Chương 50: Tấn Vương
Đêm đó, Liễu Miên Hạ trở về liền chất vấn mấy nam nhân trong nhà.
"Có phải các huynh cố ý hay không! Người bên ngoài đều nói ta không thể sinh! Tiếu Tiếu cũng đã hơn ba tuổi, ngày thường cũng không có bạn chơi cùng, ta muốn sinh đệ đệ làm bạn với Tiếu Tiếu, hơn nữa, hơn nữa ta cũng muốn sinh con cho các huynh nha!"
Nói xong, Liễu Miên Hạ cũng ủy khuất lên.
Có hay không không phải do y có vấn đề, Dương Quân Khanh thường xuyên bắt mạch cho y, y biết nếu thực sự có vấn đề, hắn đã sớm chuẩn bị thuốc điều trị thân thể cho mình.
Cho nên nguyên nhân đều đến từ các nam nhân này.
Lệ Duệ quấn eo Liễu Miên Hạ ôm y ngồi lên đùi mình, cưng chiều nói: "Em nha, gấp cái gì? Em còn trẻ, ngày sau còn dài, thêm chút thời gian điều dưỡng thân thể không phải càng tốt hay sao? Chờ Tiếu Tiếu lớn thêm một chút rồi sinh, miễn cho em phải một lần chiếu cố mấy bé con, quá vất vả."
Liễu Miên Hạ mở to hai mắt, cả giận: "Được nha! Theo ý của huynh thì thật sự do các huynh không muốn cho ta sinh con?! Các huynh một đám đều tính toán hết rồi đúng không? A Từ, huynh nói! Rõ ràng chúng ta đã tính xong sau khi sinh Tiếu Tiếu xong sẽ sinh con cho huynh!"
A Từ nhìn thoáng qua Liễu Miên Hạ, bên tai nổi lên mạt đỏ ửng, nhẹ giọng nói: "Ta không muốn có con. Ta, trong lòng ta... Chỉ có thể chứa được một mình thiếu gia."
Trước mặt nhiều người như thế mà nói lời như đang thổ lộ khiến A Từ cực kì ngại ngùng.
Nhưng dưới ánh mắt của Liễu Miên Hạ, A Từ vẫn thành thành thật thật nói ra lòng mình.
Hắn còn có ít lời giấu sâu dưới đáy lòng, vĩnh viễn sẽ không nói cho Liễu Miên Hạ.
Bởi vì A Từ cảm thấy ý tưởng này thật sự quá âm u.
Hắn không hy vọng sẽ có thêm nhiều đứa trẻ tới phân tán lực chú ý của thiếu gia.
Mấy năm nay A Từ vẫn luôn chăm sóc Lệ Minh Ân, hắn hiểu rõ ràng lực chú ý của Liễu Miên Hạ dành cho Lệ Minh Ân không kém bất cứ vị phu quân nào, thậm chí có một số việc, Liễu Miên Hạ luôn đặt Lệ Minh Ân ở vị trí đầu tiên.
Thiếu gia đã có vài vị phu quân, bọn họ chia sẻ tình yêu của thiếu gia. Về sau còn sẽ có nhiều nam nhân khác nhập phủ, chiếm cứ lòng thiếu gia. Thêm một người sẽ thiếu đi một phần tình cảm cùng thời gian của thiếu gia.
Nếu thiếu gia lại sinh cho bọn hắn một đứa bé nữa thì trái tim của thiếu gia lại sẽ chia cho bọn nhỏ, hắn sẽ ngày càng ít.
A Từ không phải không thích trẻ con, nhưng trong lòng hắn, người hắn yêu nhất là thiếu gia.
Ngoại trừ nguyên nhân này còn có một điều nữa, hắn không bao giờ muốn trải qua chuyện thiếu gia sinh con thêm một lần nào nữa.
Không muốn nghe lại tiếng kêu rên thống khổ của thiếu gia, cũng không muốn thấy nhiều máu loãng như vậy nữa.
Lúc thiếu gia sinh tiểu lang quân, A Từ chờ ở bên ngoài, loại cảm giác lo lắng đề phòng khủng hoảng này hắn suốt đời khó quên.
Hắn không biết ý của phu chủ và nhị công tử, cũng không biết ý nghĩ của Dương đại ca, hắn càng không muốn biết suy nghĩ của bọn họ. Tóm lại hắn chính là không muốn để thiếu gia sinh con cho hắn.
Liễu Miên Hạ nghe A Từ trả lời, chút buồn bực trong lòng tức khắc biến mất, còn có một chút ngọt ngào.
Y quay đầu hỏi Dương Quân Khanh: "Khanh Khanh thì sao? Ta muốn sinh một đứa trẻ đẹp như huynh vậy!"
Dương Quân Khanh rũ mi mắt nói: "Ta vào cửa sau, vốn là phiên ta cuối cùng. Mấy người bọn họ còn chưa có hài tử, ta không thể vượt qua."
"Khanh Khanh, huynh ——" Liễu Miên Hạ nghẹn họng.
Nhịn một hồi lâu, Liễu Miên Hạ mới thở dài nói: "Ta không ngờ huynh lại nghĩ như thế. Chuyện này đáng lẽ huynh nên nói sớm với ta! Lúc trước Duệ ca đã nói qua, Tiếu Tiếu là con của huynh ấy và A Kiêu, huynh là trắc phu của ta, vốn phải nên sinh cho huynh, huynh chưa rõ ràng đã tự mình đoán mò, đây căn bản chính là hiểu lầm!"
Ánh mắt Dương Quân Khanh về phía Liễu Miên Hạ, "Vậy chờ A Từ có con rồi đến phiên ta."
Liễu Miên Hạ: "..."
Liễu Miên Hạ sắp bị hắn làm cho tức chết rồi, A Từ vừa mới nói hắn không muốn có con!
Theo cách nói của Dương Quân Khanh, hắn phải đợi mình sinh con cho A Từ trước, nhưng A Từ lại không muốn có con, suy ra Dương Quân Khanh cũng sẽ không có hài tử.
Dương Quân Khanh một bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh, Liễu Miên Hạ hận không thể cắn hắn một ngụm.
Kỳ thật Dương Quân Khanh không có nói thật.
Cho dù có phải theo thứ tự trước sau hay không thì hắn cũng không muốn có con.
Hắn sợ.
Lệ Minh Ân do hắn chính tay đỡ đẻ, trường hợp như vậy hắn không muốn lại trải qua lần thứ hai.
Hắn sợ sẽ không còn được gặp lại Liễu Miên Hạ nữa.
Liễu Miên Hạ lại hỏi Lệ Kiêu, "A Kiêu đâu? Huynh muốn có con không?"
Lệ Kiêu giơ tay chỉ chỉ chính mình, vẻ mặt mộng bức: "Ta?"
Liễu Miên Hạ gật đầu nói: "Huynh không muốn có một đứa bé đáng yêu giống Tiếu Tiếu sao?"
Lệ Kiêu gãi gãi đầu, có chút khó hiểu nói: "Tiếu Tiếu không phải là con của ta sao? Là con ta và Đại ca."
Liễu Miên Hạ: "..."
Thật sự không muốn giải thích cho Lệ Kiêu, y giận dữ trừng mắt nhìn bốn nam nhân nhà mình một cái, cả giận: "Cho nên các huynh một đám đều không muốn có con, đều trốn ta uống thuốc tránh thai đúng không? Ha, nếu đây là các huynh tự nguyện, ta đây cũng không sinh cho các huynh nữa, đến lúc đó các huynh có muốn cũng đừng hối hận!"
Mấy nam nhân đều không nói lời nào, hiển nhiên là nhất trí nhận định kết quả này.
Màn nhạc đệm này qua đi, Liễu Miên Hạ xã giao ngày càng ít dần, hào môn thế gia trong thành thăm dò tính cách Lệ Duệ và Liễu Miên Hạ, cũng không giống như lúc mới đầu ba ngày hai bữa mở tiệc chiêu đãi bọn họ nữa. Liễu Miên Hạ liền bắt đầu phóng tinh lực ở việc xây dựng nhà cửa, thế là dần dần đem chuyện sinh em bé ném ra sau đầu.
Không bao lâu sau, trong triều đã xảy ra một chuyện lớn.
Sau khi Tân đế đăng cơ, ấn theo lệ thường sẽ là đại lễ phong thưởng. Tất cả huynh đệ khác của Hoàng đế đều được phong Vương, hơn nữa các hoàng tử lúc trước không thuộc phe Tiêu Hữu Đường sẽ được ban đất phong, từng người đến đất phong nhận lệnh vĩnh viễn không được nhập kinh.
Vốn chuyện phong Vương này cũng là lệ thường không có gì hiếm lạ, nhưng lần phong thưởng này lại xảy ra sự kiện lạ.
Tam hoàng tử Tiêu Hữu Hằng vốn là đệ đệ ruột của Tân đế Tiêu Hữu Hằng, Tiêu Hữu Đường có thể thuận lợi ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, không biết Tiêu Hữu Hằng đã ngầm giúp Tân đế làm biết bao nhiêu chuyện.
Mà lúc Tiêu Hữu Đường vẫn còn là Hoàng tử, Tiêu Hữu Hằng đã cùng ngài cưới cùng Hoàng tử quân, Tiêu Hữu Hằng lúc đó cũng là trắc phu của Hoàng tử quân.
Tiêu Hữu Hằng sau khi được phong Vương vốn nên lưu lại Sở kinh phụ tá Tân đế.
Nhưng các đại thần trong triều trăm triệu lần không nghĩ tới, Hoàng tử quân lúc trước, hiện giờ là Hoàng Hậu, thế nhưng lại cho Tiêu Hữu Hằng một tờ hưu thư, loại bỏ hắn khỏi bên người mình.
Mà Tân đế sau đó liền phong Tiêu Hữu Hằng làm "Tấn Vương", đất phong Tấn Dương, ban chỉ dụ cho hắn lập tức đến đất phong.
Chuyện Hoàng Hậu hưu Tiêu Hữu Hằng còn có người cho rằng Tân đế muốn loại bỏ Tiêu Hữu Hằng.
Kết quả chỉ vừa chớp mắt Tân đế đã ban Tấn Dương làm đất phong cho Tiêu Hữu Hằng.
Đại thần trong triều lập tức phản ứng.
Đây có phải là muốn xử trí Tiêu Hữu Hằng đâu, rõ ràng chính là muốn trọng dụng hắn!
Tấn Dương là pháo đài biên quan, nếu không phải là người cực kỳ tín nhiệm thì Tân đế tuyệt đối không đem Tấn Dương giao cho hắn!
Không ít người tâm tư bắt đầu lung lay, xem ra vị Tấn Vương điện hạ này nên nịnh bợ thật tốt.
Càng có người bắt đầu đánh chủ ý lên vị trí Tấn Vương quân.
Tiêu Hữu Hằng bị hưu, nói ra tuy không dễ nghe nhưng cho dù như thế nào thì hắn cũng là Thân Vương được Hoàng đế cực kỳ coi trọng như cũ!
Song nhi trong nhà nếu có thể gả cho Tiêu Hữu Hằng làm Vương quân thì đó chính là đại phú đại quý!
Khi các thế gia quý tộc bốn phía đang nhìn chằm chằm vị trí Tấn Vương quân thì xa liễn của Tiêu Hữu Hằng đã điệu thấp rời khỏi Sở kinh.
Một tháng sau, xa liễn của Tấn Vương Tiêu Hữu Hằng đến Tấn Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...