Chương 11: Kể chuyện xưa cho Lệ Kiêu
Đại dương vật Lệ Kiêu bắn ra tinh dịch thật sự rất nhiều, dù đã qua vài phút nhưng vẫn còn tinh dịch từ trong mã mắt tràn ra, lúc sau còn bắn dính chút lên mặt Liễu Miên Hạ.
Lệ Kiêu luống cuống tay chân nắm lấy quần áo không biết của ai vội giúp Liễu Miên Hạ lau mặt, la lên: "Thực xin lỗi tức phụ, đem em làm dơ rồi, em mau nhổ ra nha!"
Liễu Miên Hạ liếc mắt cười nhìn Lệ Kiêu một cái, cố ý hé miệng cho hắn xem tinh dịch trong miệng, sau đó nuốt xuống, lại duỗi đầu lưỡi liếm bạch trọc còn sót lại còn vương bên khóe miệng đầy dụ hoặc.
Lệ Kiêu nhìn vậy dương vật lại cứng. Hắn chỉ mới bắn một lần, căn bản không thể nào thỏa mãn, hắn hận không thể thời thời khắc khắc đều đem đại dương vật thao lộng lỗ nhỏ tức phụ.
"Tức phụ, Miên Hạ..." Lệ Kiêu hô hấp tức khắc thô nặng hơn, "Em, em không thể như vậy... EM, em câu dẫn ta..."
Liễu Miên Hạ liếm sạch sẽ tinh dịch bên môi, cười tinh ranh như tiểu hồ ly vừa trộm được gà.
"Không có nha, ta mới không có câu dẫn huynh, ta chính là thích ăn nó a."
Lệ Duệ rút dương vật ra khỏi hậu huyệt Liễu Miên Hạ, cưng chiều xoa chóp mũi y, "Bướng bỉnh."
Liễu Miên Hạ hờn dỗi trừng mắt nhìn Lệ Duệ một cái.
Lệ Duệ xuống giường nhúng khăn ướt lau người cho Liễu Miên Hạ, Lệ Kiêu một tay ôm Liễu Miên Hạ vào trong ngực, bàn tay to áp lên tấm lưng bóng loáng, môi hắn lấp kín môi y, lung tung hôn mút.
Lệ Duệ nói: "Được rồi, Miên Hạ mệt rồi, nhanh để y nghỉ ngơi."
Lệ Kiêu liếm mút khoang miệng Liễu Miên Hạ một hồi, lại hút lấy đầu lưỡi nhỏ mút một hồi lâu mới lưu luyến buông y ra. Hắn thở hổn hển, trên trán lấm tấm mồ hôi nhẫn nhịn dục vọng, nhưng hắn cũng không làm chuyện dư thừa nào, chỉ thành thành thật thật ôm y như ôm trẻ con đi tiểu, đem hai chân Liễu Miên Hạ tách ra đối diện Lệ Duệ, để Lệ Duệ giúp Liễu Miên Hạ lau khô.
Mông Liễu Miên Hạ đè lên nhục côn cương cứng của Lệ Kiêu, hiển nhiên hắn vẫn chưa ăn no, chưa đủ tận hứng. Hắn mới chỉ bắn một lần, lần này cũng không ngoại lệ cứng kêu gào khó chịu.
Liễu Miên Hạ bỗng nhiên trong lòng liền có chút áy náy, y biết Lệ Kiêu tính dục tràn đầy, hai lần cùng phòng hắn cũng đều chỉ bắn một lần.
Kỳ thật lần đầu tiên căn đại dương vật kia của hắn cũng chưa thể hoàn toàn đút vào bướm nhỏ Liễu Miên Hạ, chỉ cắm hơn một nửa mà thôi. Lỗ nhỏ Liễu Miên Hạ thật quá chật hẹp không thể ăn hết toàn bộ. Hôm nay Liễu Miên Hạ cũng chỉ hàm trụ một phần quy đầu của hắn.
Lệ Kiêu rõ ràng mỗi ngày đều trong trạng thái dục cầu bất mãn, lại bởi vì đau lòng Liễu Miên Hạ, sợ làm y bị thương, trước nay cũng chỉ ồn ào ngoài miệng, tuyệt không cưỡng ép Liễu Miên Hạ một chút nào.
"A Kiêu," Liễu Miên Hạ nói, "Chờ ta tốt lên, ta sẽ bồi thường cho huynh."
Lệ Kiêu tức khắc cười phát ngốc, vui vẻ nói: "Tức phụ tốt nhất!"
Ba người tẩy rửa xong liền cùng nhau lên giường. Liễu Miên Hạ bị hai thân thể nóng hổi kẹp giữa, quanh chóp mũi đều là hormone giống đực, nhất thời có chút khô nóng, nhưng lại không dám lộn xộn, sợ đem bọn họ khiêu khích nổi lửa lại bị thao hỏng, rồi mơ mơ màng màng ngủ không biết từ lúc nào.
May trong nhà không có trưởng bối, Liễu Miên Hạ mới có thể muốn ngủ tới khi nào cũng không có người quản. Ngày hôm sau tỉnh lại đã qua nửa buổi sáng, hai nam nhân bên cạnh đã không còn bên cạnh, Liễu Miên Hạ gọi A Từ tiến vào.
A Từ hầu hạ Liễu Miên Hạ mặc quần áo rồi chải tóc, lại gọi phòng bếp đem đồ ăn tới, vừa hầu hạ Liễu Miên Hạ ăn cơm, vừa nói: "Phu chủ đi tới cửa hàng Liễu gia nói chuyện làm ăn, còn nhị công tử luyện võ ở võ trường. Phu chủ giữa trưa khả năng không về, cũng sắp tới giờ nhị công tử đọc binh thư rồi."
Nói tới việc xem binh thư, Liễu Miên Hạ liền nhớ tới vẻ mặt như đưa đám của Lệ Kiêu không khỏi nở nụ cười.
"A Kiêu lại sắp mặt ủ mày ê."
A Từ cũng cười nói: "Cũng phải, với tính tình của nhị công tử, thay vì đọc sách hắn tình nguyện tới bến tàu khiêng một trăm bao tải còn hơn."
Đồ ăn trong nhà trải qua Liễu Miên Hạ thay đổi đang không ngừng được cải thiện. Ngoài hôm đó Liễu Miên Hạ chỉ Phương bá cách làm vài món, sau đó y lại dạy các cách làm khác, cho nên trên bàn ăn lúc này đã bày sẵn hai cái bánh bao thịt, một chén cháo hạt kê, trứng gà xào hành cùng thịt bò trộn rau thơm.
Thời đại nay cơ bản vẫn chỉ có vài loại rau xanh, đồ ăn ngày thường cũng đều là thịt. Chỉ có mùa đông có thêm củ cải trắng cùng cải bẹ, rau dền, rau cải, hành, rau hẹ, rau cần, tỏi, rau thơm.
Đến nỗi dưa chuột, cà chua, cà rốt, ớt cay, cà tím, rau chân vịt linh tinh vẫn chưa xuất hiện. Có lẽ nơi này cũng như Hoa Quốc cổ, mỗi nơi trên đại lục đều nuôi trồng các loại thực phẩm khác nhau, chỉ là hiện tại còn chưa thể lưu truyền đến Thiên Sở Quốc.
Ngày tháng sáu, nếu ở kiếp trước thì bây giờ đã có đủ loại rau dưa làm người ta hoa cả mắt, còn có cả đồ ăn trái mùa. Nhưng ở đây, màu xanh lục trên bàn cơm mãi cũng chỉ có hành cùng rau hẹ, mỗi ngày ăn thịt tới ngán, Liễu Miên Hạ cảm giác cuộc sống thật quá khó khăn.
Y đang nghĩ ngợi xem có món nào mình biết có thể ăn hay không, bỗng nhiên bóng đèn trên đầu lóe lên, không phải có đậu xanh đậu nành sao?! Có thể trồng giá, nấu sữa đậu nành, làm đậu hũ!
Nói làm liền làm, Liễu Miên Hạ nhanh chóng xong chuyện cơm nước, mang theo A Từ tới phòng bếp, chuẩn bị lại đi tìm Phương bá.
Vừa ra khỏi cửa đã giáp ngay mặt Lệ Kiêu. Lệ Kiêu nhìn qua như vừa tắm nước lạnh, tóc ướt dầm dề còn đang nhỏ nước. Hạ thân chỉ mặc mỗi cái quần, nửa thân trên trần trụi lộ ra cơ ngực cùng cơ bụng rắn chắc, áo ngoài vắt lên vai, trong tay còn ôm cái rương lớn.
Vừa thấy Liễu Miên Hạ, Lệ Kiêu hai mắt sáng bừng, vui vẻ nói: "Tức phụ, em dậy rồi nha! Ta còn đang muốn tìm em đây, ta đọc không hiểu mấy chữ này, vừa nhìn đã đau đầu, muốn ngủ, em đọc cho ta nghe được không?"
Liễu Miên Hạ sửng sốt một chút, "Là binh thư?"
Lệ Kiêu gật đầu.
Liễu Miên Hạ nói: "Binh thư ta xem được sao? Cái này dù sao cũng là sách tổ tiên các huynh lưu lại..."
Lệ Kiêu tùy tiện nói: "Được chứ! Em đã là tức phụ của ta, chúng ta là người một nhà, của ta chính là của em! Của đại ca cũng là của em!"
Liễu Miên Hạ không khỏi lộ ra ý cười, Lệ Kiêu luôn khiến y cảm thấy chính mình được nâng niu trên tay.
"Qua một lát nữa ta sẽ đọc sách cho huynh nghe. Cứ để rương xuống đi, bây giờ ta còn có việc khác cần làm, đi làm đồ ăn ngon, huynh cũng cùng đi đi."
Vừa nghe có ăn ngon, Lệ Kiêu làm sao không đi được. Hắn nhanh tay bỏ rương trên tay xuống, liền trở lại bế Liễu Miên Hạ, vẫn là tư thế dùng một tay, hưng phấn hỏi y: "Tới phòng bếp sao?"
Liễu Miên Hạ không được tự nhiên nói: "Huynh đặt ta xuống, ta tự đi được."
Lệ Kiêu không nghe, "Đi đường mệt, vẫn để ta ôm em đi, hơn nữa ta đi nhanh lắm!"
Liễu Miên Hạ lại kháng nghị nhưng Lệ Kiêu không chịu nhượng bộ, quyết tâm nhất định phải ôm y đi.
Đoàn người cùng đi tới phòng bếp, Liễu Miên Hạ dựa theo cách làm trong trí nhớ chỉ Phương bá cùng hai sai vặt dùng cối đá xay đậu nành, còn may chủ trước của tòa nhà này để lại một cái cối đá vốn dùng để xay bột mì.
Cái cối đá lớn như vậy hẳn là sẽ dùng trâu bò kéo mới được, nhưng hiện tại trong nhà không nuôi trâu nuôi lừa, chỉ có thể dùng sức người thay thế. Phương bá để đậu nành vào giữa cối, hai gã sai vặt cùng nhau dùng sức, không bao lâu sau đã chất lỏng màu trắng ngà chảy xuống thùng gỗ.
Lệ Kiêu ở bên cạnh xem tới sốt ruột, "Như vậy thì biết lúc nào mới có thể đầy thùng? Chảy ít như phun nước tiểu vậy. Các ngươi tránh ra, ta tới!"
Liễu Miên Hạ: "..."
Đây chính đồ để ăn vào miệng, cái gì mà như phun nước tiểu hay không phun nước tiểu, quá thô tục!
Liễu Miên Hạ cả giận: "Huynh nói chuyện kiểu gì đấy! Đây là đồ ăn! Còn nói vậy nữa ta sẽ tức giận!"
Lệ Kiêu cúi đầu nhận sai, nhìn vào không khác gì chó lớn làm sai đang vẫy đuôi cầu xin chủ nhân tha thứ.
"Tức phụ, ta sai rồi, ta về sau không nói vậy nữa! Em đừng giận ta."
Nhìn bộ dáng của hắn như vậy, Liễu Miên Hạ xem cũng có chút buồn cười, xua xua tay nói: "Không phải nói huynh muốn kéo cối sao? Huynh sức lực lớn, mau đi thử đi."
Lệ Kiêu sức lớn như trâu, cầm guồng gỗ nối với cối đá di chuyển. Cối đá đối với người khác mà nói thì nặng vô cùng, nhưng vào tay hắn thoạt nhìn nhẹ đi rất nhiều. Quả nhiên rất nhanh cối đá rất nhanh chảy ra nước đậu nành tí tách tí tách.
Lúc được nửa thùng, Liễu Miên Hạ bảo Phương bá đem nước đậu nành đi nấy, Lệ Kiêu lại tiếp tục kéo xay, đến khi đầy thêm nửa thùng mới dùng lại.
Lúc này đậu nành trong nồi cũng sôi, lấy vải bố lọc bã đậu, còn đọng lại chính là sữa đậu nành trắng trắng thơm thơm.
Sữa đậu nành không bỏ đường cũng rất dễ uống, Liễu Miên Hạ cùng những người khác mỗi người đều uống hết một chén lớn, đều cảm thấy món đồ uống mới này vô cùng ngon.
Phương bá chậc lưỡi nói: "Trên bàn cơm chúng ta lại nhiều thêm một món ngon rồi!"
Liễu Miên Hạ lại cùng chỉ Phương bá phương pháp làm giá đỗ, trước tiên để A Từ thử làm, xem thử có thể trồng ra được hay không.
Lệ Kiêu uống sữa đậu nành tới no, lúc trở lại chủ viện cũng ôm bế Liễu Miên Hạ về.
Hắn thật ra còn nhớ rõ lời Lệ Duệ dặn dò, vào chính phòng, cũng không kì kèo trực tiếp lấy sách thẻ tre trong rương giao cho Liễu Miên Hạ, còn chính mình ngồi dựa trên đệm giường, đặt Liễu Miên Hạ ngồi trong lòng ngực.
Liễu Miên Hạ mở ra thẻ tre, đầu tiên là đọc sơ trước nội dung trong sách.
Sau đó y phát hiện nội dung bên trong binh thư rất giống những binh pháp kinh điển mà lúc trước Hoa Quốc lưu truyền tới nay, cho nên Liễu Miên Hạ rất nhanh có thể thuận lợi xem hết chúng.
Liễu Miên Hạ hỏi Lệ Kiêu: "Lần trước đọc đến đâu rồi?"
Lệ Kiêu một tay rắn chắc ôm eo Liễu Miên Hạ, một tay kia gãi gãi đầu, "Cũng có xem, chính là... Chính là một chút cũng không hiểu..."
Liễu Miên Hạ: "..."
Liễu Miên Hạ nói: "Vậy đi, để ta nói cho huynh từ đâu."
"Người nhà binh, chuyện quốc gia đại sự..."
Liễu Miên Hạ đem thẻ tre đọc qua một lần, không trông cậy Lệ Kiêu có thể hiểu ngay lập tức nên tiếp theo, y dùng ngôn ngữ hằng này dễ hiểu giải thích cho hắn nghe.
"Câu này nói quân đội hùng mạnh mấu chốt ở 'nước giàu', nhưng con đường 'nước giàu' lại dùng sức dân tích lũy, đặc biệt phải nghỉ ngơi giữ sức, tích lũy sức dân."
"Công tất là thủ... Trong sách nói tích cực chủ động tiến công là cách phòng thủ tốt nhất, tiêu cực phòng thủ thì không tránh được xui xẻo ——"
Liễu Miên Hạ vừa nói, tâm tư Lệ Kiêu lại trôi đi, hắn chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm miệng nhỏ đang mở ra đóng lại, giữa mày có nốt ruồi đỏ như son, biểu tình nghiêm túc, còn có lúm đồng tiền nhỏ bên má trái như ẩn như hiện , côn thịt dưới thân dần dần cứng lên, thẳng tắp chọc mông Liễu Miên Hạ.
Muốn hôn tức phụ...
Liền, liền hôn một chút.
Liễu Miên Hạ hoa mắt, chớp mắt đã bị Lệ Kiêu đè xuống hôn.
"Ngô..."
Ót bị tay Lệ Kiêu chế trụ, đầu lưỡi nóng như lửa chui vào trong miệng Liễu Miên Hạ bắt lấy lưỡi nhỏ. Lưỡi hắn mút mát môi lưỡi Liễu Miên Hạ, thân lưỡi thô ráp liếm láp hai bên vòm họng, lại liếm điểm mẫn cảm hàm trên của y, rồi quấn mút lại lưỡi y.
"Ân..."
Vừa mới hôn môi, Liễu Miên Hạ đã bị hắn gợi lên dục vọng, bướm nhỏ phía dưới bắt đầu ướt át, y chủ động vươn đầu lưỡi cùng Lệ Kiêu dây dưa kề cạnh.
Hôn một hồi lâu, Lệ Kiêu mới thở hổn hển buông ra Liễu Miên Hạ.
Ánh mắt Liễu Miên Hạ xinh đẹp chứa đầy hơi nước, mang theo tình dục oán trách trừng mắt nhìn Lệ Kiêu liếc mắt một cái, "Ta còn đang đọc sách cho huynh!"
Lệ Kiêu đúng lý hợp tình nói: "Là cái miệng nhỏ em ăn quá ngon, cứ ở trước mặt ta động tới động lui, câu dẫn ta muốn hôn em, ta nhịn không được."
"Thì ra là ta sai a." Liễu Miên Hạ đánh Lệ Kiêu một cái, chẳng qua lực đánh như đang càn ngứa, Lệ Kiêu bắt được tay Liễu Miên Hạ hôn một cái.
Liễu Miên Hạ lúc này mới phát hiện dưới mông chính mình là cây gây cứng nóng như lửa, tức giận hỏi: "Vừa rồi huynh nghe lọt bao nhiêu?"
Lệ Kiêu biểu tình cứng lại, lắp bắp nói: "Nghe... Nghe lọt được... Một, một nửa."
Liễu Miên Hạ: "Vậy huynh nói cho ta nghe một chút đi, ta vừa rồi đang nói cái gì?"
Lệ Kiêu ánh mắt bắt đầu dao động, "Nói, nói... Tướng Quân phải đối tốt với binh lính... Còn có... Còn có... Tướng Quân phải hiểu nhiều đạo lý... Mới, mới có thể dẫn binh tốt... Còn có... Ngô... Ân..."
Lệ Kiêu nhíu mày, hắn nghĩ không ra.
Liễu Miên Hạ đều bị hắn chọc tức muốn cười, nhưng nhìn bộ dáng Lệ Kiêu lại luyến tiếc trách cứ hắn.
Y suy nghĩ, Lệ Kiêu kỳ thật nói ngốc cũng không phải quá ngốc, nhiều nhất là so với người cùng lứa tiếp thu chậm hơn, tựa như đứa trẻ ham chơi.
Trẻ con ai cũng không thích việc học buồn chán này.
Thời đại này, binh thư so với sách bình thường càng thêm khó hiểu. Lệ Kiêu nghe không vào cũng có thể miễn cưỡng tha thứ.
Hơn nữa, dù không thể học hiểu hết binh thư, Liễu Miên Hạ cũng hy vọng Lệ Kiêu có thể học hỏi thêm chút tri thức.
Rốt cuộc tri thức là thứ khiến con người tiến bộ, không yêu cầu Lệ Kiêu học quá nhiều, nhưng cũng hy vọng hắn hiểu được nhiều thêm một chút.
"Không bằng ta kể chuyện xưa cho huynh nhé?" Liễu Miên Hạ đề nghị nói.
Lệ Kiêu lập tức hứng thú, vui vẻ nói: "Được a, ta thích nghe chuyện xưa nhất! Tức phụ mau kể!"
Liễu Miên Hạ đến từ thời đại tin tức bùng nổ, trong đầu y có không ít chuyện xưa.
Lệ Kiêu thích dùng đao múa tập, khẳng định sẽ không thích nghe chuyện tình cảm triền triền miên miên, cho nên các loại truyện chinh chiến sa trường bảo vệ quốc gia, mở mang bờ cõi sẽ hợp với hắn hơn.
Nghĩ vậy, Liễu Miên Hạ cũng không khỏi nở nụ cười, kể loại chuyện xưa này xem ra cũng là một cách dạy hắn chuyện binh thư.
Liễu Miên Hạ sửa ý nghĩ, kể cho Lệ Kiêu chuyện quân đội Hoa Quốc chinh chiến ngày xưa.
Đợi chạng vạng Lệ Duệ trở về đã thấy vợ bé nhỏ nhà mình đang cùng nhị đệ ngồi ở trong viện đang nói gì đó, còn thường xuyên còn dùng nhánh cây vẽ lên mặt đất, mà đệ đệ hắn cũng không quản hình tượng ngồi xổm một bên nhìn vợ bé nhỏ với đôi mắt tỏa sáng như sao, nghe y nói chuyện như si như say.
------------------------------------------------------------
Editor: Uilatroi chương này dùng nhiều từ ngữ khó hiểu khó truyền đạt nghĩa ghê. Edit chương này đúng lâu hơn các chương khác >.< Nhiều chi tiết cũng làm tui khó hiểu như trồng giá từ đậu nành nè :)) Nên tui cũng thay đổi bổ sung thêm đậu xanh các thứ để nó hợp lí hơn. Hi vọng mọi người ủng hộ nheeee
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...