"Ưm..." Lúc này lông mi Tô Dật Nhiên khẽ run, như là muốn tỉnh lại.
Lâm Yến vội vàng ngồi thẳng trở lại, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng nói: "Nhiên Nhiên? Tỉnh rồi?"
Tô Dật Nhiên mở mắt ra, còn có chút mơ hồ, một lát sau mới phản ứng lại: "Hửm? Đến rồi sao?" Thanh âm có chút mềm mại sau khi tỉnh dậy.
Lâm Yến nhẹ giọng đáp: "Đến rồi, đầu còn choáng không, còn có thể tự đi được không? Có muốn anh ôm em vào không?"
Anh thầm mong Tô Dật Nhiên sẽ đáp ứng, như vậy anh có thể ôm cậu vào trong.
Nhưng Tô Dật Nhiên lại không hiểu được tâm tư nhỏ đó của anh, vô tình cự tuyệt: "Không cần đâu, em tự đi được, hôm nay lại phiền học trưởng rồi."
Nói xong, cậu cười trừ với Lâm Yến, cảm thấy tối nay mình thực sự làm phiền Lâm Yến, uống say còn bảo người ta đưa mình về nhà.
Lâm Yến trong lòng còn tiếc nuối vì không thể ôm cậu, ngữ khí có chút mất mát: "Không sao, không phiền."
Tô Dật Nhiên không hiểu vì sao anh đột nhiên tâm tình mất mát, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, mặc dù hiện tại cậu đã tỉnh táo hơn chút, nhưng đầu vẫn còn chút choáng váng.
Mở cửa xuống xe, nói: "Vậy em vào trước đây, học trưởng đi về cẩn thận, về đến nhà thì gọi cho em."
"Ừm, tạm biệt." Lâm Yến trả lời, nhìn chăm chú Tô Dật Nhiên đi vào, mới khởi động xe rời đi.
Mẹ Tô còn chưa nghỉ ngơi, thấy Tô Dật Nhiên về, bước chân có chút kinh ngạc, vội vàng quan tâm hỏi: "Sao về muộn như vậy, uống rượu sao?"
"Cùng bạn học tụ tập, uống chút rượu ạ." Tô Dật Nhiên ngồi trên sô pha, khó chịu xoa xoa thái dương.
Thấy vậy, mẹ Tô lo lắng nói: "Lát nữa mẹ làm canh giải rượu cho con, uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn."
Tô Dật Nhiên: "Vâng, cảm ơn mẹ."
"Khách khí với mẹ làm gì, lên tầng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa mẹ bưng lên cho con." Mẹ Tô nói xong đi vào bếp.
Tô Dật Nhiên cảm thấy chóng mặt đầu cũng có chút khó chịu, liền đứng dậy lên tầng.
Trở về phòng, Tô Dật Nhiên nằm trên giường không quá mười phút, mẹ Tô bưng canh đi vào, "Dậy uống trước rồi nghỉ ngơi, nếu không ngày mai tỉnh lại càng đau đầu hơn."
Tô Dật Nhiên ngồi dậy cầm lấy bát, uống hai ngụm, vị gừng trong miệng thật khó nuốt xuống, cậu ghét nhất là gừng, nhưng vẫn cố gắng uống hết.
"Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi." Mẹ Tô nhận lấy bát.
Tô Dật Nhiên: "Vâng, mẹ cũng đi nghỉ sớm đi ạ."
Chờ sau khi mẹ Tô đi ra ngoài, Tô Dật Nhiên lại nằm một chút, cảm thấy khá hơn một chút, mới đứng dậy đi về phía phòng tắm, mùi rượu trên người khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, không tắm rửa cậu không ngủ được.
Tô Dật Nhiên vừa tắm rửa xong đi ra, điện thoại đặt ở trên giường liền vang lên, Tô Dật Nhiên cầm lấy điện thoại, nhìn ghi chú trên màn hình, là Lâm Yến gọi tới.
Có chút nghi hoặc, Lâm Yến muộn thế này gọi điện làm gì, bất quá vẫn nhận máy: "Alo, học trưởng?"
"Ừm, anh về đến nhà rồi." Bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp của Lâm Yến.
"Hả? À...!Vâng, vậy học trưởng nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay cảm ơn anh." Tô Dật Nhiên nhớ rằng cậu đã bảo Lâm Yến sau khi về đến nhà thì gọi cho cậu, vốn chỉ là khách khí một chút, không ngờ tới Lâm Yến thực sự gọi tới.
Lâm Yến trả lời: "Em cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."
"Vâng, anh ngủ ngon."
Lâm Yến nhìn màn hình tối đen, bên tai quanh quẩn lời chúc ngủ ngon của Tô Dật Nhiên, cảm thấy mãn nguyện mà chìm vào giấc ngủ.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Dật Nhiên đang định nằm xuống nghỉ ngơi, điện thoại lại vang lên.
Tô Dật Nhiên đành phải đứng dậy cầm lấy điện thoại, lần này là Quý Dục gọi tới, Tô Dật Nhiên buộc phải nhận điện thoại, giọng điệu hơi khó chịu: "Quý Dục, tốt nhất cậu có chuyện gì quan trọng! Muộn thế này cậu gọi điện làm gì?"
Quý Dục vì gọi mãi cho Tô Dật Nhiên không được, lo lắng không ngủ được, cuối cùng cũng gọi được, còn chưa mở miệng đã bị Tô Dật Nhiên giáo huấn một trận, có chút ủy khuất, "Tôi đây không phải lo lắng cho cậu sao? Cậu bỏ đi mà không nói với tôi một tiếng, còn hung dữ với tôi."
Tô Dật Nhiên đột nhiên nhớ tới, hình như cậu nói với Quý Dục mà đã đi rồi, chột dạ sờ sờ mũi, có chút xấu hổ: "Xin lỗi, tôi quên mất."
Quý Dục cũng không trách, "Không có việc gì không có việc gì, là tôi bảo cậu tới mà quan tâm đến cậu." Lập tức hắn lại thử hỏi: "Hmm, Nhiên Nhiên cậu về cùng ai?"
Tô Dật Nhiên: "Là Lâm Yến đưa tôi về, tôi gặp anh ấy lúc đi vệ sinh."
"Tên kia không có làm cái gì chứ?!" Quý Dục nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Dật Nhiên cảm thấy có chút khó hiểu: "Anh ấy có thể làm gì chứ?"
Nhắc tới Quý Dục liền nổi giận: "Mẹ kiếp, cậu không biết hắn ta..."
Nói đến đây hắn nhớ tới cái gì lại lập tức ngừng lại, Lâm Yến hiện tại vẫn chưa có biểu lộ tâm tư với Tô Dật Nhiên, chính mình hiện tại nói ra chẳng phải là giúp anh ta?
"Anh ấy sao cơ?" Tô Dật Nhiên thấy Quý Dục chỉ nói được một nửa, nghi hoặc hỏi.
Quý Dục chỉ có thể mơ hồ nói: "Không, không có gì, chỉ cần cậu không sao là tốt rồi."
Tô Dật Nhiên cảm thấy mình có chút khó hiểu, nhưng hiện tại cậu thật sự buồn ngủ, cũng không có tinh lực để hỏi tiếp, "Vậy không có việc gì thì tôi cúp máy trước đây."
Quý Dục: "Ừm, cậu ngủ đi, ngủ ngon."
Tô Dật Nhiên cúp điện thoại, lại nằm xuống, lần này cuối cùng cũng có thể ngủ.
——————
Sau khi tốt nghiệp, Tô Dật Nhiên ở nhà nửa tháng sống như cá muối, mỗi ngày ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, ăn no, đọc sách, viết và vẽ, tận hưởng chính mình ở nhà.
Ngày hôm nay, bố Tô cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, trong bữa ăn, ông đề xuất để Tô Dật Nhiên ra ngoài luyện tập và rèn luyện, để cậu đến công ty làm một vị trí trên danh nghĩa, dù sao cũng tốt hơn mỗi ngày ở trong nhà.
Tô Dật Nhiên làm nũng không biết xấu hổ mà từ chối, nhưng lần này bố Tô kiên quyết nói rằng ông sẽ không chấp nhận bất kỳ ý kiến nào của cậu.
Bố Tô cũng không muốn cậu lập ra thành tựu gì, chỉ là thấy cậu mỗi ngày đều nhàn rỗi ở nhà, muốn cho cậu tìm chút việc để làm.
Ngày hôm sau, Tô Dật Nhiên đã bị bố Tô từ trong chăn gọi ra từ sáng sớm.
Tô Dật Nhiên còn ngái ngủ súc miệng xong liền xuống tầng ăn sáng.
Lúc ăn xong bữa sáng chuẩn bị đi, bố Tô thấy cậu ăn mặc luộm thuộm nên bảo cậu về phòng thay đồ.
Tô Dật Nhiên: "......."
Cậu mặc một chiếc áo len đơn giản cùng quần jean trắng bên dưới, chỗ nào là luộm thuộm chứ.
Tuy nhiên, cậu vẫn ngoan ngoãn trở về phòng và thay quần áo lần nữa.
Nếu như bộ trang phục vừa rồi khiến Tô Dật Nhiên thoạt nhìn tràn đầy trẻ trung, thì lần này thay bằng áo sơ mi trắng bên ngoài mặc một bộ âu phục màu trắng gạo, giống như một thiếu gia cao quý tao nhã.
Bố Tô lúc này mới hài lòng gật đầu, cuối cùng hai người cũng đi ra ngoài.
Đến công ty, bố Tô bảo thư ký dẫn Tô Dật Nhiên đi làm quen một chút.
Thư ký đầu tiên dẫn Tô Dật Nhiên đi một vòng công ty, sau đó dẫn cậu đến nơi làm việc của các nhân viên khác.
Thư ký vỗ tay ý bảo mọi người đang làm việc nhìn qua, "Mọi người trước hết dừng việc đang làm một chút."
Mọi người nghe thấy tiếng động đều ngừng làm việc, nhìn sang thì thấy một thanh niên đặc biệt ưa nhìn đang đứng bên cạnh thư ký.
Thấy mọi người nhìn qua, thư ký giới thiệu: "Vị này là phó giám đốc mới của công ty chúng ta, phó giám đốc Tô, sau này sẽ chủ yếu quản lý bộ phận của chúng ta.
Mọi người nhiệt liệt hoan nghênh."
Tô Dật Nhiên sau khi thư ký nói xong mới mở miệng: "Chào mọi người, tôi là Tô Dật Nhiên, hy vọng sau này có thể hòa thuận với mọi người trong tương lai."
Mọi người chỉ ngẩn người, nhất thời không ai nói gì.
Thấy vậy, thư ký liếc nhìn Tô Dật Nhiên ở bên cạnh, lo lắng cậu sẽ tức giận nên vỗ bàn nhắc nhở bọn họ.
Cuối cùng cũng có người phản ứng lại, vội vàng nói: "A.....!Hoan nghênh Tô phó tổng."
"A, đúng đúng, hoan nghênh Tô phó tổng đến công ty chúng ta."
"Hoan nghênh hoan nghênh, sau này nếu có gì khó khăn thì mọi người giúp đỡ lẫn nhau."
Bọn họ còn không biết, vị phó tổng giám đốc này là con trai của chủ tịch bọn họ.
Tô Dật Nhiên cười thân thiện, "Sau này xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn."
Tất cả mọi người lại yên tĩnh trở lại, trong đầu lúc này chỉ có một ý niệm: Cậu cười lên trông càng đẹp hơn!
Thư ký thấy thế trong lòng thở dài, Tô phó tổng tướng mạo quả thật xuất chúng, lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy cũng nhịn không được nhìn chằm chằm vào cậu.
Bất quá cũng may Tô Dật Nhiên không có để ý những thứ này, chào hỏi xong liền được thư ký dẫn đi xuống văn phòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...