Chương 66: Đã từng là vị hôn phu
Tình trạng thân thể của Bùi Trạm không hợp lên đường, hắn vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, một ngày có thể tỉnh một lần đã là không dễ, chỉ có thể nằm trong xe ngựa. Cũng may còn có thể uống một chén thuốc, bằng không sợ là càng thêm hung hiểm.
Vì để Bùi Trạm nằm thêm thoải mái, cũng vì phòng ngừa vết thương chuyển biến xấu nên bọn họ tận lực đi nhanh, trong xe ngựa trải thảm lông cừu thật dày, nhưng mặc dù vậy, tốc độ xe ngựa cũng không thể so được với cưỡi ngựa.
Huynh đệ Bùi gia dọc đường thay phiên chiếu cố Bùi Trạm, hai người đều gầy một vòng, cuối cùng sau mười ngày, đội người ngựa hộ tống Bùi Trạm cuối cùng cũng đến thành Tấn Dương, tiến vào Lệ phủ.
Lão bộc gác cổng mở cửa thấy Lệ Kiêu, kích động hành lễ, lập tức xoay người cầm đèn lồng cao giọng kêu lên: "Nhị công tử đã trở lại! Nhị công tử đã trở lại! Mau thắp đèn lên! Mau báo cho đại công tử!"
Hắn kêu như thế xong, trong phủ trên dưới tức khắc đèn đuốc sáng trưng, sai vặt người hầu đều bận rộn hẳn lên.
"Mở rộng cửa một chút! Có người bị thương!" Lệ Kiêu trực tiếp hô, lại hỏi, "Dương đại ca ở nhà sao?"
Lão bộc gật đầu liên hồi, cầm đèn lồng dẫn bọn họ vào, "Vâng! Dương công tử ở nhà! Lão nô sẽ kêu người đi bẩm báo trước."
Vết thương của Bùi Trạm chờ không được, Lệ Kiêu cũng không kịp gặp người trong nhà đã dẫn người đến viện tử của Dương Quân Khanh.
Động tĩnh Lệ Kiêu trở về lớn như thế, Dương Quân Khanh cũng đã sớm tỉnh, nghe người hầu báo có người bị thương nên đã sớm lấy hòm thuốc ra.
Trong phòng còn đốt địa long, vừa vào cửa đã ấm áp thoải mái. Lệ Kiêu cởi áo choàng trên vai, kêu một tiếng Dương đại ca, liền vẫy tay để hai huynh đệ Bùi gia nâng Bùi Trạm vào.
Lệ Kiêu nói với Dương Quân Khanh: "Đây là Chỉ huy sứ của chúng ta, hắn vì cứu ta nên mới bị thương, thuốc tức phụ cho ta đã cho hắn ăn, Dương đại ca mau khám cho hắn thử!"
Lệ Kiêu vốn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế lắm, Dương Quân Khanh là người trong nhà nên càng thêm sẽ không khách sáo gì, hô to kéo Dương Quân Khanh đi xem Bùi Trạm.
Dương Quân Khanh gặp qua vô số ca bệnh, thấy Bùi Trạm lúc này gần đất xa trời thì sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Hắn một bên bắt mạch cho Bùi Trạm, một bên hỏi: "Bị thương chỗ nào? Để ta xem miệng vết thương."
Hai huynh đệ Bùi gia vội vàng giúp Bùi Trạm cởi bỏ áo trên, lộ ra băng gạc nhiễm đầy máu tươi trước ngực.
Lệ Kiêu nói: "Là trúng tên! Sau lưng trúng mũi tên, đại phu ở quân doanh nói là bị thương đến phổi, vẫn luôn sốt cao. May mắn có viên thuốc Hạ Nhi cho nên mới chống đỡ được tới bây giờ!"
Dương Quân Khanh gật gật đầu, lại đổi sang bắt mạch tay khác cho Bùi Trạm, lật lật mí mắt, lấy công cụ nhìn miệng hắn rồi tiện đà cởi bỏ băng vải trước ngực.
Tuy rằng hai huynh đệ Bùi gia dọc đường đi cũng dựa theo đại phu quân doanh dặn dò đổi thuốc cho Bùi Trạm, nhưng miệng vết thương vẫn không khép lại.
Dương Quân Khanh gọi dược đồng Bán Hạ tới đây hỗ trợ, nói: "Miệng vết thương cần phải xử lý một lần nữa, bị thương quá nặng cũng kéo dài quá lâu. Nếu không phải đã dùng tục mệnh Kim Đan, chỉ sợ đã... Ngày sau phải tốn chút thời gian bồi dưỡng cơ thể. Ta sẽ giúp hắn thi châm trước, người không liên quan thì ra ngoài đi."
Huynh đệ Bùi gia vừa nghe lời này liền hiểu Bùi Trạm được cứu rồi, tức khắc vui mừng khôn xiết, song song quỳ rạp xuống đất dập đầu với Dương Quân Khanh, trong miệng hô: "Đa tạ Dương đại phu! Đa tạ Dương đại phu!"
Dương Quân Khanh xua xua tay ý bảo bọn họ ra ngoài.
Lệ Kiêu biết Dương Quân Khanh lúc trị liệu không thích người khác đứng nhìn, hắn đang muốn cùng huynh đệ Bùi gia đi ra ngoài, liền thấy cửa bị đẩy ra, gương mặt hắn ngày đêm thương nhớ cứ thế xuất hiện ở cửa.
"Tức phụ!" Lệ Kiêu kích động tiến lên, một phen ôm bế Liễu Miên Hạ, để y ngồi lên cánh tay mình như trẻ con, cả khuôn mặt đều chôn trong ngực Liễu Miên Hạ, rầm rì nhắc mãi, "Tức phụ! Hạ Nhi! Ta rất nhớ em ô ô, tức phụ... Ta rất nhớ em... Hạ Nhi..."
Lệ Duệ sau lưng bước vào, thấy Lệ Kiêu như vậy không khỏi cười mắng nói: "Dẫn binh lớn nhỏ bao nhiêu rồi mà còn không có tiền đồ như vậy..."
Liễu Miên Hạ ôm đầu Lệ Kiêu, sờ sờ mặt hắn, lo lắng nói: "Huynh mau để ta xuống trước! Ta nghe nói có người bị thương, là huynh bị thương sao? Bị thương ở đâu? Mau để Khanh Khanh khám cho huynh xem!"
Lệ Kiêu ngẩng đầu nhìn Liễu Miên Hạ, chớp đôi mắt giả đáng thương, "Không phải ta, là Chỉ huy sứ của ta, hắn là vì thay ta chắn mũi tên nên mới bị thương, giờ còn đang nằm ở trên giường, Dương đại ca nói có thể chữa khỏi!"
Liễu Miên Hạ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, không phải Lệ Kiêu là tốt.
Nhưng mà vị Chỉ huy sứ đại nhân kia bởi vì cứu Lệ Kiêu nên mới bị thương, hắn đã cứu mạng Lệ Kiêu, nhất định phải chăm sóc hắn thật tốt!
"Để ta qua nhìn xem!" Liễu Miên Hạ thúc giục Lệ Kiêu nói.
Lệ Kiêu cũng không thả người xuống dưới, liền cứ thế ôm Liễu Miên Hạ đi đến mép giường.
Liễu Miên Hạ cúi đầu nhìn lại, vừa liếc mắt một cái, y đã như bị sét đánh.
Người này, người này! Người này là ——
Liễu Miên Hạ biểu tình hoảng hốt, lẩm bẩm nói: "Trạm ca ca..."
Khuôn mặt Bùi Trạm so với lúc trước gầy hơn rất nhiều, nhưng dáng người vẫn không thay đổi. Bùi Trạm và Liễu Miên Hạ là thanh mai trúc mã, lúc trước hai nhà Bùi Liễu đã đính hôn bằng miệng, sau này hai người không thể ở bên nhau, ký ức của Liễu Miên Hạ về Bùi Trạm cũng theo y "Xuyên qua" mà dần nhạt nhòa.
Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Bùi Trạm, hình ảnh trong đầu Liễu Miên Hạ liền tự động cuồn cuộn tràn ra, những ngọt ngào chua xót của y và Bùi Trạm cùng nhau trải qua, phảng phất như mới vừa hôm qua.
"Trạm ca ca... Trạm ca ca!" Liễu Miên Hạ nhíu mày, thoát khỏi cái ôm của Lệ Kiêu, bổ nhào vào mép giường sờ gương mặt gầy gò của Bùi Trạm, tiếp đó liền giữ chặt tay áo Dương Quân Khanh, bi thương nói, "Khanh Khanh, huynh cứu hắn! Xin huynh cứu hắn!"
Dương Quân Khanh nhẹ nhàng nắm lấy tay Liễu Miên Hạ, ôm lấy eo y dựa vào lòng mình, trấn an nói: "Hạ Nhi, đừng nóng vội, ta sẽ chữa khỏi hắn. Hiện tại em nên đi nghỉ ngơi, chờ em tỉnh ngủ, hắn cũng sẽ tỉnh."
"Khanh Khanh..." Liễu Miên Hạ còn muốn nói gì đó lại bị Lệ Duệ chặn ngang ôm lên.
"Ngoan, cùng Duệ ca đi ngủ, em ở chỗ này ngược lại ảnh hưởng Dương đại ca, đừng lo lắng, y thuật Dương đại ca em còn không yên tâm sao? Bảo đảm qua vài ngày em sẽ thấy Trạm ca ca lại sinh long hoạt hổ."
Liễu Miên Hạ nhéo vạt áo Lệ Duệ, không nhịn được quay đầu nhìn Bùi Trạm trên giường.
A Từ ở một bên nắm lấy tay Liễu Miên Hạ, ôn nhu khuyên nhủ: "Thiếu gia, em mang thai bảo bảo, phải chú ý thân thể."
Lệ Kiêu vừa nghe lời này, vừa mừng vừa sợ, sợ lớn hơn vui.
Rốt cuộc hắn đã từng trải qua một lần Liễu Miên Hạ sinh con, loại cảm giác lo lắng hãi hùng thậm chí là khủng hoảng Lệ Kiêu vẫn còn nhớ mãi. Hắn không bao giờ muốn vợ bé nhỏ nhà mình sinh lần thứ hai, cũng vẫn luôn uống thuốc tránh thai.
"Đại ca huynh ôm tức phụ nhẹ một chút! Tức phụ ngoan, chớ sợ chớ sợ, ta bồi em ngủ, ta ở quân doanh học được một bài, để ta hát cho nghe!"
Lệ Kiêu phủ bàn tay lên bụng Liễu Miên Hạ, duỗi tay che chở, như nâng niu thủy tỉnh dễ vỡ, rất sợ Liễu Miên Hạ bị va chạm chỗ nào.
Lúc này Tiêu Hữu Hằng cũng đến đây, hắn đã từ trong miệng thuộc hạ trong biết được tình huống nơi này, mở miệng nói: "Các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi, chiếu cố Hạ Nhi cho tốt. A Kiêu đi rửa mặt chải đầu tắm gội trước, đừng lây khí lạnh cho Hạ Nhi, ở đây có ta canh chừng, nếu Bùi Trạm tỉnh lại ta sẽ cho người báo cho Hạ Nhi."
Tiêu Hữu Hằng đương nhiên cũng biết Bùi Trạm.
Hắn ái mộ Liễu Miên Hạ nhiều năm như thế, sớm đã đem quá khứ của Liễu Miên Hạ điều tra rõ ràng.
Tiêu Hữu Hằng biết Bùi Trạm đối với Liễu Miên Hạ mà nói, là khác biệt.
Nếu không có ngoài ý muốn lúc trước thì Bùi Trạm lúc này hẳn là chính phu của Hạ Nhi.
Hạ Nhi sẽ không gả cho huynh đệ Lệ gia, hắn cũng sẽ không có cơ hội gặp được Hạ Nhi.
Hiện giờ Bùi Trạm cứu Lệ Kiêu, Lệ Kiêu dẫn hắn trở về, lại để Hạ Nhi một lần nữa gặp được Bùi Trạm, chỉ có thể nói thế sự khó lường.
Nghe nói Bùi Trạm còn chưa thành thân, chỉ sợ là tình cảm với Hạ Nhi còn chưa dứt bỏ.
Tiêu Hữu Hằng thầm than một tiếng thu lại suy nghĩ, trước tiên chữa khỏi cho Bùi Trạm rồi nói sau.
Mấy nam nhân dỗ dành Liễu Miên Hạ đi ngủ.
Trong phòng Dương Quân Khanh cuối cùng cũng thanh tịnh, hắn bận rộn đến hừng đông, cùng hai huynh đệ Bùi gia coi chừng Bùi Trạm.
Liễu Miên Hạ lại ngủ không được.
Lệ Kiêu tắm gội xong, đi theo Lệ Duệ đến chính phòng chủ viện, leo lên giường ôm Liễu Miên Hạ, giống như chó lớn làm nũng một hai phải ngủ cùng Liễu Miên Hạ.
Lệ Kiêu hơn nửa năm chưa gặp Liễu Miên Hạ, lúc này vừa nghĩ tới thì dương vật hắn đã cứng đến phát đau, lại cố kỵ Liễu Miên Hạ đang mang thai nên tự mình vất vả chịu đựng, không dám có động tác dư thừa, chỉ đem người ủng ở trong ngực, ngửi mùi hương trên người Liễu Miên Hạ, liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Liễu Miên Hạ cẩn thận hỏi Lệ Kiêu làm sao lại quen biết Bùi Trạm, Lệ Kiêu đem mọi chuyện lớn nhỏ toàn bộ đều kể ra.
Nói xong, Lệ Kiêu đầy mùi dấm: "Tức phụ nhi, sao em lại biết Bùi Chỉ huy sứ? Còn gọi hắn là Trạm ca ca thân thiết như thế, em cũng chưa gọi ta là ca ca đâu."
Liễu Miên Hạ liếc mắt nhìn hắn một cái, "Huynh đi ra ngoài mấy tháng, cái khác không tiến bộ ngược lại nói chuyện lại lưu loát không ít."
Lệ Kiêu hắc hắc nở nụ cười, hướng Liễu Miên Hạ tranh công: "Tức phụ nhi, ta đây có phải trở nên lợi hại hay không?"
Liễu Miên Hạ gật đầu nói: "Quá lợi hại."
Lệ Kiêu nhất thời vui như nở hoa, hắn nghe một câu khích lệ của Liễu Miên Hạ so với ban thưởng lập công lớn trên chiến trường còn vui hơn.
Lệ Kiêu không biết quan hệ của Liễu Miên Hạ và Bùi Trạm, Lệ Duệ lại hiểu rõ. Hắn ở một bên giải tích cho Lệ Kiêu: "Trước khi Hạ Nhi gả cho chúng từng có một vị hôn phu, chẳng qua không có hôn ước chính thức, chỉ là ước định bằng miệng mà thôi. Vị hôn phu này, tên là Bùi Trạm."
Lệ Kiêu mở to hai mắt, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại đây, hét lên: "Vậy vị hôn phu trước kia của vợ bé nhỏ có phải là Bùi Chỉ huy sứ hay không?! Khó trách Bùi Chỉ huy sứ còn chưa thành thân! Lúc ở quân doanh hắn còn hỏi ta thành thân là có cảm giác gì, hắn khẳng định cũng muốn làm phu quân của tức phụ!"
Lệ Kiêu tính tình tuy rằng đơn thuần đần độn một chút, nhưng người như vậy đôi khi lại có trực giác chuẩn nhất.
Hắn cùng mấy nam nhân khác nhau, mấy nam nhân sẽ có dục vọng độc chiếm Liễu Miên Hạ, sẽ ghen, nhưng Lệ Kiêu lại không như vậy.
Mặc kệ vợ bé nhỏ có mấy cái phu quân, chỉ cần vợ bé nhỏ muốn hắn thì tốt rồi.
Lệ Duệ nhìn đệ đệ ngốc nhà mình, bất đắc dĩ thở dài.
Mặc kệ nói như thế nào, Bùi Trạm đối với Hạ Nhi là đặc biệt.
Bùi Trạm hiện giờ còn chưa thành thân, nếu hắn thật là vì Hạ Nhi, chỉ sợ lúc này vị trí trắc phu còn trống kia của Hạ Nhi cuối cùng sẽ có người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...