Đêm đến, sắc trời đen kịt.
Trên đỉnh Linh Khê Phong của Thanh Dương Tông, từng tòa viện nhỏ nằm thưa thớt trong rừng, phía trên khói bếp lượn lờ, giống như một nơi nằm ngoài thế giới này.
Cách đó không xa, một tiểu cô nương chừng mười lăm, mười sáu tuổi, diện mạo đáng yêu ngơ ngác đứng đó.
Nàng chớp mắt, trong đầu xuất hiện câu hỏi, đây thực sự là tông môn tu hành?Tiểu cô nương tên Khương Lăng, là công chúa Phi Thiên cổ quốc, một trong tứ đại cổ quốc, chuyên tới Thanh Dương Tông cầu đạo.
Trước khi tới, phụ hoàng dặn nàng, nhất định phải đi đến Linh Khê Phong Thanh Dương tông, còn nguyên nhân là gì thì lại không nói.
Thanh Dương tông, một trong bảy đại đỉnh cấp tông môn, thực lực hùng hậu, thông thường mà nói mỗi ngọn núi cũng phải có nhiều đệ tử, tiếng người huyên náo, động phủ cung điện to lớn rộng rãi mới đúng.
Nhưng không nghĩ tới, Linh Khê Phong trong truyền thuyết lại đổ nát như vậy.
Chẳng trách trước khi tới đây phụ hoàng đã an bài mình sống trong thôn nửa năm, nguyên lai là để cho nàng làm quen trước.
Thấy Khương Lăng dừng lại, thiếu niên bên cạnh nói: “Đi mấy bước nữa là đến.
”Thiếu niên mặc thanh y, mười bảy mười tám tuổi, dáng vẻ thanh tú, hiền hòa nhìn về phía nàng.
Khương Lăng nghi hoặc một chút, bước chân di chuyển, lại nhẹ giọng hỏi: “Sư huynh, bình thường chúng ta tu luyện như thế nào?”Linh Khê Phong lớn như vậy lại không thấy sân luyện tập, hay các loại kiến trúc khác, đừng nói tới kiến trúc, ngay cả người đều không thấy, nếu không phải biết mình vẫn đang ở trong tông, nàng cũng hoài nghi mình bị lừa đem bán.
Đối mặt với nghi vấn, thiếu niên nói: “Bình thường chúng ta tu luyện đều do đại sư huynh quyết định.
”“Đại sư huynh?” Khương Lăng lơ mơ.
Thông thường không phải đều do sư tôn giảng bài sao?Nghĩ tới đây nàng lại hỏi: “Đại sư huynh là ai?”Thiếu niên ngẫm lại thân ảnh kia, không vội trả lời, cười nói: “Ngươi chờ tới lúc thấy đại sư huynh sẽ biết, hắn là một người rất đặc biệt.
”Khương Lăng lần đầu nghe được có người dùng “đặc biệt” để hình dung người, đối với vị đại sư huynh bí ẩn này càng cảm thấy tò mò.
Thiếu niên lại nói: “Ở đây, đại sư huynh là người định đoạt, quy củ hắn đặt ra ngay cả chưởng giáo cũng phải tuân thủ.
”Khương Lăng trợn tròn mắt, chưởng giáo cũng phải tuân thủ, quyền lực của vị đại sư huynh này cũng quá lớn đi.
Khắp nơi Linh Khê Phong lộ ra vẻ cổ quái, có điều dù sao cũng đã đáp ứng phụ hoàng, bây giờ cũng không thể đổi ý, Khương Lăng đành phải đi theo thiếu niên.
Thiếu niên dẫn nàng tới trước một viện lạc nhỏ, hai tay tạo thành hình cái loa, la lớn: “Đại sư huynh, ta dẫn sư muội tới rồi!”Âm thanh vừa dứt, không lâu sau, có vài bóng người từ bên trong các viện lạc trên núi cùng đi tới.
Một nam tử đầu trọc mặc một bộ áo cộc, trên mặt toát ra nụ cười thật thà, “Ui, rốt cuộc cũng có người mới tới, tiểu sư muội ngươi thật xinh đẹp nha.
”“Tiểu sư muội tới, đại sư huynh cũng không nói cho chúng ta, để chúng ta chuẩn bị trước a!” Một nữ tử thập phần quyến rũ nói.
Thiếu niên chỉ nam tử đầu trọc, “Đây là Tam sư huynh, gọi Dương Khải!”Nam tử đầu trọc thật thà cười nói: “Kêu ta sư huynh là được, về sau có gì không biết, hỏi sư huynh liền tốt!”“Gặp qua Tam sư huynh!” Khương Lăng cung kính mở miệng.
Thiếu niên lại chỉ vị nữ tử quyến rũ, “Vị này là Tứ sư tỷ…”Còn không đợi hắn giới thiệu xong, nữ tử liền nói: “Ta là Lâm Oản, ngươi sau này theo sư tỷ lăn lộn đi, cuối cùng cũng có một tiểu muội muội tới!”Lâm Oản… Nghe được cái tên này, Khương Lăng dường như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra rốt cuộc quen thuộc ở đâu.
“Gặp qua Tứ sư tỷ!” Khương Lăng không dám thất lễ, cũng chắp tay đáp lại.
“Còn có ta, tên Lục Bình, là Ngũ sư huynh của ngươi.
” Thiếu niên lúc này lên tiếng.
Nghe được cái tên này, Khương Lăng nhìn về phía Lục Bình nói: “Danh tự Ngũ sư huynh ta tựa hồ đã nghe qua, mười năm trước, trong Bách Triều Đại Chiến, khôi thủ thắng được thế hệ trẻ tuổi cùng lứa cũng gọi Lục Bình!”Bách Triều Đại Chiến là cuộc so tài hàng vạn quốc gia thế tục, mỗi trăm năm tiến hành một lần, kéo dài mấy năm liền, có thể đoạt được khôi thủ mỗi một vị đều là tuyệt thế thiên kiêuLục Bình vội ho một tiếng, thề thốt phủ nhận: “Không phải, chỉ là trùng tên thôi.
”Khương Lăng vỗ cái ngực nhỏ của mình, thật không thể liên tưởng vị khôi thủ kia cùng người thiếu niên trước mắt này là một, dù sao loại tuyệt thế thiên kiêu có thể giết ra từ biển máu, không thể có vẻ mặt hiền hòa giống như Ngũ sư huynh được.
“Nhị sư huynh tới!”Đúng lúc này, Lục Bình nhỏ giọng nói.
Khương Lăng ngẩng đầu lên, thấy một thiếu niên quần áo đen từ trong bóng tối đi tới.
Thiếu niên dáng người cao ráo, thẳng tắp, con ngươi thâm thúy, khiến người ta cảm giác tràn đầy dã tính, thập phần áp bách.
Bị thiếu niên chằm chằm, Khương Lăng toát mồ hôi lạnh, vội cung kính nói: “Tiểu muội Khương Lăng, năm nay mười lăm, gặp qua Nhị sư huynh.
”Nghe được lời Khương Lăng, thiếu niên chỉ khẽ gật đầu.
Lục Bình lại giới thiệu: “Đây là Nhị sư huynh, Tề Lâm.
”Khương Lăng lần nữa gật đầu hành lễ.
Nhị sư huynh Tề Lâm nói: “Đại sư huynh bảo các ngươi đợi một chút, hắn đang nấu ăn cho tiểu sư muội.
”Nghe được hai chữ “nấu ăn”, Khương Lăng ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta còn…còn ăn cơm sao?”Từ khi nàng Trúc Cơ đến nay, căn bản đã Tích Cốc, thật lâu chưa ăn qua cơm.
Tứ sư tỷ Lâm Oản cười nói.
“Hiếm thấy Đại sư huynh nấu ăn, tiểu sư muội ngươi đúng là có phúc.
”“Ách…Đúng đúng.
”Khương Lăng không biết nên nói gì, nàng quả thật lâu rồi không ăn cơm, mặc dù đã Tích Cốc, nhưng nàng vẫn có chút muốn ăn.
Qua một hồi trò chuyện, Khương Lăng cũng biết được “quy củ” của Linh Khê Phong.
Kì lạ nhất là, ở trên núi không được phi hành, không được vận dụng linh lực, để cho nàng cực kỳ mơ hồ.
Không ngoài ý muốn, đây đều là những quy củ mà Đại sư huynh đặt ra, về phần tại sao, mấy vị sư huynh sư tỷ cũng không biết.
Không thể phi hành, không thể vận dụng linh lực.
Chẳng phải giống như người phàm sao?Đang lúc nghi ngờ, một thiếu niên áo trắng từ trong rừng đi ra.
Hắn bước chân điềm đạm, vẻ ngoài thanh tú, tóc búi cao, nhìn tỉ mỉ, cả người toát ra khí chất xuất trần, như bước ra từ trong tranh.
“Đây…Đây là Đại sư huynh?” Khương Lăng không chỉ không thấy lời nói Ngũ sư huynh trước đó có gì kì quái, ngược lại còn cảm giác Đại sư huynh vô cùng hiền hòa, tựa như một vị đại ca nhà bên cạnh.
Ngũ sư huynh Lục Bình giới thiệu: “Vị này là Đại sư huynh, tên là Lâm Thiên.
”“Gặp qua Đại sư huynh.
” Khương Lăng thập phần cung kính.
“Ừm, tiểu sư muội đã tới.
” Lúc này Lâm Thiên nhìn Khương Lăng, tỏ ra vô cùng tụ nhiên, lời nói giống như bạn cũ lâu năm xa cách trùng phùng.
“Xin Đại sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.
”Lâm Thiên nói: “Tới Linh Khê Phong, chúng ta đều là người một nhà, trên núi không có sư tôn phong chủ, việc tu luyện bình thường ngươi trực tiếp hỏi ta.
”“A?” Khương Lăng kinh ngạc, khuôn miệng hồng nhỏ nhắn mở ra, lại quan sát vị đại sư huynh này từ trên xuống dưới.
Đại sư huynh thoạt nhìn tuổi tác không lớn, tu vi không rõ sâu cạn, hắn phụ trách truyền đạo?Sao cảm giác càng ngày càng không đáng tin cậy đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...