Các Nguyên Soái Đồng Loạt Đòi Ly Hôn



Edit: DLinh

*****

Vậy nên chỉ cần để ngài Nguyên soái nhìn thấy Quân sư, nhất định lửa gần rơm, ngay lập tức sẽ dỗ Quân sư vui vẻ hạnh phúc!

Nhưng vấn đề bây giờ là, làm sao để ngài Nguyên soái gặp được ngài Quân sư?

Nhan Kha vắt óc nghĩ nửa ngày, nhận ra rằng mình chỉ là một mảnh ý thức, gánh không được vác cũng không xong, trừ bỏ ba hoa đôi câu thì chẳng biết làm gì khác cả.

Mà ngài Nguyên soái còn có tâm lý đề phòng rất cao, hoàn toàn không để mắt tới anh.

Làm thế nào? Làm thế nào bây giờ?

Một lần nghĩ này liền nghĩ thẳng tới tối.

Lục Ly có địa vị không thấp tại thú tộc, là con trai thứ tư của thủ lĩnh, tuy rằng phía trên còn có ba người anh trai, nhưng hắn từ bé đã thông minh, được phụ hoàng sủng ái vô cùng, trở về từ đợt rèn luyện ở nhân tộc, sau khi biến hóa lại càng được vạn người để ý, là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị Thái tử.

Một vị Vương tử Điện hạ được sủng ái như thế, trong lễ trưởng thành của hắn, người đến chúc mừng đương nhiên là gót nối gót, nườm nượp không ngừng.

Ngay cả Bệ hạ cũng tự mình đến, tuy rằng chỉ trong chốc lát, nhưng đã là vinh hạnh vô cùng to lớn.

Tâm trạng của Lục Ly rất tốt, ai tới mời rượu hắn cũng không từ chối, có thể nói rằng đã uống rất nhiều

Buổi hội tan đi, hắn trở về tẩm điện nghỉ ngơi, không lâu sau liền ngủ.

Lòng Nhan Kha chợt động, cảm thấy đây là một cơ hội vô cùng tốt.

Chỉ cần đánh thức ngài Nguyên soái, trở lại hiện thực chắc chắn hắn sẽ khôi phục ký ức, sau đó nhanh chóng kết nối với nhau, như vậy, làm ít mà kết quả lại được nhiều!

Bác sĩ Nhan cảm thấy mình thật nhanh trí, chắc do ở lâu bên cạnh Quân sư Tạ đấy mà!

Nói là làm, Nhan Kha vội vàng đánh thức Lục Ly trong hiện thực.

Lục Ly mở mắt ra, cau mày: “Sao vậy?”

Nhan Kha nói với tốc độ kinh người, chỉ vài giây đã phun ra hết một tràng: “Boss, ngài bị Nó tính kế, ngài mất trí nhớ quên sạch Quân sư, vậy nên tôi không thể không đánh thức ngài dậy, như thế ngài sẽ khôi phục ký ức ngay, mau trở lại mơ để dỗ Quân sư thôi, chắc chắn cậu ấy đang đau lòng chết đi được!”

Nói rồi cũng không chờ Lục Ly lên tiếng, anh lại nhanh nhẹn kết nối lại.

Toàn bộ quá trình rất lưu loát và nhanh chóng, nhờ thế, giấc mơ cùng lắm cũng mới chỉ qua một đêm.

Nhan Kha vui vẻ hứng khởi tiến vào trong mơ, phát hiện thấy đúng như anh nghĩ, ngày mới vừa sang, đang là lúc bình minh.

Lục Ly mở mắt ra, cảm giác say rượu không hề thoải mái, hắn ấn ấn huyệt Thái Dương.

Nhan Kha khẽ thúc giục nói: “Boss, ngài mau …”

Anh còn chưa nói xong, mắt Lục Ly đã hơi co lại, mặt trầm như nước: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Nhan Kha: “…”

Lục Ly rất cảnh giác, sau khi nhìn quanh một vòng, giọng càng lạnh hơn: “Đi ra.”

Nhan Kha chỉ là một mảnh ý thức nhưng vẫn bị dọa tới phát run, thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng.

Làm sao giờ? Ngài Quân sư, làm thế nào bây giờ! Ngài Nguyên soái, hắn lại quên mất rồi!

Nhan Kha không dám lên tiếng, sợ mình bị Lục Ly đập chết.

Anh không lên tiếng, Lục Ly muốn tìm anh cũng không dễ dàng, nhưng sự nghi ngờ trong lòng đã có.

Nhan Kha chưa từ bỏ ý định, tới ban đêm lại đánh thức Lục Ly một lần nữa.

Anh vừa nói xong, Lục Ly rất nhanh liền mở miệng: “Tôi không khôi phục ký ức sao?”

Nhan Kha nói: “Đúng vậy, sau khi anh vào trong mơ liền không biết gì nữa.”

Lục Ly nhíu chặt mày, Nhan Kha không dám chậm trễ mất một phút một giây nào, anh nói: “Boss, ngài nên trở lại giấc mơ, tốc độ chảy của thời gian sẽ càng lúc càng nhanh, lúc bắt đầu, đi ra tầm ba mươi giây sẽ khoảng một đêm, nhưng sau đó sẽ càng nhanh hơn, nếu mất thời gian hơn nữa, chỉ sợ khi vào lại trong mơ đã là một tháng sau rồi!”

Nghĩ kỹ lại thấy vô cùng ngược, ngài Quân sư trông mong ngài Nguyên soái, một ngày hai ngày ba ngày bốn ngày, vẫn không hề có tin tức, đau lòng biết bao nhiêu!

Lục Ly trở lại trong mơ, Nhan Kha không dám lên tiếng, anh cảm thấy nếu Lục Ly có ký ức nhất định sẽ tìm anh nói chuyện trước.

Nhưng Lục Ly bận rộn suốt một ngày, buổi chiều sau khi hồi cung còn an bài người nghiêm túc lục soát tẩm cung một lần.

Lục soát để tìm gì đây? Nhan Kha run run, đương nhiên là tìm anh!

Vẫn chưa khôi phục ký ức!

Đến đây, Nhan Kha cũng suy nghĩ thật cẩn thận, nếu Nó có thể khiến ngài Nguyên soái mất trí nhớ một lần, ắt hẳn có thể khiến hắn mất trí nhớ vô số lần. Hơn nữa nếu anh cứ liên tục đánh thức ngài Nguyên soái, chỉ sợ càng khiến ngài Nguyên soái thêm nóng vội. Nhan Kha hiểu Lục Ly vô cùng để ý đến Tạ Kiến Vi, biết mình mất trí nhớ khiến Tạ Kiến Vi đau lòng, có lẽ Lục Ly còn thấy khó chịu hơn cả Tạ Kiến Vi nữa.

Có loại cảm xúc này tồn tại, Nó càng có thêm cơ hội để thâm nhập, khiến Lục Ly không ngừng mất trí nhớ.

Chiêu đánh thức này là vô dụng, vậy phải sao?

Trong lòng Nhan Kha nóng như lửa đốt. Sau khi âm thầm quan sát vài ngày, anh vẫn không nhịn được đánh thức Lục Ly lần nữa.

Lần này không đợi anh mở miệng, Lục Ly hỏi: “Nó có thể khiến tôi mất trí nhớ liên tục à?”

Nhan Kha cũng không nói lời vô nghĩa, rất nhanh đáp: “Đúng vậy, đánh thức cũng không có tác dụng.”

“Như vậy…” Lục Ly trầm ngâm: “Anh hãy nói như này với tôi trong mơ…”

Tốc độ nói của hắn rất nhanh, hiển nhiên cũng không muốn thời gian trong mơ trôi qua quá lâu, nhưng mà chuyện muốn dặn dò cũng nhiều, dù nhanh nữa cũng mất không ít thời gian.

Cả trán Nhan Kha đều là mồ hôi, vừa vì gấp gáp, nhưng mặt khác cũng vì anh đang cố gắng nhớ những điểm quan trọng, tránh cho mình mắc lỗi.

Tuy rằng ngài Quân sư vẫn luôn chịu trách nhiệm về mặt trí tuệ, nhưng ngài Nguyên soái cũng không kém.

Dù sao sau khi thành lập Đế quốc Ngân Hà, Quân sư ở ẩn, từ trước đến giờ ngài Nguyên soái vẫn tự mình đọ sức với các vị quan to, mà để giữ gìn sự cân bằng và thu phục mọi người là một việc hết sức hao tổn trí lực.

Chẳng qua là ánh sáng của ngài Quân sư quá mức chói mắt, che mất ngài Nguyên soái, chứ thật ra bọn họ đều sáng suốt cơ trí, là kẻ mạnh có thể tự mình đảm đương một phương trời.

Lục Ly nói với anh: “Hiểu chưa?”

Nhan Kha nghiêm túc gật đầu: “Đã hiểu!”

Không nói thêm nữa, bọn họ nhanh chóng đi vào giấc mơ.

Nhưng lần này thời gian trôi qua có chút dài, đã là bảy ngày sau.


Tuy rằng bọn họ rời đi, nhưng “Lục Ly” trong mơ vẫn tiếp tục sống như thường lệ, không ngừng lại một giây nào.

Sau khi Lục Ly tỉnh lại, Lauren cũng đang ở đó.

Lauren đang bàn luận chiến sự ở Tây Bắc cùng hắn.

Thú tộc cũng không yên ổn, cả lãnh địa lớn như vậy chia ra làm bốn quốc gia tranh giành không ngừng, chiến loạn liên miên, ai cũng muốn nhất thống thú tộc.

Xứ sở Panlia của Lục Ly và quốc gia gấu ở vùng Tây Bắc trở mặt, hai nước gần giống chủng tộc, vốn là họ hàng gần, nhưng chính bởi tồn tại quan hệ huyết thống này, tộc gấu lại cho rằng bộ tộc gấu trúc là nhánh con của bọn hắn, nếu đã là nhánh con thì không nên tự lập quốc, vậy nên vẫn luôn ra sức “thu phục” Panlia.

Gấu trúc Panlia sao có thể chấp nhận sự sắp xếp này? Tộc gấu tàn bạo thích giết chóc, khác một trời một vựa với đạo trị quốc của Panlia, cho dù có thật sự là họ hàng gần, nhưng đã phân tách nhiều năm như vậy, từ lâu đã trở thành hai chủng tộc khác xa nhau, khả năng ngang nhau, vì sao họ phải phụ thuộc và đối phương?

Kể từ đó, hai tộc phân tranh không ngừng, đánh nhau dai dẳng.

Sức chiến đấu của tộc gấu mạnh, hoàn toàn có thể lấy một địch ba; tộc dân Panlia phần lớn có tính tình ôn hòa, không hiếu chiến, tuy rằng ra sức liều mạng vì nước, nhưng dù sao vẫn kém tộc gấu một phần.

Cho nên vài năm gần đây, Panlia vẫn luôn bị tộc gấu áp đảo.

Gần đây, vua mới của tộc gấu lên ngôi, lập lời thề nhất định phải thu phục Panlia.

Thủ lĩnh Panlia cũng lập tức đáp trả: “Bảo vệ quê hương, không ai từ chối!”

Chiến sự quốc gia căng thẳng, bốn vị Hoàng tử cũng rộn ràng chuẩn bị, bọn họ đều hiểu rất rõ, nếu có thể đạt được thành tựu trong trận chiến lần này, ngôi vị Thái tử đã như nằm trong lòng bàn tay!

Lục Ly chưa bao giờ là người thiếu dã tâm, cơ hội như vậy hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Hắn cùng Lauren bàn luận tới khuya, lúc về để nhanh Lauren hóa thành dạng gấu, bật nhảy lên, cơ thể tròn vo nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn.

Nhan Kha không nhịn được nhìn thêm vài lần, anh thật sự rất thích các loài động vật mập ú, nhưng điều khiến anh càng để ý chính là… ánh mắt của Lauren sau khi biến con thú béo múp míp khiến anh có cảm giác quen thuộc.

Một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Không muốn nhớ lại, bởi vì cho dù nghĩ lại cũng chỉ thấy đau đớn âm ỉ.

Nhan Kha cảm thấy bản thân không chỉ có tật xấu, mà còn bị bệnh cũng không hề nhẹ…

Có lẽ ăn quá nhiều cơm chó, muốn được yêu đương, nhưng muốn nữa thì sao chứ … Người đã  mất sẽ không quay về, mà người sống lại mãi mãi không là người kia.

Nhan Kha vừa mới xuất thần, Lục Ly đã đứng trước sa bàn (*) mô phỏng địa hình Tây Bắc sắp xếp vài trận đánh bất ngờ.

(*) sa bàn: là một kiểu bản đồ mô hình (như hình)


//


Mắt thấy xung quanh không còn ai, Nhan Kha hoàn hồn, bắt đầu nhập diễn.

“Ngươi có biết bản thân đã quên mất một chuyện rất trọng yếu hay không?” Anh cố gắng hạ giọng, bắt chước giọng điệu của Lục Ly.

Việc này rất đơn giản, dù sao cũng là người Tinh Tế, thủ đoạn nhỏ ấy anh vẫn thạo

Lục Ly cũng bất ngờ với việc anh lên tiếng, hắn vẫn nhìn chằm chằm sa bàn, sau khi đánh dấu một ngọn núi liền hỏi: “Đã nói chuyện sao không tự giới thiệu trước đã?”

Nhan Kha vẫn hơi căng thẳng, nhưng vừa nghĩ tới lời Lục Ly dặn, anh lại hạ quyết tâm, tiếp tục nói: “Ta chính là ngươi.”

Lục Ly cười giễu cợt một tiếng: “Giọng ngươi hiện tại rất giống ta, nhưng trước đó …”

Nhan Kha cũng không sốt ruột, việc này trước đó ngài Nguyên soái đã đoán trước được, lên sẵn kịch bản cho anh, anh cũng đã học thuộc lòng, vậy nên chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót —— Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên diễn kịch, anh vẫn có hơi lo lắng.

Nhan Kha tiếp tục bắt chước Lục Ly, nói: “Nếu ta không phải ngươi, sao ta có thể nói chuyện trong đầu ngươi được.”

Lục Ly nhếch môi, trong mắt hiện lên sắc máu: “Ai biết được ngươi đã động tay động chân gì.”

Nhan Kha: “Mấy ngày nay ngươi đã điều tra rồi, có tra ra được manh mối gì chưa?”

Hiên nhiên hắn không tìm được, sự tồn tại của Nhan Kha ngay cả Nó cũng không biết.

Lục Ly nói: “Cái gì không tìm ra được mới càng khiến người ta không thể yên tâm.”

Nhan Kha nói: “Ta là ngươi, có tin hay không đều tùy ngươi, lý do ta ở đây chỉ vì muốn nói cho ngươi biết một việc.”

Lục Ly rõ ràng không tin, nhưng hắn không ngại nghe anh nói: “Việc gì?”

Nhan Kha tiếp tục lên tiếng: “Ngươi quên một người cực kỳ quan trọng với ngươi.”

Lục Ly cười cười: “Người sao?”

Nhan Kha đang định nói tên Tạ Kiến Vi ra, Lục Ly đã trầm giọng nói: “Nhân tộc có gì để nhớ chứ? Tổ tiên bọn họ dùng thủ đoạn đê tiện ép tộc ta ký khế ước, bảo vệ bọn họ mười năm hai mươi năm.  Tuy cũng không lâu, nhưng dựa vào đâu chứ? Bộ tộc Panlia chúng ta vì sao nhất định phải bảo hộ những kẻ yếu kém như vậy!”

Nhan Kha không giỏi việc khơi thông như vậy, nhưng may ngay cả chuyện này ngài Nguyên soái cũng đã dự đoán được trước, cho nên anh có thể đọc theo kịch bản: “Chẳng lẽ ngươi không tò mò người mình bảo vệ suốt hai mươi năm là ai sao?”

“Với ta, đó là ký ức ô nhục, quên là đúng.”

Nhan Kha không hề báo trước nói ra ba chữ: “Tạ Kiến Vi.”

Quả nhiên, đúng như ngài Nguyên soái đã đoán, Lục Ly vốn đang lạnh như băng, ánh mắt bỗng nhiên co lại, trong đó dâng tràn loại cảm xúc khó nói thành lời, dường như ẩn chứa một chút bất an.

Nhan Kha tiếp tục cố gắng nói: “Người đó làm bạn cùng ngươi suốt hai mươi năm, người đó là Hoàng đế của nhân tộc năm hai mươi sáu tuổi đã thống nhất nhân giới, trở thành người được muôn dân kính ngưỡng…”

“Được rồi, ” Lục Ly ngắt lời anh, “Ta không có hứng thú.”

Nhan Kha nói thêm một câu quan trọng nhất: “Nếu ngươi thật sự không có hứng thú, ta sẽ không tồn tại.”

Lục Ly giật mình.

Nhan Kha lại nói: “Tới nhìn người ấy một lần đi, đừng vì không biết mà khiến mình hối hận. Có nên quên hay không đừng để người khác thay ngươi lựa chọn, mà ngươi nên tự đưa ra quyết định của mình.”

Nói xong câu cuối cùng trong kịch bản, Nhan Kha nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy có thể xong việc lui xuống.

Lục Ly vẫn hiểu rất rõ bản thân mình.

Cái tên Tạ Kiến Vi này có lực ảnh hưởng rất lớn với bản thân hắn; hơn nữa hắn ghét nhất việc bị người khác kiểm soát, trên đời này ngoại trừ Tạ Kiến Vi, không kẻ nào có thể mơ tới việc thay hắn quyết định bất cứ chuyện gì.

Cho dù là vận mệnh cũng thế.

Mất trí nhớ không phải việc hắn lựa chọn, là người khác áp đặt cho hắn.

Cho dù không có lời Nhan Kha nói, hắn cũng đã ngầm khó chịu với việc này, bây giờ Nhan Kha lại đổ thêm dầu, càng khiến hắn trở nên bất mãn.

Hắn cũng không thích nhân loại, chương trình giáo dục ở Panlia đã miêu tả cho dân chúng về loài người là —— yếu ớt, nhát gan, tuổi thọ ngắn nhưng mưu mô xảo quyệt.


Cũng không rõ từ bao lâu về trước, một nhân loại đã cầu xin thần tộc một bí thuật, bí thuật này dùng để triệu hồi thần thú bảo hộ, bảo vệ hắn chu toàn vô điều kiện.

Phần lớn thần thú bảo hộ đều là thú tộc mạnh mẽ, sau khi bọn họ được triệu hồi đều mất ký ức, quên đi chuyện trước kia, trung thành tận tâm làm vật nuôi của loài người, cho dù bị vứt bỏ, bị bỏ rơi thậm chí bị giết chết, đều sẽ không oán giận không hối hận.

Chỉ khi đúng thời điểm, bọn họ mới có thể rời đi, ưu điểm duy nhất của việc này là có thể biến hình sớm hơn so với các thú tộc khác mấy trăm năm.

Nhưng cái giá phải trả quá lớn, có thú tộc không chịu nổi bị chèn ép sỉ nhục, kích động xâm chiếm nhân tộc, cuối cùng bị thần tộc đè ép, bị thương nặng.

Cũng có thú tộc bị con người thuần phục hoàn toàn, cho dù đã tới lúc có thể hóa thành hình người hoàn toàn nhưng vẫn cam chịu giữ nguyên như cũ, chạy trốn tới nhân giới để bảo vệ “chủ nhân” của mình.

Có đủ loại chuyện xảy ra, khiến bộ tộc Panlia khổ không thể diễn tả thành lời, sau khi bình ổn qua cơn đau, vài vị trưởng lão trong nghi thức biến hình đã thi triển thêm một loại pháp thuật, giúp thành viên tộc Panlia quên đi ký ức khi ở chung với nhân loại.

Kể từ đó, các mối họa ngầm mới dần giảm xuống và bọn họ dần thích nghi hoàn toàn với loại thần chú bảo hộ thường thường xảy ra này.

Chỉ cần quên đi, hơn nữa lại được giáo dục từ nhỏ, gấu trúc Panlia sau khi trở lại sẽ không quay về nhân tộc nữa.

Không phải không thể quay về, mà là không có gì đáng để phải quay về.

Vốn dĩ đã không hề tốt đẹp, ký ức của sự áp bức và lăng nhục, cần gì phải nhớ lại?

Trả giá bằng mười năm hoặc hai mươi năm, đổi lại có thể biến hình trước thời gian, cũng coi như một lần bế quan tu luyện, đáng giá.

Trong thế hệ này, chỉ có Lục Ly và Lauren làm thần thú bảo hộ, vì thế Lục Ly tới tìm Lauren, hỏi hắn: “Có muốn tới xem nhân giới không?”

Lauren nói: “Chỗ nghèo kiết cổ hủ kia có gì mà xem?”

Lục Ly nói: “… Ngươi không tò mò mười năm đã qua của bản thân như thế nào sao?”

Lauren dừng một chút.

Lục Ly tiếp tục: “Ta biết tên của người kia.”

Người kia là ai, không cần nói cũng biết.

Lauren là người đi đón hắn, đương nhiên cũng biết, hắn kinh ngạc hỏi: “Ngươi không quên sao?”

Lục Ly suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ vậy …” Hắn không thể giải thích về sự tồn tại của Nhan Kha, có lẽ đó là hắn thật, bởi vì kẻ kia thật sự vô cùng hiểu hắn.

“Tạ Kiến Vi.” Lục Ly nhẹ nhàng nỉ non cái tên này, tựa như chỉ cần nó quẩn quanh trên môi, hắn đã có thể cảm nhận sự đau nhức nơi trái tim.

Lauren khẽ thở dài nói: “Ta cũng có nhớ mang máng một bóng dáng.”

Lục Ly nhìn về phía hắn: “Sao?”

Lauren dừng lại một lúc mới chậm rãi nói tiếp: “Rất kỳ lạ… Ta nhớ… ta và người đó từng yêu nhau.”

Lục Ly cười nói: “Một người một thú sao?” Lauren yêu nhân loại có thể hiểu được, nhưng nhân loại sẽ yêu một con thú nhỏ sao? Quá hoang đường.

Lauren hiển nhiên cũng hiểu điều đó, hắn buồn rầu nói: “Vậy nên ta mới không muốn tới nhân giới.”

Lục Ly hiểu, Lauren cảm thấy chắc chắn mình tương tư đơn phương, hơn nữa còn yêu rất đau khổ, vậy nên sau khi mất trí nhớ rồi vẫn còn nhớ tới, vì thế hắn không muốn tới nhân giới.

Mười năm đó nhất định là một phần ký ức rất tệ, một con thú nhỏ muốn mà không được, một quá khứ như vậy thì cần gì phải nhớ nữa? Kẻ thông minh đều sẽ lựa chọn quên đi.

Lục Ly khẽ thở dài, nói một câu như chọc vào tim Lauren: “Nếu ngươi thích cô ấy như vậy, quên đi chẳng phải quá đáng tiếc sao?”

Suốt cả cuộc đời có thể yêu được bao người? Tình cảm như thế sẽ có được mấy lần?

Có quên đi cũng không thể xóa sạch những dấu vết, nếu thật sự đã yêu sâu đậm đến vậy, chứng tỏ người kia là người đáng để mình yêu.

Một người đáng để yêu, lại yêu sâu đậm đến vậy, sao có thể quên được?

Đến cuối đời, còn có thể gặp người thứ hai như vậy nữa không?

Sẽ không, vậy thì… sao có thể cam tâm.

Lục Ly cảm thấy mình không cam lòng, mỗi khi hắn nhớ tới cái tên Tạ Kiến Vi này, trong lòng chỉ thấy không thể cam chịu, không cách nào có thể hình dung được ham muốn độc chiếm đang trỗi dậy trong máu hắn, khiến hắn hận không thể ngay lập tức lao thẳng tới lãnh thổ của nhân tộc, đem người kia kéo tới bên cạnh, mặc kệ trước đó ra sao, từ nay về sau người đó chỉ có thể nhìn thấy hắn.

Yêu hay không không quan trọng, chỉ biết rằng từ sâu thẳm trong linh hồn hắn đã nhận định, người này phải thuộc về hắn.

Nhan Kha quang minh chính đại nghe lén hai người bọn họ nói chuyện với nhau, thấy Lauren nói hắn yêu chủ nhân của bản thân, anh có chút ngạc nhiên.

Nói thật, gu của anh và Thượng tướng khá trùng hợp, kiểu con gái cả hai ưa thích đều giống nhau, trọng tâm chỉ có một, ngực lớn, một cô gái ngực lớn vừa mềm mại vừa xinh đẹp vừa khêu gợi!

Lần nào anh cũng bị choáng váng bởi bạn gái của Thượng tướng Lauren, thế nên hiện tại khá chờ mong.

Có thể khiến Thượng tướng yêu, nhất định là đại mỹ bưởi… à đại mỹ nhân đứng đầu sử sách!

Thật muốn nhìn mỹ nhân kia quá đi! Nhan Kha chờ mong tới mức hai mắt tỏa ra ánh sáng.

Cũng thương Lục Ly không có ký ức, nếu không một khi biết được tiếng lòng của Nhan Kha, nhất định hắn sẽ thắp cả hàng nến cho người anh em của mình, à, một hàng chắc không đủ, thôi thì vài hàng đi.

Trong hiện thực Lauren đối với Nhan Kha chính là thỏ đế full điểm kỹ năng, mà trong mơ trái lại còn rất biết phủi tay.

Mặt dày mày dạn làm người ta đã đành, còn vỗ mông bỏ đi.

Hiện giờ còn tỏ vẻ vô cùng khí phách, đã quên thì quên luôn, không muốn quay lại xem.

Lục Ly cũng không để ý đến hắn ta, không đi thì thôi, tự mình hắn đi.

Đang tự mở cửa truyền tống tới nhân giới, gấu trúc Lauren đã chạy như điên đến, còn lấy một cái cớ vô cùng không biết xấu hổ: “Điện hạ tự đi ta thật sự rất lo lắng, vậy nên đi cùng ngươi xem sao.”

Lục Ly khinh bỉ hắn.

Lauren ra vẻ chính nghĩa: “Nếu, nếu như gặp được người ấy, cũng… cũng là duyên phận.”

Lục Ly cười lạnh một tiếng: “Chúc ngươi không phải gặp.”

Lauren cũng không dám phản bác, ai bảo mình lại tới đây chứ.

Bọn họ dùng hình người xuất hiện tại nhân giới cũng đủ gây ra náo loạn.

Chủ yếu do giá trị nhan sắc quá cao, dáng người quá tốt, phong thái quá phi phàm, nhìn qua là thấy coi tiền như rác… à đâu con rể vàng (*)!

(*)con rể vàng: ai cũng muốn gả con gái nhà mình cho

Lục Ly và Lauren đáp tại ngoài cửa kinh thành, sau khi đổi quần áo hai người liền đi theo những người khác vào trong, bởi vì đã muộn, nên bọn họ tìm một nhà trọ nghỉ ngơi trước.


Lauren khen không dứt miệng đồ ăn nhân giới, cảm thấy nếu măng Panlia có thể vận chuyển tới đây cho đầu bếp làm nhất định sẽ ngon tới nuốt lưỡi luôn.

Về chuyện tìm người, Lục Ly có khá nhiều manh mối, ví như cái tên Tạ Kiến Vi, thân phận đối phương, hắn đều biết rất rõ, thế nên chỉ cần lẻn vào hoàng cung là có thể gặp được anh.

Còn Lauren lại bi kịch hơn nhiều, trừ việc hắn biết mình rất yêu người kia ra, còn lại hoàn toàn không biết gì khác.

Lục Ly vốn tưởng Lauren sẽ thảm bại bất lực trở về, ai ngờ tên này vận may ập tới, vừa ra khỏi nhà trọ đã đụng phải.

Nguyên nhân còn rất máu chó, một người con gái vô cùng xinh đẹp, đẹp tới mức nào ấy hả, đẹp tới mức mỗi bước đi đều khiến đàn ông rớt con mắt.

Chắc hẳn nàng theo cha ra ngoài, nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xe ngựa mất kiểm soát, suýt nữa ngọc vỡ hương tan… Lauren đã ra tay cứu người.

Chỉ như vậy cũng không có gì, đáng chết ở chỗ khi nhìn thấy mỹ nhân ấy Nhan Kha còn hít một hơi sâu: “Đây chắc chắn là người Thượng …. Thượng…. Lauren… thích.” Nhìn bộ ngực lớn kia xem, vừa đẹp vừa tròn, quả đúng là cực phẩm trong cực phẩm!

Nếu Thượng tướng Lauren phải yêu một người nào đó, vậy nhất định là nàng!

Nhan Kha chắc chắn như thế, Lục Ly cũng tin là thật, hắn nói cho Lauren nói: “Đúng là số chó mà, nhanh thế đã gặp.”

Lauren sửng sốt nửa ngày, khiếp sợ nói: “Chính, chính là nàng…”

Lục Ly mất trí nhớ không chút khách khí nào đẩy người anh em của mình xuống hố: “Đúng.”

Lauren ngẩn ngơ quay đầu nhìn về phía người đẹp kia, mỹ nhân nọ lòng xuân đang động, bị hắn nhìn càng xấu hổ đỏ mặt.

Vốn đã xinh đẹp, hai gò má ửng đỏ càng đẹp khiến người ta hít thở khó êm.

Dường như tất cả nam nhân ở đây đều bị mê hoặc, duy chỉ có hai vị gay kia, ngài Nguyên soái thờ ơ, Thượng tướng Lauren tâm lặng như nước.

Cũng xinh, nhưng… chỉ tạm được thôi.

Hoàn toàn không hề rung động.

Lauren rất bối rối, đây là người mình đã bảo vệ mười năm, yêu vô cùng sâu sắc ư? Sao hắn lại thấy không đúng lắm.

Nàng không biết hắn, điều này là bình thường, một con gấu trúc biến thành người, không ai có thể nhận ra được.

Lauren cảm thấy Lục Ly không việc gì phải lừa mình, cho nên chỉ đành tự nói với bản thân, biết đâu đấy, có khi là đúng rồi, cho dù như thế nào, cứ đỡ nàng đứng lên cái đã.

Ai ngờ hắn vừa đỡ thì lại xảy ra cảnh ăn vạ.

Người cha già của mỹ nhân thấy ân nhân cứu mạng là một người đàn ông cao lớn khôi ngô, liền rung động, cảm thấy người này chắc chắn xứng đôi với nữ nhi của mình, vì thế liền vội vàng nói: “Ân cứu mạng không thể nào báo đáp cho đủ, ân công có thể nể mặt tới phủ một chuyến không?”

Lauren cũng muốn thử, xem xem đây rốt cuộc có phải “chủ nhân” của mình hay không.

Lục Ly tuy rằng xem thường bộ dạng nhát gan của hắn, nhưng cũng hy vọng hắn có thể tìm lại ký ức, vậy nên rất vui lòng, hắn liền đáp: “Làm phiền lão tiên sinh rồi.”

Vị phụ thân già vội vàng vui vẻ dẫn người về phủ ngay lập tức.

Vị phụ thân này cũng không phải người thường, sống trong phủ Quốc công, tuy chỉ có tước vị mà không có thực quyền, nhưng cũng vẫn tính là hoàng thân quốc thích.

Nghe nói thê tử của ông và đương kim trưởng Công chúa là biểu tỷ muội cách ba bốn đời gì đó, cho nên ông và đương kim Thánh thượng cũng có chút ít quan hệ họ hàng.

Vị phụ thân chỉ có duy nhất một cô con gái, vô cùng yêu chiều, vừa thấy Lauren anh tuấn đẹp trai thân thủ lại tốt, trong lòng liền nảy ra ý tưởng.

Đúng là con rể tốt đấy, nếu có thể gả thì tuyệt rồi.

Hơn nữa nữ nhi cũng thích, quá ổn rồi! Quả thực là nhân duyên trời cho!

Bữa tối đặc biệt phong phú, trên bàn tiệc Lauren đối đáp khách sáo, càng nghe lòng càng lạnh.

Mỹ nhân lúc bảy tuổi từng nuôi một con thú nhỏ, năm mười bảy tuổi con thú nhỏ rời đi, cho đến bây giờ đã là năm năm.

Tính toán về mặt thời gian, thật sự đúng tới không thể đúng hơn, hoàn toàn trùng khớp.

Lục Ly vứt cho hắn một ánh mắt: vận số tốt thế còn gì.

Lauren phát sầu: Muốn trở về Panlia quá!

Quả nhiên người xưa không lừa ta, thứ gì đã quên thì không nên nhớ lại, nhớ lại có ích gì? Giấc mơ đẹp hoàn toàn tan vỡ!

Lauren đau lòng, Lục Ly cũng rất đau lòng, hắn cũng muốn tới xem Tạ Kiến Vi của hắn, ngay lập tức ngay tức khắc ngay bây giờ.

Lòng nghĩ không bằng thực hiện, Lục Ly cảm thấy việc “diện Thánh” theo tuần tự từng bước là không có khả năng, liền trực tiếp vận dụng võ nghệ cao cường lẻn vào hoàng cung.

Tạ Kiến Vi đang nhắm mắt, vừa nghe thấy tiếng động anh liền choàng mở mắt ra.

Giọng nói đầy từ tính của nam nhân vang lên trong bóng đêm: “Tính cảnh giác thật cao.”

Tạ Kiến Vi trở người đứng dậy, nhìn thấy bóng dáng một nam nhân cao lớn đứng trong bóng tối, anh nheo mắt lại, giọng trầm tĩnh: “Ai?”

Lục Ly không lên tiếng, hắn tới gần hơn, nương theo ánh trăng mỏng manh thấy được vị Hoàng đế trẻ tuổi cao cao tại thượng.

Tóc đen da trắng, đôi mắt mê ngời sống mũi cao thẳng còn bờ môi mỏng khẽ nhếch…

Chỉ nhìn thoáng qua, Lục Ly ngay lập tức đã hiểu được điều gì gọi là chấn động cả tinh thần và trái tim.

Hoàn toàn không thể nghi ngờ, anh vô cùng đẹp, đẹp hơn nhiều so với vị mỹ nhân mà Lauren đã cứu kia, nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, trọng điểm chính là cảm giác quen thuộc cuồn cuộn dâng trào từ trong máu nóng.

Hắn biết dáng vẻ khi anh cười rộ lên sẽ như thế nào, biết khi anh giận sẽ ra sao, thậm chí biết…

Tim Lục Ly đập rất nhanh, nhưng giọng nói vẫn bình ổn: “Hai mươi năm làm bạn, nhanh như thế đã quên sao?”

Thật ra hắn không nhớ bất kỳ điều gì, nhưng hắn biết Tạ Kiến Vi chắc chắn nhớ rõ.

Quả nhiên, nghe được câu nói của hắn, gương mặt vốn đã trắng nõn của Tạ Kiến Vi đột nhiên càng trắng bệch, nhưng đôi mắt đen của anh lại rất sáng, tựa như vì sao giữa bầu trời đêm.

“A… A Ly?” Trong giọng nói dễ nghe hoàn toàn là sự thấp thỏm.

Lục Ly cười cười: “Là ta.”

Tạ Kiến Vi nhìn hắn chăm chú, một lúc lâu sau anh mới run giọng nói: “Ta có thể nhìn… hình dáng nguyên bản của ngươi không?”

Hình dáng gấu trúc sao? Việc này không khó.

Lục Ly vừa nghĩ trong đầu, liền biến từ hình người thành trái bóng lông mập ú bông xù.

Tạ Kiến Vi xuống giường, nội y màu trắng mềm mại khiến cơ thể anh càng trở nên gầy yếu, bước chân anh hơi lảo đảo, khoảng cách vài bước ngắn ngủi lại trở nên vô cùng gian nan.

Lục Ly không hiểu sao thấy đau lòng, hắn chủ động tới gần anh.

Tạ Kiến Vi vươn tay, run run chạm vào hắn.

Lục Ly dụi dụi đầu vào trong lòng bàn tay anh.

Chỉ một động tác này, một động tác đã quá quen thuộc, toàn bộ sự bình bĩnh được Tạ Kiến Vi cố gắng dựng lên đã hoàn toàn sụp đổ, anh quỳ trên mặt đất ôm cổ hắn, nước mắt chảy ròng ròng, giọng nói nghẹn ngào: “A Ly… A Ly… A Ly…”

Người anh run run, cảm xúc kiềm chế quá lâu giờ như tràn hết ra, mãnh liệt đến mức khiến lòng người vừa thương vừa đau.

Lục Ly nhất thời có chút luống cuống, hắn hóa thành hình người, ngốc nghếch ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ về, nói: “Ta ở đây, ở ngay đây.”

Tạ Kiến Vi khóc vô cùng chật vật, như đang trút bỏ toàn bộ nước mắt từ khi sáu tuổi ngay vào lúc này, anh gọi tên hắn, một lần lại thêm một lần, cảm xúc tưởng mất đi mà có lại được mãnh liệt như việc dời non lấp biển.

Lục Ly thấy anh khóc vừa đau lòng vừa thấy trái tim mình ấm nóng, ngay từ ánh mắt đầu tiên khi thấy anh, hắn đã hối hận vì sao bản thân lại mất đi ký ức, quên đi hai mươi năm ở bên anh.

Có điều cũng may hắn không quá sai lầm, nếu thật sự mãi mãi không gặp … Lục Ly chắc rằng mình sẽ hối hận cả đời.

“Đừng khóc, đừng khóc.” Lục Ly nâng mặt anh lên, cố gắng lau đi những giọt nước mắt lạnh lẽo của anh.

Tạ Kiến Vi nhìn hắn, hai mắt cong cong, cười nói: “Ta thật sự không mong chờ điều này.”


Lục Ly hỏi anh: “Không nghĩ rằng ta sẽ trở về sao?”

Tạ Kiến Vi gật gật đầu, lại cười nói: “Càng không mong rằng ngươi sẽ trở về như vậy.”

Lục Ly nhìn anh chăm chú: “Ta trở về để biến thành người, như vậy mới có thể ở bên cạnh ngươi một cách tốt nhất.”

Trong đầu Tạ Kiến Vi hiện giờ chỉ có việc hắn đã trở lại, hoàn toàn không có chuyện gì khác: “Trở về là tốt rồi, đã trở lại là tốt lắm rồi!”

Lục Ly không nhịn được lại hỏi anh: “Có thể quen được không?”

Tạ Kiến Vi: “Sao?”

Lục Ly nói: “Ta biến thành người, ngươi có thể quen được không?”

Tạ Kiến Vi từ từ tỉnh táo trở lại, đúng thật có thấy hơi không quen: “Có hơi …”

Lục Ly hỏi: “Ta xấu à?”

Tạ Kiến Vi nói: “Đẹp.”

Lục Ly hỏi: “Ngươi thích không?”

Tạ Kiến Vi dừng lại một chút.

Lục Ly thay đổi một cách hỏi khác: “Ta biến thành người, ngươi thích không?”

Tạ Kiến Vi khẽ thở dài: “Ngươi như thế nào ta cũng thích.”

Trong lòng Lục Ly mong muốn loại thích kia, nhưng không vội, không cần sốt ruột, để Tạ Kiến Vi có thời gian làm quen.

Lục Ly nhìn là hiểu, Tạ Kiến Vi thích hắn quan tâm đến hắn, nhưng đây là sự yêu thích và quan tâm giống như một đứa trẻ ỷ lại vào người nhà.

Trước kia hắn vẫn luôn ở trong hình dạng gấu trúc, Tạ Kiến Vi e rằng đã coi hắn thành người nhà, là bạn bè, có thể vượt xa hơn một chút, là một người vô cùng quan trọng, nhưng chắc chắn không liên quan gì tới tình yêu.

Nhưng thứ hắn muốn hiện tại là tình yêu.

Lục Ly cảm thấy chắc chắn bản thân đã sớm yêu anh, nếu không sẽ không thể chỉ từ ánh mắt đầu tiên đã mê luyến tới mức nhìn hoài không dứt.

Hắn yêu anh, không thể nghi ngờ.

Hiện giờ, hắn cũng muốn khiến anh yêu hắn.

May mắn hắn đã tới nhân giới, nếu không hắn sẽ để mất tình cảm chân thành nhất của kiếp này.

Tạ Kiến Vi rất tiều tụy, Lục Ly biến thành hình dáng gấu trúc cho anh ôm.

Đêm nay, Tạ Kiến Vi ngủ ngon vô cùng, không mê man hay gặp ác mộng, cảm giác chưa gì trời đã sáng.

Loại cảm giác an tâm này thật tuyệt vời, hắn không biết dùng ngôn từ như thế nào để hình dung.

Tựa như một cuộc đời mới.

Thật sự giống như được sống lại một lần nữa.

Ngày hôm sau, anh đã có thể ăn cơm, Lục Ly biến thành hình người, ngồi đối điện gắp đồ ăn cho anh.

Đây hẳn là bữa cơm ngon nhất Tạ Kiến Vi từng ăn.

Lục Ly hỏi anh: “Sao lại gầy đến vậy?”

Tạ Kiến Vi nói khẽ: “Gần đây khẩu vị không tốt, không có việc gì đâu.”

Mắt Lục Ly lóe lên: “Là vì ta đi mất sao?”

Tay cầm đũa của Tạ Kiến Vi ngừng lại.

Ánh mắt Lục Ly dịu dàng như biển: “Yên tâm, ta sẽ không bỏ ngươi đi nữa.”

Khóe miệng Tạ Kiến Vi cong cong, anh vẫn cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Trong sách cổ có ghi, thần thú của Đế vương, sau khi cộng sinh hai mươi năm, đợi khi thái bình thịnh thế, dân chúng bình an ổn định, sẽ tự rời đi.”

Lục Ly giải thích: “Ta chỉ trở về để biến hình.”

Tạ Kiến Vi nói: “Nhưng chỉ thấy ghi phải rời đi, chưa từng có trường hợp quay lại được ghi chép.”

Lục Ly cười với anh: “Tin những thứ đó làm gì? Ta chẳng phải đã trở lại rồi sao.”

Tạ Kiến Vi cũng cười theo: “Ừ.”

Hai người ăn xong cơm, Thái y vội tới bắt mạch cho Tạ Kiến Vi.

Cơ thể của anh càng ngày càng kém, đã hai ngày liên tục không lên triều.

Đế vương bệnh nặng, đây là chuyện gấp.

Lục Ly tạm thời tránh đi, sau khi Thái y bắt mạch cho anh liền vui vẻ nói: “Bệ hạ, rốt cục nghĩ thông rồi sao?”

Khóe miệng Tạ Kiến Vi vẫn mang theo ý cười: “Mấy ngày nay đã khiến Thái y viện phải hao tâm tổn trí rồi.”

Thái y vội vàng quỳ xuống nói: “Thần nguyện mong Bệ hạ thân thể khoẻ mạnh!”

Tạ Kiến Vi giơ tay, để Thái giám dẫn nhóm Thái y bận rộn mấy hôm nay đi nhận thưởng.

Anh vốn đang tuyệt vọng chán nản, hoặc phải nói là tự bản thân không tìm ra lẽ sống, vậy nên cơ thể tuân theo ý chí tìm tới cái chết.

Nhưng hôm nay trái bóng lông của anh đã trở lại rồi, nỗi niềm được giải tỏa, hiển nhiên không còn đau ốm.

Tin tức sức khoẻ của anh có chuyển biến tốt ngay lập tức được lan ra khắp triều đình, trưởng Công chúa đến thăm anh, Tạ Kiến Vi không thể không động viên hoàng cô.

Trưởng Công chúa khóc mất nửa ngày, vô cùng lưu luyến không muốn rời đi, nhưng lại sợ quấy rầy Tạ Kiến Vi nghỉ ngơi, chỉ đành quay về trong bịn rịn.

Sau đó Nhan Kha cũng tự mình lén lút quay lại, anh cũng rất vui mừng, trước đó tình trạng của Tạ Kiến Vi rất tệ, anh nhìn cũng thấy lo.

“Bệ hạ sớm nên như vậy, chuyện quá khứ đã qua thì cứ để nó qua, người còn sống dù sao cũng phải tiến về phía trước…”

Anh còn chưa nói dứt lời, Tạ Kiến Vi đã cắt ngang, “A Kha, hắn đã trở lại.”

Nhan Kha ngẩn ngơ.

Tạ Kiến Vi ra hiệu, một con thú mập ú chậm rãi đi ra từ phía sau bức bình phong.

Nhan Kha trợn mắt, vẻ mặt không thể tin được.

Lục Ly không nhận ra Nhan Kha, chỉ biết là đây là biểu đệ của Tạ Kiến Vi.

Tạ Kiến Vi nói: “Hắn nói hắn trở về tộc để biến hình, sau khi biển hình thành công sẽ… sẽ trở lại.”

Nhan Kha rốt cục hoàn hồn, anh cười vô cùng miễn cưỡng: “Rất… Rất tốt.”

Tạ Kiến Vi an ủi anh nói: “Ngươi nói cho ta biết người kia tên gì, ta bảo A Ly hỏi xem …”

Nhan Kha vội vàng xua tay: “Không cần, không cần, không cần!”

Tạ Kiến Vi lại nói: “Có lẽ hắn có chuyện gì đó chăng, hắn…”

Nhan Kha hành lễ: “Bệ hạ, không còn sớm, thần cáo lui trước.” Nói xong anh gần như chạy trối chết.

Đi ra ngoài Triều Dương điện, trước mắt Nhan Kha chỉ có một mảng tối đen như mực: hóa ra có thể trở về, hóa ra có thể trở về về.

Nhưng đã năm năm, đã năm năm hắn cũng chưa trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui