Hậu quả của việc đi chơi đêm là hôm sau, Tần Gia Mộc ngủ đến gần trưa mới dậy, bị Tần Duy lôi dậy, nói với cậu là có khách của cậu đến chúc Tết.
Khách của cậu?!
Tần Gia Mộc mơ màng 2 giây liền bật dậy, có khi nào là!.
Cậu vừa nghĩ đến đó, liền nhanh chân đi vào phòng tắm sửa soạn, rồi mở tủ quần áo, lấy áo len và quần mới mua mặc vào.
Mang theo tâm trạng hồi hộp, Tần Gia Mộc đi xuống nhà.
Tần Duy ở bên cạnh chẳng hiểu ông anh mình bị làm sao, vẻ mặt cứ biến hóa liên tục.
Cho đến khi xuống tầng, nhìn thấy Lam Tinh Hải say "hi" với cậu, cậu mới tỉnh táo lại đôi chút.
Lam Tinh Hải đi cùng ba mẹ cậu ấy, ba mẹ Lam Tinh Hải là khách của ba mẹ cậu, nhưng còn người này, thì đích thị là khách của cậu rồi.
Thấy Tần Gia Mộc có chút thất vọng, Lam Tinh Hải biết ngay là Tần Gia Mộc đang đợi ai đến.
"Đầu năm mới đuổi khách đi là không tốt đâu!" - Lam Tinh Hải khinh bỉ.
"Tao có làm gì đâu.
" - Tần Gia Mộc tỏ vẻ vô tội.
Lam Tinh Hải từ chối nói chuyện với Tần Gia Mộc, hình như là từ sau khi yêu đương với mấy người kia, cậu được chiều hư quá nên giọng điệu nói chuyện cũng nhẹ hơn, nhưng Lam Tinh Hải nghe lại thấy hơi "nhão".
Đây đâu phải là bạn mình đâu?!!
Ba mẹ hai người cũng mặc kệ cho hai đứa nói chuyện với nhau, vui vẻ hàn huyên.
Vì cũng gần trưa nên ba mẹ Tần Gia Mộc muốn mời gia đình đối phương ở lại ăn cơm, thế nhưng họ từ chối, vì còn phải đi thăm họ hàng.
Thấy thế, ba mẹ Tần cũng không giữ người lại nữa.
Ăn trưa xong, ba mẹ Tần Gia Mộc muốn nghỉ ngơi để chiều đi thăm họ hàng.
Tần Gia Mộc thì ngủ đủ rồi nhưng vẫn đi lên phòng, chỉ là, cậu có chút thất vọng.
Đến lúc đi chúc Tết họ hàng rồi, ăn tối xong, về nhà rồi vẫn không chờ được người mà mình muốn chờ.
Tần Gia Mộc thấy hơi chán, cậu định đi lên phòng thì nghe thấy có tiếng bước chân người vào nhà.
Cậu ghé mắt qua nhìn một cái, mà nhìn rồi là mắt như bị cố định lại luôn.
Có biết người ta chờ cả ngày không hả???
Tần Gia Mộc đang đứng ở trên cầu thang liền lao nhanh xuống nhà.
Tần Duy Phong và Tần Duy liếc cậu một cái đầy ẩn ý.
Tần Gia Mộc biết ý, trước mặt ba mẹ tém tém lại chút, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà cong lên.
Quý Cảnh Lam, Lưu Dĩ Vân, Từ Minh Húc bước vào nhà, xách theo một túi quà, nói là "bạn tốt" của Tần Gia Mộc, đến để chúc Tết gia đình.
Ba mẹ Tần Gia Mộc rất niềm nở mà đón khách, còn để cậu rót nước cho bọn họ.
Phương Chính Hạo ngồi bên cạnh cậu phụ một tay, phối hợp cực kì ăn ý làm 3 người kia ngứa mắt không thôi.
Ba mẹ Tần cũng biết 3 người này, cũng gặp cả rồi nên không hỏi mấy vấn đề như thông tin cá nhân nữa, mà hỏi "các cháu có người yêu chưa?"
Đúng lúc này, cả 3 đều không hẹn mà cùng nhìn sang phía Tần Gia Mộc, Tần Gia Mộc lại lảng tránh những ánh mắt ấy, nhìn Phương Chính Hạo.
Thấy bầu không khí có vẻ ngượng ngùng, Tần Duy lên tiếng.
"Aiya ba mẹ, ai lại đi hỏi người ta thế bao giờ? Phải hỏi là mỗi tháng các cháu kiếm được bao nhiêu tiền chứ?"
Mẹ Tần còn gật gù như đúng rồi, định mở miệng hỏi thì bị ba Tần đè tay lại.
Ba Tần cười hiền rồi nhìn 3 chàng trai ngồi trước mặt mình.
"Mấy đứa bây giờ tuổi trẻ tài cao, lo gây dựng sự nghiệp trước rồi mới lo đến chuyện gia đình sau, nhỉ?"
Quý Cảnh Lam nhanh mồm: "Vâng, chú nói phải ạ.
"
Mẹ Tần biết mấy người kia, nhưng có Từ Minh Húc là biết rõ nhất.
Lại thêm chuyện của Châu Cẩm Tuệ, không hiểu sao bà lại thấy thiệt thòi cho Từ Minh Húc, ánh mắt nhìn anh có thêm mấy phần trìu mến.
Từ Minh Húc không hiểu sao mẹ Tần lại nhìn mình như vậy, anh chỉ mỉm cười đáp lại.
Mấy phút sau, không biết ba Tần tìm được chủ đề nói chuyện gì mà nói liên hồi, một bên tung một bên hứng, vô cùng hợp cạ.
Tần Gia Mộc thân là chủ mà lại chẳng được tiếp khách, nhưng thấy mọi người có vẻ hòa hợp với nhau, cậu cũng thấy rất vui.
Tần Duy Phong ngồi bên cạnh cậu, ghé vào tai cậu khẽ nói: "Cũng ra gì phết!"
Nghe thấy lời này, không hiểu sao Tần Gia Mộc có chút đắc ý.
Hậu cung của em mà, đương nhiên ai cũng rất giỏi rồi!
3 người ngồi đến khi có khách của Tần gia đến chơi mới chịu về, tính ra là hơn một tiếng đồng hồ, cũng khá lâu.
Mà đã thế, lúc 3 người đứng dậy ra về, ba Tần còn lưu luyến nói theo, bao giờ rảnh qua chú chơi.
Tần Gia Mộc: Khách của con mà!
Cậu với Phương Chính Hạo đưa người ra cổng, thấy 3 người đi một xe.
Cũng đoàn kết quá nhể!
Lưu Dĩ Vân: "Ba em có vẻ thích tôi!"
Quý Cảnh Lam ghét bỏ: "Thích cái đầu anh ấy, chú nói chuyện với tôi mà!"
Từ Minh Húc từ tốn: "Mẹ Tần có vẻ quý tôi!
Phương Chính Hạo ra chiêu cuối: "Còn tôi là con nuôi nhà họ Tần.
"
3 người kia: Cút mịa cậu đi!!
Tần Gia Mộc: "Mấy người nhanh về cho em!"
3 người kia nghe thế, vội ngoan ngoãn lên xe, còn Phương Chính Hạo cùng Tần Gia Mộc vào nhà.
Gì thế không biết, gần ba chục tuổi đầu mà như con nít lên 3 ấy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...