Các Phu Quân Của Ta

Chương 75: 3P H

Bởi vì Thẩm Tử Ngọc không nói chuyện nên Liễu Miên Hạ ở trước mặt hắn càng thêm không kiêng nể gì, cũng càng thêm thả lỏng.

Thật giống như hốc cây tiên sinh vĩnh viễn trầm mặc.

Liễu Miên Hạ không chút cố kỵ hình tượng nằm trên giường, giương mắt nhìn nóc nhà lại cường điệu một câu: "Huynh phải giúp ta bảo mật nga."

Thẩm Tử Ngọc viết: 『Sẽ』

『Nhưng ta muốn ngươi dạy ta khúc vừa rồi』

Liễu Miên Hạ một cái xoay người ngồi dậy, giả vờ tức giận nói: "Hay nha, huynh còn dám bàn điều kiện với ra! Ta không chơi với huynh nữa!"

Thẩm Tử Ngọc sắc mặt không đổi, trực tiếp đứng dậy cung kính hành lễ với Liễu Miên Hạ, động tác xoay người tuyệt đẹp thu dọn những nhạc cụ nhỏ mình mang tới, ôm rương đi ra ngoài.

Liễu Miên Hạ ngốc luôn. Y ngay từ đầu không biết Thẩm Tử Ngọc thu dọn nhạc cụ làm gì, sau lại thấy đối phương phải đi, lúc này mới phản ứng lại.

"Uy! Huynh phải đi?" Liễu Miên Hạ ở phía sau Thẩm Tử Ngọc kêu lên, "Vì sao nha? Huynh tức giận rồi? Ta cũng chưa nói không dạy huynh! Vừa rồi ta nói giỡn thôi!"

Thẩm Tử Ngọc dừng lại bước chân, đưa quyển sách cho Liễu Miên Hạ, chỉ thấy mặt trên viết: 『Vương phi ở bên ngoài cũng đủ lâu rồi, nên trở về thôi』

Hắn đưa quyển sách nhỏ cho Liễu Miên Hạ, cũng không lấy lại mà tự mình rời đi trước.

Liễu Miên Hạ nhìn bóng dáng thon dài của hắn, đáy lòng nổi lên nồng đậm không tha.

Y ở chung với Thẩm Tử Ngọc thật sự rất vui vẻ, y hát còn chưa đủ đâu.

Liễu Miên Hạ thở dài, lại cầm quyển sách nhỏ trong tay lật lật.

Quyển sách mỗi một tờ chỉ có một câu ở chính giữa, chữ viết phi thường xinh đẹp, nhìn qua thật giống một quyển sổ tay tinh xảo.

Mỗi lần đọc một trang, Liễu Miên Hạ đều có thể nhớ rõ cảnh tượng y và Thẩm Tử Ngọc nói chuyện phiếm.

Y cất kĩ quyển sách, gọi người hầu hỏi tình huống những khách nhân khác, nghe nói chủ nhân đã cùng thị lang mới thu nghỉ ngơi, cũng không đi qua cáo từ mà chỉ để người hầu truyền lời một tiếng rồi về phủ.

Về đến nhà quả nhiên Bùi Trạm đang xụ mặt đùa giỡn với Tiêu Cẩm Dịch trong nôi.

Thấy Liễu Miên Hạ vào cửa, Bùi Trạm cũng không thèm nhìn y một cái, cầm lục lạc nhỏ lay động trước mắt bánh bao nhỏ,: "Xem cha con phụ lòng chưa kìa, cũng không biết mới đi cùng dã nam nhân nào về. Y không cần chúng ta mà con còn cười được, tiểu không lương tâm."

Liễu Miên Hạ: "..."

Đây có phải nói con trai đâu, rõ ràng đang nói y mà.

"Trạm ca..." Liễu Miên Hạ cọ tới bên người Bùi Trạm, ôm cánh tay hắn làm nũng nói, "Hôm nay huynh hưu mộc sao?"


Bùi Trạm ngữ khí lạnh lạnh, "Làm sao, chẳng lẽ ta không thể ở nhà sao?"

Liễu Miên Hạ hôn sườn mặt hắn lấy lòng nói: "Ta thật sự không có làm bậy ở bên ngoài, ta có mấy người các huynh đã đủ nha! Cho dù thật sự muốn thu thị lang thì cũng sẽ quang minh chính đại để các huynh đồng ý, sẽ không lén lút."

Bùi Trạm hừ lạnh một tiếng.

Liễu Miên Hạ biết hắn không phải thật sự tức giận, chỉ là vại giấm hơi lớn a.

Liễu Miên Hạ chủ động ngồi trên đùi Bùi Trạm, ngẩng đầu dâng lên nụ hôn.

Vừa mới hôn lên cánh môi Bùi Trạm đã bị môi lưỡi hắn bắt giữ, một tay giữ ót Liễu Miên Hạ khiến nụ hôn này sâu hơn.

Liễu Miên Hạ bị hôn đến thở dốc, nhiệt độ dồn xuống bụng dưới, ngọc hành dưới thân lặng lẽ đứng thẳng.

Bùi Trạm một bên hôn y, tay cũng không nhàn rỗi, bất tri bất giác liền cởi quần Liễu Miên Hạ xuống, ngón tay sờ lên bướm nhỏ ướt dầm dề.

"Ân..." Liễu Miên Hạ khó nhịn than nhẹ.

Hai ngón tay Bùi Trạm xoa nhẹ dâm dịch trong bướm nộn, sau đó đè lên âm đế nhẹ nhàng vuốt ve.

Liễu Miên Hạ thoải mái kẹp chặt hai chân, tiểu huyệt phun ra luồng lớn dâm dịch làm ướt cả ngón tay Bùi Trạm.

Bùi Trạm lấp kín môi Liễu Miên Hạ, môi lưỡi giao triền khiến Liễu Miên Hạ một câu cũng không thể nói thành lời, cổ họng nhịn không được vang lên tiếng than nhẹ ngọt ngào.

"A... Thật thoải mái... Không được, muốn ra..."

Hai chân Liễu Miên Hạ gắt gao khép lại, thậm chí kẹp ngón tay Bùi Trạm sắp không động đậy nổi.

Hắn tăng thêm sức lực, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại hung hăng ấn vuốt âm đế Liễu Miên Hạ và miệng huyệt.

Liễu Miên Hạ kêu lên một tiếng, bướm nhỏ không ngừng trào ra dâm thủy, cứ thế đã bị ngón tay Bùi Trạm lộng tới cao trào.

Liễu Miên Hạ còn chưa kịp phục hồi tinh thần, thân mình còn đang lúc mẫn cảm nhất, hai chân bị Bùi Trạm tách ra, đại dương vật cắm vào bướm nhỏ.

Lỗ nhỏ hư không đã lâu bị côn thịt lớn chen lấp tràn đầy, Liễu Miên Hạ sướng không chịu được, bướm dâm tham lam co rút hút cắn côn thịt lớn.

Bùi Trạm cuối cùng buông tha môi Liễu Miên Hạ, ngược lại hôn lên tai và cổ y, lưu lại từng dấu vết ái muội tinh mỹ.

"Trạm ca... Ân..." Liễu Miên Hạ thở gấp, đôi mắt phủ kín sương mù, nhỏ giọng cầu xin Bùi Trạm, "Cầu huynh, đừng giày vò ta... Mau một chút, ta rất muốn..."

Bùi Trạm liếm hôn xương quai xanh cùng đầu vai bóng loáng của y, nghe vậy liền mơ hồ nói: "... Thỏa mãn em."

Nói xong, hắn liền thẳng lưng nhanh chóng đâm vào thao lộng, Liễu Miên Hạ nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

Bánh bao nhỏ trong nôi tự mình cầm lấy lục lạc nhỏ chơi, lúc này thấy không ai để ý đến bé, cái miệng nhỏ phát ra tiếng a a ý đồ gọi hai cha mình tới.


Liễu Miên Hạ nghe thấy tiếng con trai, chính mình còn lấy tư thế dâm đãng như vậy ngồi trên đùi Trạm ca, tức khắc cảm thấy thẹn đến ngón chân đều cuộn tròn.

"Trạm ca, đừng ở chỗ này... Ân... Bị, bị bảo bảo thấy..."

Bùi Trạm ngước mắt nói: "Bảo bảo đói bụng, con đang tìm em bú sữa."

Lúc hắn nói lời này, dương vật vừa vặn nghiền qua điểm mẫn cảm trong huyệt đạo Liễu Miên Hạ, kích thích huyệt nộn một trận co rút lại, nước dâm chảy ròng.

Bánh bao nhỏ trong tay duỗi tay túm được một lọn tóc Liễu Miên Hạ, a ô a ô ngậm vào trong miệng.

Liễu Miên Hạ đôi mắt đều đỏ lên, "Trạm ca, bảo bảo..."

Bùi Trạm giúp Liễu Miên Hạ giải cứu mái tóc, ai ngờ giây tiếp theo bánh bao nhỏ liền bẹp miệng, mày nhăn lại, oa ô khóc lên.

Liễu Miên Hạ càng thêm sốt ruột, Bùi Trạm từ trong thân thể y lui ra, bế bánh bao nhỏ đặt ở ngực y, bánh bao nhỏ theo bản năng bắt đầu tìm ăn, miệng nhỏ một ngụm ngậm lấy đầu vú dùng sức mút vào.

"Ôm tốt." Bùi Trạm trầm thấp nói, sau đó lại bế Liễu Miên Hạ lên chân mình, từ phía sau cắm vào bướm nhỏ y, không chút khách khí dùng côn thịt lớn cọ xát huyệt thịt dụ người.

"A... Ha a... Trạm ca... Ô... Chậm, chậm một chút..."

Con trai ở trong ngực mình uống sữa, rõ ràng là chuyện đứng đắn nhưng giờ đây lại có căn côn thịt lớn ở bên trong bướm nhỏ mình tàn sát bừa bãi, con trai liếm mút đầu vú làm Liễu Miên Hạ càng thêm mẫn cảm, cảm giác tê dại quét qua toàn thân, quả thực rất thẹn thùng. Mới bị cắm như thế một chút thôi mà Liễu Miên Hạ lại muốn bắn.

Bùi Trạm hôn sau cổ và tấm lưng trắng ngần của Liễu Miên Hạ, động tác thân dưới không ngừng nghỉ, "Không phải vừa rồi em muốn ta nhanh lên sao?"

Liễu Miên Hạ cơ hồ sắp ôm con trai không nổi, cả người mềm nhũn trong ngực Bùi Trạm, bướm nhỏ hung hăng co rút lại, khóc nức nở nói: "Không, không được... A... Muốn bắn... Ha a..."

Bùi Trạm nghe vậy, quy cầu cực đại đột nhiên hướng chỗ sâu nhất trong bướm nhỏ chỗ đâm vào, cơ hồ muốn phá vỡ miệng tử cung chui sâu vào trong.

Bướm nhỏ Liễu Miên Hạ co rút gắt gao cắn côn thịt lớn, hét lên một tiếng cao trào, miệng huyệt cứ thế triều thổi ướt nhẹp địa phương giao cấu, ngọc hành đằng trước cũng đồng thời bắn ra dính lên quần áo con mình.

Nhưng động tác Bùi Trạm cũng không dừng lại, tốc độ thọc vào rút ra càng thêm cuồng dã, thừa dịp Liễu Miên Hạ cao trào, đại quy đầu hoàn toàn thao vào tử cung.

Khoái cảm quá mức mãnh liệt, bướm dâm Liễu Miên Hạ cơ hồ không chút ngừng nghỉ phun ra dâm thủy, thân mình mềm nhũn sắp ôm không nổi bánh bao nhỏ.

"A... A... Ha a... Quá nhiều... Quá nhiều... Chậm một chút... Ô..."

Bùi Trạm từ phía sau giúp Liễu Miên Hạ nâng bánh bao nhỏ, hắn gặm cắn vành tai y, hô hấp nóng rực, trong thanh âm dính đầy tình dục, "Ta cũng rất muốn chậm lại..."

Liễu Miên Hạ nhớ tới lúc Bùi Trạm chậm có bao nhiêu tra tấn người, liền giật mình, dùng sức lắc đầu, "Không, không cần chậm..."

Thanh âm Bùi Trạm khàn khàn nói: "Vậy rốt cuộc... Là muốn chậm hay là nhanh đây?"


"Ta... Ta không biết..." Liễu Miên Hạ há miệng thở dốc, khóe mắt đều phiếm ra nước mắt, "Huynh, a... Chỉ biết... Bắt nạt ta... Ân a..."

Nụ hôn nóng ướt của Bùi Trạm dừng trên sống lưng y, "Không bắt nạt em thì bắt nạt ai?"

Hắn mỗi một lần đều thao mạnh vào tử cung Liễu Miên Hạ, Liễu Miên Hạ chỉ cảm thấy bướm nhỏ mình vừa nóng vừa ngứa, trên bụng nhỏ thậm chí còn nhô lên một khối.

Có lẽ do tư thế Liễu Miên Hạ ôm cục bột nhỏ xảy ra vấn đề, em bé trong ngực bắt đầu không hài lòng mà rầm rì lên.

Tuy rằng có Bùi Trạm hỗ trợ nhưng Liễu Miên Hạ vẫn không có sức lực như cũ, một lời cũng không thể nói ra.

Đúng lúc này A Từ tiến vào, vừa thấy trường hợp này, A Từ chạy nhanh đem tiểu bao tử ôm qua, vỗ nhẹ vài cái ôn nhu dỗ dành bé.

Hơn nữa không tán thành liếc mắt nhìn Bùi Trạm, lại nhìn Liễu Miên Hạ, bất đắc dĩ nói: "Thiếu gia, hai người quá hồ nháo."

Liễu Miên Hạ bị hắn thấy cảnh này vừa cảm thấy thẹn đồng thời lại hưng phấn vô cùng, tuy rằng chột dạ nhưng thân thể lại càng thêm mẫn cảm, bướm nhỏ dùng mị thịt bao bọc tầng tầng cự vật Bùi Trạm, vui sướng hút cắn.

Bùi Trạm bị y hút đến xương sống tê dại, dương vật trướng lớn một vòng, thoải mái không chịu được.

"Ngươi cũng tới." Bùi Trạm nhìn thoáng qua A Từ, muốn hắn gia nhập.

"A... Ân a... Không..." Liễu Miên Hạ tưởng tượng cảm giác hai lỗ nhỏ đều bị lấp đầy, tức khắc càng thêm hưng phấn.

Lại muốn cao trào... Ô...

A Từ xoay người ra cửa giao bánh bao nhỏ cho hạ nhân, Liễu Miên Hạ cho rằng hắn không muốn gia nhập, trong lòng còn thất vọng hồi lâu, ai ngờ liền thấy A Từ trở về.

Bùi Trạm đem dương vật trong bướm nhỏ Liễu Miên Hạ rút ra, để trước miệng hậu huyệt cọ xát vài cái đỉnh mở miệng huyệt cắm vào, còn A Từ lại từ phía trước cắm vào bướm nhỏ Liễu Miên Hạ, hơn nữa vừa đi vào quy đầu đã thẳng tắp đánh vào tử cung.

Hai lỗ nhỏ trước sau đồng thời bị nhồi căng, khoái cảm mãnh liệt khiến Liễu Miên Hạ lập tức cao trào, nước dâm cứ thế phun ra như suối, ngón chân cũng sướng căng chặt.

A Từ bị Liễu Miên Hạ kẹp kêu lên một tiếng, khó kìm lòng nổi nhanh chóng tăng tốc độ đâm thọc.

Bùi Trạm thở hổn hển nói: "Rất thích chúng ta cùng làm em sao? Vừa mới tiến vào đã bắn?"

"Thích... Ân a... A..." Liễu Miên Hạ hai mắt mê ly, giống từng dục thú chỉ biết giao hợp, hai lỗ nhỏ trước sau gắt gao liếm mút dương vật không bỏ.

Hai nam nhân một trước một sau chậm rãi tìm được tiết tấu, luôn là Bùi Trạm đi vào A Từ rời khỏi, A Từ thao tiến bướm nhỏ, Bùi Trạm liền rút lui.

Liễu Miên Hạ lại một lần lâm vào cao trào liên tục, hai căn côn thịt luân phiên cọ xát vách trong lỗ nhỏ, khoái cảm tê dại dày vò Liễu Miên Hạ sướng đến mất hồn.

Bùi Trạm và A Từ giống như đang phân cao thấp, nếu ai làm Liễu Miên Hạ càng sướng thì người sau lại cắm vào càng nhanh.

Liễu Miên Hạ đã sảng khoái sắp mất đi ý thức, khắp người phảng phất đều là tê dại, hai huyệt dưới thân như vòi nước bị hỏng không ngừng rỉ nước.

A Từ cúi đầu cắn đầu vú Liễu Miên Hạ chưa bị bánh bao nhỏ bú qua, đem quầng vú cũng ngậm vào dùng sức hút mạnh.

"A ——!" Đầu vú như bị điện giật, Liễu Miên Hạ ngửa đầu hét lên một tiếng, lại một lần nữa cao trào. Dương vật hồng phấn đằng trước bắn ra tinh dịch, tất cả đều dính trên bụng A Từ.

Hai nam nhân cuối cùng cũng sướng không chịu nổi, đột nhiên thọc vào rút ra mười mấy cái, một trước một sau phun sâu vào trong tràng đạo y, tinh dịch quá nhiều, dương vật cũng chặn không nổi cứ thể chảy ra khỏi nơi ba người giao hợp.

Liễu Miên Hạ không còn nửa chút sức lực, cả người bị thao mềm nhũn vô lực nhưng vô cùng thỏa mãn.


...

Hôm nay qua đi, Liễu Miên Hạ rất lâu cũng không gặp lại Thẩm Tử Ngọc.

Các phu quân của y cũng rất ưu tú, mỗi ngày sinh hoạt vô cùng phong phú, tuy rằng rất thưởng thức Thẩm Tử Ngọc nhưng cũng không đến nỗi để ý hắn trong lòng.

Liễu Miên Hạ lần nữa nhìn thấy Thẩm Tử Ngọc là ở Hoàn Thải Các.

Hoàn Thải Các là kĩ quán nổi danh chốn kinh thành, các kỹ tử ở đây đều là người nhà của những quan viên phạm sai lầm.

Lúc trước Thẩm Tử Ngọc bị sung làm quan kĩ là bị đưa đến Hoàn Thải Các.

Đến bây giờ, Thẩm Tử Ngọc đã ở Hoàn Thải Các mười mấy năm.

Song nhi tới địa phương như Hoàn Thải Các này đương nhiên là vì tìm hoan mua vui.

Liễu Miên Hạ vốn dĩ nghĩ sẽ như lúc trước, đợi tới khi những người khác bắt đầu động tay động chân với kỹ tử thì y sẽ trộm rời đi.

Nhưng y không biết loại địa phương như Hoàn Thải Các này có quy tắc ngầm —— trong rượu đều bỏ thêm thuốc trợ hứng.

Cũng không phải là xuân dược quá mạnh, chỉ là sẽ làm người có chút khô nóng mà thôi.

Yến hội đêm nay không ai mời Thẩm Tử Ngọc lên sân khấu.

Hầu hạ bên người Liễu Miên Hạ là một tiểu nam hài mặt mày thanh tú.

Đang lúc uống rượu, Liễu Miên Hạ mới chậm rãi cảm thấy thân thể không thích hợp.

Tiểu nam hài kia cọ xát muốn chạm vào Liễu Miên Hạ lại bị y nhíu mày cự tuyệt.

Sau đó khung cảnh yến hội dần dần trở nên dâm loạn, Liễu Miên Hạ nghe những dâm thanh lãng ngữ đó càng thêm cảm thấy thân thể mình cũng máu huyết dâng trào.

Thế là y tự mình chống đỡ đến phòng nghỉ, muốn chờ dược hiệu qua đi sẽ trở về nhà.

Y mới vừa nằm trên giường trong chốc lát, cửa đã bị người đẩy ra.

Liễu Miên Hạ sắc mặt đỏ lên, thần sắc uể oải nói: "Đi ra ngoài, ta không cần người hầu hạ."

Người tới lại không nói chuyện mà chậm rãi tới gần, đem một quyển sách nhỏ đưa tới trước mắt Liễu Miên Hạ.

Bên trên viết một hàng chữ xinh đẹp: 『Uống chút canh giải rượu đi』

『Canh này có thể làm ngươi thoải mái hơn một chút』

『Có thể giảm bớt tác dụng thuốc』

Liễu Miên Hạ nháy mắt mở to hai mắt nhìn về phía người bên mép giường.

Nam nhân này vẫn một thân sa y màu đỏ như cũ, phiêu dật như mây tím trên trời.

"Thẩm Tử Ngọc?" Liễu Miên Hạ ngồi thẳng thân mình, kinh ngạc nói, "Huynh sao lại tới đây?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui