Chương 22: Tiêu Hữu Hằng
Kinh thành Thiên Sở Quốc, Sở kinh.
Ngày nắng chan hòa, ở trong một biệt viện tư nhân tại thành Nam, hoa tử đằng trong viện đang độ nở rộ, cánh hoa rơi lả tả vương trên bàn gỗ ghế gỗ trong vườn. Lệ Duệ ngồi ở bên cạnh bàn, nước trà trong tay chỉ vừa uống mấy ngụm, có vẻ như đang đợi ai đó.
Một lúc sau, ngoài viện truyền tới một giọng nam sang sảng, người chưa thấy bóng thì lời nói đã truyền tiến tai Lệ Duệ trước.
"A Duệ! Ngươi cuối cùng cũng trở về gặp ta! Ta chờ đã lâu!"
Nếu không biết thân phận hai người, nghe câu nói như thế, phỏng chừng còn sẽ nghĩ rằng giữa bọn họ có gút mắt yêu hận thật sâu.
Gương mặt anh tuấn của Lệ không khỏi hiện ra ý cười, đưa mắt nhìn về phía cửa viện.
Một nam tử mặc hoa phục tiến vào, tóc vấn cài ngọc quan, thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng, toàn thân khí phái. Trường bào sẫm màu, mỗi bước chân đi hoa văn cũng chuyển động theo, trước ngực thêu một mãng xà giương nanh múa vuốt bằng chỉ vàng, ở Thiên Sở Quốc người có thể mặc quần áo như vậy chỉ có thể là hoàng tử.
—— nam tử này, cư nhiên là một hoàng tử!
Lệ Duệ đứng lên, hai tay ôm quyền, miệng xưng "Gặp qua điện hạ", chuẩn bị quỳ gối hành lễ.
Tiêu Hữu Hằng vội tiến lên đỡ Lệ Duệ, cười mắng nói: "Sao còn cùng ta đa lễ như vậy? Nếu còn lại như thế, ta liền đi đây."
Hắn tự xưng "Ta" mà không xưng "Bổn vương".
Lệ Duệ thuận thế ngồi dậy, cũng cười rộ lên, "Chỉ sợ người bên ngoài nhìn thấy sẽ không hay."
Tiêu Hữu Hằng chỉ tay về phía Lệ Duệ, tấm tắc hai tiếng, "Tiểu tử ngươi a! Thành thân xong lá gan cũng lớn, còn dám cùng ta tranh luận lí lẽ?"
Giọng điệu của Lệ Duệ cũng thoải mái hơn, hắn lắc đầu nói: "Nào có, ngươi suy nghĩ nhiều rồi."
Tiêu Hữu Hằng đao to búa lớn ngồi xuống ghễ gỗ bên cạnh, nội thị một lần nữa đổi nước trà mới, thái giám bên người Tiêu Hữu Hằng cung kính cùng Lệ Duệ chào hỏi: "Phó* tham kiến Lệ hầu gia."
(*仆 – Phó: ở đây có nghĩa là người hầu, nô bộc)
Lệ Duệ vội xua xua tay nói: "Ta hiện giờ chỉ là bình dân, Thạch công công gọi như vậy để người khác nghe không tốt."
Thái giám được xưng "Thạch công công" kia so với Lệ Duệ càng gấp, vội nói: "Phó không nhận nổi hầu gia gọi 'công công', ngài nhưng đừng làm khó phó, vẫn như năm đó kêu phó là Tiểu Thạch là được rồi."
Tiêu Hữu Hằng nói: "Đúng, cứ gọi Tiểu Thạch, đừng gọi cái gì công công, chúng ta cũng không có xa lạ như vậy!"
Lệ Duệ không nói, Tiêu Hữu Hằng cũng coi như hắn đồng ý.
Nói đến năm đó, Lệ gia cũng là gia tộc bậc nhất Sở kinh.
Chế độ quan chức ở Thiên Sở Quốc vẫn tương đối cổ xưa, càng không có cái gì gọi là chế độ khoa cử. Một bình dân nếu muốn làm quan, chỉ có thể thông qua quân công hoặc là quan viên địa phương đề cử, hoặc là bằng bản lĩnh chính mình tự tiến cử dấn thân vào làm môn hạ quý tộc, rồi được quý tộc tiến cử làm quan.
Lệ Duệ không lừa Lệ Kiêu, tổ tiên Lệ gia bọn họ đích xác có chút hậu trường, nhưng mà không phải thế gia bình thường mà là đỉnh cấp quý tộc, đa số đều ở trong triều làm quan, có người cũng được trao tặng tước vị, còn có một lần được tự mình phong quốc.
Đến thế hệ của phụ thân Lệ Duệ vẫn quân công hiển hách như cũ, Lệ phụ đương nhiên cũng có tước vị, tước vị của Lệ Duệ cũng không phải tự hắn đạt được, năm đó hắn mới tám chín tuổi dựa vào gia tộc đã được phong tước.
Sau này Lệ phụ cùng đồng liêu quan điểm chính trị không hợp, bị người hãm hại đắc tội Hoàng đế. Hoàng đế ghét bỏ nhốt ông vào ngục, rốt cuộc cũng không thể ra khỏi đó được nữa.
Cũng may họa không truyền tới gia môn, hai huynh đệ Lệ Duệ cùng Lệ Kiêu được bảo vệ, chỉ là tước vị trên người Lệ Duệ cũng không còn.
Lúc Tiêu Hữu Hằng còn nhỏ, Lệ Duệ và Lệ Kiêu đều thư đồng của hắn, quan hệ thân mật có thể nói là huynh đệ ruột thịt, Tiêu Hữu Hằng vẫn luôn đối đãi hai huynh đệ Lệ gia như đệ đệ của mình.
Lệ Duệ cùng Lệ Kiêu rời khỏi Sở kinh đã hơn một năm, vì tị hiềm nên cũng không dám viết thư từ gửi Tiêu Hữu Hằng.
Hôm nay gặp mặt cũng chọn lựa biệt trang hẻo lánh, Tiêu Hữu Hằng dẫn người lén đến, chính là sợ trong triều có người mượn chuyện này làm khó dễ.
Tiêu Hữu Hằng nói: "Vừa nhận được tin của ngươi ta liền chạy đến, tin của ngươi nói lần này tới để buôn bán, làm mua bán gì? Đúng rồi, còn chưa chúc mừng ngươi đã thành thân, Tiểu Thạch, đem danh mục quà tặng cho Lệ gia."
Tiểu Thạch phất tay gọi người nâng vào một cái rương nhỏ, đừng hiểu lầm trong rương này là lễ vật, bên trong chỉ là danh mục quà tặng mà thôi, dùng thẻ tre khắc danh mục quà tặng. Nếu thật đem toàn bộ lễ vật tất cả đều nâng tới, phỏng chừng mười rương cũng không đủ. Đến lúc Lệ Duệ trở về Dương Liễu Thành sẽ tự có người thay hắn hộ tống lễ vật về theo.
Lần này Lệ Duệ không làm ra vẻ, hào phóng nói: "Cảm ơn Hữu Hằng ca."
Tiếng "Hữu Hằng ca" đem Tiêu Hữu Hằng kêu đến thoải mái, hắn vỗ tay nói: "Gọi như vậy mới đúng, nói ca nghe xem, tiểu tức phụ nhà ngươi thế nào? Nguyên bản ngươi cũng có cơ hội cưới công chúa, thấp nhất cũng là huyện chúa, chúng ta còn có thể làm thân thích, ai... Cưới song nhi ở Dương Liễu Thành địa phương nhỏ bé này, thật sự là ủy khuất ngươi."
Lệ Duệ cười lắc đầu nói: "Miên Hạ rất tốt, ta không ủy khuất."
Tiêu Hữu Hằng nhướng mày, nhìn chằm chằm Lệ Duệ một hồi lâu, muốn nhìn xem có phải hắn đang nói lời khách sao hay không, hay là đang thật lòng.
Lệ Duệ cũng không né tránh, tùy ý cho hắn nhìn.
Sau một lúc lâu, Tiêu Hữu Hằng cười ha hả, "Nhìn dáng vẻ này của ngươi đây là thật tình thích phu nhân nhà ngươi? Không thể tưởng được a không thể tưởng được, nhiều song nhi thế gia trong kinh thành như vậy mà ngươi đều chướng mắt, ngược lại là coi trọng một song nhi ở huyện thành nhỏ, còn A Kiêu đâu? Là bình phu sao?"
Năm đó hai huynh đệ Lệ gia muốn cùng nhau đón dâu, đại ca làm chính phu, nhị đệ nhất định phải làm bình phu, cho dù trắc phu cũng không được. Chuyện đó khiến rất nhiều song nhi thế gia phải lùi bước, nên Tiêu Hữu Hằng cũng rất tò mò muốn hỏi.
"Chính là nhị đệ coi trọng Miên Hạ trước." Lệ Duệ liền đem chuyện làm như thế nào cưới được Liễu Miên Hạ kể ra, Tiêu Hữu Hằng ngửi thấy mùi ngon, liền bảo Tiểu Thạch đem một đĩa đậu phộng tới.
Nghe xong, Tiêu Hữu Hằng cảm thán: "Nghĩa là hiện tại ngươi một nghèo hai trắng, tiền buôn bán cũng mượn tức phụ, cửa hàng vải cũng là nhạc phụ mua cho, có thể tới phía Bắc cũng là đi theo thương đội nhà nhạc phụ?"
Lệ Duệ bất đắc dĩ gật gật đầu.
Tiêu Hữu Hằng nhịn không được cười to, hắn thật sự không nghĩ tới Lệ Duệ lúc trước phong quang vô hạn lại có lúc rơi xuống tình trạng này.
Tiêu Hữu Hằng là hoàng tử, Lệ Duệ cũng không dám ở cắt ngang hắn, huống chi đây cũng là sự thật, chính mình hiện tại quả thật thảm như thế.
Chờ Tiêu Hữu Hằng cười đủ rồi, hắn mới hỏi: "Phu nhân nhà ngươi thật sự không chê nhóc A Kiêu kia ngốc sao?"
Lệ Duệ lại gật đầu: "Lúc mới vừa thành thân, ta còn muốn ép Miên Hạ phải thề cả đời đối tốt với nhị đệ, nhưng y nói —— lòng người sẽ đổi, y chỉ có thể nói hiện tại thích A Kiêu, nhưng không dám bảo đảm chính mình sẽ vĩnh viễn thích hắn."
Lời này làm Tiêu Hữu Hằng rất ngoài ý muốn, "Đúng là không giống với song nhi khác. Không mạnh miệng như người ta thề non hẹn biển, mấy ai dám thẳng thắn thành khẩn như thế đâu."
Lệ Duệ nói: "Đúng vậy."
Tiêu Hữu Hằng là người hoàng thất, cho nên hắn rất hiểu chuyện song nhi bạc tình thế nào. Những công chúa, ca ca và đệ đệ hắn, có ai thấy nam nhân đẹp mà không kéo lên giường đâu? Lúc yêu miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, thề thốt thiên trường địa cửu, mới mẻ được mấy ngày, chỉ một cái không vừa ý liền ghét bỏ, trong phủ công chúa một hàng tiểu thị, còn ai nhớ ai?
Không nói các công chúa, nhìn Phụ hậu của hắn mà xem, không phải vẫn thường có mới nới cũ sao? Phụ hậu đến tuổi này vẫn còn có tông thân đem tiểu bối nhà mình đưa đến giường y.
Hoàng thất Thiên Sở Quốc vì bảo đảm huyết thống thuần khiết, thông thường đều là vài hoàng tử cùng cưới một song nhi, tỷ như thế hệ hoàng thất lúc này, Hoàng đế lúc còn là Thái tử cùng các huynh đệ hoàng tử khác cùng cưới Thái tử quân, sau này Thái tử kế thừa ngai vị, Thái tử quân thuận lý thành chương trở thành Hoàng hậu, cũng chính là Phụ hậu của Tiêu Hữu Hằng.
Nhưng người thừa kế của hoàng thất Thiên Sở Quốc đều dựa vào năng lực. Hoàng hậu sinh ra hoàng tử, mặc dù không phải con ruột của Hoàng đế, dù là con của Thân vương khác thì tất cả đều có quyền kế thừa.
Hơn nữa cũng không phân biệt đích trưởng gì. Hoàng đế đối các con của huynh đệ đều là đối xử bình đẳng, tất cả đều bồi dưỡng như người thừa kế. Ai được Hoàng đế xem trọng, nếu như ngài đồng ý thì có thể lập thành Thái tử.
Thái tử hiện tại cũng không nhất định sẽ có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nói không chừng ngày nào đó chọc Hoàng đế tức giận thì vị trí Thái Tử sẽ đổi người. Đương nhiên, loại tình huống này rất ít xuất hiện, chỉ có Thái tử phạm đại tội mới có thể bị phế, bình thường họ đều có thể an ổn kế thừa ngôi vị Hoàng đế.
Loại phương pháp lựa chọn người thừa kế này có lợi có hại, nhưng vẫn giống như các thế hệ hoàng thất khác, đều sẽ sinh ra các loại phe phái tranh đấu.
Tông thân vì ích lợi của mình sẽ đưa nam tử hoàng thất vào cung làm thị quân của Hoàng hậu, lỡ đâu vận khí tốt sinh được hoàng tử thì sao? Lỡ đâu có thể cùng Thái tử cưới cùng vị Thái tử quân thì sao? Thái tử tương lai nếu có thể thuận lợi đăng cơ, thì địa vị tông thân kia chẳng phải là nước lên thì thuyền lên sao?
Quyền lợi luôn làm mờ mắt con người.
Tiêu Hữu Hằng có mười mấy huynh đệ, không tính song nhi đã xuất giá thì có mười hai huynh đệ có quyền kế thừa.
Thái tử hiện tại là Đại hoàng tử, đồng thời cũng là huyết mạch thân sinh của phụ hoàng hắn, nhưng điểm ưu thế huyết mạch này ở hoàng thất coi như bằng không.
Tiêu Hữu Hằng đứng hàng thứ ba, hắn cùng Nhị hoàng tử Tiêu Hữu Đường quan hệ tốt nhất, mà Nhị hoàng tử Tiêu Hữu Đường cùng Thái tử không hợp, Tiêu Hữu Hằng sớm đã bị kéo về phía Nhị hoàng tử. Lúc Tiêu Hữu Đường cưới Hoàng tử quân, Tiêu Hữu Hằng cũng cùng hắn cưới một người, cho nên Tiêu Hữu Hằng sớm đã là người đã kết hôn.
Lúc Thái Tử cưới Thái tử quân, đương nhiên sẽ không chọn cưới cùng người với Nhị hoàng tử, mà thế hệ này có mười hai hoàng tử, hoàng thất là cưới về hai song nhi khác nhau, chẳng qua còn có hai hoàng tử chưa thành niên, xem bọn họ sẽ chọn cưới song nhi nào, cưới ai sẽ cùng theo phe cánh bên đấy.
Tiêu Hữu Hằng nhớ tới song nhi mà chính mình cùng nhị ca cưới về kia, đáy lòng sinh ra chút chán ghét, hắn thực nhanh kiềm lại ý nghĩ đó, ngược lại nghiêm mặt nói:
"Trong triều gần đây không yên ổn, Thái tử chọc giận phụ hoàng, phân phát bạc trị thủy thế nhưng lại bị tham ô hơn trăm vạn lượng, đê sụp khiến ba quận một tỉnh trở thành đại dương mênh mông, bá tánh trôi dạt khắp nơi, phụ hoàng tức giận, Thái tử sợ là ——"
Câu nói kế tiếp Tiêu Hữu Hằng không nói hết, nhưng Lệ Duệ hiểu. Lần này chuyện lớn như thế xảy ra ở thuộc hạ phía Thái tử, quận thủ 3 quận kia đã bị giam vào ngục, người có liên hệ bị kéo xuống nước theo cũng rất nhiều. Thái tử làm người giám thị, đương nhiên cũng phải gánh trách nhiệm.
Trừ phi Thái tử có biện pháp cứu vớt đê vỡ ba quận kia, bố trí tốt những bá tánh ngoài kia không còn nhà để về.
Nhưng cho dù hắn có năng lực này, thì vị trí Thái tử cũng tràn ngập nguy cơ.
Người trong triều ngửi được mùi khác thường, rất nhiều tông thân thế gia và các quý tộc bắt đầu tính toán, danh tiếng Nhị hoàng tử Tiêu Hữu Đường vẫn luôn rất cao, nếu lần này Thái tử bị phế, có khả năng thượng vị nhất chính là Tiêu Hữu Đường.
Mà Tiêu Hữu Hằng, là người có quan hệ thực thân cận cùng Tiêu Hữu Đường.
Sắc mặt Tiêu Hữu Hằng khẩn thiết nói: "A Duệ, ta muốn ngươi giúp ta."
Tiêu Hữu Hằng bị trói trên con thuyền tranh đoạt quyền lợi, muốn cũng xuống không được. Nếu hắn muốn sống sót, chỉ có thể dùng hết toàn lực giúp Tiêu Hữu Đường.
Lệ Duệ cười khổ nói: "Hữu Hằng ca, không phải ta không muốn giúp ngươi, nhưng ta hiện giờ chẳng qua là bình dân bá tánh, dùng cái gì giúp ngươi đây?"
Tiêu Hữu Hằng nói: "Phụ hoàng chỉ đem các ngươi biếm làm thứ dân, cũng không nói không trọng dụng ngươi nữa, ngươi còn có thể làm quan mà."
"Chuyện Lệ Tướng quân, trừ bỏ ta ra sức thì trong đó cũng có Nhị ca lo liệu, nếu không hậu quả cũng sẽ không như thế."
"Lệ Tướng quân là trung thần, Nhị ca xưa nay kính trọng Lệ Tướng quân, ngươi năm đó cũng không phải chưa gặp qua nhị ca, nên biết hắn cùng Thái tử khác nhau. Nhị ca là toàn tâm toàn ý vì nước vì dân, hắn so với Thái tử càng thích hợp với vị trí kia."
Lệ Duệ sắc mặt thay đổi, "Điện hạ, ăn nói cẩn thận!"
Lời nói đại nghịch bất đạo này sao có thể tùy tiện nói ra!
Thái tử vẫn là Thái tử, hắn còn chưa có bị phế!
Lệ Duệ đương nhiên biết Nhị hoàng tử Tiêu Hữu Đường, không kể đến chuyện có quan hệ với chuyện phụ thân hắn, Lệ Duệ đã thiếu Tiêu Hữu Đường một cái nhân tình, thì hắn cùng Tiêu Hữu Hằng từ nhỏ tình nghĩa sâu nặng, Lệ Duệ cũng sẽ thì vậy mà giúp Tiêu Hữu Đường.
Tiêu Hữu Hằng nói: "Dương Liễu Thành sẽ có huyện lệnh mới tới nhậm chức, hắn là người của ta, ngươi cùng hắn làm bạn trên đường trở về. Trước ủy khuất ngươi làm thủ hạ của hắn, sau này về kinh hắn sẽ tiến cử ngươi làm quan."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...