Các Ngươi Không Thể Nào Xinh Đẹp Bằng Ta
Bây giờ Thời Giản không xuất hiện trong phòng ăn, cũng chứng tỏ một điều đã xảy ra.
Trước đó Trương Đống còn cho rằng biết đâu Thời Giản không sao, nhưng giờ phút này mọi thứ đã được chứng minh.
Anh ta cảm thấy trụ cột tinh thần của mình sụp đổ, người biểu hiện xuất sắc nhất tại hiện trường cũng đã chết.
Trương Đống lẩm bẩm chỉ đủ để bản thân nghe thấy: "Mình không nên tham lam điểm số này làm gì, ai có ngờ phó bản này lại không có manh mối chứ! "
Suy nghĩ hiện tại của Trương Đống là vô cùng hối hận, biết thế này, anh ta sẽ không bao giờ đến làm hướng dẫn viên cho người mới, nếu đổi một hướng dẫn viên mới có năng lực thì cũng sẽ không chết nhiều người như vậy.
Cô gái mặt quả táo cúi đầu, hốc mắt đỏ hoe, cô ta rất buồn, cô ta có ấn tượng khá tốt về Thời Giản, đêm hôm đó trời trở lạnh chính Thời Giản là người ôm chăn ra khỏi phòng trước.
Cô gái mặt quả táo cảm thấy có lẽ mình sẽ là người tiếp theo.
Lại có một người chết, phần lớn mọi người đều hướng ánh mắt về phía quản gia Đường, trong mắt mang theo tức giận, nhưng lại kiêng dè năng lực của đối phương nên chỉ dám phẫn hận mà không dám nói.
Quản gia Đường bị mọi người nhìn chằm chằm cũng không ăn điểm tâm.
Chỉ một ngày mà cơ thể ông ta đã từ béo ục trở lại gầy gò, ông ta đã tiêu hóa xong cô nàng thành thị.
Đối với việc thiếu một người, không phải ông ta tự mình giải quyết chuyện này vì thế cũng không truy cứu.
Muốn biến mất trong lâu đài Tường Vi là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đôi mắt màu vàng cam của ông ta lại dựng đồng tử lên, cong môi tưởng tượng cảnh Thời Giản chết thảm.
—— Trái tim và bộ não của món điểm tâm đó bị gai hoa tường vi đâm thủng, cô vẫn chưa chết hẳn, trơ mắt nhìn máu của mình bị dây leo hút cạn, cuối cùng tuyệt vọng mất đi hơi thở trong đau đớn và lạnh lẽo, còn hoa tường vi bám trên cửa sổ sẽ vì máu của cô mà trở nên tươi tắn hơn!
"Đùng——đùng——đùng——"
Tiếng bước chân không hề nặng nề, vì đi dép bông dùng một lần và đi trên thảm nên không gây ra tiếng động làm phiền người khác, nhưng vẫn đủ để cắt ngang trí tưởng tượng vui vẻ của quản gia Đường.
Cô gái mặc áo ngủ bằng lụa đen xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Không phải Thời Giản thì là ai?
Quản gia Đường: "! "
Những người còn lại: "! "
Sự im lặng bao trùm lâu đài Tường Vi vào sáng sớm.
Thời Giản không sợ bị người khác nhìn chằm chằm, cô bị nhìn chằm chằm mới là chuyện bình thường, chẳng qua vẫn phải nói gì đó.
Vì vậy Thời Giản lên tiếng: "Xin lỗi, tôi dậy muộn.
"
Căn phòng đó quá thoải mái, giường cũng mềm mại, nữ minh tinh vốn giỏi kiểm soát thời gian cũng hiếm khi ngủ quên.
"Cô chưa chết à?"
Có người kinh ngạc thốt lên.
Quản gia Đường: Cô ta chưa chết?!
Thời Giản nhíu mày: "Ai đi loan truyền tôi chết?"
Trương Đống và cô gái mặt quả táo đồng loạt lắc đầu: Không liên quan đến họ!
!
Thời Giản lên tầng hai vẫn có thể bình an vô sự đứng ở đây, Trương Đống không khỏi vui mừng, anh ta tò mò: "Trên đó thế nào, đã xảy ra chuyện gì thế?"
Có phải đại lão đã đá con mắt to kia, rồi lại đấm quản gia Đường nên mới bình an vô sự đứng ở đây không?
Thời Giản suy nghĩ một chút, quyết định nói thật: "Không có chuyện gì xảy ra cả.
"
Trương Đống ngây người: "Hả?"
Đúng vậy, không có chuyện gì xảy ra, ngay cả Thời Giản cũng cảm thấy khó tin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...