Tô Dật Nhiên ngồi trong phòng làm việc, thư ký ở một bên báo cáo lịch trình của ngày hôm nay.
Cuối cùng, thư ký nói: "Phó tổng, hôm qua công ty Vân Hối gọi điện hẹn trước, nói muốn gặp ngài."
Tô Dật Nhiên xoay bút dừng một chút, hỏi: "Lúc nào?"
Thư ký: "Chiều nay, anh ta còn nói nếu ngài không có thời gian, anh ta có thể tự đến công ty tìm ngài."......
"Được, vậy bảo anh ấy ở phòng khách chờ tôi." Tô Dật Nhiên gật đầu, nói.
Thư ký nghe vậy có chút ngạc nhiên.
Công ty Vân Hối là công ty mới chuyển về nước gần đây, lần này tìm tới bọn họ hẳn là tới bàn chuyện hợp tác, phó tổng luôn hữu hảo với những người có thể thành đối tác hợp tác, sao lần này.....
Bất quá cô cũng không hỏi nhiều, Tô phó tổng có thể chính mình tự sắp xếp.
Thư ký: "Vâng, tôi sẽ lập tức đi thông báo." Nói xong liền đi ra ngoài.
Vân Hối.....
Tô Dật Nhiên biết đây là công ty của Lê gia, trước đây vẫn luôn phát triển ở nước ngoài, gần đây Lê Thư Ngôn về nước mới đưa nó vào trong nước.
Lê Thư Ngôn muốn tìm cậu?
Tô Dật Nhiên vừa nghĩ đến anh ta liền có chút đau đầu, hy vọng Lê Thư Ngôn tìm cậu để bàn chính sự, nếu không cậu nhất định sẽ bảo anh đi nếu anh làm lãng phí thời gian.
Buổi chiều, Tô Dật Nhiên xử lý xong văn kiện, đang dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
"Cộc cộc"
Có tiếng gõ cửa văn phòng.
"Mời vào."
Thư ký mở cửa đi vào, "Tô phó tổng, bên Vân Hối có người tới, hiện đang ở phòng khách chờ ngài."
Tô Dật Nhiên tùy ý nói: "Ừm, biết rồi, tôi lập tức qua đó."
"Vâng."
Sau khi thư ký đi ra ngoài, Tô Dật Nhiên ngồi lại một lúc, rồi mới đứng dậy đi đến phòng tiếp khách.
Trong phòng khách, Lê Thư Ngôn ngồi trên sô pha, có chút chờ đợi.
Anh ta biết mình hẹn riêng Tô Dật Nhiên chắc chắn sẽ không gặp anh ta, chỉ có thể mượn lý do công việc tới tìm cậu.
Lúc Tô Dật Nhiên đi vào, nhìn thấy Lê Thư ngôn đang ngẩn người ngồi trên sô pha trong phòng khách, sau khi ngồi xuống đối diện, cậu cười nói: "Anh Thư Ngôn hôm nay tới gặp em bàn chuyện làm ăn?"
Lê Thư Ngôn nhìn về phía Tô Dật Nhiên, nụ cười gượng gạo: "Tiểu Nhiên, giữa chúng ta nhất định phải xa cách như vậy sao?"
Tô Dật Nhiên nghe vậy chỉ mỉm cười.
Nếu như có thể cậu cũng không muốn lạnh nhạt với Lê Thư Ngôn như vậy, dù sao trước kia anh ta đối với mình rất tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là Lê Thư Ngôn không hề có tình cảm khác với cậu, bằng không thái độ mềm lòng của cậu sẽ chỉ cho anh ta thêm hy vọng.
Lê Thư Ngôn thấy vậy, cũng không nói gì thêm, nếu không Tô Dật Nhiên nhất định sẽ cảm thấy sốt ruột.
"Hôm nay anh đến để thảo luận về việc hợp tác với Tô thị.
Tiểu Nhiên cũng đã biết, Lê thị gần đây mới rời về trong nước, tình trạng và địa vị còn chưa ổn định, có thể hợp tác với Tô thị, một trong những công ty tốt nhất ở Vân Thành, chính là chiếm được chỗ đứng nhanh nhất biện pháp vững vàng nhất."
Tô Dật Nhiên nghe xong nhíu mày, không nói tiếp, mà cười như không cười nhìn về phía anh ta: "Vậy anh định thuyết phục công ty bọn em thế nào để hợp tác với anh?"
Cậu luôn công tư rõ ràng, cũng sẽ không niệm giao tình mà giúp đỡ người khác.
Lê Thư Ngôn cười khẽ, nói: "Công ty bọn anh là công nghệ năng lượng mới, hiện tại công nghệ sử dụng năng lượng mới trong nước vẫn chưa phát triển, vì vậy chỉ chiếm một phần rất nhỏ của tổng năng lượng cần thiết trên thế giới, và nó có thể phát triển rất lớn trong tương lai.
Hợp tác với bọn anh, em sẽ không thua lỗ."
Trong những năm gần đây, trong nước thực sự coi trọng năng lượng mới, sự phát triển của ngành năng lượng mới vừa là phương tiện bổ sung hiệu quả cho toàn bộ hệ thống cung cấp năng lượng, vừa là biện pháp quan trọng để quản lý môi trường và bảo vệ sinh thái, hiện nay lựa chọn năng lượng sẽ đáp ứng nhu cầu phát triển bền vững của xã hội loài người.
Tô Dật Nhiên nghe vậy, trầm tư một chút, gật đầu nói: "Anh nói không sai, tổng quan nhìn vào thị trường chứng khoán trong nước, giá cổ phiếu năng lượng xanh đang tăng vọt và triển vọng phát triển trong tương lai thực sự rất rộng lớn."
"Đúng vậy." Lê Thư Ngôn cười hỏi: "Cho nên Tiểu Nhiên, lý do này của anh có thuyết phục được em đồng ý hợp tác không?"
Tô Dật Nhiên lại hỏi một đằng: "Anh Thư Ngôn, vậy đến lúc đó lợi nhuận chia thế nào đây?"
"Công ty bọn anh sẵn sàng nhượng 30% cổ phần."
Ba mươi phần trăm lợi nhuận đã rất hào phóng rồi, Tô Dật Nhiên nghĩ trong lòng, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười mặc cả, "Bốn mươi phần trăm, nếu không chúng ta không hợp tác."
Lê Thư Ngôn nghe vậy dừng một chút, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nói: "Được, bốn mươi phần trăm, vậy chúng ta ký hợp đồng?"
Tô Dật Nhiên nhìn bản hợp đồng trước mặt, nhướng mày: "Anh còn mang theo hợp đồng tới? Trước khi đến, anh không sợ hôm nay em không đồng ý hợp tác với anh sao?"
Lê Thư Ngôn mỉm cười, "Anh biết Tiểu Nhiên luôn luôn công tư rõ ràng, hơn nữa anh đủ tự tin mình có thể thuyết phục được em."
Tô Dật Nhiên cũng cười, sảng khoái ký hợp đồng.
Cuối cùng, cậu đưa tay về phía Lê Thư Ngôn, mỉm cười, "Hợp tác vui vẻ?"
Lê Thư Ngôn có chút si mê nhìn nụ cười của Tô Dật Nhiên, nắm lấy tay cậu: "Hợp tác vui vẻ."
Tô Dật Nhiên thấy thế cũng không nói gì, đối phương đưa tới cho cậu một thương vụ béo bở như vậy, nhưng sau khi nhìn anh ta nhìn chằm chằm vài lần, Tô Dật Nhiên tỏ vẻ mình rất hào phóng, nhìn thì nhìn đi.
Tâm trạng Tô Dật Nhiên cả buổi chiều đều rất tốt, buổi tối Lâm Yến gọi điện tới, nói muốn hẹn cậu đến nhà hàng lần trước ăn cơm, cậu cũng đồng ý.
Khi Tô Dật Nhiên đến, Lâm Yến đã đến.
Lúc ăn, Lâm Yến nhìn Tô Dật Nhiên, đột nhiên nói: "Em hôm nay tâm trạng có vẻ rất tốt."
Người nào có thể làm cho Tô Dật Nhiên vui vẻ như vậy, Lâm Yến ý vị có chút chịu đựng.
Tô Dật Nhiên ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc: "Biểu hiện của em rõ như vậy sao?"
Thật ra cũng không rõ ràng, chỉ là Lâm Yến vẫn luôn chú ý đến cậu.
Tô Dật Nhiên cười nói, "Thật ra cũng không có chuyện gì, hôm nay cùng Lê thị đàm phán thành một thương vụ, nhất định sẽ kiếm lời không lỗ."
Lâm Yến nhíu mày, "Lê thị? Lê Thư Ngôn?"
"Ừm, lần trước anh đã gặp anh ấy rồi ấy."
Nghe vậy, Lâm Yến nhíu mày càng chặt hơn.
Anh không chỉ gặp Lê Thư Ngôn qua một lần, mà còn có giao dịch kinh doanh với anh ta, người đàn ông đó là khẩu Phật tâm xà, Tô Dật Nhiên nói rằng làm ăn với anh ta chắc chắn sẽ kiếm được tiền, đó chắc chắn là cái cớ mà Lê Thư Ngôn đưa ra để tiếp cận cậu, thật không biết xấu hổ!
Lâm Yến có thể đã quên, mình cũng từng làm loại chuyện không biết xấu hổ này......
"Sao vậy? "Tô Dật Nhiên thấy Lâm Yến vẫn cau mày, vẻ mặt u ám, lên tiếng hỏi.
Lâm Yến nhìn có chút do dự mở miệng: "Em không sợ...!hắn ta sẽ tính kế em sao?
Lâm Yến trông giống như đang suy nghĩ cho cậu, nhưng thực tế anh đang âm thầm nói xấu Lê Thư Ngôn.
Tô Dật Nhiên cười cười: "Cái này thì không, anh ấy hẳn là sẽ không lừa em."
Vấn đề này vốn là sự hợp tác giữa hai công ty, là vấn đề đôi bên cùng có lợi, Lê Thư Ngôn dù thế nào cũng sẽ không lừa cậu.
Nghe giọng điệu tuyệt đối của cậu, Lâm Yến nghĩ rằng trong lòng Tô Dật Nhiên rất tin tưởng Lê Thư Ngôn.
Rõ ràng lúc ký hợp đồng với anh ta còn xác nhận lần nữa, cẩn thận như vậy.
Cũng đúng, cậu cùng Lê Thư Ngôn quen biết nhiều năm như vậy, mình chỉ là một tiền bối có quan hệ tốt với cậu, làm sao có thể so với Lê Thư Ngôn.
Lâm Yến trong lòng trầm âm nghĩ.
Nhìn khuôn mặt thanh tú của Tô Dật Nhiên trước mắt, trong đầu anh hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Anh muốn Tô Dật Nhiên chỉ thuộc về một mình anh...
Những người khác làm sao xứng nhìn cậu bằng ánh mắt dơ bẩn đó.
"Học trưởng? Anh không thoải mái ở đâu sao? Sao hôm nay lại thất thần vậy?"
Tô Dật Nhiên thấy Lâm Yến nhìn cậu chằm chằm, sắc mặt âm tình bất định, có chút lo lắng lên tiếng hỏi.
Lâm Yến lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tô Dật Nhiên trong đôi mắt sáng ngời mang theo chút lo lắng, như thể xua tan bóng tối trong lòng anh.
Lâm Yến rũ mi mắt, che khuất cảm xúc trong đáy mắt, ngữ khí bình thường: "Anh không sao, vừa mới nhớ tới một ít chuyện, xin lỗi."
Tô Dật Nhiên cho rằng anh có việc gấp, liền nói: "Học trưởng có việc gấp sao? Vậy bây giờ chúng ta đi thôi."
Lâm Yến tuy rằng rất muốn ở một mình với cậu, nhưng anh cảm thấy mình cần bình tĩnh lại một chút.
Nếu như thật sự làm chuyện gì tổn thương Tô Dật Nhiên, anh sẽ không tha thứ cho chính mình.
Tô Dật Nhiên đi ra khỏi nhà hàng, chỉ cảm thấy sau lưng có chút ớn lạnh.
Bây giờ đã là tháng mười, mặc dù không phải là mùa thu, nhưng buổi tối vẫn có chút lạnh.
Tô Dật Nhiên chào Lâm Yến ở bên cạnh: "Vậy em đi trước."
"Ừm, đi về cẩn thận."
Lâm Yến đứng tại chỗ, nhìn Tô Dật Nhiên rời đi, cho đến khi ngay cả đèn đuôi xe cũng không nhìn thấy, mới xoay người lái xe rời đi.
————————————
[Tiểu kịch trường]
Lâm Yến: (Thật lòng thành ý.jpg) Anh cảm thấy sự hợp tác giữa chúng ta là ông trời tác hợp.
Nhiên Nhiên: (Gật đầu.jpg) Hợp tác vui vẻ.
Lê Thư Ngôn: Anh cảm thấy lần hợp tác này của chúng ta quả thực đôi bên cùng có lợi.
Lâm Yến: (nổi giận đùng đùng.
jpg) Không biết xấu hổ!!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Nhiên Nhiên:?? Vẻ mặt khó hiểu.jpg.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...