ thái độ sao cho đúng.
Lúc mười tám tuổi trông ra làm sao chính y cũng đã dần quên, nhưng chắc chắn là thứ đã ba gai lại còn được cái đần độn.
Nói như vậy thì trước mười tám tuổi y chịu khổ, sau mười tám tuổi chịu thiệt, suốt chặng đường hết đi lại dừng như thế mới hun đúc nên một chú nhỏ bất khả chiến bại trong mắt Lục Thầm.
Kết quả tên ngốc năm y mười tám tuổi khi không bị đào lên, còn phơi ra rành rành hết trước mặt bạn trai nhỏ của y.
Mặt mũi có nhiêu thì mất hết bấy nhiêu.
Càng nghĩ y càng phiền lòng, nhưng mà ăn thì vẫn không quên, Ninh Hoảng cầm miếng bánh quy nhỏ lên, lúc thì ném vào miệng một miếng, chốc thì ném vào một miếng nữa, nhai đến mức nghe tiếng sồn sột.
Bánh quy nhỏ đậm mùi sữa matcha, cắn vào giòn tan, hơi nóng vẫn còn chưa tan đi khiến cho người ta nghiện đến khó cưỡng, cuối cùng còn tu ừng ực hết nửa ly trà nóng, lúc này tâm trạng mới coi như bình thường trở lại.
Sau đó y phát hiện Lục Thầm đang nhìn trộm mình.
Ninh Hoảng tức giận trừng mắt nhìn lại anh một cái.
Lục Thầm cẩn thận thu ánh nhìn mình về.
Người này thường ngày luôn giả vờ rất ngoan, ai mà ngờ lại có bụng dạ xấu xa, là một con sói đội lốt cừu non.
Ninh Hoảng giận dữ nói: "Nhìn cái gì?"
Lục Thầm nói: "Lâu lắm không gặp chú nhỏ rồi."
Đây là sự thật, chuyện xảy ra vào ngày Ninh Hoảng đi du lịch trở về, nói mất liên lạc là mất liền, làm cho Lục Thầm hoang mang lo sợ, ba hồn bảy vía bay đi mất một nửa.
Khi đã tìm được người rồi thì người đã teo lại thành chú nhím nhỏ.
Đúng là đáng yêu thật, nhưng nhìn thấy Ninh Hoảng lớn thật sự ở đây thì bấy giờ mới trái tim mới tuột trở về lồng ngực.
Ninh Hoảng im lặng trong chốc lát rồi nói nhỏ: "Vậy em muốn nhìn thì cứ nhìn, lén lén lút lút làm gì."
Lục Thầm thật sự tiến gần lại, lẳng lặng chăm chú nhìn vào y.
Hai tầm mắt giao nhau một hồi lâu.
Lục Thầm thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng có thể yên tâm, em còn sợ anh bị ai bứng đi mất tiêu rồi."
Trong mấy ngày chú nhỏ mất tích anh cứ mãi suy nghĩ lung tung, thậm chí còn nghi ngờ chú nhỏ bị người ta lấy nội tạng đi bán, hoặc là bị ai bắt cóc bán làm cu-li ở xó xỉnh nào đó.
Ninh Hoảng mím môi, hừ nhẹ: "Nghĩ bậy nghĩ bạ."

Tuy là nói như thế, nhưng bản thân y vẫn có ký ức sau khi bị nhỏ lại, ít nhất khoảnh khắc Lục Thầm tìm được y, y nhìn thấy được âu phục anh nhăn nhúm, đáy mắt đen xanh như gấu trúc.
Ninh Hoảng mười tám tuổi nhìn không ra được, nhưng y lại có thể nhận ra.
Lục Thầm là một người cuồng sự hoàn hảo, từ khi còn học đại học, ngay cả ở nhà cũng phải dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp gọn gàng, dến cả sợi lông mèo dính vào quần áo cũng phải nhặt bỏ xuống cho bằng được, dù là làm ăn thất bại phải gánh món nợ lớn, hồn phách bay tít lên mây mà vẫn không quên ủi quần áo thẳng thớm.
Ai mà ngờ có ngày anh để bản thân trông nhếch nhác đến thế.
Nghĩ như vậy y cõi lòng y lại mềm đi, giọng điệu cũng dịu đi đôi chút.
Đầu ngón tay Ninh Hoảng ngoắc ngoắc, nói: "Lại đây, để xem em ngủ có ngon không nào."
Lục Thầm ngoan ngoãn nhích lại gần.
Ninh Hoảng bóp mặt anh nghiêng sang trái rồi lại nhìn sang phải.
Cũng được, còn có tinh thần phết.
Bởi thế nên y mới nói, cũng không tiều tuỵ cho lắm.
Ông chủ Lục, em lo lắng đến mức này luôn à?
Rõ ràng là đang nhíu mày dạy dỗ y.
Nhưng Lục Thầm lại muốn hôn y.
Ông chủ Lục cao hơn một mét tám dí áp sát người chú nhỏ nhưng lại bị đầu gối của y chặn ngang.
Lục Thầm đối diện với đôi mắt xinh đẹp của chú nhỏ.
Ninh Hoảng hừ nhẹ: "Đã khai hết hành vi phạm tội chưa đấy? Còn tính tranh thủ thừa nước đục thả câu nữa hửm."
Y còn chưa hỏi Lục Thầm cái vụ bao nuôi chết tiệt kia nữa kìa.
Con mẹ nó ngày nào cũng đều ngồi trên bàn làm việc của em?
Thế nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt hụt hẫng của Lục Thầm thì y lại lập tức thay đổi ý định.
"Cúi đầu xuống."
Ninh Hoảng hừ nhẹ.
Lục Thầm nghe lời cúi người xuống.
Rồi nhận được một nụ hôn.

Chú nhỏ năm mười tám tuổi rất ngon, nhưng sau ba mươi tuổi cũng không kém chút nào.
Khí thế đanh đá, chói sáng của năm ấy đều lắng đọng trên cành cây cứng cỏi mà rắn chắc, nhưng sự chính chắn của khát vọng lại giống như trái chín, nặng trĩu, nóng bỏng rơi thẳng từ trên cành xuống.
Ánh mắt y khẽ động đậy, không phân biệt được ấy là ngượng ngùng hay giận dũ, cổ và vành tai đều nhiễm sắc đỏ nhàn nhạt.
Ninh Hoảng cứ như thế mà tiếp tục hoàn thành nụ hôn lúc mười tám tuổi không thể trao đi kia.
Nụ hôn chúc ngủ ngon này đương nhiên cũng mang theo hương vị trưởng thành hơn.
Môi và môi chạm nhau, đôi môi của Ninh Hoảng mỏng mà bạc tình, song khi hôn lên thì lại nóng ấm mềm mại, trên đầu lưỡi còn vương lại dư vị thơm ngọt của bánh quy sữa.
Không hề giống với sắc mặt hung tợn của y tẹo nào.
Chẳng mấy chốc y đã mất đi quyền chủ động của mình.

Lục Thầm ngậm lấy đầu lưỡi của y, hôn y vừa cực sâu vừa cực cuồng nhiệt.
"Đây là sân thượng..." Ninh Hoảng ậm ừ lên tiếng nhắc nhở anh, cả người bị vùi vào trong túi đậu sofa* mềm mại.
Túi đậu sofa
Giống như vùi mình vào bãi cát vô tận.
Túi đậu sofa màu nghệ, là do cả hai người bọn họ đi chọn, chỉ có hai cái, bởi vì sân thượng này không thường có người khác vào.
Bàn thấp, đèn sao, còn có từng chậu hoa mà Lục Thầm tự tay vun trồng.
Ánh mắt của Ninh Hoảng bất ngờ nheo lại, trong một mảnh mơ hồ, có ánh đèn sao ấm áp trên sân thượng, có sự dịu dàng nhưng mang theo niềm tham lam mong mỏi của Lục Thầm.
Đây dường như là lần đầu tiên họ hôn nhau trên sân thượng.
Mà y lại lộ ra vẻ mặt như thế này đây.
Không ngờ lại khơi dậy khát vọng trong Lục Thầm càng nhiều hơn.
Anh có một bí mật.
Nếu như ban ngày anh sắm vai một người bạn trai dịu dàng ngoan ngoãn hoàn mỹ.
Thì anh lại càng thích ở trong một căn phòng ngủ tối om, nghe người vừa là đàn anh vừa là bạn, cũng vừa là người dìu dắt mà anh vô cùng tôn trọng và tin tưởng ấy chỉ có thể ôm anh, ỷ lại vào anh, rên rỉ khóc rấm rứt vì anh.
Đầu ngón tay anh mò sâu vào áo sơ mi của Ninh Hoảng, chạm vào làn da bóng loáng ấm áp.
Chú nhỏ của anh, mọi vẻ mặt và cử chỉ đều lạnh nhạt sắc bén.
Nhưng chỉ khi thật sự chạm vào mới biết, tất cả đều vừa ấm vừa mềm.
Lớp da ấm nóng, tạo ra những biến đổi thầm lặng và tinh tế dưới ngón tay anh.
Khớp xương, làn da, mặt mày, ánh mắt.
Đôi môi, lưỡi.
Toàn bộ đều chợt âm thầm hóa non nớt không dễ gì nhận thấy được.


Sau đó tiếp tục cứng nhắc lại.
Hai mắt y mở tròn xoe, đầu lưỡi nóng bỏng dần hoá thành que lửa.
Chỉ có nắm tay càng ngày càng siết, càng ngày càng chặt.
Lục Thầm rơi vào trong cơn khô nóng hiếm thấy, anh thấp giọng lẩm bẩm: "...!Chú nhỏ."
"—Thình thịch!"
Bất thình lình bụng anh bị ăn trọn một đấm.
Người trên sô pha gắng sức đẩy anh ra.
Lục Thầm giật mình.
Ninh Hoảng mười tám tuổi bị teo nhỏ quần áo xuề xoà, không thể tin được trừng mắt nhìn anh, vành tai đỏ bừng, ngay cả đôi môi cũng run rẩy.
Muốn cho anh thêm một đấm nữa, nhưng chưa kịp động tay thì đã hoảng sợ đứng dậy, bánh quy nhỏ cũng lăn hết xuống đất.
Ninh Hoảng vô thức muốn cúi xuống nhặt, nhưng chợt nhận thấy được tình hình không ổn bèn co giò chạy loạng choạng về phòng.
Chạy một mạch như lốc xoáy nhanh vừa té vừa đụng ầm ầm rồi sập cửa như động trời.
Trong đầu cậu hoàn toàn hỗn loạn, trí óc giờ chỉ còn mấy câu chửi tục kèm theo đống lời vô nghĩa.
Nói tóm lại, kẻ biết đi bao nuôi quả nhiên không phải là thứ tốt đẹp gì mà!
Chết tiệt, cậu nói cho hôn một cái là hôn lên mặt một cái ấy.
Chỉ có mặt thôi.
Thế mà lại nhảy vọt lên tầm cao mới như kia.
...!Bị đè ở túi đậu sofa, xung quanh đều là vải may mềm, không còn sức lực nào, chỉ có môi lưỡi nóng bỏng dây dưa.
...!Trong khoang mũi còn có hương cam xa lạ mà lại quen thuộc, còn thêm vị ngọt ấm của bánh quy trên đầu lưỡi.
...!Lòng bàn tay cũng ấm áp.
—— Không được nghĩ nữa!
Tuyệt đối không được!
Ninh Hoảng che mặt chửi thề, sau đó ngã xuống tấm chăn mềm, vành tai nóng lên dữ dội:
Chỉ là hôn mặt thôi, thế quái nào mà lại lại thành ra như vậy chứ.
Hết chương 5
Tác giả có lời muốn nói:
Ông chủ - bị tẩn hai trận - Lục: Cấm biến đổi tuỳ tiện nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận