Tuy nhiên tư thế rời đi không thể luống cuống được.
Thời Giản còn chưa kịp nghĩ ra tư thế nào là oai phong nhất thì Kính Nữ như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên dừng động tác, cô ta nham hiểm nhìn chằm chằm Thời Giản, để lại một câu: "Tôi nhất định sẽ quay lại", sau đó cơ thể bắt đầu dần biến mất trong gương.
Câu nói đó khiến người ta sởn tóc gáy.
Ngụ ý rằng Thời Giản đã bị nhắm đến, đối phương không phải con người, Thời Giản ở ngoài sáng còn cô ta ở trong tối, cô ta mang theo lòng thù hận, có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để giết chết Thời Giản.
Thứ chưa biết mới là đáng sợ nhất.
Thời Giản: "! "
Cô nhìn Kính Nữ buông lời tàn nhẫn sắp biến mất, cười khẩy chế nhạo: "Bộ cô tưởng cô là sói à?"
Kính Nữ đã biến mất một nửa: Mẹ kiếp cái gì thế này?
Lúc mới nghe cô ta đe dọa, Thời Giản nói không sợ là giả, nhưng càng nghĩ càng thấy câu nói này cực kỳ quen thuộc, rất nhanh Thời Giản đã nghĩ ra, chẳng phải đây là câu thoại kinh điển của một con sói nào đó sao?
Đem lời đe dọa của Kính Nữ thay vào giọng điệu của con sói đó, Thời Giản không cảm thấy sợ hãi chút nào, thậm chí còn muốn cười.
Hơn nữa, hù dọa ai chứ!
Mặc dù cô thực sự rất dễ bị hù dọa, nhưng Kính Nữ không giải quyết cô ngay mà muốn sau này mới tính sổ, chẳng phải vẫn là không có cách đối phó với cô sao?
Ít nhất là bây giờ không có cách nào.
Ngay khi Kính Nữ biến mất, Thời Giản nghe thấy tiếng động phía sau: "Cô đang làm gì vậy?"
Thời Giản tinh thần sụp đổ: Lại nữa hả?
Cô nắm chặt chiếc ghế, quay lại thì thấy là quản gia Đường.
Quản gia Đường gầy như que củi đứng cách Thời Giản không xa, Thời Giản không biết ông ta đến từ lúc nào, hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân.
Thời Giản nhìn thấy sinh vật quen thuộc (?) vì thế tinh thần căng thẳng cũng dịu đi một chút, cô nói thật: "Tôi muốn bê ghế qua phòng khác.
"
Quản gia Đường không nói gì, bảo Thời Giản: "Các vị khách đã tập trung ở phòng ăn chuẩn bị dùng bữa sáng, làm phiền cô đi theo tôi.
"
!
Khi Thời Giản đến thì những người còn lại thực sự đã ngồi trong phòng ăn, từng người mặt mày đăm đăm, bữa sáng chắc chắn vẫn không thể ăn được.
Có người phàn nàn: "Tôi không muốn ở trong lâu đài biến thái này thêm một giây nào nữa, tàu hũ hình như làm từ não người, rắn chiên giòn ngụy trang thành quẩy chiên à, mẹ kiếp, một tòa lâu đài bày đặt kết hợp Đông Tây làm gì, vấn đề là không hề ăn được.
"
Thời Giản thì thầm hỏi Trương Đống: "Sau khi tôi rời đi, mọi người đã nghĩ ra cách đối phó chưa?"
Ánh mắt cô mang theo sự mong đợi, đây là vấn đề mà Thời Giản quan tâm nhất.
Nhưng vẫn khiến Thời Giản thất vọng, Trương Đống lắc đầu: "Chưa.
"
Không có manh mối gì.
Cả một ngày mọi người cũng không nghĩ ra cách nào để rời khỏi lâu đài Tường Vi, buổi tối nhóm thảo luận giải tán rất sớm, mạnh ai nấy trở về phòng của mình.
Quá đói rồi, phải đi ngủ sớm mới có thể giữ sức.
Vào ngày thứ hai ở đây, mọi người không ăn bất cứ thứ gì, nước trong lâu đài cũng không ai dám uống.
Dạ dày của ngôi sao Thời Giản vẫn có thể chịu đựng được, nhưng cũng cảm thấy hơi nóng ruột, không nhiều, chỉ một chút, có thể chịu được.
Thời Giản và cô nàng thành thị đều nằm trên giường của mình, không ai nói chuyện, cô nàng thành thị liếc nhìn Thời Giản, cũng bắt đầu kéo chăn nhắm mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...