Chương 84: Nơi có y chính là nhà
《Hoàn hồn ký》được đánh giá vô cùng tốt, kể từ màn thứ hai sau khi Nhan Sinh chết hồn phách không chịu tan biến, đến chết cũng muốn đi tìm Tần trì, độ chú ý của dân chúng liền bùng nổ nơi nơi thảo luận.
Liễu Miên Hạ và Thẩm Tử Ngọc không thể không lại sắp xếp thêm vài gánh hát, tăng cường luyện tập bảo đảm mỗi ngày đều có người có thể lên đài diễn kịch.
Mở rộng tuyên truyền sách nông ở nông thôn cũng đang được thực hiện.
Hôm nay Tiêu Hữu Hằng cố ý mời Hoàng đế cải trang vi hành, tự mình đến nông thôn nhìn hiệu quả tuyên truyền giảng dạy.
Thôn Tiểu Đông nằm ở ngoại ô cách kinh thành không xa, mấy năm nay đường được tu sửa bằng phẳng, là một nơi thích hợp để khảo sát.
Đầu thôn vốn có cái sân đập lúa, sáng sớm hôm nay trong sân đã sắp xếp rất nhiều hàng ghế, phụ lão hương thân trong thôn ngày hôm qua nghe được tiếng gió, biết hôm nay có đoàn diễn nghệ thuật nổi tiếng đến thôn biểu diễn.
Lúc này trời vừa mới sáng trong sân cũng đã đầy người ngồi, có người còn chưa ăn sáng đã tới. Trong sân thiếu ghế, thế là mọi người liền mang ghế nhà mình tới luôn.
Thái dương đỏ rực từ từ nhô lên, các nhạc công ôm nhạc cụ đến một bên ngồi xuống, tiểu ca trang điểm xinh đẹp đi lên sân khấu.
Màn diễn đầu tiên đương nhiên là《 Hoàn hồn ký 》, thanh danh vở diễn đã sớm từ kinh thành truyền ra, hôm nay đến thôn Tiểu Đông biểu diễn, những thôn xóm xung quanh cũng không ngại xa đến xem.
Già trẻ lớn bé đều say mê, người trên đài hát vô cùng hay, người xem dưới đài người ầm ầm trầm trồ khen ngợi.
Màn thứ nhất hát xong, người hát bước xuống đi nghỉ ngơi. Người lên sau đó là một nam nhân trung niên dáng vẻ thư sinh, giọng nói âm vang như chuông đồng, cầm sách bắt đầu bài giảng.
"Các tiểu ca hát đã mệt rồi, nhanh đi xuống uống miếng nước nghỉ ngơi một chút. Màn hai đợi chút nữa hẵng tiếp tục, trước đó ta sẽ cùng mọi người nói một chút điểm quan trọng cho việc gieo trồng mùa thu..."
Các hương thân dưới đài vẫn là lần đầu tiên nghe được nội dung như vậy, hội diễn văn nghệ còn sẽ dạy trồng trọt?
Mặc kệ là người chăm chỉ hay không chăm chỉ, ngày thường làm việc hay không làm việc, lúc này đều yên lặng lắng nghe, dù có vì màn diễn thứ hai kia thì cũng rất thành thật ở lại chờ! Bằng không lát nữa trở lại sẽ không có chỗ!
Dưới đài tự nhiên cũng có người nghe xong những điểm quan trọng này mà cảm thấy ngộ ra không ít.
"Khó trách sản lượng lúa mạch nhà ta cũng không đuổi kịp Lý gia đầu thôn Tây! Nguyên lai không phải là loại cho nhiều sản lượng a!"
"Ta đã nói nhà ta sao đã lâu không thể trồng nhiều lương thực được, ra là mấy năm rồi chưa bón phân!"
Nam tử trung niên nói xong lại trả lời thêm rất nhiều vấn đề của các hương thân mới kết thúc, các nghệ nhân bắt đầu hát 《 Hoàn hồn ký 》 màn hai.
Màn hai hát xong lại đổi một nam nhân lên đài giảng: "Ta sẽ dạy cho mọi người phương pháp tạo phân bón! Mọi người cũng đừng nóng vội, nói xong còn có một tiết mục nữa a!"
...
Tiêu Hữu Hằng bồi bên người Tiêu Hữu Đường, cải trang điệu thấp ngồi trong đám người, chung quanh không biết ẩn giấu bao nhiêu ám vệ.
Tiêu Hữu Đường không đem toàn bộ buổi diễn xem xong, xem được nữa chừng hắn liền xuống sân khấu đi đến nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn không biết người đến là ai, chỉ biết bên trên Huyện lệnh lão gia phân phó những người này đều là khách quý, phải hầu hạ thật tốt.
Hộ vệ người ta tự mình mang theo thức ăn, thôn trưởng vừa thấy khí độ phô trương bất phàm kia cũng không dám tiến lên quấy rầy, chỉ cung cấp cho khách quý một viện tử nghỉ chân.
Tiêu Hữu Hằng ngồi xuống uống ngụm trà, cười hỏi: "Hoàng huynh cảm thấy như thế nào?"
Tiêu Hữu Đường phi thường vừa lòng, "Rất tốt, ban thưởng."
Liễu Miên Hạ và Thẩm Tử Ngọc cũng cùng nhau tới, Liễu Miên Hạ nghe được lời này của Tiêu Hữu Đường, chạy nhanh tiến lên lấy lòng nói: "Hoàng huynh, nếu ngài thưởng vàng bạc châu báu gì đó thì thần không dám nhận... Ngài có thể đổi thành ban thưởng cái khác hay không? Ta sẽ dâng cho ngài một bộ chữ của Linh Vận tiên sinh!"
Tiêu Hữu Đường quả thực sắp bị Liễu Miên Hạ chọc cười, hắn chỉ chỉ Liễu Miên Hạ, hướng Tiêu Hữu Hằng nói: "Đệ nhìn xem đệ sắp sủng y hư rồi, trẫm rất giống người thiếu một bộ chữ kia sao? Còn sợ trẫm không đáp ứng đổi ban thưởng cho người, nghĩ trẫm thưởng không nổi sao?"
Tiêu Hữu Hằng trong mắt mang theo ý cười nhìn Vương phi nhà mình, trên mặt một mảnh sắc thái dung túng.
Liễu Miên Hạ hắc hắc cười một chút, vội vàng xua tay nói: "Không đúng không đúng, thần không có ý kia! Yêu cầu của thần thật sự không nhiều lắm, thật đó!"
Tiêu Hữu Đường nói: "Vậy ngươi nói thật cho trẫm, ngươi muốn trẫm thưởng cái gì?"
Liễu Miên Hạ nhìn Thẩm Tử Ngọc bên cạnh, mới nghiêm mặt nói: "Chính là muốn xin Hoàng thượng một ân điển, xin ngài ban khẩu dụ để Thẩm Tử Ngọc trở thành thị lang của thần, thần và hắn cả cuộc đời này không rời không bỏ, nếu vi phạm thần sẽ mặc chém mặc giết tuyệt không phản kháng!"
Câu cuối cùng vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Tiêu Hữu Đường hơi nhướng mày, cũng liếc mắt Thẩm Tử Ngọc một cái, ý vị thâm trường nói: "Miên Hạ, trẫm miệng vàng lời ngọc, chỉ dụ này đối với ngươi không tốt nửa phần, ngươi cần gì phải ủy khuất bản thân như thế. Thẩm Tử Ngọc quả thật là đại tài, nếu không phải năm đó xảy ra chuyện kia thì bây giờ có lẽ cũng là thần tướng đắc lực của trẫm, chẳng qua sau này —— có một số việc trẫm cũng không phải chưa từng nghe qua, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, vì hắn, đáng giá sao?"
Liễu Miên Hạ nói: "Thần đã suy nghĩ rất rõ ràng, Tử Ngọc đáng giá."
Ánh mắt thâm thúy của Tiêu Hữu Hằng nhìn Liễu Miên Hạ, khí tràng quanh thân cũng lạnh xuống.
Hắn không hài lòng về quyết định này của Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ dựa qua đó, nắm lấy tay Tiêu Hữu Hằng, "Tam Lang, lần trước huynh đã nói, huynh tin bản thân và cũng tin tưởng ta, hôm nay ta cũng nói lại lời này, ta có lòng tin với bản thân, cũng có lòng tin với huynh."
"Tam Lang không tin tưởng ta sao?"
Lạnh lẽo quanh thân Tiêu Hữu Hằng dần dần tan đi, hơn nữa mấy năm hắn âm thầm chờ đợi kia hắn cũng coi như đã hiểu rõ Liễu Miên Hạ từ lâu, tính tình của Liễu Miên Hạ hắn có thể nói là sớm đã hoàn toàn nhìn thấu.
Hắn Hạ Nhi không phải là người bạc tình.
Tiêu Hữu Hằng nói: "Ta tin em."
Tiêu Hữu Đường cười nhạo một tiếng, "Thẩm Tử Ngọc ngược lại cũng coi như là khổ tận cam lai."
"Truyền chỉ dụ của trẫm, nay lệnh cho Thẩm Tử Ngọc làm thị lang của Liễu Miên Hạ, hai người có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, không rời không bỏ, nếu phạm ý chỉ, loạn côn xử tử!"
Tiêu Hữu Hằng đột nhiên ngẩng đầu, "Hoàng huynh ——!"
Tiêu Hữu Đường ngó hắn một cái, "Làm sao, đây không phải là yêu cầu của Miên Hạ sao? Trẫm có nó sai chỗ nào sao?"
Không có.
Tiêu Hữu Hằng muốn phản bác, lại không tìm được lời để diễn tả.
Liễu Miên Hạ ngay từ đầu đã nói là, nếu y kháng chỉ thì sẽ bị Thẩm Tử Ngọc xử trí, tuy y có hại những tất cả quyền chủ động sẽ ở trong tay Thẩm Tử Ngọc.
Bây giờ Hoàng huynh nói chính là, nếu vi phạm ý chỉ thì hai người đều phải bị xử tử.
Nghe vào sẽ biết Liễu Miên Hạ và Thẩm Tử Ngọc là ngang nhau.
Nhưng Tiêu Hữu Hằng sao có thể nhẫn tâm!
Mặc dù hắn tin tưởng Liễu Miên Hạ, tin tưởng y sẽ không phụ Thẩm Tử Ngọc, nhưng thật sự khi nghe được câu "Loạn côn xử tử" kia, Tiêu Hữu Hằng vẫn kinh hồn táng đảm như cũ!
Tiêu Hữu Hằng sao có thể trơ mắt nhìn Hạ Nhi của hắn bị vây trong nguy hiểm!
Tiêu Hữu Đường phất phất tay, ý bảo Tiêu Hữu Hằng tạm thời đừng nóng nảy.
Hắn trên cao nhìn xuống Liễu Miên Hạ và Thẩm Tử Ngọc nói: "Không tạ chỉ?"
Liễu Miên Hạ lôi kéo tay áo Thẩm Tử Ngọc, lập tức quỳ xuống tạ ơn.
"Bình thân," Tiêu Hữu Đường nói, "Lời trẫm nói ra, sẽ không thu hồi."
Liễu Miên Hạ hoàn toàn không thèm để ý, chỉ hưng phấn nói: "Cảm ơn Hoàng huynh!"
Ngược lại đi an ủi Tiêu Hữu Hằng, "Tam Lang đừng lo lắng, có đạo thánh chỉ này hay không ta đều sẽ không cô phụ bất cứ ai trong các huynh! Nhưng mà ta chỉ muốn thêm trên người một cái khóa thôi, có hay không đều không sao cả."
"Hồ nháo!" Tiêu Hữu Hằng nhẹ mắng một tiếng, lại không thể nào thay đổi kết cục đã định.
Tiêu Hữu Đường chỉ nghỉ ngơi một chút liền khởi hành hồi cung.
Trên đường trở về, Thẩm Tử Ngọc tâm loạn như ma, thậm chí có chút mất hồn mất vía.
Thẳng đến khi trở về Vương phủ, Thẩm Tử Ngọc cũng không biết bản thân làm sao mà về được phòng ngủ mình.
Thẩm Tử Ngọc ngồi yên một chỗ đến khi sắc trời tối sầm, Tiêu Lâm gọi hắn đi ăn cơm chiều hắn mới giật mình tỉnh lại.
Những người trên bàn ăn vẫn ngồi như bình thường, cho dù là Tấn Vương Tiêu Hữu Hằng thân phận tôn quý hay là kỹ tử xuất thân đê tiện từ Hoàn Thải Các như hắn, tất cả mọi người đều lấy thân phận phu quân Liễu Miên Hạ ngồi cùng nhau.
Bọn họ là người một nhà.
Không khí cũng giống như ngày thường, ai cũng tranh đoạt thân mật cùng Liễu Miên Hạ, Liễu Miên Hạ cũng sẽ thỏa mãn mỗi một phu quân.
Hôm nay Liễu Miên Hạ ngồi trên đùi Tiêu Hữu Hằng ăn cơm, Lệ Kiêu ôm không được vợ bé nhỏ nhà mình, lạch bạch dính qua đòi vợ hôn.
Liễu Miên Hạ tức giận trừng mắt Lệ Kiêu, nhưng vẫn hôn trên mặt hắn một cái.
Lệ Kiêu mỹ mãn trở lại vị trí của mình, gắp cá viên chiên xốp giòn đút cho Liễu Miên Hạ ăn.
Tiêu Hữu Hằng chỉ chỉ chính mình, trong mắt mang ý cười, "Còn chưa hôn ta."
Liễu Miên Hạ ngửa đầu hôn lên Tiêu Hữu Hằng, thuận tiện bôi mỡ lên miệng hắn.
Tiêu Hữu Hằng bất đắc dĩ cười cười, điểm nhẹ mấy cái lên mũi Liễu Miên Hạ.
Bùi Trạm ở một bên gõ gõ chén, nghiêng người liếc mắt Liễu Miên Hạ, "Ta đâu?"
Liễu Miên Hạ cúi người hôn lên sường mặt Bùi Trạm, Bùi Trạm lại quay mặt qua để Liễu Miên Hạ hôn lên môi, thậm chí còn khẽ cắn một chút mới vừa lòng.
A Từ ngồi đối diện Liễu Miên Hạ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Liễu Miên Hạ, "Thiếu gia..."
Liễu Miên Hạ lắc đầu thở dài, ngoài miệng nói "Các huynh thật phiền, mỗi ngày đều như vậy, không chán ngấy sao?", Trên mặt lại mang theo ý cười ngọt ngào ý từ trên đùi Tiêu Hữu Hằng nhảy xuống, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên người A Từ hôn bẹp lên môi hắn.
Thẩm Tử Ngọc từ ngày đầu tiên vào phủ đã trải qua một màn như vậy. Sau đó mỗi ngày trên bàn cơm đều diễn một màn này không biết mệt.
Hắn không thể nói chuyện, lại là người mới nhập phủ, còn mang thân phận thị lang, vẫn luôn không dám giống mấy nam nhân khác hướng Liễu Miên Hạ đòi hôn như vậy.
Nhưng Liễu Miên Hạ vào lúc cuối cùng đều sẽ luôn luôn chủ động lại đây hôn Thẩm Tử Ngọc.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Liễu Miên Hạ hôn Thẩm Tử Ngọc xong cũng không rời đi, trực tiếp ngồi vào trong lòng ngực hắn, đúng lý hợp tình nói: "Uy ta ăn!"
Thẩm Tử Ngọc sửng sốt một chút, nhìn quanh phản ứng những người khác một vòng.
Đây là lần đầu tiên Liễu Miên Hạ vào lúc ăn cơm làm trò trước mặt mọi người ngồi trên đùi hắn.
Ngược lại những nam nhân khác sắc mặt không đổi, vẫn vừa nói vừa cười với nhau như cũ, ngay cả bình dấm lớn nhất Bùi Trạm cũng không có chút sắc thái khác lạ nào.
Như đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường mà thôi.
Ngón tay Thẩm Tử Ngọc cầm đũa đột nhiên siết chặt.
Đêm nay đến phiên Lệ Kiêu, cơm chiều qua đi, Lệ Kiêu trực tiếp ôm Liễu Miên Hạ về phòng mình.
Thẩm Tử Ngọc do dự một chút, chậm rãi theo đi.
Dọc đường đi, ký úc trong đầu hắn không ngừng cuồn cuộn hiện ra.
Cho dù là lần kết hôn nào của hắn, dù là chính phu hay thị lang thì sẽ không có gia tộc nào chẳng phân biệt tôn ti như thế.
Chính phu ở trong nhà có quyền lực tuyệt đối, trắc phu gặp chính phu còn cần phải hành lễ, còn thị lang không có tư cách lên bàn cơm, chỉ có thể đứng hầu hạ bên người chính phu, mà cơ hội hầu hạ này thậm chí không phải ai cũng có.
Càng không song nhi nào có thể đối xử bình đẳng với các phu quân và thị lang của mình, không chuyên sung ai, cũng không lạnh nhạt ai.
Mấy ngày nay ở trong Vương phủ đã đánh nát nhận thức của Thẩm Tử Ngọc.
Không, phải nói là Liễu Miên Hạ đã đánh nát nhận thức của hắn.
Mà khẩu dụ ban ngày kia ——
Thấy Thẩm Tử Ngọc tới, sớm có người hầu đi thông truyền, một đường hắn đi cũng không có gì ngăn trở.
Đứng ở ngoài cửa, Thẩm Tử Ngọc giơ tay gõ cửa.
Liễu Miên Hạ mặc một kiện trung y hơi mỏng tới mở cửa, trên mặt mang theo một chút ửng hồng, hẳn là đang ở cùng Lệ Kiêu thân thiết.
"Mau tiến vào!" Liễu Miên Hạ nói, "Lệ Kiêu là chó ngốc! Thế nhưng bắt nạt ta không cho ta chơi cờ vây! Huynh tới đánh với hắn, xem hắn còn khoe khoang thế nào!"
Thẩm Tử Ngọc há miệng thở dốc.
Muốn hỏi y, vì sao?
Nhưng hắn phát không ra được bất cứ âm thanh nào.
Trong nháy mắt sắc mặt Thẩm Tử Ngọc trở nên u ám, hận không thể đem đào xác người độc câm mình từ trong quan tài ra quất roi!
Liễu Miên Hạ như là không thấy được sắc mặt hắn không ổn, liền lôi kéo tay hắn vào phòng.
Trên giường nệm bày một bàn đánh cờ nhỏ, cờ trắng cờ đen đánh lung tung rối loạn, Liễu Miên Hạ và Lệ Kiêu đều là người chơi cờ dở, hai người chơi cờ cơ bản xem như không có dở nhất, chỉ có dở hơn.
Thẩm Tử Ngọc còn nhớ rõ hành lễ với Lệ Kiêu, sau đó đi đến trước án thư, lấy ra quyển sách nhỏ của mình viết chữ đưa cho Liễu Miên Hạ xem.
『Vì sao?』
Liễu Miên Hạ chớp chớp mắt, "Cái gì a?"
Thẩm Tử Ngọc: 『Đạo thánh chỉ kia』
Liễu Miên Hạ nói như đương nhiên: "Huynh nói cái kia hả, chính là bởi vì ta biết huynh không có cảm giác an toàn cho nên mới thêm một cái khóa để huynh an tâm."
"Huynh người này a, tuy rằng lớn lên rất đẹp, lại tinh thông nhiều loại nhạc cụ, rồi còn vẽ tranh đẹp như thế, tóm lại chính là đặc biệt lợi hại, đặc biệt có tài hoa, ta phỏng chừng học cả đời cũng không thể nào so được với huynh."
"Nhưng kỳ thật huynh rất sợ bị người khác bỏ rơi."
"Những đoạn tình cảm huynh từng trải qua đều không có kết cục tốt đẹp."
"Huynh ngay từ đầu yêu cầu làm chính phu của ta nguyên nhân là do chuyện này đúng không? Huynh sợ ta ngay từ đầu thích huynh chỉ vì mặt của huynh, nhất thời xúc động về những thứ mới mẻ, rất nhanh sẽ di tình biệt luyến và thích những nam nhân trẻ tuổi dễ nhìn đó và không bao giờ để ý đến huynh nữa."
"Cho nên huynh ngay từ đầu đã luôn nhấn mạnh với ta dung mạo là thứ vô dụng nhất."
"Vốn dĩ ta không muốn giải thích nhiều như vậy, bởi vì có người ngoài miệng tuy nói dễ nghe nhưng lại làm không được thì cũng không có ý nghĩa gì."
"Ta muốn mang huynh về nhà, thời gian dài qua đi huynh sớm hay muộn sẽ biết ta là dạng người gì, ta có thể dễ dàng có mới nới cũ như vậy hay không."
"Cho dù huynh bây giờ tới hỏi ta thì ta vẫn sẽ không cho huynh bất cứ hứa hẹn gì như cũ."
"Thời gian sẽ chứng minh hết thảy."
Mắt phượng hẹp dài của Thẩm Tử Ngọc nhìn Liễu Miên Hạ thật sau, tựa như muốn đem thân ảnh của y khắc sâu vào đáy mắt.
Lồng ngực phảng phất như bị thứ gì đó lấp đầy.
Hốc mắt có chút nóng lên.
Thẩm Tử Ngọc lại viết: 『Vì sao?』
Vì sao em lại biết ý nghĩ của ta?
Liễu Miên Hạ sửng sốt một chút, tiện đà nở nụ cười, dõng dạc nói: "Bởi vì ta thông minh nha!"
Nụ cười của y như dòng cam tuyền nhẹ nhàng chảy vào trái tim đã khô cạn từ lâu của Thẩm Tử Ngọc.
Thẩm Tử Ngọc phảng phất nghe thấy lồng ngực mình truyền đến thanh âm nảy mầm, có một cái hạt giống phá xác mà ra, nhanh chóng lớn lên, nháy mắt dây leo uốn lượn bung khắp tứ phía.
Như bèo trôi tìm được nơi gửi gắm, như chim mỏi mất đi phương phướng trong mưa gió tìm được đường về tổ.
Nơi có Liễu Miên Hạ, chính là nhà của hắn.
Thẩm Tử Ngọc giơ tay thêm lượt, cúi đầu với Lệ Kiêu.
Lệ Kiêu vẻ mặt ngây ngốc nhìn Thẩm Tử Ngọc, không biết hắn đây đang làm cái gì.
Liễu Miên Hạ lại biết, y giữ chặt tay Thẩm Tử Ngọc, "Huynh muốn ở lại thì ở lại, cần gì khách khí làm gì."
Lệ Kiêu nghe cái này liền hiểu, gật gật đầu theo nói: "Đúng vậy, chúng ta cùng nhau hầu hạ vợ bé nhỏ!"
► Lời tác giả:
Cảm tạ mọi người! Moah moah!
Có thể cho iêm thêm mấy cái bình luận hong?
Mấy hôm trước cũng viết vài bữa thịt nên hôm nay không muốn viết nữa...
Tiểu Thẩm kỳ thật là một tiểu công số khổ.
Bị tổn thương nên trong lòng đều là hắc ám.
Nhưng đã có một câu kia của Hạ Hạ, không hứa hẹn mà để thời gian chứng minh.
Mặc dù hôm nay ta đã viết xong suất diễn của tiểu Thẩm, nhưng ta vẫn nghĩ tiểu Thẩm sẽ không như vậy mà tin tưởng Hạ Hạ trăm phần trăm, hắn trước sau sẽ ôm một tia hoài nghi, đó là không tự tin với chính mình, cũng không tín nhiệm Hạ Hạ, trừ phi đến khi hắn chết và cùng Hạ Hạ chôn chung một mộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...