Trong lâu đài cổ nuôi không ít nữ hầu, tất cả đều là những cô gái xinh đẹp duyên dáng ngàn dặm mới tìm được một.
Trải qua tất cả các loại huấn luyện khắc nghiệt và rèn luyện ý chí ma quỷ, cuối cùng mới có thể trở thành một người nữ hầu đủ tiêu chuẩn.
Những cô nữ hầu này, sẽ được chuyển đến bên các phú hào và chính khách ở các quốc gia.
Làm một gián điệp bí mật lâu năm, luôn tìm kiếm thông tin cho Thượng Quan Lăng.
Harry bị cầm gáy treo ở giữa không trung, bốn chân vùng vẫy hai cái, ủ rũ kêu meo~ meo~.
Thượng Quan Lăng cong khóe môi, đem nó ôm vào lòng, thâm trầm bình tĩnh nói: ‘Đêm các cô đến bể bơi.
’Bên ngoài, trời nóng như lửa.
Tựa như thiêu đốt của mặt đất, nhiệt bay lên tốc thẳng vào mặt.
Thượng Quan Lăng nằm trên ghế, một chân cong lên, ngón tay cầm một ly rượu đế cao.
Chất lỏng màu đỏ trong ly nhẹ nhàng lay động, tản ra mùi rượu thanh mát.
Nhóm người hầu lần này tổng cộng có mười người.
Trên người mặc một bộ áo tắm mát mẻ, đứng xếp thành một hàng, tùy tiện xách một cô gái trong đám người này ra đều có thể khiến người ta kinh diễm vì xinh đẹp.
Nhưng với người từng thấy qua muôn vẻ đẹp như Thượng Quan Lăng, những người được gọi là xinh đẹp này cũng chỉ có thể miễn cưỡng để vào mắt.
Uống cạn ly rượu, Thượng Quan Lăng không hứng thú nói: ‘bắt đầu’Nhóm nữ hầu hôm nay được cử đến để kiểm nghiệm nội dung bơi lội.
Mệnh lệnh bắt đầu được đưa ra, mười nữ hầu lần lượt nhảy xuống theo thứ tự.
Lấy tư thế xinh đẹp nhất, bơi lội trong nước.
Chỉ có dáng người đẹp là chưa đủ, ánh mắt cũng phải đầy vẻ câu dẫn.
Bất cứ lúc nào cũng đều phải lộ ra tư thế xinh đẹp nhất, đây là môn học bắt buộc của các cô.
Lúc này, mười người đang ở trong nước phô diễn vẻ đẹp của mình.
Harry quay đầu, tò mò liễm liễm ly rượu.
Thượng Quan Lăng nắm lấy lỗ tai của nó, đôi lông mày cau lại: ‘Harry, mày thật không ngoan tí nào.
’‘Meo~~’Harry xù lông, thân cong lên thành đường parabol, nó lao đi rồi rơi thẳng xuống nước! !.
Đói, đói đến choáng váng luôn rồi.
Đây đã là ngày thứ ba bị bỏ đói.
Tô Phù không biết mình còn có thể sống bao lâu nữa, nằm ở trên giường bỗng dưng hiện lên chút cảm xúc không cam lòng.
Giống như canh đúng thời gian, đoán chắc lúc phòng tuyến tâm lý của cô yếu nhất, cảnh cửa được mở ra.
Nữ hầu bưng thức ăn thơm nức bước đến.
Tô Phù gian nan đưa hai tay chống lên giường ngồi dậy.
‘Đói bụng sao?’! ‘Muốn ăn không?’Nữ hầu bưng đĩa thức ăn đến trước mặt cô.
Đồ ăn mê người gần ngay trước mặt, đưa tay liền có thể đụng vào.
Nhưng Tô Phù biết rõ chuyện không có đơn giản, cô nghếch khóe môi, nhìn nữ hầu.
‘Cô không nói câu nào, như vậy là không đói bụng rồi, vậy thì hãy tiếp tục chịu đựng đi.
’ Nữ hầu quay người rời đi.
Nhìn như thật sự chỉ muốn hỏi cô đói bụng không, muốn ăn không mà thôi.
Tô Phù nhảy xuống giường, từ phía sau chế trụ cổ nữ hầu, đem cô ta đánh ngã xuống mặt đất.
Sau đó nhanh chóng cướp đi đĩa đồ ăn trong tay cô ta, không cần để ý đến dao nĩa bên cạnh, dùng tay cầm lấy thức ăn nhai ngấu nghiến.
Nữ hầu phải ứng lại, giơ tay muốn đánh tới.
Đồ ăn đã đến miệng làm sao có thể cho người khác cướp đi?Tô Phù ôm đĩa, một bên nhét thức ăn vào miệng, một bên chạy vào trong phòng ngủ.
Ba ngày bị bỏ đói, sức lực tất nhiên kém hơn nhiều so với nữ hầu.
Mấy phút sau, Tô Phù bị nữ hầu đẩy ngã trên mặt đất, khuôn mặt ép chặt lên sàn nhà.
‘Vẫn không nói câu nào.
’ Nữ hầu gật nhẹ đầu, gọi những nữ hầu khác tới.
Một nữ hầu khác cầm dây thừng đã chuẩn bị trước đó đi đến.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...