Editor & Beta: Hạ Tử Lâm.
Hơi thở như có như không thổi qua nên trong khoảng thời gian ngắn Khúc Quân cũng không phát hiện nó đến từ hướng nào. Hắn giữ vững cả cơ thể và tinh thần, giống như một con báo đang đi săn sắc bén quan sát xung quanh, chỉ nghe thấy trong đầu vang lên một câu "Lùi lại", Khúc Quân lập tức giơ tay kéo Nold nhanh chóng lui ra phía sau.
Nếu lúc này Nold còn tỉnh chắc chắn sẽ hoảng sợ phát hiện tốc độ của hắn đã vượt qua xe năng nguyên tốt nhất trên diễn đàn giao dịch của tinh tế, đáng tiếc bây giờ cơ thể cậu mệt lừ, đầu óc còn vừa bị tấn công, giờ vẫn chưa bị cắn nuốt cũng nhờ tinh thần cậu đủ cứng cỏi, sao còn dư lực để chú ý chuyện này, cả người cậu mềm nhũn tựa trong lòng Khúc Quân, không có bất cứ cử động nào.
"Tại hạ cũng không có ác ý, nếu các hạ thả hai người chúng ta đi..........." Dừng một chút, Khúc Quân lớn tiếng nói:
"Ta bảo đảm sẽ không quấy rầy các hạ an giấc."
Lời này không biết là đang khiêu khích hay xin bỏ qua, dù sao Khổng Tuyên cảm thấy cái trước nhiều hơn một ít, hai chữ an giấc mới nghe đã khiến cho người khác tức giận. Dù cho thần tiên có thích bế quan, bế trăm triệu năm cũng phải đi ra hít thở không khí.
Dù gì cũng là thần tiên chứ không phải thánh nhân.
Quả nhiên sau khi Khúc Quân nói xong, lực công kích càng mạnh hơn, rất rõ ràng chủ nhân đã bị chọc tức.
Nổi giận là được, tuy có xây xát nhưng hắn vẫn có thể đối phó được, huống chi hắn vẫn tin rằng khi người khác đang trong tình trạng tức giận lực công kích tuy mạnh nhưng cũng càng dễ tìm được sơ hở. Nếu chính hắn bị giam hơn trăm triệu năm không được tự do, đợi rất rất lâu rốt cuộc mới có cơ hội đi ra ngoài, mặc dù vi phạm đạo lý, hắn có thể cũng sẽ thử làm một lần.
Trên đời này, yếu ớt nhất chính là lòng người, trăm triệu năm im lặng có thể bức điên một người bình thường, cũng có thể khiến một người điên ngụy trang thành người bình thường. Vì thế bình thường trăm ngàn lần không nên tùy tiện khảo nghiệm lòng người, lòng người, là thứ không thể khảo nghiệm nhất.
Khúc Quân lại nhanh chóng xoay người tránh thoát ba đòn công kích, chiến đấu mà không nhìn thấy được đối thủ thật sự làm cho hắn có cảm giác lấy trứng chọi đá, chẳng qua......Chính là bây giờ! Cơ thể cao gầy của hắn bắt đầu bay nhanh về phía trước, lúc này Nold đã bị hắn thu vào trong Tụ Lý Càn Khôn để tránh phải lo trước lo sau.
Đột nhiên hai tay hắn giơ ra phía trước, ngón tay bày ra một tư thế kỳ quái, thậm chí còn hiện ra một loại vận luật thần kỳ trong chốn u minh, chỉ trong một cái hô hấp, trong tay Khúc Quân liền xuất hiện một bộ cung tiễn màu bạc, hình dáng của cây cung rất kỳ lạ, có nhánh cây giương nanh múa vuốt về bốn phía giống như đang khiêu khích nhưng bất ngờ lại rất đẹp. Nhưng kỳ lạ là bộ cung tiễn này không có dây cung, không dây không tiễn thì sao có thể xem như một cây cung nữa!
Chỉ thấy tay trái Khúc Quân cầm cung, tay phải trống không bắt đầu kéo dây cung, dùng mắt thường nhìn thì giống như một đứa nhỏ đang chơi nhưng nháy mắt phía trước Khúc Quân đã xuất hiện một cái động cực lớn!
"A a a a ---------" chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết chói tai, ánh sáng màu xanh xung quanh Khúc Quân biến mất toàn bộ, cả mật thất chìm trong bóng tối u ám.
Nhưng đối với thần tiên mà nói, bóng đêm với ban ngày cũng không khác gì nhau, Khúc Quân mở to mắt quan sát xung quanh, vừa hỏi vị Đại Minh Vương nào đó:
"Người vừa nãy.......Là Thân Công Báo sao?"
Đối phương rất nhanh đã trả lời:
"Không phải."Tuy y không thích loại người hai mặt dùng lời đường mật mê hoặc người khác như Thân Công Báo nhưng người này có thể sống đến lúc Phong Thần kết thúc, tất nhiên sẽ không giống như loại người ngu ngốc chưa tìm hiểu địch ta rõ ràng đã bị câu đầu tiên chọc giận.
Nhận được khẳng định giống như trong lòng đã đoán, Khúc Quân thở phào một hơi, may mắn Nold bọn họ chỉ có khả năng đi tới vòng ngoài, gặp cũng là đối thủ hắn có thể đối phó được, không thì............. Cho dù Đại La thần tiên đến đây cũng phải gặp khó khăn.
"Cứu.............Cứu..............Tôi!" Tiếng kêu cứu yếu ớt phá vỡ yên tĩnh của cả phòng, Khúc Quân tìm dọc theo thanh âm liền nhìn thấy một người đàn ông kẹt dưới cầu thang. Coi như thông minh, khi biết mình không thể đi lên liền nhanh chóng quyết định leo lên cầu thang, tạo một cái ống nối thẳng lên phía trên để hít không khí nên tạm thời sống được.
Đã từng làm nhân loại nên Khúc Quân cũng không thể thờ ơ thấy chết mà không cứu. Dù sao cứu một người cũng là cứu, cứu hai người cũng là cứu, nhưng sau khi cứu lên, hắn mới phát hiện một chân người này đã biến mất, hắn không khỏi đáng tiếc một chút, thời đại tinh tế kỹ thuật chữa bệnh mặc dù tốt lại chưa đạt được kỹ thuật tái tạo, chân giả bằng máy vẫn so ra kém hơn của chính mình. Nhưng mà có thể sống đã vô cùng may mắn rồi.
Khúc Quân từng thực tập ở viện nghiên cứu thực vật một thời gian ngắn, tuy không thân thiết lắm nhưng vẫn nhận biết mọi người, người được cứu lên chính là một trong những đồng nghiệp của Khúc Quân, trong ngày thường nhìn rất thành thật, thời khắc mấu chốt lại cực kỳ quyết đoán. May mắn thay, giờ phút này bóng tối bao trùm xung quanh, đối phương không nhìn thấy Khúc Quân, đỡ tốn công giải thích.
Sau khi kiểm tra vết thương cho người ta, Khúc Quân liền nhẹ nhàng đánh choáng đối phương rồi đưa vào Tụ Lý Càn Khôn làm bạn với vị hoàng tử nào đó, chính mình thì theo đường cũ đi ra ngoài.
Nói thật, không khí nơi này cực kỳ tệ, ngay cả nhiệt độ đều đâm thẳng vào tim, mà nơi này mới chỉ là bên trong của vòng ngoài, hắn thật sự không thể tưởng tượng được chỗ sâu nhất trong cái tòa "Ngục giam" này sẽ ác nghiệt, hiu quạnh như thế nào nữa.
Hao Thiên Khuyển canh giữ ở bên ngoài, nhìn thấy Khúc Quân hơi chật vật đi ra, không khỏi quan tâm hỏi:
"Ngươi không sao chứ? Người........" Đáng nhẽ nó cũng nên đi vào theo.
"Không có việc gì, ngươi đi trước chờ chủ nhân ngươi đi, ta đúng thật là hơi mệt chút, nên sẽ đi về trước, nếu ngươi có việc, có thể nói cho ta biết." Dùng vũ khí kia, hắn đúng là cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn.
"Ngươi dùng..........Cái kia?" Cả khuôn mặt của Hao Thiên Khuyển đều tá hỏa, thứ đó sẽ hao phí tuổi thọ đó! Tuy sinh mệnh của thần tiên vừa lâu vừa cứng, nhưng.........Giống như người phàm sẽ không ngại tiền nhiều, thần tiên cũng sẽ không ngại tính mệnh dài không phải sao?
Cho dù sinh mệnh thần tiên có lâu dài, nhưng.......Cũng có cuối.
Trên đời này, chỉ có thánh nhân mới thọ cùng trời đất.
Khúc Quân chỉ cười cười, vẫn không có trực tiếp trả lời:
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không ngốc như vậy."
.........Hao Thiên Khuyển im lặng oán thầm mấy câu, rồi không hỏi tiếp, so với nó Khúc Quân có chủ kiến hơn nhiều. Nếu người ta đã nói như vậy rồi, nó còn có thể nói thêm gì nữa chứ! Hơn nữa hiện tại Khúc Quân vẫn còn đứng thẳng được, xem ra dường như chỉ hao phí một hai năm, cái loại nhỏ bé chút đỉnh này hẳn là..............Không sao đi.
Hao Thiên Khuyển chầm chậm vung đuôi xoay người rời đi, trong lòng đột nhiên nhớ tới chủ nhân từng nói, nếu tận mắt nhìn thấy Khúc Quân dùng món vũ khí kia, tốt nhất nên ngăn cản hắn, hiện tại.........Nó xem như ngăn cản không thành công sao?
Một người khác đồng dạng cũng bị chấn động nhưng giờ phút này lại không giống như Hao Thiên Khuyển mở miệng nói ra, thứ đó........Quả nhiên ở trong tay Khúc Quân, vậy......Chẳng lẽ thật sự là số phận sao? Không! Khổng Tuyên y đời này chưa bao giờ tin vào hai chữ số phận! Cũng tuyệt đối không khuất phục trước nó!
Đến khi Hao Thiên Khuyển dần đi xa Khúc Quân mới quay lại nhìn cái nơi hiu quạnh này, để tránh còn có nhân viên nghiên cứu khác tự đâm đầu tìm đường chết, hắn hạ một cái trận pháp che dấu ở xung quanh, nay linh lực hắn không còn nhiều nên cũng chỉ có thể bày ra trận pháp loại này. Giống như Hao Thiên Khuyển tất nhiên ngăn không được nhưng với nhân dân thời đại tinh tế hẳn là không thành vấn đề.
Làm xong mọi việc, Khúc Quân lết cơ thể mệt mỏi lên xe năng nguyên, đặt tự động lái về nhà rồi ngã đầu liền ngủ.
Khúc Quân không biết rằng cái trận pháp hắn tùy tay bày ra đã làm nên nơi thần bí nhất và là một câu đố không lời giải từ xưa đến giờ trên Trái Đất khi tiến vào thời đại tinh tế.
Tập thể nòng cốt viện nghiên cứu biến mất, chỉ có hai người được Khúc Quân cứu còn sống trở lại, một người còn bị đứt chân, hỏi thì cái gì cũng không biết, chỉ biết có người cứu, là ai cũng không biết, một người khác thì không bị thương dù là một cọng tóc, tinh thần lực bị thương, hỏi thì cũng không biết cái gì, sở trưởng lo âu muốn bạc cả đầu.
Cuối cùng hai người đều tự nhận lỗi từ chức, nếu là trước đây Nold khẳng định không chịu nhưng đã trải qua việc này hắn lại cực kỳ bình tĩnh chấp nhận, bao gồm một nhân viên nhiên cứu bị đứt chân khác, tiếp nhận viện nghiên cứu bồi thường rồi cũng dứt khoát ký tên đông ý. Dù sao khi Khúc Quân nhìn thấy Nold thì vị hoàng tử nào đó tâm tình nhìn qua rất tốt.
"Qua một tháng luôn rồi giờ cậu mới đến gặp tớ, Khúc Quân cậu thật sự không nhớ tớ gì hết!" Vị hoàng tử tóc xanh nào đó cực kỳ ngạo kiều quay đầu đi.
............Khúc Quân xoay người bước đi, sau đó bị người giơ tay giữ lại, giọng nói chứa đầy biết ơn:
"Khúc khúc, cảm ơn cậu!" Tuy cậu không nói nhưng tớ biết cậu là người đã cứu tớ.
"Cảm ơn cái gì! Nghe nói cậu đã mất việc, phải đi về mẫu tinh sao?" Khúc Quân thuận thế đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, tùy ý mở miệng.
Nold ngả người ra sau, hoàn toàn nhìn không ra tinh thần lực đã bị hao tổn:
"Đúng vậy, tớ một người không việc làm, chỉ có thể về nhà dưỡng lão thôi! Làm sao? Khúc Khúc không nỡ xa tớ sao? Muốn cùng tớ quay về mẫu tinh hả? Là một vị hoàng tử, tớ có thể giúp cậu có được quyền ở lại tinh cầu Tucker vĩnh viễn ->_->, thế nào, thấy bạn thân cậu không?"
Nếu là trước đây, Khúc Quân chắc chắn bỏ đi, chẳng qua bây giờ...........Thôi bỏ đi:
"Tớ không đi chẳng lẽ cậu sẽ không cho tớ quyền ở lại tinh cầu Tucker vĩnh viễn hay sao?"
..............."Cho." Ân nhân cứu mạng, làm sao có thể không cho! Nhưng bạn thân của cậu thật sự trâu bò, ở cái loại tình huống đó vậy mà thật sự có thể mang cậu đi ra ngoài, nhân tiện còn mang theo một cục nợ, quả nhiên con mắt kết bạn của cậu vô cùng tốt, Nold đắc ý nghĩ.
"Chẳng qua cậu cứ như vậy trở về sẽ không bị ai mắng sao?" Khúc Quân chỉ vào mái tóc màu xanh của Nold trêu chọc nói, nghe nói người dân tinh cầu Tucker là dân tộc yêu quý mái tóc của mình nhất ở toàn tộ bộ tinh tế, cái đầu bị xén mất nửa này............
Nghe vậy, Nold như cây cải thìa bị dập héo xuống, cậu đang vì điều này mà buồn rầu:
"Khúc Khúc, cậu có biết trên chợ bán sản phẩm nào mà trong ba ngày giúp tóc mọc dài ra hay không?"
Khúc Quân vừa định mở miệng, Đầu Cuối lại vang lên, Nold săn sóc ra dấu khiến hắn đi nhận video call đi.
Năm phút sau, Khúc Quân trở lại phòng bệnh, bất đắc dĩ mở miệng:
"Nold, cái quyền vĩnh viễn ở lại trên tinh cầu Tucker của cậu còn có hiệu lực không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...