Chương 26: Mang thai rồi!
Nhóm người chung quanh hoan hô, các phụ thân của đứa trẻ kia càng khóc lớn hơn, đều dập đầu cảm tạ Liễu Miên Hạ và Dương Quân Khanh.
"Cảm ơn thần y, cảm ơn công tử!"
Liễu Miên Hạ lập tức nằm liệt dưới đất, lộ ra tươi cười như trút được gánh nặng.
Lệ Duệ lập tức đem ôm ngang Liễu Miên Hạ lên, vội vàng nói: "Lý đại phu, mời ngài mau mau giúp xem giúp phu nhân nhà ta! Bụng y đau!"
Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên gương mặt tái nhợt của Liễu Miên Hạ, cho đến giờ mọi người mới nhớ tới song nhi này cũng bị phu quân nhà mình ôm tới xem bệnh.
Trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều sôi nổi thúc giục Lý đại phu khám bệnh cho Liễu Miên Hạ trước.
Lý đại phu tự nhiên sẽ không chậm trễ, trực tiếp cầm tay Liễu Miên Hạ bắt mạch cho y, ngay sau nhíu mày, giận mắng Lệ Duệ: "Thật là hồ nháo! Song nhi nhà ngươi có hỉ! Mạch tương không ổn, có triệu chứng sinh non! Để ta viết phương thuốc cho dược đồng lấy rồi nhanh nhanh cho y uống vào!"
Lệ Duệ sửng sốt, bây giờ hắn cũng không biết nên phản ứng như thế nào, có hỉ? Sinh non?!
Chưa kịp vui vẻ thì đau lòng đã chiếm trọn người hắn.
Lúc trước cùng Liễu Miên Hạ làm tình, phát hiện trong ái dịch pha lẫn tia máu hồng nhạt, Lệ Duệ chỉ là ẩn ẩn có chút suy đoán, hiện tại Lý đại phu nói những lời này, lòng Lệ Duệ tức khắc nặng trĩu, ôm Liễu Miên Hạ càng chặt hơn.
Lệ Kiêu gấp tới độ đầu đầy mồ hôi, ánh mắt trông mong nhìn theo Lệ Duệ, bảo vệ Liễu Miên Hạ bên người, lại không dám làm cái gì, chỉ duỗi tay đỡ lấy Liễu Miên Hạ, nắm lấy bàn tay y nhìn chằm chằm, không ngừng kêu: "Tức phụ, tức phụ, uống thuốc sẽ không đau, nếu đau chịu không nổi ngươi cứ niết ta, cắn ta cũng được."
Lệ Duệ nói với Lý đại phu: "Còn nhờ đại phu chuẩn bị một phòng cho y nghỉ ngơi."
Hậu viện tiệm thuốc Tế Sinh có phòng chuyên dùng cho người bệnh không thể di chuyển nghỉ ngơi, nhưng hoàn cảnh khẳng định là không tốt lắm. Rốt cuộc lúc này vẫn chưa có bệnh viện, phòng cũng chỉ dùng để nghỉ chân tạm thời, càng không có quét tước đổi khăn trải giường mỗi ngày.
Lý đại phu để người trong tiệm thuốc dẫn bọn họ đi ra phía sau, thuận tiện kêu dược đồng đi sắc thuốc.
Ngoài cửa, Dương Quân Khanh đã giúp đứa trẻ vừa mới tỉnh lại kia kiểm tra một lần, cũng kê thuốc kêu thị đồng của mình đi sắc.
Trong đầu Dương Quân Khanh có một mớ nghi hoặc muốn tìm Liễu Miên Hạ giải đáp, lúc này nghe Lệ Duệ muốn tìm phòng cho Liễu Miên Hạ nghỉ ngơi, bước nhanh vài bước, nói thẳng: "Đến phòng ta đi."
Dương Quân Khanh vốn cũng không phải người quá tốt bụng, thậm chí có thể nói là một người người lạnh lùng. Hắn cũng không biết vì sao, miệng đã nhanh hơn suy nghĩ nói ra, thân thể cũng quyết định trước, đưa Lệ Duệ tới phòng mình.
Trong phòng Dương Quân Khanh bài trí đơn sơ, được quét tước sạch sẽ không dính một hạt bụi. Trên kệ sách bày đầy thẻ tre, bên giá cạnh tường bên đều là các loại dược liệu, trong phòng tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt.
Lệ Duệ nói lời cám ơn, đặt Liễu Miên Hạ nằm xuống trên khăn trải giường màu trắng sạch sẽ.
Tầm mắt Dương Quân Khanh nhìn gương mặt tái nhọt của Liễu Miên Hạ, xoay người lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong ngăn kéo, đổ ra một viên thuốc màu đen đưa cho Lệ Duệ.
"Để phu nhân ngươi uống viên thuốc này trước đi. Đây là thuốc giữ thai ta tự bào chế, hiệu quả rất tốt."
"Đa tạ Dương đại phu." Lệ Duệ lại một lần nữa nói lời cảm tạ, xoay người đút thuốc cho Liễu Miên Hạ ăn.
Dương Quân Khanh đứng ở một bên, nhìn song nhi đang nằm trên giường mình.
Dương Quân Khanh gia thế tốt, từ nhỏ chi phí ăn mặc ở đều là tốt nhất, cho dù ra ngoài du hành, học tập y thuật, thì bên người hắn vẫn luôn có hai gia phó giúp hắn xử lý việc vặt.
Giường của hắn, chưa từng có người ngoài nào ngủ qua.
Cho dù là huynh đệ cùng hắn có quan hệ tốt nhất cũng chưa từng ngủ trên giường hắn.
Nếu có người chạm vào đồ vật của hắn, trước mặt hắn sẽ không biểu hiện ra cái gì, nhưng sau đó hoặc là đổi cái mới, hoặc là thị đồng sẽ phải rửa sạch rất nhiều lần.
Dùng theo cách nói hiện đại, Dương Quân Khanh kỳ thật có chút bệnh sạch sẽ.
Nhưng bây giờ, hắn lại chủ động để một người xa lạ nằm ở trên giường của mình.
Nhưng Dương Quân Khanh cũng không để ý chuyện này, hắn chỉ vì phương pháp cứu người thần kì của song nhi này mà nhìn y với con mắt khác mà thôi, hắn chỉ muốn học hỏi y thuật, hắn chỉ là có quá nhiều vấn đề muốn hỏi người trước mắt thôi.
Vì nâng cao y thuật của mình, chút việc nhỏ này có tính là gì?
Lệ Duệ nửa ôm Liễu Miên Hạ, để y dựa vào người mình, Liễu Miên Hạ vừa rồi cứu người đuối sức không ít, bụng phát đau từng trận, uống xong thuốc, Lệ Kiêu lại bưng nước ấm tới cho uống, lúc này cả người Liễu Miên Hạ vô lực dựa vào trong lòng Lệ Duệ, mắt nhắm lại, khẽ chau mày.
Lệ Duệ đau lòng hôn trán Liễu Miên Hạ, nhẹ nhàng vỗ lưng y như dỗ hài tử, áy náy thấp giọng nói: "Hạ Nhi, thực xin lỗi."
Lông mi Liễu Miên Hạ hơi hơi run rẩy, cũng không có mở mắt, chỉ lắc đầu nói: "Không phải Duệ ca sai, không cần tự trách, chính ta cũng có sai, thân thể thay đổi hẳn là ta phải biết rõ nhất mới đúng, đều do ta không chú ý tới..."
Song nhi Thiên Sở Quốc cũng không có kỳ sinh lý một tháng một lần, nhưng khi mang thai sẽ có phản ứng thai kỳ, tỷ như chán ăn, nôn mửa linh tinh, nhưng thời gian phản ứng thai kỳ này cũng tùy thuộc thể chất, có song nhi một chút phản ứng cũng không có, nên cứ vui vẻ ăn ăn uống uống.
Liễu Miên Hạ chính là thuộc người không có triệu chứng mang thai nào.
Kỳ thật gần nhất y có chút thích ngủ, y tưởng do thời tiết nên cũng không để ý nhiều.
Y cũng không biết thích ngủ cũng là một loại triệu chứng trong kỳ mang thai.
Dương Quân Khanh không đi ra ngoài, thấy Lệ Duệ cùng Lệ Kiêu vây quanh chiếu cố Liễu Miên Hạ, Dương Quân Khanh nói: "Để ta xem mạch giúp phu nhân thử."
Hắn cũng là thầy thuốc, hơn nữa bọn Lệ Duệ cũng tận mắt nhìn thấy một hàng dài người chờ như vậy là do muốn được Dương Quân Khanh khám bệnh.
Lúc này Lệ Duệ cũng không từ chối Dương Quân Khanh bắt mạch cho Liễu Miên Hạ.
Ngón tay thon dài của Dương Quân Khanh đặt trên cổ tay Liễu Miên Hạ, khuôn mặt hắn tuấn tú nhưng biểu tình luôn đạm mạc, khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc gì. Mặc dù làm chuyện bắt mạch như vậy, một thân áo bào trắng kia vẫn làm người ta cảm giác một xa cách không thể đến gần.
Một hồi lâu sau, Dương Quân Khanh rút tay lại.
Lệ Kiêu nhịn không được hỏi: "Người bên ngoài đều gọi ngươi là thần y, ngươi có thể làm tức phụ ta hết đau liền không? Nhìn gương mặt y trắng như vậy ta rất khó chịu."
Dương Quân Khanh nhàn nhạt liếc mắt hắn một cái, nói: "Hắn vừa mới uống thuốc của ta, ngươi đây là nghi ngờ y thuật của ta?"
Lệ Kiêu vốn là người không giỏi ăn nói, bị Dương Quân Khanh vậy tức khắc cứng lại, gãi gãi đầu nói: "Không phải, ta chính là, chính là không muốn tức phụ đau..."
Lệ Duệ nhíu nhíu mày, có chút không thích thái độ của vị Dương đại phu này, giúp Lệ Kiêu giải thích: "Nhị đệ nhà ta không có ý đó, Dương đại phu đừng cùng hắn so đo."
Dương Quân Khanh hơi gật đầu, không trả lời.
Vừa lúc này Lý đại phu bưng thuốc đã được sắc tốt đem vào, "Nhân lúc còn nóng mau uống vào."
Lệ Kiêu đang muốn tiếp nhận chén thuốc, Dương Quân Khanh đột nhiên nói: "Y đã uống thuốc của ta. Bệnh y để ta trị."
Lý đại phu tức khắc sửng sốt, một lát sau mới cười nói: "Được được, Dương lang quân nguyện ý chữa thì quá tốt, đã uống thuốc của Dương lang quân thì thuốc này của ta không cần uống."
Hắn kêu Dương Quân Khanh "Lang quân", mà không phải xưng chức quan của hắn, cũng hoàn toàn không gọi hắn là "Đại phu".
Tiếp theo Lý đại phu lại nói với Lệ Duệ cùng Lệ Kiêu, "Hai người các ngươi chăm sóc người như thế nào? Đã có thai mà còn dám hành phòng! Lúc này mới được hai tháng, cũng may có Dương lang quân ở đây. Coi như các ngươi vận khí tốt, Dương lang quân y thuật cao minh, phu nhân nhà các ngươi có thể bớt chút khổ."
Lệ Duệ đáp lời: "Lý đại phu dạy phải. Là ta sơ sót, sau này chúng ta sẽ chăm sóc y thật tốt."
Lệ Kiêu vẻ mặt buồn bực, mặt đỏ nói không ra lời.
Hắn cũng đang tự trách đâu, Đại ca không ở nhà thì hắn phải là người chăm sóc tức phụ mới đúng. Chỉ là hắn ngốc, không phát hiện tức phụ có thai, làm hại tức phụ thiếu chút nữa sinh non.
Đang nói, A Từ thở hồng hộc đuổi tới, vừa vào cửa liền nhào tới giường Liễu Miên Hạ, quỳ gối bên mép giường nắm lấy tay Liễu Miên Hạ, mặt đầy đau lòng nôn nóng: "Thiếu gia, thiếu gia ngươi có khỏe không?"
Liễu Miên Hạ khẽ mở mắt, thanh âm mềm như bông, lộ ra nụ cười, trấn an A Từ, "Không có việc gì, ta rất tốt. Có đại phu lợi hại đáp ứng chữa bệnh cho ta, thực mau sẽ tốt hơn."
Y nói chuyện liền nhìn thoáng qua Dương Quân Khanh.
Dương Quân Khanh sắc mặt lạnh hơn vài phần.
Lý đại phu giống như nhớ tới cái gì, sờ râu hỏi: "Ta nhớ rõ trưởng bối các ngươi không còn nữa, vậy các ngươi đã uống viên tránh thai chưa? Biết thai này của ai sao?"
Lệ Kiêu nghe được vẻ mặt liền mơ hồ.
Lệ Duệ cùng A Từ liếc nhau, đều thấy hổ thẹn trong mặt đối phương.
Lệ Duệ nói: "Việc này... Thật là sơ sót của chúng ta."
Nghe vậy, Dương Quân Khanh hừ lạnh một tiếng.
Hiển nhiên là bất mãn bọn Lệ Duệ quên uống thuốc tránh thai.
Lý đại phu thở dài nói: "Ai, lúc trước ta hẳn nên nhắc nhở các ngươi, nhà ngươi không có trưởng bối nên cũng không thể dạy các ngươi những chuyện này. Sau này nhất định phải nhớ uống thuốc tránh thai."
Viên thuốc tránh trai mà nam nhân ăn cũng coi như là đặc sản của Thiên Sở Quốc, một viên có hiệu lực là một năm, nếu song nhi muốn sinh con cho phu quân nào thì các phu quân khác phải uống thuốc tránh thai.
Như vậy có thể bảo đảm mỗi phu quân đều có hài tử thân sinh của mình, cũng một loại biện pháp cân bằng hậu viện.
Nhưng lần này ba người Lệ Duệ bọn họ ai cũng chưa uống, cho nên thai này cũng không biết là con của ai.
Tương lai hài tử không biết phụ thân là ai, trừ phi diện mạo cực kỳ giống mới có thể phân biệt được.
Loại tình huống này ở Thiên Sở Quốc tỉ lệ phát sinh cực nhỏ, chuyện này nếu bị người khác biết sẽ bị cười nhạo gia phong nhà người kia không nghiêm, tương lai hài tử lớn lên mặc kệ là gả hay cưới, đều có rất ít người nguyện ý tìm người nhà này.
Cho nên Dương Quân Khanh mới có loại phản ứng như vậy.
Lệ Duệ hôn hôn trán Liễu Miên Hạ, "Ta không ngại đứa bé là của ai, chỉ cần là ngươi sinh, ta đều sẽ xem nó như con ruột."
Lệ Kiêu lập tức lớn tiếng nói: "Ta cũng không ngại! Tức phụ sinh ta đều thích!"
A Từ cũng nói: "Hài tử trong bụng thiếu gia chính là tiểu thiếu gia của ta, chỉ cần thiếu gia khỏe thì cái gì cũng được."
Lý đại phu liên tục gật đầu nói: "Cũng coi như các ngươi nói tiếng người. Các ngươi hiểu chuyện thì gia hòa vạn sự vinh."
Cả nhà bọn Lệ Duệ hòa thuận, Dương Quân Khanh thân là một người đứng xem, ấn theo tính tình của hắn, dù không thay bọn họ vui mừng thì cũng nên không chút gợn sóng mới đúng.
Cũng không biết vì sao, giờ phút này Dương Quân Khanh lại cảm thấy một màn trước mắt phi thường chói mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...