Chương 100: Phiên ngoại 8: Giáo sư Dương
Buổi tối hôm nay Liễu Miên Hạ đương nhiên sẽ bồi Tiêu Hữu Hằng.
Biệt thự của Bùi Trạm rất lớn, phòng đương nhiên cũng nhiều, chia cho Tiêu Hữu Hằng một phòng hoàn toàn không có vấn đề.
Tiêu Hữu Hằng thân phận đặc thù, đêm nay hắn ở nơi này nên xung quanh biệt thự ám vệ hay cảnh vệ cũng tăng lên rất nhiều.
Trong phòng chỉ có đèn tường tản tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, trong không khí tràn ngập hơi thở ái muội.
Trên giường lớn mềm mại, nam nhân thân hình cường tráng áp trên người thiếu niên, một lần so với một lần càng thêm kịch liệt chiếm hữu thiếu niên nọ, dùng địa phương cứng rắn nhất của mình va chạm chỗ sâu nhất mảnh đất bí ấn mềm mại của thiếu niên.
Hai người dùng tư thế nguyên thủy nhất kết hợp chặt chẽ với nhau, gậy thịt mỗi một lần cọ xát qua thịt non ấm nóng đều mang đến cho hai người từng trận khoái cảm tê dại.
Liễu Miên Hạ hai mắt ngập nước, cố chấp nhìn chăm chú hai mắt Tiêu Hữu Hằng, tầm mắt hai người quấn quýt giao triền bên nhau, mỗi phút mỗi giây cũng luyến tiếc dời đi ánh mắt.
Rên rỉ không thể nhẫn nhịn phá tan yết hầu Liễu Miên Hạ, y thoải mái đến toàn thân nổi một màu hồng nhạt mê người, bướm nhỏ dưới thân cũng ồ ạt chảy ra dâm dịch ướt cả khăn trải giường dưới thân.
Liễu Miên Hạ cũng không biết bản thân đã cao trào bao nhiêu lần, y chỉ biết gắt gao quấn lấy Tiêu Hữu Hằng không ngừng đòi hỏi, lỗ nhỏ không biết thỏa mãn mà liếm mút căn dương vật thô to kia, ý đồ đem toàn bộ tinh dịch hút ra.
Trên trán Tiêu Hữu Hằng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, một khắc bướm nhỏ Liễu Miên Hạ lại co rút cao trào lần nữa, hắn bị kẹp đến kêu lên một tiếng, khiến hắn bị đánh tơi bời bắn ra.
"Hạ Nhi... Ân... Anh yêu em." Dương vật Tiêu Hữu Hằng để trong miệng tử cung, tinh dịch từng luồng phun ra, thanh âm hắn trầm khàn nhuộm đầy tình dục khiến Liễu Miên Hạ nghe mà cả người đều nóng lên.
Liễu Miên Hạ khóe mắt tràn ra nước mắt, ngẩng đầu hôn lên môi Tiêu Hữu Hằng, thở hổn hển nói: "Tam Lang, Hữu Hằng... Em cũng rất yêu anh..."
Sau khi kết thúc Tiêu Hữu Hằng cũng không đem dương vật rút ra mà lấy tư thế kết hợp trở mình, làm Liễu Miên Hạ ghé vào trên người mình, gắt gao ôm lấy y.
Tiêu Hữu Hằng khảy mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Liễu Miên Hạ, hôn hôn trán y, ôn nhu trấn an nói: "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm được Thẩm Tử Ngọc."
"Ân," Liễu Miên Hạ nói, "Em tin anh."
Tiêu Hữu Hằng: "Đi tắm rửa đi."
Liễu Miên Hạ nhỏ giọng hừ hừ nói: "Không muốn động... Mệt mỏi quá nga..."
Tiêu Hữu Hằng nở nụ cười, Liễu Miên Hạ ghé vào trên người hắn cũng cảm giác được lồng ngực chấn động.
"Em nha," Tiêu Hữu Hằng ngữ khí cưng chiều, "Vừa rồi là ai giống như yêu tinh quấn lấy anh không bỏ? Vừa mới có tinh thần như vậy, lúc này lại biết mệt mỏi sao hử?"
Liễu Miên Hạ đúng lý hợp tình nói: "Em chính là muốn anh đó!"
Y vừa mới nói xong câu đó liền cảm giác được dương vật Tiêu Hữu Hằng ở trong cơ thể mình bắt đầu chậm rãi trướng lớn.
Bướm nộn Liễu Miên Hạ theo bản năng co rút lại, tràn ngập chờ mong mà nhìn chằm chằm Tiêu Hữu Hằng, "Lại làm một lần..."
Tiêu Hữu Hằng chỉ mỉm cười nhìn y, "Đi tắm trước đi, bảo bối."
Liễu Miên Hạ đang muốn nói mình còn chưa muốn tắm rửa, Tiêu Hữu Hằng liền ôm y lên, bàn tay to nâng lấy mông y để hai đùi y quấn lên eo hắn, dương vật cắm thật sâu vào bướm nhỏ, vừa đi vừa đâm rút tiến vào phòng tắm.
"A... Ha a... Ân..." Liễu Miên Hạ cơ hồ lập tức nhịn không được sung sướng rên rỉ thành tiếng, trọng lượng cả người đều đặt trên người Tiêu Hữu Hằng, theo nhịp đi của Tiêu Hữu Hằng, côn thịt hắn không ngừng cọ xát vách thịt bướm dâm, cắm y thoải mái vô cùng.
Tiêu Hữu Hằng lúc này kéo dài rất lâu, hắn một bên cắm Liễu Miên Hạ một bên giúp y tắm rửa, một lần tắm rửa mất hơn một giờ.
Liễu Miên Hạ bị Tiêu Hữu Hằng làm cho cao trào hai lần thì nam nhân này mới chưa đã thèm nhanh chóng thọc vào rút ra mấy chục cái rồi bắn ra, sau đó mới giúp Liễu Miên Hạ rửa sạch thân thể, ôm y trở về phòng.
...
Nước M.
Trong khán phòng của một trường y khoa nổi tiếng, một người đàn ông trẻ tuổi đang diễn thuyết trên đài bằng tiếng Anh một cách lưu loát. Khuôn mặt hắn anh tuấn, trên mũi đeo một chiếc mắt kính bạc, thân hình thon dài, thân mang tây trang màu xám được cắt may tỉ mỉ, cà vạt thắt không chút cẩu thả, cả người đều tản ra khí tức cấm dục.
Người đàn ông vốn giảng giải nội dung đang được trình chiếu phía sau lưng cho người nghe dưới đài thì đột nhiên ngưng lại, phảng phất như cực kỳ khó chịu mà nhắm chặt hai mắt, một tay đè trán.
Lượng tin tức khổng lồ mạnh mẽ chớp mắt chạy vào trong đầu hắn, khiến Dương Quân Khanh choáng váng vô cùng.
Không biết qua bao lâu, mới vài giây hay là đã vài phút.
Khi hắn mở mắt lại lần nữa, mọi người dưới đài đang nghị luận sôi nổi đều đang dùng ánh mắt quan tâm nhìn hắn.
"... Giáo sư, giáo sư Dương..."
Có người ở bên tai gọi hắn, theo giọng nói nhìn lại thì đó là Bàng Chấn, học sinh mà lần này Dương Quân Khanh dẫn theo để giao lưu học hỏi.
Bàng Chấn vẻ mặt lo lắng nhìn Dương Quân Khanh, thấy hắn phục hồi tinh thần lại liền lập tức nói: "Giáo sư ngài có khỏe không? Là quá mệt mỏi sao? Nếu không đỡ thì ngài đi nghỉ ngơi trước được không?"
Giảng viên bọn họ gần đây thật sự quá vất vả, vẫn luôn tham gia đủ loại yến hội rồi còn phải ứng phó với học giả các quốc gia tới chơi, trên tay còn có một đề tài nghiên cứu đang thực hiện, mỗi ngày đều gần sáng mới ngủ sau đó 5 giờ sáng phải rời giường.
Dương Quân Khanh chỉ mới giảng giải một nửa nội dung, hơn nữa hắn ngoại trừ có chút choáng váng thì hiện tại đã hoàn toàn khôi phục bình thường, chỉ là trong đầu nhiều ra một đoạn ký ức.
Lấy thể lực của hắn thì hoàn toàn có thể tiếp tục buổi hội nghị này.
Rốt cuộc, nửa đường rời đi quả thật không lễ phép.
Nhưng Dương Quân Khanh lại nói: "Tôi quả thật có chút mệt mỏi."
Tiếp theo, hắn cầm lấy microphone hướng người nghe dưới đài nói lời xin lỗi: "Thực xin lỗi, thân thể tôi có chút không khỏe, chỉ sợ không thể tiếp tục tham gia hội nghị kế tiếp. Lần giao lưu này làm tôi cảm thấy rất vui sướng, cũng có rất nhiều thu hoạch lớn và ý nghĩa. Hy vọng lần sau có cơ hội tiếp tục tham gia hội thảo để trao đổi học thuật với mọi người."
Sau khi Dương Quân Khanh khom lưng cúi chào liền dẫn Bàng Chấn rời đi, trong khán phòng truyền đến từng đợt thanh âm tiếc hận.
Có vài vị học giả nước ngoài vội vã đuổi theo, "Dr. Dương! Xin chờ một chút! Chúng ta có thể trao đổi phương thức liên hệ không?"
"Tôi còn có mấy điều thắc mắc hy vọng Dr. Dương có thể giải đáp giúp tôi!"
Dương Quân Khanh dừng lại bước chân, lấy quyển sổ tay tùy thân mang theo viết xuống địa chỉ hòm thư của mình rồi đưa cho một vị học giả trong đó.
"Đây là phương thức liên hệ của tôi, xin lỗi, thân thể tôi thật sự không thoải mái."
Sau khi lưu lại địa chỉ hòm thư, Dương Quân Khanh không hề nhiều lời xoay người rời đi.
Dương Quân Khanh bước chân gấp gáp, Bàng Chấn cơ hồ phải chạy mới có thể đuổi kịp hắn.
"Giáo sư! Ngài không thoải mái chỗ nào? Chúng ta đi khám bác sĩ trước đi!"
"Tôi cũng là bác sĩ." Dương Quân Khanh thanh âm thanh lãnh, lấy ra di động gọi điện thoại cho trợ lý của mình, "Giúp tôi đặt một vé máy bay về Hoa Quốc sớm nhất."
Hắn quay đầu lại hỏi Bàng Chấn: "Tôi phải về nước, cậu đi theo tôi hay là ở lại?"
Bàng Chấn chớp chớp mắt, ngốc luôn, "A? Cái gì? Giáo sư ngài đang nói gì vậy? Không phải ngài không khỏe sao? Vì sao lại về nước? Hội nghị giao lưu còn chưa kết thúc!
Dương Quân Khanh trực tiếp nói với trợ lý bên đầu kia điện thoại: "Đặt hai vé, Bàng Chấn trở về cùng tôi."
"Mặt khác, sắp xếp phóng viên tới sân bay đón."
...
Hơn hai mươi tiếng đồng hồ sau, ở sân bay quốc tế, ngay khi Dương Quân Khanh kéo rương hành lý ra khỏi sân bay thì có rất nhiều phóng viên bao vây quanh hắn.
Đèn flash liên tục chớp tắt đem hình anh nam nhân tuấn mỹ cấm dục này lưu lại.
"Dương tiên sinh! Lần hội thảo giao lưu này còn chưa kết thúc, tại sao ngài lại muốn về nước trước? Là hội thảo xảy ra vấn đề gì sao?"
"Dương tiên sinh! Theo tin tức bên nước Mỹ truyền về nói thân thể ngài không khỏe, có phải vì thân thể nên ngài mới rời hội thảo trước không? Ngài mắc bệnh nặng hay sao?"
"Giáo sư Dương! Xin hỏi thân thể ngài sẽ có khi nào sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Công ty TNHH khoa học kỹ thuật sinh vật Quân Nghiên do ngài thành lập không?"
Người qua đường đi theo xem náo nhiệt, vừa thấy diện mạo Dương Quân Khanh còn tưởng rằng là minh tinh nào đó, ai cũng sôi nổi lấy điện thoại ra quay chụp Dương Quân Khanh.
Trong lúc nhất thời người vây xem càng ngày càng nhiều.
Dương Quân Khanh nhận microphone từ tay phóng viên gần mình nhất, giọng nói thanh lãnh vang lên.
"Thứ nhất, thân thể của tôi rất khỏe mạnh."
"Thứ hai, hi vọng mọi người sẽ chú ý hơn những vấn đề sau."
"Thứ ba, Công ty TNHH khoa học kỹ thuật sinh vật Quân Nghiên là một đoàn thể, cổ phiếu của nó sẽ không bởi vì cá nhân tôi mà chịu ảnh hưởng."
"Cuối cùng, lần này tôi rời khỏi hội nghị giao lưu trước không bởi vì nguyên nhân gì khác ngoài việc tôi phải về nước cầu hôn người yêu của tôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...