Hiếm khi được lúc Tạ Kiến Vi do dự hồi lâu.
Bạch Quân đứng bên cạnh sửng sốt, anh biết Tạ Kiến Vi gần mười năm nay, dù phải đương đầu với vấn đề nan giải tới nhường nào, người đàn ông này cũng chưa từng ngừng lại.
Anh luôn luôn có thể đưa ra những phán đoán chính xác nhất, có thể đưa ra những phương án giải quyết hoàn thiện nhất, có đủ khả năng nhìn thấu mọi thứ ngay vào điểm trọng tâm, chưa bao nhầm lẫn.
Thế nhưng hiện giờ, người đàn ông có bộ não vận hành với tốc độ nhanh gấp mấy lần quang não này lại đang ngần ngại.
Bởi vì Lục Ly.
Thật ra có rất nhiều người nghi ngờ tình cảm của Tạ Kiến Vi với Lục Ly.
Trước khi Đế quốc được thành lập, rất nhiều người nghi ngờ Tạ Kiến Vi đang lợi dung Lục Ly.
Sau khi Đế quốc được thành lập, những người không biết tới cái danh Tam công tử Tạ gia lại cho rằng Tạ Kiến Vi là nam sủng của ngài Nguyên soái.
Nhưng những người đi theo hai người họ suốt mười năm dài như bọn anh lại hiểu rất rõ.
Hiểu rõ trong lòng Tạ Kiến Vi, Lục Ly quan trọng tới nhường nào.
Người thanh niên trên màn hình đang chờ câu trả lời của anh, cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng mở lời: "Chín giờ tối, tới phủ Nguyên soái."
Chàng trai gật đầu một cách trịnh trọng: "Boss yên tâm, nhất định không có điều gì nguy hiểm xảy ra."
Tạ Kiến Vi gật đầu đáp: "Ừ."
Lần này, Lục Ly đi tới hành tinh Flolo, theo kế hoạch ban đầu sẽ ở lại đó hai ngày, dù gì cũng là nơi biên phòng trọng điểm, hắn không thể nào chỉ xem xong diễn tập liền rời đi, còn phải ở lại đó động viên bộ đội địa phương, ít nhiều cũng cần giao lưu với dân chúng một chút.
Dẫu sao từ sau khi Đế quốc thành lập, Lục Ly vẫn theo đuổi con đường thân dân, không phong Đế, chỉ đảm nhận chức Soái, một phần cũng tạo thời gian giảm xóc cho mọi người đã quen với nhịp thống trị của Liên bang có thể thích ứng.
Nhưng Tạ Kiến Vi biết, Lục Ly nhất định sẽ đi thâu đêm để quay trở lại.
Chuyện anh tới sân sau ắt hẳn đã truyền tới chỗ Lục Ly, làm sao Lục Ly có thể yên lòng ở lại hành tinh Flolo.
Dường như vừa lúc Tạ Kiến Vi đặt chân xuống phủ Nguyên soái, ngay tức khắc, một chiếc phi thuyền chiến đấu đen nhánh đã trực tiếp đậu xuống sân bãi.
Lực phản xung quá mạnh tạo thành gió lốc, cửa phi thuyền bật mở, người đàn ông mặc quân phục sải chân bước ra ngoài, đôi giày da đen nhánh, hai chân thon dài, áo choàng đằng sau bị gió thổi bay, vành mũ che khuất đường nét khôi ngô khó lời nào có thể diễn tả hết.
Từ rất lâu trước đây, Tạ Kiến Vi đã biết, Lục Ly rất hợp với quân trang, càng phẳng phiu, càng ngay ngắn, càng là loại đồng phục tượng trưng cho quang vinh, càng hợp với hắn.
Bắt đầu từ lúc sinh ra, người đàn ông kia đã như thế, cho dù hắn được sinh ra giữa một hành tinh hoang tựa như đầm bùn.
Lục Ly nhíu mày, mãi tới khi nhìn thấy Tạ Kiến Vi mới hơi giãn ra, hắn rảo bước đến gần, tháo găng xong liền nắm lấy tay anh: "Có chuyện cứ hỏi anh là được."
Giọng hắn có chút khàn khàn, có lẽ vì muốn tăng tốc, hắn đã trực tiếp nhảy thẳng từ hành tinh Flolo vào anti-space (*), thậm chí không vào khoang bảo hộ, tự mình thay thế trí tuệ nhân tạo điều khiển hệ thống lái, vậy mới hắn mới có thể trở về trong thời gian ngắn như thế.
(*) Anti-space: không gian phản lại hết những định luật và suy nghĩ thông thường về không gian, nơi mà không có năng lượng (theo scienceforum).
Tạ Kiến Vi để cho hắn nắm: "Em hỏi anh sẽ nói sao?"
Lục Ly ngẩn người, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền cười cười: "Có gì mà không thể nói? Vốn định dành tặng em một điều bất ngờ?"
Con ngươi Tạ Kiến Vi lóe sáng, anh ngước mắt nhìn hắn: "Điều bất ngờ?"
Lục Ly kề sát lại cạnh anh, cánh môi hơi lạnh nhưng hơi thở lại nóng rực, hắn biết Tạ Kiến Vi sợ nhột, cố ý hôn cổ anh một cái rồi mới nói một cách mập mờ: "Anh sợ một mình anh không thể phục vụ tốt cho em, định tạo thêm vài cơ thể, cũng tăng thêm chút kích thích cho đời sống tình cảm..."
Tạ Kiến Vi liếc xéo hắn, ý cười ánh lên trong mắt: "Anh sẽ không ghen à?"
Hiển nhiên Lục Ly đứng sững lại.
Tạ Kiến Vi đối mặt cùng hắn, trực tiếp đối mắt với hắn: "Em yêu đương quyến luyến cùng một Lục Ly khác, anh có thể chấp nhận điều ấy sao?"
Con ngươi Lục Ly chợt co thắt, nét vui đùa tản đi, sau đó hoàn toàn chỉ còn màu đen của sự tàn ác và khao khát độc chiếm.
Tạ Kiến Vi hôn môi hắn một cái: "Chưa ăn cơm tối đúng không? Đi...!Nào..."
Lời anh còn chưa nói ra hết, Lục Ly đã kéo anh sang, hôn anh một cách mạnh bạo: "Không ăn cơm."
Tạ Kiến Vi: "..."
Lục Ly ôm anh đi đường tắt trở về phòng ngủ, thả người lên giường, hắn cúi người đè lên, màu mắt đen sâu thẳm tựa như ẩn chứa một ngọn lửa đang cháy hừng hực: "...!Ăn em trước."
Sức Lục Ly rất dai, đã hứng lên thì không có cách nào để yên, nếu như được Tạ Kiến Vi dung túng, hắn có thể dày vò anh tới mức vài ngày không xuống nổi giường.
Bởi vậy nên Tạ Kiến Vi thường giữ gìn chừng mực, đã làm tới một mức nhất định nào đó thì sẽ không cho phép hắn làm loạn nữa.
Nhưng ngày hôm nay, Tạ Kiến Vi không những không bảo ngừng, ngược lại anh còn như có như không dụ dỗ hắn.
Tinh lực của ngài Nguyên soái thường ngày vô cùng dồi dào, hôm nay Tạ Kiến Vi lại bày ra dáng vẻ như thế kia, hắn làm sao mà nhịn cho nổi? Chỉ hận không thể dày vò anh trên giường tới chết thì thôi.
Thời gian trên đồng hồ gần chuyển đến con số 21, thuốc Tạ Kiến Vi giấu trong móng tay phát huy tác dụng, cuối cùng, ngài Nguyên soái đã lên nòng thành công bất thình lình bị người yêu hạ gục trong lúc không kịp đề phòng.
Tạ Kiến Vi cũng mệt mỏi, nhìn Lục Ly đang mê man, không nhịn được cụng trán hắn: "Không phải là người."
Nói rồi, anh chợt nghĩ tới có khi Lục Ly thật sự không phải là người...
Đáy mắt Tạ Kiến Vi mang theo ý cười, cúi xuống hôn trán người kia một cái, nói khe khẽ: "Ngủ một lát đi nhé."
Khi anh đi tắm, thay bộ quần áo khác, Nhan Kha đã tới phủ Nguyên soái.
Tạ Kiến Vi hỏi anh ta: "Có gì cần lưu ý không?"
Nhan Kha chính là người thanh niên nói chuyện với Tạ Kiến Vi trên phi thuyền lúc trước, anh là ngôi sao sáng trong giới y học của Đế quốc, chuyên nghiên cứu về hệ tinh thần.
Đừng nhìn vẻ ngoài trẻ trung mà suy đoán, thực ra anh ta còn lớn hơn Tạ Kiến Vi mười tuổi.
Nhan Kha nói với vẻ dè dặt: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi thực hiện..."
Tạ Kiến Vi: "..."
Nhan Kha có phần e sợ anh, vội vàng cam kết: "Chắc chắn sẽ không xảy ra điều gì nguy hiểm, nhưng cụ thể cần làm gì thì cậu phải tự mình mò mẫm thôi."
Mặc dù Tạ Kiến Vi không nghiên cứu quá nhiều về lĩnh vực này, tuy nhiên dẫu gì anh cũng là người sở hữu tinh thần lực cấp SSS, cho nên cũng không phải anh không biết gì.
Nhan Kha lại nói: "Cậu cứ yên tâm, cậu là người quan trọng nhất với ngài Nguyên soái, kể cả trong thế giới tinh thần, ngài ấy không nhận ra cậu nhưng chắc chắn sẽ không chối bỏ cậu..."
Tạ Kiến Vi chợt nheo mắt: "Không nhận ra?"
"Cũng không nhất định..." Nhan Kha giải thích: "Có lẽ sẽ biết, có lẽ..."
Tạ Kiến Vi nhìn về phía anh ta.
Bộ não Nhan Kha hoạt động tức tốc, nảy ra một phương pháp: "Cậu cứ nghĩ thế này đi, sau khi từ trường được tạo dựng, cậu sẽ tiến vào trong giấc mơ của ngài Nguyên soái, nhưng giấc mơ là thứ thiên biến vạn hóa, có thể giống hiện thực, cũng có thể vượt xa so với những gì bên ngoài, cho nên khả năng ngài ấy không nhận ra cậu là rất lớn."
Nhan Kha tự khâm phục sự thông minh của mình, tiếp tục miêu tả: "Mà cái cậu cần làm chính là giải quyết nhân cách phân liệt của ngài Nguyên soái, thông qua chính những giấc mơ thoát ly thực tế này để tìm hiểu hiện thực, tìm ra ý nghĩ cốt lõi của ngài Nguyên soái, chỉ cần giải quyết xong vướng mắc, sau đó tinh thần của ngài ấy sẽ hồi phục trở lại!"
Nhân cách phân liệt cũng biến mất, đương nhiên sau đó cũng không còn muốn tự giết "mình".
Tạ Kiến Vi suy nghĩ một lát, gật đầu đáp: "Biết."
Nhan Kha nói: "Tốt, tôi bắt đầu chuẩn bị."
Lúc Tạ Kiến Vi mở mắt ra, anh đã ở tại một nơi khác.
Hương hoa ngọt lịm quẩn quanh trong bầu không khí, thứ đập vào mắt anh đầu tiên là cả một mảng trắng tinh khiết kết hợp với hồng lãng mạn, rất nhiều người tụ tập lại với nhau, mặt ai nấy ngập tràn ý cười chúc phúc, không ít người đang vỗ tay vui mừng, thậm chí mấy người trung niên đứng đối diện còn đang khóc.
Hôn lễ?
Rất nhanh, Tạ Kiến Vi đã kịp hiểu ra.
Đây là một buổi hôn lễ, mà hình như anh chính là người trong cuộc?
Lục Ly là bạn đời của anh sao?
Đang lúc Tạ Kiến Vi nghĩ như thế, giọng nói trang nghiêm của cha xứ bỗng vang lên bên tai anh: "Tôi xin lấy danh nghĩa của thánh linh, thánh phụ, thánh tử tuyên bố: Chú rể và cô dâu kết thành vợ chồng."
Tạ Kiến Vi hơi quay đầu, bắt gặp một người phụ nữ dáng người nhỏ nhắn xa lạ bên cạnh mình.
Kể cả Quân sự Tạ vẫn luôn tỉnh táo bình tĩnh, giờ phút này cũng thấy hoang mang.
Tình huống gì đây?
Trong giấc mơ của Lục Ly, anh kết hôn với người khác sao?
Tạ Kiến Vi quan sát chung quanh, gương mặt ai ai cũng rạng ngời sức sống, ánh mắt mọi người đều hiện lên ý "chúc mừng", nhưng người Tạ Kiến Vi muốn thấy, chỉ có mình Lục Ly.
Chẳng bao lâu sau, Lục Ly xuất hiện.
Hắn mặc một bộ âu phục tinh xảo, ăn vận toát lên vẻ anh tuấn đĩnh đạc, bộ quần áo đứng đắn này giấu bớt đi sát khí so với khi hắn nắm chức Nguyên soái chỉ huy ngàn quân, cũng che đi khí chất kẻ cướp ngấm sâu vào trong xương.
Điểm giữa hai lông mày của Tạ Kiến Vi khẽ nhíu lại.
Lục Ly nâng ly với với cặp đôi mới cưới: "Chúc hai em hạnh phúc."
Tạ Kiến Vi không lên tiếng, nhưng cô gái bên cạnh anh đã vui vẻ cười nói đáp lại: "Anh chẳng có thành ý gì cả, nói lời chúc phúc suông là được à? Em muốn quà tặng cơ!"
Lục Ly nhìn về phía cô, ẩn sâu trong ánh mắt lúc này là nét dịu dàng hiếm thấy, hắn nói với giọng trầm trầm: "Anh chỉ có một đứa em gái là em, em muốn thứ gì, đã bao giờ anh không cho chưa?" Lúc nói những lời này, khóe mắt hắn khẽ liếc về phía Tạ Kiến Vi.
Em gái? Người đàn ông mang tên Lục Ly này chẳng phải là trẻ mồ côi sống trên một hành tinh hoang vắng sao, làm sao lại có em gái, cho dù có thật đi chăng nữa, cớ gì anh lại phải cưới em gái hắn? !
Quân sư Tạ được giáo dưỡng từ nhỏ lúc này cực kì muốn chửi bậy.
Nhưng anh em nhà nọ lại trò chuyện cực kì vui vẻ, cô gái kéo cánh tay Tạ Kiến Vi, miệng cười đầy hạnh phúc: "Được rồi, em cũng chẳng muốn cái gì nữa, có thể gả cho anh Vi, em đã vui lắm rồi!"
Nét mặt Lục Ly bỗng sượng cứng, nhưng hắn đã nhanh chóng tươi cười trở lại với cô gái nọ: "Làm gì có ai giống như em, chẳng phải khi lấy chồng nên khóc một chút sao?"
Lục Thanh Thanh nháy mắt: "Còn lâu mới khóc, có thể ở chung với anh Vi, em cực kì hạnh phúc!"
Lục Ly cười một tiếng, cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía Tạ Kiến Vi: "Chăm sóc Thanh Thanh cho tốt."
Tạ Kiến Vi nhìn hắn, mặt không đổi sắc.
Lục Ly liếc anh một cái thật nhanh rồi ngoảnh sang chỗ khác: "Anh đi thăm hỏi khách khứa, các em nếu mệt cứ ra sau nghỉ ngơi trước đi."
Nói xong những lời này, hắn liền quay người rời đi.
Tạ Kiến Vi hiểu hắn vô cùng, ngay lúc này đây, con người giả bộ đứng đắn này đang nói một đằng nghĩ một nẻo.
Nhưng vì cô gái đứng bên cạnh, Tạ Kiến Vi không trực tiếp kéo Lục Ly lại mà để hắn rời đi.
Đám cưới vừa rườm rà vừa mệt mỏi, bước chân vào phòng cưới, đương nhiên Tạ Kiến Vi sẽ không nói chuyện vợ chồng với một cô gái xa lạ.
Anh thông thạo thuật võ cổ, làm một người ngủ mê ngay lúc không đề phòng là chuyện tương đối đơn giản.
Khiến cô dâu hôn mê xong, chú rể nới lỏng cà vạt, đi tìm "anh vợ" của mình.
Anh phải đàm đạo chút chuyện với hắn.
Nói chuyện tử tế một phen, chồng chồng không làm cho tốt lại đòi làm anh em vợ là cái loại "tình thú" quái quỷ gì chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...