Edit: Mimi
*****
Không khí bỗng trở nên đông cứng. Nhất là Nhan Kha, sau khi bị ánh mắt của Lục Ly quét tới, anh chỉ muốn lẩn luôn vào khe tường để trốn.
Mẹ kiếp, đừng thấy trong mơ ngài Nguyên soái có nhiều phân đoạn hài hước dí dỏm mà lầm tưởng, ngoài hiện thực, hắn chính là bá chủ của toàn bộ dải Ngân Hà, một câu do hắn nói ra có thể khiến anh khóc hu hu rồi cuốn gói về nhà bán khoai lang đấy!
Nhan Kha sợ hãi vô cùng, không dám nhìn ai, cũng chẳng dám nói một lời nào, chỉ có thể cố gắng làm cho sự tồn tại của mình mong manh đi một chút. Nhưng làm đếch có tác dụng gì! Anh vô cùng gai mắt, nếu căn cứ vào sự suy diễn của ngài Nguyên soái thì chính là – đêm khuya vắng lặng, cô nam quả nam, còn có ông chồng đang say ngủ… Ôi đệt đệt đệt đệt, Nhan Kha cảm thấy tim mình lạnh buốt, có lẽ anh không chỉ đơn giản là về nhà bán khoai lang nữa, mà cực có khả năng sẽ chết!
Quân sư Tạ vẫn hết sức bình tĩnh, quay sang nói với Nhan Kha một câu: “Về nghỉ ngơi đi.”
Nhan Kha run giọng đáp: “Được, được, được…”
Giữa nguy hiểm trùng trùng, anh vẫn nhớ phải hành lễ. Sau khi run rẩy nói lời từ biệt, anh liền chạy trốn như bay.
Trong phòng trị liệu chỉ còn lại Lục Ly và Tạ Kiến Vi.
Hai người đối mặt với nhau, Tạ Kiến Vi mỉm cười.
Lục Ly chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức ép mình chuyển rời tầm mắt.
Tạ Kiến Vi vẫn cười, giọng nói cũng thật nhẹ nhàng: “Anh cảm thấy, em đang làm gì?”
Lục Ly không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất, giống như chỗ đó cất giấu bảo bối gì, nhìn lâu một chút là có thể đào ra.
Tạ Kiến Vi nổi hứng trêu đùa, đặt một câu hỏi hết sức khôi hài: “Em còn có thể làm hại anh à?”
Lục Ly đáp bằng giọng điệu hơi bức bối: “Nếu em muốn anh chết, anh sẽ không sống thêm dù chỉ một ngày.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Nụ cười trên môi anh đã thành bất đắc dĩ, ngẫm lại vài giấc mộng mình đã trải qua, Tạ Kiến Vi vô cùng xác định Lục Ly không hề nói chơi. Anh vừa cảm thấy ấm áp lại vừa không khỏi ê ẩm trong lòng, thứ cảm xúc ấy thật sự khó mà diễn tả được.
Khẽ thở dài, Tạ Kiến Vi nói: “Đừng nói linh tinh.”
Lục Ly không lên tiếng nữa.
Trong căn phòng yên tĩnh, hai người ngồi rất gần nhau, trái tim cũng như cận kề, song suy nghĩ lại vô cùng xa cách.
Tạ Kiến Vi đột ngột hỏi Lục Ly: “A Ly, anh có yêu em không?”
Lục Ly nhíu mày, nhưng vẫn trả lời không hề do dự: “Đương nhiên, anh yêu em, vì em, anh có thể làm bất cứ chuyện gì.”
Tạ Kiến Vi nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Bao gồm cả việc giết chết bản thân anh?”
Lục Ly đột ngột ngẩng đầu, trong đôi con ngươi đen láy lóe lên một tia sáng nhỏ.
Tạ Kiến Vi lại nói: “Ký ức của anh không liền mạch, đúng không?”
Một khi hỏi tới, hiển nhiên đối phương đã có đáp án rồi, không thể giấu diếm và cũng không cần giấu diếm nữa. Cho nên Lục Ly đáp: “Ừ.”
Tạ Kiến Vi lại hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”
Lục Ly nói: “Khoảng hai tháng gần đây.”
Tạ Kiến Vi trở nên căng thẳng.
Hai tháng trước, khi thức dậy vào một buổi sớm mai, Lục Ly nhìn người còn ngủ say trong ngực mà cảm thấy bất an vô cùng. Tạ Kiến Vi mặc áo ngủ của hắn, để lộ cái cổ ngập đầy dấu hôn mờ ám, hai mắt nhắm lại, khóe miệng còn vương ý cười…
Tối qua có chuyện gì mà đối phương lại vui như vậy?
Đã bao lâu hắn không thấy anh cười như thế này rồi, rốt cuộc là cái gì, là chuyện gì đã khiến Tạ Kiến Vi vui vẻ?
Không ai nói cho hắn biết, ghen tị hóa thành rắn độc gặm cắn trái tim hắn. Lục Ly cúi đầu hôn Tạ Kiến Vi, muốn thay thế tất cả dấu vết trên thân thể anh thành ấn ký của mình.
Tạ Kiến Vi hừ nhẹ một tiếng, nhắm mắt, khàn khàn nói: “Đừng quậy.”
Lục Ly không ngừng động tác.
Tạ Kiến Vi vi mở mắt nhìn hắn, khóe miệng cong lên thành một nụ cười đầy dung túng: “Tối qua làm nhiều lần thế còn chưa đủ nữa à?”
Mạng lưới thần kinh của Lục Ly như bị đâm thủng, vì một câu nói của Tạ Kiến Vi mà hắn đau đến toàn thân chết lặng, giọng nói cũng cứng ngắc đi nhiều: “Không đủ.”
Nếu là trước kia, Tạ Kiến Vi sẽ từ chối hắn, sẽ đẩy hắn ra, sẽ bảo hắn phải biết kiềm chế. Nhưng hôm nay anh lại hơi ngẩng đầu, hôn lên môi hắn, thấp giọng nói: “Chỉ một lần nữa thôi đấy.”
Lục Ly không cảm thấy vui, ngược lại còn bất an thêm nhiều lần nữa. Hắn cố gắng mỉm cười, hỏi: “Sao lại hào phóng vậy?”
Lúc gìm giọng xuống, tiếng nói của Tạ Kiến Vi dễ nghe cực kỳ, hệt như hải yêu đang dụ dỗ người ta vậy: “Tối qua anh làm em dễ chịu.”
Uỳnh một tiếng, hệt như sấm rền nổ vang trong óc, rõ ràng đang hôn người yêu dấu nhất, nhưng Lục Ly lại không nếm được chút ngọt ngào nào, trái lại khoang miệng hắn toàn là chua chát – Hương vị ấy chiếm lấy đầu lưỡi, xâm lấn khắp thần kinh, khiến cho toàn thân hắn như ngâm trong đau khổ đậm đặc.
Vào một thời điểm mà hắn không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Rốt cuộc bọn họ đã làm gì.
Đúng vậy… Bọn họ, là bọn họ.
Lục Ly hơi mất khống chế nên động tác dần trở nên thô bạo, khiến Tạ Kiến Vi không khỏi rên rỉ cầu xin. Nhưng vừa nghĩ tới cả đêm qua anh đều có bộ dạng này, hắn liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị người băm nát, đau khổ và tuyệt vọng vô cùng. Cay đắng nhất là, hắn hoàn toàn không có phương hướng giải quyết.
Hắn không thể trách Tạ Kiến Vi, nếu trách chỉ có thể tự trách mình.
Đúng, trách chính bản thân hắn.
Tạ Kiến Vi không phản bội hắn, nhưng hắn lại nếm được nỗi đau thấu tim khi tình cảm chân thành bị người giẫm đạp.
… …
Tình trạng ấy kéo dài hai tháng.
Mỗi một Lục Ly đều phải chịu dày vò. Càng oán hận lẫn nhau thì càng không thể có tiếng nói chung, bọn hắn không trao đổi, không giao lưu, điều duy nhất tất cả đều biết chính là phải cùng giấu diếm Tạ Kiến Vi. Khi cần truyền đạt cho nhau những ký ức quan trọng, bọn hắn cũng úp úp mở mở, thậm chí còn cố ý kích thích nhân cách khác, để chưa thức tỉnh hắn đã khó chịu muốn chết rồi.
Bọn hắn chỉ hận không thể làm đối phương bị Tạ Kiến Vi chán ghét rồi vứt bỏ, đồng thời cũng sợ kẻ bị chán ghét và vứt bỏ chính là mình.
Bọn hắn vốn là một người, Tạ Kiến Vi ghét nhân cách này thì sao có thể yêu nhân cách kia được.
Nhưng bọn hắn không hiểu được điều này, mà dù có hiểu, có lẽ cũng không điều khiển được tâm tư mình. Ghen tị khơi dậy mặt trái của một con người, từng nhân cách vốn đã không trọn vẹn, nay lại càng nhỏ mọn hơn.
Cũng không biết là ai đã nói: nếu không ai chịu bỏ qua cho ai, nếu ai cũng muốn độc chiếm Tạ Kiến Vi, vậy thì tách ra đi.
Bọn hắn chỉ cần có được thân thể là sẽ trở thành một người độc lập, có thể hoàn toàn chiếm được Tạ Kiến Vi.
Về phần cuối cùng Tạ Kiến Vi sẽ thuộc về ai, còn phải xem bản lĩnh.
Cho nên mới có người nhân bản.
Tạ Kiến Vi nói: “A Ly, đừng thương tổn bản thân mình.”
Tất cả đều đã bại lộ, Lục Ly thản nhiên hơn so với tưởng tượng rất nhiều. Hắn bình tĩnh nói: “Bọn hắn không phải là anh.”
Tạ Kiến Vi nhíu mày: “Bọn họ chính là anh.”
Lục Ly nhìn Tạ Kiến Vi, con ngươi đen láy chứa đựng biết bao kiên định cùng cố chấp: “Anh có một là đủ rồi, em cũng chỉ có thể thuộc về anh.”
Tạ Kiến Vi vừa định mở miệng phản bác, Lục Ly lại nói một câu như vầy: “Em không cần lo lắng, chuyện của bọn anh, bọn anh sẽ tự giải quyết, không để em phải khó xử đâu.”
Tạ Kiến Vi hơi tức giận: “Không để em khó xử?”
“Ừ.” Lục Ly nói, “Anh không tự giết mình, mà là giết bọn hắn.”
Tạ Kiến Vi hiếm khi cao giọng: “Các anh là một người, bọn họ chết anh có còn sống không?”
Lục Ly bướng bỉnh: “Vậy thì cùng chết.”
Tạ Kiến Vi khẽ quát một tiếng: “Lục Ly!”
Lục Ly không nhìn Tạ Kiến Vi, nhưng giọng nói lại bình tĩnh cực kỳ: “Anh biết em đang lo lắng chuyện gì, không sao đâu, nếu giết bọn hắn mà anh phải chết, vậy chết cũng được. Cuộc sống thế này, một ngày anh cũng chẳng muốn trải qua.” Mỗi lần tỉnh lại, hắn không thể chịu đựng chuyện Tạ Kiến Vi bị “những người khác” hôn môi, chuyện Tạ Kiến Vi mỉm cười với “những người khác”, càng không thể chấp nhận hạnh phúc của Tạ Kiến Vi là do “những người khác” mang cho.
Tạ Kiến Vi không yêu hắn, vậy thì ai cũng đừng hòng được anh yêu. Hắn không thể chấp nhận chuyện mình nỗ lực hơn mười năm mà không thể khiến Tạ Kiến Vi yêu mình, nhưng một “mình” khác lại làm được.
Điều này thật là đáng sợ. So với kết cục ấy, thà hắn hủy diệt tất cả cho xong.
Tạ Kiến Vi nhìn hắn chằm chằm: “Anh đang nói cái gì.”
Lục Ly không chịu nhìn anh.
Giọng Tạ Kiến Vi run run, mang theo những tiếng nức nở: “Anh chết thì em phải làm sao?”
Lục Ly giật mình. Hắn chưa bao giờ nghe Tạ Kiến Vi nói bằng giọng điệu này, chưa từng nghĩ sẽ có lúc đối phương yếu ớt đến vậy, càng không thể tưởng tượng người nọ lại vì mình mà…
Hắn ngẩng đầu, thấy giọt nước mắt rơi xuống từ cặp mắt xinh đẹp kia.
Tạ Kiến Vi lặng lẽ rơi lệ, giọng nói đã khàn đi vì đau khổ: “Lục Ly, anh chết em còn sống để làm gì?”
Lục Ly há hốc miệng. Hắn muốn nói… anh chết em vẫn có thể sống rất tốt, có thể không e dè bất cứ thứ gì, có thể không bị người đời chỉ trích bỡn cợt, có thể thực sự đứng trên đỉnh cao, có thể lấy lại tất cả những thứ vốn nên thuộc về em.
Nhưng hắn nói không nên lời.
Tạ Kiến Vi cúi đầu, bả vai run rẩy, bắt đầu xin lỗi: “Xin lỗi, A Ly, thật lòng xin lỗi anh…”
Vì sao phải xin lỗi, vì sao lại nhận lỗi về mình? Lục Ly không biết. Nhưng nhìn Tạ Kiến Vi đau khổ như thế, tim hắn gần như ngừng đập: “Đừng… đừng như vậy.” Hắn bối rối ôm anh vào lòng, muốn lau khô nước mắt cho anh. Nhưng trong khoảnh khắc chạm tay vào giọt lệ ấy, hắn như đụng phải dung nham nóng chảy, cảm giác thiêu đốt lan tràn từ đầu ngón tay đến tận tim gan.
“Em không làm sai điều gì cả.” Lục Ly chỉ muốn Tạ Kiến Vi ngừng khóc, ngừng khổ sở, “Em đã làm tốt lắm rồi, anh rất biết ơn em, anh…”
“Nếu em làm đủ tốt…” Tạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi con ngươi đã hoàn toàn bị hơi nước bao trùm, giọng nói cũng run đến không nghe rõ được, “Nếu em làm đủ tốt, vậy vì sao anh lại không biết rằng em yêu anh.”
Lục Ly cứng người.
Tạ Kiến Vi hỏi hắn: “Anh chết em tuyệt đối không sống một mình, lời này anh đã quên sao?”
Lục Ly mấp máy môi, hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được lời nói ấy, cũng mãi mãi khắc ghi sự rung động ở tận đáy tâm hồn khi được nghe điều này. Nhưng hắn biết, hắn biết Tạ Kiến Vi chỉ đang khích lệ mình, chính là sự động viên để nâng cao tinh thần người lính trước giờ ra trận…
Bởi hắn biết rất rõ ràng, nếu hắn chết thật, Tạ Kiến Vi vẫn sẽ sống tốt. Dù sao thì, từ trước tới nay, quan hệ giữa bọn họ cũng chưa từng bình đẳng.
Hắn không thể sống thiếu Tạ Kiến Vi, nhưng nếu rời khỏi hắn, anh lại có thể sống tốt hơn nhiều.
Thế mà hiện giờ Tạ Kiến Vi lại bảo với hắn rằng: “Em nói lời này là vì em yêu anh, Lục Ly… Rốt cuộc em phải làm sao mới có thể khiến anh hiểu rằng em yêu anh nhiều lắm.”
Lục Ly không thốt ra nổi dù chỉ một câu.
Trong căn phòng trị liệu ấm áp, bọn họ ngồi bên nhau mà không nói một tiếng nào.
Bên ngoài, bầu trời dần sáng, hằng tinh(*) xinh đẹp giống như người mẹ hiền đánh thức đứa con thơ mà dịu dàng vẩy những tia nắng ấm áp của mình xuống thủ đô tươi đẹp.
(*) Hằng tinh: ngôi sao cố định, khác với các hành tinh sẽ di chuyển theo một quỹ đạo riêng. Hằng tinh tương tự như Mặt trời của chúng ta bây giờ vậy đó
Thủ đô của dải Ngân Hà có một cái tên rất hay: Vi thành.
Chữ “vi” này là lấy từ câu “ngẩng đầu nhìn vũ trụ rộng lớn, cúi mặt xem tất cả rất tinh vi”. Nhưng mọi người đều biết, sở dĩ Nguyên soái nhà mình chọn nó làm thủ đô, chẳng qua là vì nó tên Vi thành, cùng tên với người thương của hắn.
Hắn yêu Tạ Kiến Vi, mọi người đều biết.
Tạ Kiến Vi không thương hắn, mình Lục Ly biết.
Nhưng hiện giờ… Tạ Kiến Vi lại nói với hắn rằng, anh thương hắn.
Anh nói với hắn, anh không biết phải làm thế nào để khiến hắn hiểu anh yêu hắn biết bao nhiêu.
Lục Ly cũng không biết nữa. Hắn sợ đây chỉ là một giấc mơ, trong mộng càng ngọt ngào thì khi tỉnh dậy lại càng tàn nhẫn.
Hắn đã quen rồi, từ lúc rời khỏi hành tinh hoang, biết được thân phận của Tạ Kiến Vi, hắn đã hiểu đối phương sẽ không yêu mình.
Hắn vui vẻ chịu đựng, muốn làm người nhà của anh, cánh tay của anh, khẩu súng của anh, làm một nhân vật quan trọng mà anh không thể thiếu.
Hắn sẽ không nghĩ nhiều, mà cũng không dám nghĩ nhiều.
Đây vốn là đoạn đời hắn tự tay trộm về, làm sao hắn dám mơ ước xa hơn.
Cho nên khi biết rõ mọi chuyện, Lục Ly không hề tuyệt vọng. Hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước, lai lịch của Tạ Kiến Vi không khiến hắn suy sụp, hắn chỉ hy vọng anh sống tốt, thế là đủ lắm rồi.
Tạ Kiến Vi nhẹ giọng nói: “Thực ra, lúc rớt xuống hành tinh hoang, em vẫn một lòng muốn chết.” Anh dừng một chút rồi mới tiếp tục, “Em không phải người sống sót duy nhất của nhà họ Tạ, mà là gã đao phủ duy nhất trong cuộc đồ sát ấy.”
Lục Ly căn bản chưa từng nghe anh kể chuyện này.
Tạ Kiến Vi chậm rãi nói: “Em giết cha đẻ, giết mẹ đẻ, giết hai người anh trai, giết tất cả thân nhân. Cuối cùng, tuy đã được giải thoát, nhưng em cũng không muốn sống thêm một giây nào nữa.”
Đồng tử của Lục Ly co mạnh lại, hắn kinh ngạc không thôi: “Làm sao, làm sao có thể?”
Tạ Kiến Vi đáp lời: “Chuyện nhà họ Tạ, khi có cơ hội em sẽ nói cho anh. Nhưng bất kể lý do gì, thì việc em giết cha giết mẹ, hủy hoại toàn bộ nhà họ Tạ cũng là sự thật.”
“Cho nên…” Anh nhìn về phía Lục Ly, “Em không tốt như anh vẫn tưởng đâu.”
Lục Ly một tay ôm lấy Tạ Kiến Vi, rất nhiều từ ngữ đã ra đến miệng nhưng lại không thể sắp xếp thành lời.
Tạ Kiến Vi vô cùng mệt mỏi: “Nếu không phải gặp được anh ở hành tinh hoang, thật sự em đã chết lâu rồi.”
“Là em không tốt, là em không cách nào kể chuyện nhà họ Tạ cho anh hay. Em không muốn anh biết, thậm chí là em sợ anh biết, nên mới tìm mọi cách để che giấu sự thật, đắp nặn bản thân thành người sống sót sau cùng…” Tạ Kiến Vi cười tự giễu, “Có lẽ khi đó anh đã cho rằng em đưa anh rời khỏi hành tinh hoang, mang anh đi chinh chiến khắp nơi là để báo thù cho nhà họ Tạ. Nhưng không phải, em có thể báo thù ai đây? Giết chết bọn họ là em, tất cả đều do em làm. Em đã báo thù rồi, em còn…”
Lục Ly ôm anh thật chặt, đặt môi hôn nhẹ lên trán anh: “Xin lỗi, anh không biết những chuyện này, thật xin lỗi…”
Tạ Kiến Vi lắc đầu, tiếp tục nói: “Vì anh nên em mới muốn sống. Anh còn rất trẻ, lại ưu tú biết bao, anh quá tốt đẹp, anh không nên bị nhốt ở cái hành tinh hoang kia, không nên cứ sống trong mờ nhạt chẳng chút tiếng tăm như thế cả đời.”
Anh nhìn về phía Lục Ly, nhìn lông mày hắn, đôi mắt hắt, sống mũi hắn, khuôn miệng hắn, nhìn thật cẩn thận bằng ánh mắt vô vàn quyến luyến, giọng nói dịu dàng đến cực điểm: “A Ly, em cho rằng anh muốn những thứ này.”
Lục Ly há hốc miệng, chua xót nói: “Anh chỉ muốn em.”
Tạ Kiến Vi cười, nhẹ giọng đáp lời: “Nhưng em vẫn luôn thuộc về anh.”
Ngay từ đầu, Tạ Kiến Vi vẫn luôn thuộc về một mình Lục Ly.
Bởi vì anh đã có được em, nên em mới muốn cho anh nhiều hơn thế nữa…
Lục Ly nhìn Tạ Kiến Vi không chớp mắt, thấp giọng nói: “Anh… không thể tin được.”
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Chúng ta còn cả một đời, rồi anh sẽ tin thôi.”
Lục Ly bị ba tiếng “cả một đời” làm cho ấm áp ngập lòng, lo lắng ẩn giấu sâu trong tân khảm tan đi một nửa. Hắn cúi đầu, hôn lên môi Tạ Kiến Vi.
Hai người trao nhau một nụ hôn ngọt ngào, bên trong chất chứa bao nhiêu yêu thương nồng nàn say đắm.
Cuối cùng bọn họ cũng mở rộng cửa lòng, từ việc yêu đối phương đã bắt đầu hiểu được đối phương cũng thực sự yêu mình.
Sau khi bình ổn tâm tình, Tạ Kiến Vi chủ động gợi chuyện.
“Anh muốn giết chính bản thân mình, em tuyệt đối không cho phép. Nhưng ký ức không liền mạch cũng chẳng thể mặc kệ được, nên em và Nhan Kha đã đưa ra một phương án điều trị.”
“Điều trị như thế nào?”
Tạ Kiến Vi nở nụ cười: “Xâm nhập vào giấc mơ của anh, giúp anh tháo gỡ vướng mắc trong lòng.”
Lục Ly cảm thấy rất tò mò: “Xâm nhập vào giấc mơ?”
Tạ Kiến Vi gật đầu: “Giấc mơ của anh, khá là thú vị.”
Đầu óc Lục Ly hoàn toàn trống rỗng, hắn căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn có một chút bất an lờ mờ: “Anh không mơ gì bậy bạ chứ?”
Tạ Kiến Vi quở trách: “Giấc mộng nào em cũng không yêu anh, em đều vô cùng cặn bã, một là lòng ôm ánh trăng sáng, hai là đã có người yêu cũ khó quên, không thì cũng là một gã playboy chỉ chơi vui chứ không yêu thật.”
Lục Ly: “…”
Tạ Kiến Vi lại nói: “Giấc mơ nào anh cũng sắm vai một kẻ đáng thương, yêu em đến chết đi sống lại, nhưng toàn muốn mà không có được, nên luôn tìm cơ hội nhốt em vào phòng tối.”
Lục Ly: “…” Hắn tin, đây nhất định là giấc mơ của hắn, không sai vào đâu được.
Tạ Kiến Vi lườm hắn một cái, lại nói: “Vấn đề là anh còn rất ương ngạnh, em không diễn cặn bã một chút là anh liền thấy không đúng, tỉnh mộng ngay trong nháy mắt.”
Lục Ly giả vờ khụ một tiếng, hòng giảm bớt xấu hổ trong không khí.
Tạ Kiến Vi lập tức cười cong cả mắt, ngọt ngào nói: “Nhưng anh cũng rất đáng yêu, chỉ cần em chịu khổ một chút là anh đã khó chịu đến mức chẳng buồn nằm mộng nữa, thà tự ngược chết mình cũng không chịu để em khổ sở. Càng hoành tráng hơn chính là, em bị xe tông, thế nhưng anh lại làm em không bị đau dù là một chút, lợi hại dã man.”
Lục Ly cũng cười theo: “Nghe có vẻ rất thú vị.”
“Cực kỳ thú vị,” Tạ Kiến Vi hôn hắn, “Em rất biết ơn những giấc mộng của anh, chúng đã giúp em hiểu nên yêu anh như thế nào.”
Nghe Tạ Kiến Vi nói yêu mình, Lục Ly vẫn cảm thấy sai sai.
Nhưng Tạ Kiến Vi không vội, anh đã biết yêu một người thì phải làm sao, anh có đủ thời gian để khiến Lục Ly hiểu rằng anh thật sự thương hắn.
Lục Ly chợt hỏi: “Em đã trấn an được bao nhiêu nhân cách rồi?”
Tạ Kiến Vi đáp: “Anh là nhân cách cuối cùng.”
Lục Ly nói: “Trấn an toàn bộ là có thể dung hợp à?”
Tạ Kiến Vi: “Đúng.”
Thực ra, Lục Ly cảm thấy như hiện giờ cũng rất tốt.
Tạ Kiến Vi rất hiểu hắn, lập tức bảo: “Phải dung hợp, những nhân cách khác chỉ tạm ngủ thôi, chờ khi tỉnh dậy các anh lại bắt đầu tự tiêu diệt lẫn nhau.”
Lục Ly vẫn muốn giết bọn họ.
Tạ Kiến Vi lại nói: “Đừng giả vờ ngớ ngẩn, chờ dung hợp xong, anh chính là anh, Lục Ly, anh vẫn luôn là Lục Ly.”
Lục Ly đã nghĩ thông rồi, nếu Tạ Kiến Vi thật sự thương hắn (cứ tạm tin như vậy), vậy thì hắn cũng không muốn chết nữa. Thứ hắn vất vả lắm mới có được, sao đành lòng để tuột khỏi tầm tay?
Nếu giết chết bọn họ khiến mình cũng chết, vậy dung hợp xem ra lại hợp lý hơn.
Thấy Lục Ly đã nghĩ thông, Tạ Kiến Vi lại hỏi: “Trong trận quyết đấu cuối cùng giữa anh và vua Bách Chi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể kể hết với em không?”
Lục Ly: “Chẳng có gì hay mà kể.”
Tạ Kiến Vi nói: “Nhưng nó là thủ phạm khiến anh bị phân liệt nhân cách.”
Lục Ly chợt nheo mắt lại: “Nó chết rồi.”
Tạ Kiến Vi: “Nó bám vào tinh thần của anh.”
Lục Ly khẽ run lên, một lúc lâu sau mới nói: “Thì ra là vậy.”
Tạ Kiến Vi hỏi hắn: “Là vậy là sao?”
Lục Ly trả lời: “Nó nói nó sẽ không chết, nói bất kể thế nào anh cũng không thể giết được nó. Có lẽ bám vào tinh thần chính là nước cờ bí mật của nó đi.”
Tạ Kiến Vi lại hỏi: “Có thể nói cho em biết, lúc quyết chiến với nó, vì sao anh lại cắt đứt liên lạc với em không?”
Lục Ly khựng lại một chút, xong mới nói: “Nó cho anh xem vài thứ.”
“Cái gì vậy?”
Lục Ly: “Tương lai của em nếu không gặp phải anh.”
Tạ Kiến Vi ngẩn người: “Không gặp phải anh?”
Đôi mắt Lục Ly chợt lóe, hắn nhẹ giọng nói: “Ừ, không gặp anh, em sẽ anh được một trung đoàn hải tặc cứu, sau đó mượn thế lực vũ trang của bọn họ để đánh chiếm dải Ngân Hà, cuối cùng xây dựng lại Liên bang, trở thành Chủ tịch Liên bang Đệ nhất, dẫn dắt nhân loại đi tới một tương lai phồn vinh thịnh vượng.”
“…” Tạ Kiến Vi im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Có phải em còn gặp một ý trung nhân họ Hứa hay không?”
Lục Ly trả lời: “Em cưới vị hôn thê của mình, nhưng không may cô ta đã bỏ mạng trong chiến tranh, sau này em vẫn duy trì trạng thái độc thân, mãi đến khi gặp được một người đàn ông họ Hứa. Ừm, người này hơi giống vị hôn thê của em, rất gái tính, tiếp nữa em ở bên cạnh hắn ta.”
Tạ Kiến Vi nghe mà lòng tràn đầy mấy tiếng đờ mờ: “Vậy mà anh cũng tin?”
Lục Ly nói: “Rất logic.”
Tạ Kiến Vi: “Nhưng anh phải biết, nếu không gặp được anh, em đã chết từ lâu lắm rồi.”
Lục Ly nhìn anh: “Lúc ấy anh không biết.”
Tạ Kiến Vi dở khóc dở cười: “Dù vậy anh cũng đâu cần phải tin, cái gì gọi là tương lai nếu không gặp được anh? Em gặp anh là chuyện đã xảy ra rồi, chuyện đã qua còn có thể thay đổi được hay sao?”
Logic ở đâu, hợp lý ở chỗ nào, hảảảảảả? Nhưng ngẫm lại cái logic trong một đống giấc mơ chết tiệt của đại Ly, Tạ Kiến Vi cảm thấy hắn bị lừa cũng là điều dễ hiểu.
Lục Ly cất giấu một tia cảm xúc dưới đáy mắt, nhưng lời nói ra lại thoải mái vô cùng: “Thật ra thì tin hay không tin cũng vậy, dù sao anh cũng phải giết chết nó.”
Tạ Kiến Vi nói: “Nó không chết hẳn.”
Lục Ly nhìn hắn, mỉm cười: “Có phải cũng sắp chết hẳn rồi không?”
Tạ Kiến Vi trả lời: “Còn lại một nó cuối cùng.”
Tuy Lục Ly không biết chuyện gì đã xảy ra trong những giấc mơ của mình, nhưng hắn rất hiểu Tạ Kiến Vi. Dựa vào khả năng quan sát tỉ mỉ của anh, chắc chắn sẽ phát hiện ra Nó, nếu đã phát hiện được, khẳng định anh sẽ tìm cách để giết Nó.
Cũng tốt, Nó đáng chết từ lâu lắm rồi.
Tạ Kiến Vi thương lượng với Lục Ly: “Trong giấc mộng sắp tới, anh mơ đẹp chút đi.”
Lục Ly nghiêm túc trả lời: “Nằm mơ là việc không cách nào khống chế được.”
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Anh đừng có nghĩ em cặn bã như vậy, anh xem, từ đầu đến cuối em chỉ có anh, chỉ yêu anh, chỉ lên giường với anh, cũng chỉ ở bên cạnh một mình anh…”
Lời nói ngọt như tẩm mật, Lục Ly không nhịn được mà hôn anh.
Tạ Kiến Vi cũng hôn đáp lại, sau đó tiếp tục bảo: “Ngay cả tên của vị hôn thê em cũng quên rồi, làm sao có thể yêu cô ta được? Còn yêu đến mức vài năm sau tìm một người đàn ông trông giống cô ta?”
Lục Ly ngừng một chút, nói: “Ừ, em không yêu cô ta.”
Tạ Kiến Vi rất tò mò: “Sao anh lại cảm thấy em là trai thẳng thế?”
Lục Ly hờn dỗi nói: “Chẳng phải em có vị hôn thê à.”
Tạ Kiến Vi cạn lời: “Hôn nhân chính trị, anh không hiểu hả?”
Lục Ly cực kỳ ngoan: “Giờ đã hiểu rồi.”
Tạ Kiến Vi rất vui vẻ, cân nhắc một chút lại nói: “Em cảm thấy hẳn là mình không thẳng lắm đâu, nhỉ?”
Lục Ly: “…”
Tạ Kiến Vi tiếp lời: “Mới gặp anh không bao lâu em đã phát hiện tâm tư của anh đối với em, nhưng chẳng những không chán ghét mà em còn tán tỉnh lại anh nữa…”
Lục Ly im lặng.
Tạ Kiến Vi tổng kết: “Trai thẳng sẽ như vậy à?”
Lục Ly không nhịn được, nói: “Không cho phép để ý người đàn ông khác.”
Tạ Kiến Vi cười cười: “Đương nhiên là không rồi, chỉ thích đại Ly của em thôi.” Nói xong anh còn liếc nhìn đũng quần hắn.
Đại Ly bị ánh mắt anh làm cho lập tức chào cờ.
Tạ Kiến Vi cười ha ha: “Đại Ly cũng chỉ thích em.”
Lục Ly làm sao chịu được sự quyến rũ này, vốn đã hôn đến lửa nóng ngập lòng, nên hắn dứt khoát không hàn huyên nữa, tâm sự bên dưới trước rồi sẽ tính sau.
Sau khi chọt Quân sư nhà mình đến mức toàn thân mềm ra như nước, ngài Nguyên soái mới hiểu bản thân ngu ngốc bao nhiêu. Người này giống trai thẳng ở chỗ nào?
Mà mặc kệ thẳng hay cong, dù sao đối phương cũng chỉ có thể như vậy ở dưới thân mình.
Nghĩ nghĩ, hắn lại nâng cặp chân dài thẳng tắp của người nọ lên, đâm mạnh vào.
Tạ Kiến Vi không biết mình đã về phủ Nguyên soái như thế nào, sau khi nằm yên trong ổ chăn của mình, còn không quên dặn dò Lục Ly: “Có nhớ thu dọn phòng trị liệu hay không đấy?” Tuy Nhan Kha không phải người ngoài, nhưng vẫn là vô cùng xấu hổ.
Lục Ly nói: “Yên tâm, dọn rồi.”
Tạ Kiến Vi lại hỏi: “Hôm nay anh không ra ngoài à?”
Ngài Nguyên soái bận rộn suốt ngày chuẩn bị nghỉ phép: “Không đi đâu cả.”
Tạ Kiến Vi cũng chẳng muốn hắn rời đi: “Thỉnh thoảng lén làm biếng một chút cũng tốt.”
Lục Ly lại nói: “Nếu em quấn lấy anh, anh chỉ muốn ngày ngày đều làm biếng.”
Tạ Kiến Vi: “Thế thì không được, chậm trễ chính sự.”
Lục Ly muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Bấy giờ Tạ Kiến Vi mới nhớ ra, ký ức các nhân cách của bọn hắn không liên kết với nhau, chuyện người trước đã làm người sau vẫn không biết được. Vì thế, anh nói: “Từ nay về sau, anh đi đâu em cũng đi cùng với anh.”
Hai mắt Lục Ly sáng rực: “Đi công tác cùng anh?”
Tạ Kiến Vi nói: “Không chỉ đi công tác, anh đi họp với mấy lão già em cũng sẽ đi theo.”
Lục Ly ngồi thụp xuống: “Em…”
Tạ Kiến Vi nhìn hắn: “Không được à?”
“Được được được!” Lục Ly mỉm cười, “Có em ở đó, chắc chắn bọn họ sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều.”
Tạ Kiến Vi lại nói: “Nếu em đoạt mất vị trí của anh, thì anh đừng hối hận.”
Lục Ly: “Tất cả những gì anh có, em muốn thì cứ lấy. Anh chỉ sợ em không muốn mà thôi.” Chẳng muốn gỉ cả, cuối cùng ngay cả hắn cũng không muốn nốt.
Tạ Kiến Vi cười, mắng hắn: “Không biết tốt xấu.”
Lục Ly nói: “Chỉ cần biết em là đã đủ rồi.”
Tạ Kiến Vi bật cười: “Miệng bôi mật à? Ngọt vậy.”
Lục Ly lại bảo: “Oan cho anh quá, sao anh có thể ngọt bằng em được.” Dứt lời, hắn còn không biết xấu hổ mà nói, “Hai cái miệng đều rất ngọt.”
Đùa giỡn với hắn thêm một lúc, Tạ Kiến Vi ngồi dậy nói: “Em đi nấu cơm, trưa nay anh muốn ăn gì?”
Lục Ly kinh ngạc: “Nấu cơm thế nào?” Hắn suy nghĩ theo bản năng: chẳng phải chỉ cần đi cài đặt AI thôi à.
Tạ Kiến Vi liếc hắn một cái: “Anh có một giấc mơ, trong đó em là đầu bếp hàng đầu, đồ ăn nấu ra cả thế giới đều khen tấm tắc. Khổ nỗi, em căn bản không biết nấu, cho nên chỉ đành khổ luyện thôi. Để thỏa mãn yêu cầu của ngài Lục, em đã rất nhọc lòng đấy.”
Lục Ly hỏi: “Còn có chuyện tốt như vậy?”
Tạ Kiến Vi đáp: “Tốt lắm, anh còn là một tên mắc bệnh kén ăn, chỉ nuốt trôi những thứ em làm. Nhưng đồ ăn em làm còn không qua được cửa của người ăn thử, chỉ biết mở mắt trừng trừng nhìn anh nhịn đói. Anh nói xem, em có cuống lên không?”
Lục Ly hắng giọng: “… Chẳng biết tên nào lại mơ một giấc mơ không biết xấu hổ như thế nhỉ.”
Nhìn hắn có thể lấy chuyện này ra đùa cợt, Tạ Kiến Vi cảm thấy hắn đã thực sự phối hợp rồi, việc dung hợp sẽ nhanh thôi. Thần kinh được thả lỏng, tâm tình cũng tốt đẹp hơn, anh nói: “Chờ đi, cho anh nếm thử tay nghề của em.”
Làm sao Lục Ly chờ được? Hắn theo anh vào phòng bếp ở cách vách, nhìn đồ đạc bố trí bên trong lại càng ngạc nhiên hơn: “Em còn biết dùng những dụng cụ cổ xưa như vậy.”
Tạ Kiến Vi nói: “Ai bảo anh toàn mơ về Địa Cầu xa xưa chứ. Luc trước thật không nhận ra anh là một người hoài cổ đấy.”
Lục Ly nở nụ cười: “Đồ đạc ngày xưa rất thú vị.”
Mắt thấy Tạ Kiến Vi sử dụng các loại nồi niêu xoong chảo một cách nhuần nhuyễn, Lục Ly liền biết Quân sư của hắn đã thật sự hao tổn tâm tư.
Chẳng bao lâu sau, ba món mặn một món canh đẹp mắt đã được bày ở trên bàn. Lục Ly được yêu thương mà sinh kinh ngạc.
“Thơm quá.”
Tạ Kiến Vi hừ một tiếng: “Dù sao cũng là đầu bếp trứ danh mà.”
Lục Ly nói: “Tiếc là anh không nhớ được chuyện trong mơ.”
Tạ Kiến Vi liền bảo: “Không nhớ cũng có sao đâu, chỉ là vài chuyện vặt.” Tuy nói vậy, nhưng lòng anh thầm nghĩ, đừng nhớ vẫn tốt hơn, dù có vài giấc mơ khá ngọt, nhưng có mấy cái ngược đến nát lòng, nhất là cái giấc mơ có hai nhân cách kia… Ngẫm lại, Tạ Kiến Vi không khỏi cảm thấy mình rất khốn nạn, rõ ràng là bắt cá hai tay, dù hai con cá này đều do một con tách ra cả.
Lục Ly lại tiếc nuối thực sự. Hắn cứ cảm thấy mình đã mơ rất nhiều “giấc mộng đẹp”, nhưng kết quả tỉnh lại toàn quên.
Hai người cùng ăn cơm trưa, buổi chiều không có việc gì làm, tranh thủ nghỉ ngơi trong phủ Nguyên soái.
Lục Ly hỏi Tạ Kiến Vi về chuyện trong mơ, anh liền chọn vài cái thú vị để kể cho hắn.
Kể xong, anh lại nhớ đến Lauren và Nhan Kha, lên tiếng hỏi: “Sao anh có thể nghĩ đến việc ghép đôi cho bọn họ?”
Lục Ly trả lời vô cùng bình tĩnh: “Lauren thích Nhan Kha.”
“Hả?” Tạ Kiến Vi chớp mắt mấy cái, “Từ lúc nào.”
Lục Ly nói: “Từ nhiều năm rồi. Em còn nhớ không, có một lần Lauren bị thương, được chữa trị thật lâu, khi ấy Nhan Kha chính là bác sĩ điều trị.”
Tạ Kiến Vi vẫn nhớ, vào thời chiến, vị tướng cầm quân nào chẳng trải qua giai đoạn nửa chết nửa sống một đôi lần.
Lục Ly lại bảo: “Cụ thể anh không rõ lắm, dù sao sau khi khỏi bệnh Lauren đã chạy tới tìm anh, hỏi bác sĩ phụ trách chính là ai, anh nói là người của em, tên Nhan Khả.”
“Là Nhan Kha, không có dấu hỏi(*).” Tạ Kiến Vi dừng một chút, sau mới nói: “Nhan Kha thẳng…” Thậm chí còn thẳng đuột, chỉ thích em gái ngực bự, Tạ Kiến Vi rất hiểu anh ta.
(*) Nguyên văn: “Là Nhan Kha, bên cạnh còn thêm một chữ Mộc” (nhìn hán tự là sẽ hiểu nha: mộc[木] khả[可] = kha[柯]) mạn phép được Việt hóa cho đỡ lằng nhằng.
Lục Ly gật đầu: “Anh đã nói với Lauren, hắn cũng biết rồi, nên nhiều năm trôi qua như vậy mà hắn có bày tỏ gì đâu.”
Tạ Kiến Vi nói: “Mấy năm nay Lauren cũng không nhàn rỗi, trêu hoa ghẹo nguyệt thành tiếng cơ mà.”
Lục Ly hừ một tiếng: “Làm màu thế thôi.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Lục Ly nói: “Nhắc đến hắn làm gì, thỏ đế(*), đáng đời.”
(*) Nguyên văn: 怂包: túng bao: cũng na ná nhát như thỏ đế
Tạ Kiến Vi liếc mắt nhìn hắn.
Lục Ly liền thanh minh: “Anh không nhát chết.” Biết Tạ Kiến Vi không yêu mình, nhưng hắn cũng không chịu thả người đi, cần gì quan tâm đối phương thích ai, chiếm trước mới là lẽ phải.
Tạ Kiến Vi thầm nghĩ, anh không nhát, nhưng lại hơi ngu ngốc!
Đến tối, Lục Ly chủ động nói: “Bắt đầu trị liệu chưa?” Hắn không muốn để Nó tồn tại, có thể giết Nó thật nhanh, hắn cũng yên tâm.
Tạ Kiến Vi tán thành: “Bắt đầu đi, em lập tức gọi Nhan Kha.”
Nhan Kha lết đôi chân run tới phòng trị liệu. Anh sợ ngài Nguyên soái một lời không hợp liền giết chết mình, đến lúc đó chắc chắn Quân sư Tạ sẽ không thể bảo vệ anh! Anh mới sống không đến bốn chục năm, còn chưa đi hết một phần tư cuộc đời mà, anh không muốn chết QAQ!
Lục Ly đối với Nhan Kha rất ôn hòa, còn chào hỏi anh: “Bác sĩ Nhan, buổi tối vui vẻ.”
Nhan Kha súyt thì quỳ xuống.
Tạ Kiến Vi nói: “Được rồi, đừng dọa người ta.”
Lục Ly cười cười: “Không ngờ Bác sĩ Nhan còn rất là thân thiện.”
Nhan Kha thầm nghĩ, rốt cuộc thì ngài có hiểu lầm gì tôi không vậy, ngài Nguyên soái? Con người tôi thật sự chẳng liên quan gì đến hai chữ “cool ngầu” đâu!
Trước khi ngủ, Lục Ly còn đòi một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Tạ Kiến Vi hôn hắn một cái, dặn dò: “Nhất định phải mơ đẹp.”
Lục Ly nói: “Có thể mơ thấy em, tất cả đều là mộng đẹp.”
Này cũng chưa chắc, là người vây xem toàn bộ quá trình, Nhan Kha thầm nói ở trong lòng. Anh đã được chứng kiến rồi, kỹ năng tự ngược đến sống dở chết dở của ngài Nguyên soái thực sự đạt điểm tối đa.
Tạ Kiến Vi vẫn không yên lòng: “Nhất định không được cho em làm cặn bã nữa, biết chưa?”
Lục Ly nói: “Yên tâm, em là người tốt nhất thế giới, ừm, trong mơ.”
Tạ Kiến Vi vẫn có một chút dự cảm chẳng lành. Nhưng anh lại cảm thấy hẳn là sẽ không sao, anh đã nói rõ với Lục Ly rồi, nhớ đến giấc mơ Lục Ly làm quỷ, cùng vì hai người mở rộng cửa lòng nên vừa ấm áp lại vừa đáng yêu, cả quá trình đều ngọt ngào như mật.
Nghĩ vậy, Tạ Kiến Vi liền cảm thấy nắm chắc giấc mộng cuối cùng này hơn.
Anh phải đợi thêm một lát, vì chỉ khi Lục Ly ngủ say anh mới có thể xâm nhập vào giấc mơ của hắn.
Trong lúc ấy, Nhan Kha nhỏ giọng hỏi: “Boss à, cậu đã nói chuyện với ngài Nguyên soái chưa?”
Tạ Kiến Vi đáp: “Nói rồi, không có vấn đề gì.”
Nhan Kha nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt quá.”
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Chỉ cần giết chết Nó trong giấc mơ này, tất cả sẽ trở nên tốt đẹp.”
Nhan Kha bất giác dựng một lá cờ tinh thần: “Chắc chắn không thành vấn đề.” Nó đã ngu hết bảy giấc mộng rồi, đến lượt cuối cùng, khẳng định cũng không thông minh hơn được chút nào đâu.
Nguyên soái và Quân sư đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể đồng lòng!
Tạ Kiến Vi đi vào giấc mơ với một tâm tình tốt. Sau một khoảng thời gian để thích nghi, anh…
Nhan Kha: “…”
Tạ Kiến Vi cũng chẳng biết phải nói gì.
Lần này anh không khốn nạn, hoàn toàn không, thậm chí còn là một đóa sen trắng tỏa hương ngào ngạt (bạch liên hoa theo nghĩa tốt).
Nhan Kha sắp xếp câu từ: “Tôi cảm thấy hẳn nên gọi là Mary Sue… À không, là Tom Sue.”
Tạ Kiến Vi thở dài một hơi thật mạnh.
Hình tượng của anh lần này quá hoàn mỹ, chỉ thiếu mỗi ba chữ “vạn người mê” lơ lửng ở trên đỉnh đầu.
Bất chợt, anh không khỏi nhớ lại câu nói trước khi ngủ của Lục Ly: “Em là người tốt nhất trong mơ.”
Thật đúng là siêu tốt, người gặp người thích, hoa thấy hoa nở, xe đi nganh cũng phải đạp phanh.
Anh đi trên đường, bất kể nam nữ già trẻ đều sẽ quay lại nhìn anh: dắt chó chó chạy không biết; lái xe đèn xanh cũng chẳng thèm đi; ngay cả tên trộm đang lấm la lấm lét hành nghề cũng quên thao tác, cầm tang vật trên tay đứng ngốc chờ bị bắt; đáng thương chính là cảnh sát đi bắt hắn cũng trở nên ngây dại, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ của mình…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...