Các Người Cứ Tiếp Tục Tôi Chỉ Đứng Xem Là Được
Thanh Vân tông nằm trên núi cao từ sườn núi sương mù vờn quanh giống như tiên cảnh, đoàn người đến chân núi cùng nhau xuống núi từng bước từng bước leo thang đi vào.
Trong Thanh Vân tông cấm ngự kiếm phi hành trừ những đệ tử hạch tâm.
Phạm Thiên leo được vài bước thang đã lười biếng nằm xuống rồi ánh mắt y đáng thương nhìn hai vị sư huynh " ta leo không nổi nữa "
Diệp Mặc cười " ta thấy đệ sắp biến thành tiểu trư rồi đi, nhìn đi cả người tròn tròn như quả bóng vậy "
các đệ tử khác ở sau nghe vậy đều che miệng cười, bọn họ suốt ngày bế quan tu luyện, không thì cũng làm nhiệm vụ một đám tu tiên cuồng ma, rất hiếm khi có chuyện vui để hóng.
Phạm Thiên khiếp sợ nhảy dựng lên " lục sư huynh huynh thật tàn nhẫn, sư huynh nhà ai lại đi chê sư đệ mình như vậy "
Kỹ năng diễn xuất là gì, chính là có thể lừa luôn cả bản thân thì mới có thể lừa được người khác.
Diệp Mặc khoanh tay Chiết Phiến phe phẩy " không tin đệ hỏi tam sư huynh "
Phạm Thiên nước mắt lưng tròng nhìn tam sư huynh rất có tâm thái nếu huynh dám chê ta sẽ khóc cho huynh xem.
Hàn Không Tuyệt mệt mỏi xoa xoa mi tâm rồi cúi người trực tiếp ôm Phạm Thiên vào trong lòng rồi trực tiếp đi lên trước.
Phạm Thiên được ôm khoé miệng vui vẻ nhếch lên còn nhìn lục sư huynh làm mặt quỷ.
Chưởng môn và bốn vị chưởng lão đều đứng trên cùng bậc thang để chờ, đương nhiên thứ bọn họ chờ là người hay linh thạch thì không biết.
Vừa lên đến nơi Chưởng môn đã hỏi " lão tam à được bao nhiêu linh thạch?"
" Tổng cộng có một tỉ năm trăm ngàn viên linh thạch thượng phẩm và hai tỉ chín trăm viên linh thạch trung phẩm, không có hạ phẩm "
Phạm Thiên liếc nhìn lục sư huynh ánh mắt cong cong rất vui vẻ bởi vì bọn họ thành công giấu quỹ đen.
Phạm Thiên và hai người sư huynh vào trong đại điện sư phụ đang ngồi trên ghế ông vuốt râu nơi " ba năm nữa đại hội thiên kiêu sẽ mở ra các con có ai muốn đi không?"
Hàn Không Tuyệt lắc đầu nói " không đi "
Diệp Mặc rũ mắt gật đầu " ừ"
Phạm Thiên mắt sáng lên " sư tôn con cũng muốn đi " đi để làm nhiệm vụ, phần thưởng là pháp khí bản mạng nha.
Thanh Vân tử cười mắng " nhóc con, con vừa mới trúc cơ đã đi hóng hớt rồi "
Phạm Thiên bĩu môi " ta sẽ cố gắng tu luyện "
Thanh Vân tử cười gật đầu, hiển nhiên ông cũng muốn mang đứa đồ đệ nhỏ nhất này đi, chỉ vừa mới tám tuổi đã là tu sĩ trúc cơ, đây đích thị là thiên tài ngàn năm.
sau này nếu ông thoát khỏi cương vị chưởng giáo sẽ giao chức vị này cho các đồ đệ.
…
Bắc vực …
Bạch Tuyết lúc tỉnh dậy đã thấy bản thân ở một chỗ ẩm mốc âm u cử động tay thì nghe tiếng xích sắt kêu leng keng.
Sắc mặt nàng trầm xuống linh lực trong người bị phong tỏa trên người nàng còn có vết thương lúc ở trên núi.
" ngươi tỉnh " giọng nói âm u khàn đặc giống như bị thứ gì đó đang ma sát với mặt tường, thật khó nghe.
Cánh cửa sắt được mở ra một nam nhân thân cao tuấn tú trên mặt là một nụ cười dịu dàng nhưng trên mắt của hắn lại đeo một miếng băng vải màu đen.
Mà sau lưng hắn là một kẻ mặc đồ đen trên mặt mang theo mặt nạ quỷ dị.
Bạch Tuyết khẽ cử động thân nhíu mày " các ngươi muốn làm gì?"
người đeo mặt nạ nói chuyện giọng nói này chính là giọng nói lúc đầu nàng nghe được
" tôn thượng năm đó con tu hành trên thanh vân tông đã bị người móc mắt, bây giờ ngài muốn đem linh căn của ngươi lấy ra để luyện đan, hi vọng ngươi hợp tác " giọng nói khó nghe lại cố tình hạ thấp giọng khiến da gà tên người nàng nổi lên khắp người.
Bạch Tuyết cười lạnh " ngươi đùa rồi linh căn của ta chỉ là hệ thủy biến dị mà thôi "
Lần này người được gọi là tôn thượng cũng mở miệng " bát sư điệt quá hạ thấp bản thân rời, người vừa dung nhập hàn hoả ở trong Thiên Sơn vậy nên linh căn phải có sự biến đổi lớn rồi "
" ngươi biết ta?" nàng lạnh giọng hỏi.
Người nam nhân cười cười nụ cười rất ôn nhu " năm đó ta thành danh ngươi còn chưa sinh ra đâu, năm đó ta móc đi đôi mắt bây giờ lấy linh căn của đệ tử thiên tài đổi lấy đi "
bây giờ nàng đã biết kẻ này là ai rồi " ngươi là Lục chưởng lão Dạ Vô Cửu là kẻ đã phản bội Thanh Vân tông?"
Dạ Vô Cửu cười mỉm " năm đó ngũ sư huynh bị ma thú làm tổn thương mắt không có thuốc nào có thể chữa hắn đau khổ muốn chết, lúc đó trong số đó chẳng ai chịu đổi mắt cho hắn, mà ta bởi vì có quan hệ thân thiết với hắn nên đã bị ép buộc phải móc mắt đổi cho hắn ha ha ha, dựa vào cái gì hắn tự tìm được chết xông vào Hắc mộc sâm lâm khi đôi mặt bị phế lại là ta phải chịu tội "
Hắn cười cảm súc khó khống chế " lúc đó ta đã biết, mạng của hắn là mạng còn mạng của ta không phải là mạng, bởi vì hắn là con trai của một gia tộc tu tiên thực lực mạnh "
Bạch Tuyết cạn lời " ân oán của ngươi và hắn liên quan gì đến ta, mạng của hắn là mạng, mạng của ngươi cũng là mạng nhưng người tìm đường chết dù có chín cái mạng cũng không đủ để sài "
Dạ Vô Cửu hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn gặp một người không quan tâm chưởng bối trong môn phái, ít nhất là mặt ngoài cũng không thèm giả bộ.
Nếu Bạch Tuyết mà nghe thấy lời này chắc chắn sẽ cười lạnh, nàng là một cường giả trọng sinh sao lại có thể vì một thứ mà bỏ mạng được.
Dạ Vô Cửu nghiêng đầu khoé miệng cong lên " ba năm sau là đại hội thiên kiêu, nghe nói ngoại trừ ngươi thì đại sư huynh còn có mười đồ đệ nữa, nếu ba năm sau bọn chúng đến cứu ngươi thì ta sẽ thả ngươi, còn nếu không thì ngươi sẽ là tài liệu cho ta luyện đan"
" Tôn Thượng…"
Hắn phất tay tỏ vẻ không có việc gì.
Bạch Tuyết nghiêng đầu xuy nghĩ rồi nói " ta nghĩ ngươi nên đem ta luyện đan đi thôi, bọn họ sẽ không đến đâu …" bởi nàng có thể cảm nhận được trong mười một người chẳng có ai là thật lòng dù bề ngoài có hòa thuận thế nào thì ở giữa đó luôn có một làn ranh…
Dạ Vô Cửu cười khẽ " cứ thử xem, đợi ba năm cũng không muộn mà "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...