Các Phu Quân Của Ta

Chương 45:

Ngày hôm sau không đợi Hà Ngọc Thư tới tìm, Cố Thần Chi từ sớm đã ra cửa.

Hà Ngọc Thư lại nghĩ con mình trong lòng khó chịu, không muốn gặp đại phu nên mới trốn tránh chữa bệnh.

Nhưng Cố Thần Chi lại đến "Nhân Tâm Đường", một mình tìm tới Dương Quân Khanh.

Dương Quân Khanh tính tình lãnh đạm, ngày thường say mê y thuật, trên cơ bản không để ý đến chuyện bên ngoài nên cũng không nghe được mấy lời đồn đãi về Cố Thần Chi, lúc hắn nhìn thấy Cố Thần Chi, rất khó hiểu tại sao Cố Thần Chi lại xuất hiện ở dược đường.

Nếu như muốn mời hắn khám bệnh thì Cố Thần Chi ở cùng nhà với bọn họ, trực tiếp nói ở nhà càng tiện hơn, chứ không cần phí sức đến Nhân Tâm Đường.

Cố Thần Chi là đệ đệ của Liễu Miên Hạ nên Dương Quân cũng xem hắn là đệ đệ của mình.

"Thần đệ đến đây có việc gì sao?" Dương Quân Khanh hỏi hắn.

Cố Thần Chi nói: "Là có chút chuyện muốn tìm Dương đại ca giúp đỡ, Dương đại ca có thời gian không? Ta muốn một mình nói với huynh."

Dương Quân Khanh cũng không thắc mắc về yêu cầu của Cố Thần Chi, Nhân Tâm Đường ngày thường cũng có một ít người bệnh có lí do không thể mở miệng, cũng không muốn hỏi khám trước mặt người khác nên ở hậu viện Dương Quân Khanh đã chuẩn bị phòng khám chuyên dùng chuẩn trị cho những bệnh nhân này.

Dương Quân Khanh đưa Cố Thần Chi đi vào gian phòng kia, "Nơi này không có ai, Thần đệ việc gì thì có thể yên tâm nói ra."

Cố Thần Chi đầu tiên nhìn cửa sau đó đem cửa lớn cùng cửa sổ đều đóng lại.

Tiếp theo, hắn xoay người hướng Dương Quân Khanh "Thịch" một tiếng quỳ xuống.

Dương Quân Khanh chau mày, ngồi ở ghế không động đậy, chỉ lạnh lùng nói: "Thần đệ đây là vì sao?"

Cố Thần Chi ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Dương Quân Khanh, được ăn cả ngã về không nói: "Cầu Dương đại ca giúp ta, khiến ta tạm thời mất đi công năng của nam nhân, uống thuốc cũng được, châm kim cũng tốt. Ta không sợ đau, chỉ cần huynh làm ta không thể cứng lên! Y thuật Dương đại ca tốt như vậy, ta biết huynh sẽ làm được đúng không? Muốn ta phải trả giá như thế nào cũng được, nếu Dương đại ca nguyện ý giúp ta, nửa cái mạng này của ta đều cho huynh!"

Dương Quân Khanh càng nghe sắc mặt càng nghiêm túc.


Hắn mở miệng hỏi: "Vì sao?"

Hắn không hiểu một người nam nhân bình thường tại sao sẽ có yêu cầu hoang đường như vậy.

Mặt Cố Thần Chi hiện ra chua xót, hơi hơi cúi đầu, trầm giọng nói: "Ta chỉ là không muốn thành thân."

Dương Quân Khanh nhíu mày nói: "Không muốn thành thân cũng không cần phải như thế."

Dương Quân Khanh thành thân muộn, qua 25 tuổi mới cưới Liễu Miên Hạ, lúc trước hắn cũng luôn không muốn thành thân, người trong nhà tuy gấp nhưng hắn nhiều năm du ngoạn bên ngoài nên các trưởng bối muốn quản cũng quản không được.

Hắn hiện giờ vừa mới thành thân, có thể nói đang cùng Liễu Miên Hạ trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, thử rồi mới biết tình yêu tốt đẹp bao nhiêu, không còn giống lúc trẻ coi thành thân là hồng thủy mãnh thú nữa.

Lúc này Dương Quân Khanh cho rằng Cố Thần Chi cũng giống như hắn còn trẻ, chỉ là niên thiếu không hiểu chuyện, chờ trưởng thành gặp được người mình thích, tự nhiên sẽ nguyện ý thành thân.

Chuyện như vậy ở Thiên Sở Quốc cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, nếu Cố Thần Chi giải thích rõ ràng với trưởng bối trong nhà thì họ sẽ hiểu lý lẽ mà không làm hắn khó xử.

Cũng không cần dùng loại phương pháp làm chính mình không cương được này.

Kỳ thật những gì Dương Quân Khanh nghĩ trong lòng, Cố Thần Chi tất cả đều suy xét qua.

Vốn hắn cũng muốn kéo dài chuyện thành thân này đó.

Nhưng sau hắn lại suy nghĩ, kéo dài căn bản không thể giải quyết vấn đề, biết kéo dài đến khi nào?

Hai mươi tuổi, ba mươi tuổi? Cuối cùng các trưởng bối trong nhà vẫn sẽ thúc giục hắn thành thân như cũ.

Tới lúc đó rồi còn chưa thành thân, không chỉ các trưởng bối nóng vội, mà người ngoài đồn đãi vớ vẩn cũng sẽ càng tổn thương người. Bọn họ nhất định sẽ nói thân thể Cố Thần Chi không được, không thể giao hợp linh tinh.

Như vậy không bằng bây giờ để mọi người biết trước, hắn Cố Thần Chi chính là không được, căn bản cưới thể cưới phu.


Tuy rằng ngay từ đầu lời đồn đãi sẽ rất khó nghe, nhưng thời gian qua lâu rồi, mọi người cũng sẽ đem chuyện này quên mất.

Cũng sẽ không có ai tới thúc giục hắn thành thân.

Hắn có thể an an tĩnh tĩnh mà bồi bên cạnh người đó, không cần cố kỵ cái gì mà đặt người đó trong lòng.

Nghĩ đến đây, Cố Thần Chi lại ngẩng đầu, "Lòng ta có người."

Ngữ khí dần hạ xuống, "Nhưng ta cả đời đều không thể cùng y ở bên nhau. Dương đại ca ngươi có thể hiểu sao?"

Cố Thần Chi chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát, cảm xúc có chút kích động, "Ta không muốn cưới tạm bợ song nhi nào, ta chỉ cần y, ta chỉ thuộc về y!"

Bả vai Cố Thần Chi sụp xuống, suy sụp nói: "Không chiếm được, thì để ta cô độc sống quãng đời còn lại đi."

Dương Quân Khanh yên lặng nhìn Cố Thần Chi.

Khổ sở đơn phương hắn đã nếm qua, nỗi khổ cầu mà không được hắn không hiểu.

Nhưng hắn biết, Cố Thần Chi nhất định so với mình lúc trước càng khổ hơn.

Thật lâu sau, Dương Quân Khanh chậm rãi mở miệng, thanh âm thanh lãnh vang lên: "Nằm xuống đi, ta giúp đệ châm huyệt. Châm xong có thể duy trì hiểu quả một tháng, nếu đệ sau này còn cần thì cứ tới tìm ta. Nhưng mà dù sao cũng là biện pháp có hại, lúc châm sẽ rất đau, đệ cố chịu đựng một chút."

Ánh mắt Cố Thần Chi sáng lên, vội đứng dậy nói: "Đa tạ Dương đại ca! Ta không sợ đau!"

Nhưng Cố Thần Chi vẫn là xem nhẹ đau đớn này.

Hắn cởi áo trên nằm ở trên giường, Dương Quân Khanh đem từng cây ngân châm đâm vào từng huyệt vị trên bụng hắn.

Loại đau đớn này quả thực người bình thường khó có thể chịu đựng, mỗi một cây châm như một cây chủy thủ cắm mạnh vào bụng, Cố Thần Chi đau đến mồ hôi đầy đầu, môi không còn chút máu, thân thể run rẩy.


Mỗi phút mỗi giây đều là dày vò, chịu đựng tới khi kết thúc thì cả người Cố Thần Chi đã không còn chút sức lực nào.

Dương Quân Khanh thu hồi châm, chậm rãi nói: "Đệ nghỉ ngơi một chút đi, ba ngày này nhớ kỹ không được tắm nước lạnh, không cần làm việc quá nặng nhọc. Qua ba ngày, trừ bỏ dương vật sẽ không phản ứng ở bất kì tình huống nào thì thân thể của đệ sẽ khôi phục như thường."

Cố Thần Chi cắn răng nói: "Cám, cám..."

Dương Quân Khanh nói: "Đệ là đệ đệ của Hạ Nhi, đệ và ta vốn là người một nhà, lời cám ơn này ta nhận, còn cái khác thì không cần nhắc lại."

Dương Quân Khanh đem ngân châm bỏ vào hộp, sắc mặt bình tĩnh. Hắn chỉ xem đây là một ca bệnh đặc thù, tiếp tục ra khỏi phòng đến sảnh phía trước tiếp tục ngồi khám như thường.

Cố Thần Chi nằm một hồi lâu mới dần dần lấy lại khí lực.

Hắn cả người không có sức lực, gọi Cố Trạch đỡ mình lên xe ngựa, trở về cửa hàng nằm cả một ngày, tới chạng vạng trên mặt mới khôi phục chút huyết sắc, lúc này mới làm bộ như không có việc gì hồi phủ ăn cơm chiều.

Trong bữa tối Liễu Miên Hạ thỉnh thoảng nhìn về phía Cố Thần Chi, ý muốn từ trên mặt đệ đệ nhìn ra chút manh mối.

Lời đồn Cố Thần Chi không thể giao hợp vốn do chính hắn tự mình truyền ra, mục đích chính là vì làm càng nhiều người biết.

Ngày hôm qua Hà Ngọc Thư đã từ trong miệng người hầu biết tin tức này, hôm nay Liễu Miên Hạ tự nhiên cũng biết.

Ban ngày lúc lời đồn đãi này truyền tới tai Liễu Miên Hạ, Liễu Miên Hạ không có khả năng không nóng lòng, y sợ nhà cha mình biết chuyện trong lòng khó chịu, liền trực tiếp phân phó bọn hạ nhân không được phép lan truyền chuyện này trong phủ.

Nào biết Hà Ngọc Thư thế nhưng chủ động tìm Liễu Miên Hạ, đem chuyện này nói ra, kết quả chính là hai cha con cùng nhau sầu não.

Nhưng chuyện này tóm lại phải làm rõ ràng, không thể tùy ý Cố Thần Chi trốn tránh như vậy, nhất định phải cho đại phu xem qua.

Liễu Miên Hạ cùng Hà Ngọc Thư thương lượng, Cố Thần Chi từ nhỏ cùng Liễu Miên Hạ thân cận, sau này lại là Liễu Miên Hạ tay cầm tay dạy Cố Thần Chi buôn bán, lúc trước Liễu Miên Hạ tới Phong huyện, Cố Thần Chi càng không quan tâm mọi chuyện mà muốn đi theo.

Cố Thần Chi dính Liễu Miên Hạ như thế, nếu có Liễu Miên Hạ ra mặt để Dương Quân Khanh bắt mạch thì Cố Thần Chi sẽ ngoan ngoan nghe theo.

Thế là sau giờ cơm chiều, Liễu Miên Hạ lấy lý do có chuyện muốn nói với Cố Thần Chi, dẫn Cố Thần Chi tới phòng ngủ của mình.

Liễu Miên Hạ biết rõ lúc xem bệnh thì hoàn cảnh cũng rất quan trọng.

Đặc biệt là loại bệnh của Cố Thần Chi, chính y cũng biết chuyện này riêng tư xấu hổ, rất khó lấy dũng khí nói ra.


Nếu ở hoàn cảnh quen thuộc thoải mái thì Cố Thần Chi hẳn sẽ thả lỏng một ít.

Chính phòng Liễu Miên Hạ là phòng thoải mái nhất trong phủ.

Trong nhà hiện giờ buôn bán tốt lắm, tài sản có ăn có để, có cũng đủ bạc chi tiêu, Liễu Miên Hạ đương nhiên sẽ muốn chính mình sống càng thoải mái.

Chính phòng phỏng theo phong cách hiện đại, trên sàn nhà trải thảm lông dê thật dày, giữa phòng đặt bàn trà gỗ hình chữ nhật, xung quanh là giường nệm giống sô pha. Lấy điều kiện hiện tại tuy làm không được mềm mại như vậy, nhưng bên trong cũng bỏ thêm vào bông tơ lông dê, ngồi lên phi thường thoải mái, cửa sổ mở lớn đón lấy ánh sáng, mấy góc phòng còn để mấy chậu cây xanh.

Liễu Miên Hạ ngồi đối diện với Cố Thần Chi, trước mặt hai người đều đặt một ly trà nóng hổi.

Dương Quân Khanh còn chưa tới, Liễu Miên Hạ trước tiên trò chuyện phiếm vu vơ với Cố Thần Chi.

"Hôm nay ta nghe nói một ít chuyện về đệ..." Liễu Miên Hạ mở miệng nói, "Cha cũng nói với ta rồi... Đệ đừng sợ, chuyện này không phải đệ sai."

Liễu Miên Hạ đứng dậy tiến tới ngồi bên cạnh Cố Thần Chi, nắm lấy tay Cố Thần Chi đang đặt trên đùi.

Cố Thần Chi cả người run lên, mặt lập tức đỏ, hắn rất nhanh liền cúi đầu.

Liễu Miên Hạ cho rằng đệ đệ mình là sợ đến phát run.

Cố Thần Chi lại bởi vì bị người yêu đụng chạm mà kích động đến run rẩy, trong lòng một mảnh lửa nóng, nếu không phải ban ngày đã bị Dương Quân Khanh châm qua thì giờ phút này vật kia dưới thân Cố Thần Chi đã dựng đứng đỉnh vào áo choàng.

Cố Thần Chi đáy mắt hiện lên một tia tăm tối, ca ca vĩnh viễn cũng sẽ không biết, đệ đệ mà y luôn cảm thấy đơn thuần lại phóng khoáng, đáy lòng lại có dục vọng điên cuồng với y.

Cố Thần Chi vẫn luôn cúi đầu, Liễu Miên Hạ chỉ nghĩ hắn thẹn thùng, nhẹ giọng an ủi nói: "Đây không phải là tật xấu của thân thể đệ, ngày thường cũng không cần nghĩ đến chuyện này. Nó có lẽ chỉ là tâm bệnh của đệ, đệ phải thả lỏng một chút, không cần cố muốn chỗ đó cứng lên, nếu có một ngày gặp được người đệ thích, có lẽ bệnh này sẽ tự nhiên mà khỏi."

"Đệ tuy rằng gặp qua Lam Tu Khiết, nhưng nó cũng không đại biểu cái gì. Ta vẫn luôn cho rằng, dục hình thành dựa trên yêu. Trên thế giới này có lẽ phần lớn nam nhân nhìn thấy sắc đẹp đều cầm giữ không được, nhưng cũng luôn có một bộ phận nhỏ người chỉ có đối với người mình yêu thương mới có dục vọng."

Cố Thần Chi trong lòng rung động, thoáng chốc đã chua xót khó nhịn, hốc mắt phát trướng, suýt chút nữa rơi nước mắt.

"Ca..." Cố Thần Chi lớn gan xoay người ôm lấy Liễu Miên Hạ, mang theo vô hạn ủy khuất nhỏ giọng gọi một tiếng.

Hắn biết, hắn biết ca ca hiểu hắn.

Liễu Miên Hạ trấn an vỗ vỗ lưng Cố Thần Chi, còn dỗ hắn như trẻ nhỏ, "Được được, không khóc không khóc, để Dương đại ca bắt mạch cho đệ, y thuật huynh ấy tốt như vậy, nhất định có thể tra ra nguyên nhân, đệ cũng không cần lo lắng, mặc kệ là kết quả thế nào thì đệ vẫn là đệ, là con trai ngoan của cha, cũng là đệ đệ ngoan của ta. Đệ kiếm tiền giỏi như vậy, nếu có người dám nói ra nói vào, ca nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui